Thiếu Nữ 9 Tuổi

Thiếu Nữ 9 Tuổi - Chương 37: Sự bất chợt




Đi xa khỏi Thượng thư phòng, Phong Triệu Nghiêm mới đứng lại, hắn quay lại nhìn Nan Nan. Hắn tính mắng cô hả? Hay định bắt cô chép phạt?? Không đợi Phong Nghiêm nói, Nan Nan lập tức lên tiếng



- Phong...Phong Nghiêm..ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm...hắn....Phong Nhiễm...cái tên đó là một tên háo sắc á...hắn nhìn thấy ta xong thích ta từ cái nhìn đầu tiên chứ không phải ta làm gì hắn đâu, ngài đừng nghĩ lung tung



Nan Nan nói lắp ba lắp bắp, Phong Nghiêm nhìn Nan Nan càng lúc càng lộ vẻ cạn ngôn, hắn ngắt lời



- Nàng chột dạ?



- Không có



- Thế sao phải giải thích làm gì?



- Thì...không phải ngài muốn hỏi ta sao?



- Ta đâu rảnh để ý mấy chuyện vô vị này?



Nan Nan nghe vậy rồi nhẹ nhõm hơn, bấy giờ, cô mới nhìn xuống bên dưới, lập tức hất tay rồi lui nhanh về phía sau



- Phong..Phong..Phong Triệu Nghiêm ngài dám khi dễ bổn cô nương..Ngài cẩn thận, không ta..ta sẽ mách Lạc thị!!



Phong Triệu Nghiêm hết muốn nói nổi, hắn không biết nên bực hay nên cáu đây, thở dài lấy lại bình tĩnh, hắn nói



- Hoang tưởng, ta nắm tay nàng là muốn cảnh báo Phong Triệu Nhiễm, nữ nhân vô vị



Nan Nan chơm chớp mắt, cười gượng hối lỗi rồi gãi tai không biết nên xin lỗi như thế nào, may Phong Triệu Nghiêm không chấp, đợi hắn đi xa rồi cô mới bám theo sau. Trên đường về phủ, Nan Nan không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Nghiêm, cô còn chưa kịp tìm cuốn sách kia, nhỡ bị hắn hỏi là toi



- Giang thị



- Hả..sao, sao



- Cầm kì thi hoạ ta bảo nàng học, đến đâu rồi



- Hả- Nan Nan giật mình - Ta.....vẫn chưa học



- Vậy hội thơ tới, tự lo liệu đi



May hắn chỉ hỏi về nó, có lẽ Nan Nan sẽ phải quay lại Thượng thư phòng lần nữa để tìm cuốn sách đấy. Về đến phủ, hai người mỗi người đi một đường. Nan Nan chạy về Uyển viện,Thời Thiên đang đi quanh đó, trông rất sốt ruột, nhìn thấy Nan Nan, y vội vàng chạy ra đón



- Thái tử phi



- Hì..ta về rồi đây



- Người làm nô tỳ lo lắng quá





- Cô phải tin tưởng ta chứ



Thời Thiên dẫn Nan Nan vào, điểm tâm đã được đặt sẵn trên bàn, được đậy cẩn thận chuẩn bị cho Nan Nan. Đóng cửa vào, Thời Thiên mới ghé lại gần



- Tiểu chủ nhân, thế nào rồi ạ?



- À, cũng khá suôn sẻ, cô biết Bá phách lai chứ



Thời Thiên ngạc nhiên



- Tiểu chủ nhân chắc chứ, đây thậm chí còn không phải hắc bang thực sự



- Cô yên tâm, ta đã dành cả ngày để tiếp cận nó, rất ổn




- Vâng, nếu tiểu chủ nhân đã nói vậy



Nan Nan bất chợt nhớ ra



- À đúng rồi, A Thi, cô biết Phong Triệu Nhiễm chứ



- Nhị..nhị hoàng tử ạ??



