Thiếu Nữ 9 Tuổi

Thiếu Nữ 9 Tuổi - Chương 49: Quá Khứ Mơ Hồ




Nan Nan nhìn Minh Viễn, hỏi



- Ngài ta làm sao vậy?



Minh Viễn chỉ cười không nói, sau đó chắp tay xin lui ra



Hừ. Tỏ ra bí mật gì chứ, ai thèm quan tâm



Còn nữa,cô rốt cuộc đang phí phạm thì giờ làm cái gì ở đây vậy



- Ngươi gọi ta sang đây, là vì muốn một người đồng cảnh bên cạnh?- Nan Nan hỏi Phong Triệu Nhiễm



Hắn ta nhìn Nan Nan, rõ là đang say, nhưng đôi mắt hắn ta vẫn hiện rất rõ sự tỉnh táo



- Ha ha, người đừng đánh đồng ta với người chứ. Say chính là để vui không phải sao?



Phong Triệu Nhiễm chống cằm nhìn Nan Nan



- Sao vậy,khuôn mặt sống động hằng ngày của người đâu Nan Nan



Nan Nan lạnh sống lưng



- Ta là Thái tử phi Giang thị, ngươi..ngươi gọi như thế đúng là phi lễ



Phong Nhiễm bật cười



- Ta là phế tử ngông cuồng vô pháp vô thiên nổi tiếng cả Đại Triều, đừng nói lý với ta. Sao vậy, Thái tử phi Giang thị gặp chuyện gì buồn sao



Nan Nan nhìn chằm chằm hắn ta, nói



- Số phận đã an bàn sẵn, vui hay buồn thay đổi được gì



- Ha ha- Phong Triệu Nhiễm cười- Một người còn chưa trung niên như người, biết số phận định sẵn cái gì



Nan Nan ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, cô vậy mà lại để cho một kẻ như hắn an ủi



- Ta..ta đi đây



Nan Nan quay về Uyển viện, Thời Thiên nhìn thấy cô liền chạy đến



- Thái tử phi, người...người đã đi đâu vậy?



Nan Nan nhìn nàng ta, sờ sờ ngực mình, có phải cô vẫn đang khó chịu không, tại sao khi nhìn thấy Thời Thiên lại khó chịu bực mình như vậy



- Ta đi dạo thôi



- Thái tử phi, người cũng tỉnh rồi, sổ sách, có lẽ phải lấy lại rồi



- Cái đó- Nan Nan cố gắng bình tĩnh- Cái đó...ta biết rồi



Tại sao vậy? Tại sao tự dưng cứ bị bực mình, khó chịu thực sự



Nan Nan vào phòng, cô tự hỏi Phong Triệu Nhiễm rốt cuộc là người như thế nào? Thực sự là một kẻ ngông cuồng vô pháp vô thiên như bề ngoài?



" Người còn chưa trung niên, làm sao biết được số phận đã an bài những gì?"



Nan Nan nhìn Giang Lăng Y trong gương, cũng phải, trách người không bằng trách chính mình. Giang Lăng Y, nếu cô đã hèn nhát để ta sống thay cô,vậy thì đừng có trách những gì ta sẽ làm. Còn ta, nếu đã trót sống lại, thì đành sống cho trọn vẹn, chết rồi tính sau, cố nén nỗi đau do lỗi lầm quá khứ



Thế nhưng, Giang Lăng Y này rốt cuộc có quá khứ như thế nào chứ. Nàng ta là người thông minh, thế nào mà lại bị cả Đông Triều thành này ghét vậy, bộ nàng ta không biết làm như vậy thì nhiệm vụ ám sát Thái tử sẽ càng Fail hả



Nan Nan nằm ngửa lên giường, ánh trưa ấm áp làm cô buồn ngủ, cô đã đi cả sáng rồi, thực sự rất mệt, vậy là Nan Nan cứ vậy thiếp đi




- Giang Lăng Y!!



Nan Nan giật mình tỉnh dậy, Phong Triệu Nghiêm ở trước mặt cô



- Có phải lâu lắm rồi ta không động đến nàng, bắt đầu lại giở thói lười biếng rồi?



Nan Nan không nói được lời nào, chỉ đành hạ giọng



- Ta xin lỗi, sau này không vậy nữa



- Nàng còn chuyện gì muốn xin lỗi nữa?



Nan Nan ngạc nhiên nhìn hắn, tên này sao tự nhiên dở chứng vậy



- Xin lỗi cái gì cơ?



Phong Triệu Nghiêm rất là không vui, mũi nhăn cả lên



- Thực sự không nhớ gì?



Hắn bực bội tiến lại gần Nan Nan, áp sát cô làm cô cảm thấy bị chiếm tiện nghi. Nan Nan khó chịu nói



- Đừng úp mở. Ta làm gì ngài ngài nói ra, có lỗi thì ta xin lỗi



Phong Triệu Nghiêm mắt đối mắt Nan Nan, bỗng hắn bối rối, ngượng ngùng quay đi, không quên nói



- Được lắm. Cố ý giả vờ quên đúng không? Ta nói cho nàng biết, nếu nàng không tự nhận lỗi, vậy 3 cuốn luận thư Lượng Cửu mang đến nàng học hết cho ra, học phải hiểu,không được học vẹt



Nan Nan càng lúc càng khó hiểu, cô đã làm gì hắn? Thời Thiên đi vào, hỏi




- Thái tử phi, người lại làm gì Thái tử điện hạ sao ạ?



- Ai làm gì hắn. Tên điên đó...



- Nhưng Thái tử phi, 3 quyển luận thư đó người phải chịu khổ rồi



Nan Nan thở dài, sai Thời Thiên lấy ba quyển luận thư đó cho cô, đồng thời nói có thể hậu viện mấy ngày này lại đành phải nhờ Lạc Tịnh Hy, Thời Thiên cũng không có ý kiến gì



- Thái tử phi, nếu có chữ nào không đọc được,như mọi khi người có thể hỏi nô tỳ ạ. Còn về ý nghĩa nội dung thì nô tỳ vô năng



- Được ta biết rồi



Nan Nan lại bắt đầu đau đầu, cô khỏe lên rất nhiều rồi, sao đầu vẫn đau vậy. Nan Nan sai người chuẩn bị nước tắm rồi tự tay chọn y phục, cô không muốn ai tắm cho, sai tất cả lui hết



Nan Nan cởi bộ y phục rườm rà ra, bỗng giật mình sờ lên eo