- Đúng rồi



- Tiểu chủ nhân, người tốt nhất nên tránh xa người này a. Trong mười hoàng tử, Nhị hoàng tử là một người vô dụng nhất của Thánh thượng, y từ nhỏ đã ngông cuồng, càng lớn càng sa vào tửu sắc, tóm lại là một người cả Đông triều thành này đều khinh thường, hoàng tử duy nhất không được phong vương khi đã hơn 16



- Vậy...vậy Thánh thượng không có biện pháp nào đối với hắn sao?



Thời Thiên lắc đầu



- Mẫu thân của y là Hạ quý tần đã mất, tổ phụ của y là Tướng quân



- À, được rồi sau này ta sẽ chú ý tránh xa hắn



- Thái tử phi, hội thơ sắp tới, nữ tử nào tham gia cũng phải thể hiện chút tài năng, người tính thế nào



- Cô yên tâm, cái này ta lo liệu được mà



Nan Nan nhờ Thời Thiên sai người thông báo với Lộ Khiết mai cô sẽ đến, sau đó Nan Nan đi tắm rồi đi ngủ luôn. Sáng hôm sau, cô cùng Thời Thiên vào cung, trước khi đến Thần Phù điện, Nan Nan sai Thời Thiên thay mình đi thăm dò Bá phách lai



- Hì chào công chúa




Lộ Khiết đang đọc tiểu thuyết, thấy Nan Nan liền đặt cuốn sách xuống, rõ là chào đón, nhưng vẫn tỏ ra đỏng đảnh cáu kỉnh



- Sao, đến có chuyện gì đây?



- Ủa, ta đến chơi với người mà, hừ một chút chào đón cũng không



- Được rồi được rồi



Lộ Khiết bảo Nan Nan ngồi, sai Vinh Vinh đưa một cuốn sách cho Nan Nan, Nan Nan ngạc nhiên nhìn nó



- Ngũ đệ nhờ ta đưa ngươi



- Thật.,thật á?



- Đùa ngươi làm gì



Nan Nan thầm vui, thực sự càng ngày cô càng quý Phong Triệu Kỳ rồi, khéo đây sẽ là kiểu đàn ông cô yêu thích trong tương lai đấy



- Mà ngươi dùng đến nó làm gì vậy?



- À...không có gì quan trọng đâu a



Lộ Khiết bĩu môi, Nan Nan chuyển chủ đề để hai người buôn chuyện



- À phải rồi Lăng Y, ngươi đã chuẩn bị gì cho hội thơ ngày mai chưa



- À..công chúa yên tâm, chuẩn bị hết sạch rồi




- Hơ hơ-Lộ Khiết cười mỉa- Định dùng mấy câu hỏi ngớ ngẩn trước à?



Cứ nhớ lại hôm đấy Nan Nan vẫn còn nhớ in cái cảm giác căng thẳng đến toát mồ hôi, cơ mà cũng buồn cười



- Ha ha đương nhiên là không rồi, công chúa đừng coi thường ta



Trời vừa hay vừa râm vừa mát, Lộ Khiết rủ Nan Nan ra hoa viên đi dạo, hai người đùa nhau rất nhiều thứ, nhưng Lộ Khiết tránh chủ đề về Nguyệt Thần nhất có thể, không để Nan Nan nhớ đến y



Lần này ra hoa viên Lộ Khiết đã sắp xếp hết, Lý Nguyệt Thần sẽ không tới đó. Cơ mà, đúng là oan gia ngõ hẹp, y lại chạm mặt Phong Lộ Hinh đi cùng Hoàng hậu. Nhìn Cẩn Vũ Duệ, Nan Nan bỗng nổi da gà, từ khi từ Linh Vân các về, từ khi biết bản thân và Cẩn thị cùng thuyền, cô thực sự sẽ mất rất nhiều thời gian để làm quen với nó



Hai người hành lễ với Cẩn Vũ Duệ, bỗng Lộ Hinh bắt chuyện với Lộ Khiết và tạ lỗi chuyện lần trước, cũng chính lúc đó, một bàn tay đã nhét một mảnh giấy vào tay Nan Nan khiến cô giật mình, Nan Nan nắm chặt mảnh giấy rồi cho vào trong y phục. Cô nhìn Cẩn Vũ Duệ, y cũng đang nhìn cô, đôi mắt và nụ cười hiện rất rõ ẩn ý, quả nhiên mảnh giấy đó là của y



Sau hồi hai người họ đi, Nan Nan và Lộ Khiết lại đi và nói chuyện bình thường. Tuy khá áy náy vì đã giấu Lộ Khiết, nhưng cũng đâu còn cách nào khác




Bấy giờ, Thời Thiên đã đến nơi Nan Nan nói, Bá phách lai, theo lời Nan Nan thuật lại, nơi này có một lão bà tầm 60 chủ trì nhưng có bệnh, hai cô con gái và đứa út là đứa sẽ kế thừa làm bang chủ, nơi này là hội tụ những cô nhi nên bọn họ có sự trung thành tuyệt đối. Thời hạn ra ngoài cung của Nan Nan có hạn, vậy nên, đây chính là nhiệm vụ của Thời Thiên. Thời Thiên cười thầm, có lẽ cách làm việc mới này của tiểu chủ nhân y sẽ cần một thời gian để làm quen



Lộ Khiết và Nan Nan đi dạo, trùng hợp gặp Phong Triệu Vân và Phong Triệu Kỳ ở đó. Bốn người chào nhau bắt chuyện, vì có Phong Kỳ ở đây, Nan Nan hết sức giả bộ thân thiện với Phong Vân



Phong Triệu Vân dường như không để ý cho lắm, y chỉ cảm thấy rất tò mò và muốn trêu chọc Nan Nan



- Tam tẩu, hội thơ ngày mai tẩu định làm gì a



- Ta làm gì, không cho đệ biết đâu



Nói rồi Nan Nan quay sang bắt chuyện với Phong Kỳ



- Hì ngũ đệ, cảm ơn đê nhiều về cuốn sách nha



- Không sao, giúp tẩu là vinh dự của đệ. Mà tam tẩu, tẩu lần sau nhớ tránh xa Nhị ca ra, huynh ấy không tốt



- Được mà, ta sẽ chú ý



Phong Triệu Vân và Lộ Khiết đi sát nhau dường như bị hai người kia cho ra rìa



- Này đại tỷ, tam tẩu hình như không thích ta thì phải



- Thế hả- Lộ Khiết ra vẻ không quan tâm- Ghét đệ cũng là chuyện bình thường thôi



Phong Triệu Vân chơm chớp mắt, nghiêng đầu tỏ vẻ ngơ ngác



*Vụt* tiếng cánh đập phấp phới ngang qua tai Nan Nan. Nhờ năng lực này của nguyên chủ, Nan Nan có thể cảm nhận được nó từ khoảng cách khá xa, cô dừng lại, hành lễ



- Công chúa, hai đệ, ta có việc phải về đây, thất lễ rồi



- Hả, Lăng Y ngươi về luôn sao, không giống ngươi chút nào



- Ta có việc thật mà, cáo từ a



Nan Nan miễn cưỡng từ biệt đi khỏi, cô chạy nhanh rồi dùng khinh công bay ra khỏi tường. Đúng y chỗ Thời Thiên hẹn, một con bồ câu cùng mảnh giấy nhỏ gắn trên chân



“Tiểu chủ nhân, thuộc hạ đã điều tra ra rồi, vị hôn phu của Lục Hy Tâm- con út bang chủ Bá phách lai, Đoàn Lạc Kỳ đúng thực là đang có nhân tình, thuộc hạ đã tìm ra nhân tình của hắn chính là tỷ tỷ của y, Lục Hy Tuyết”



Nan Nan đọc xong liền cười, không hổ là Đệ nhị sát thủ Linh Vân các, làm việc cũng nhanh thật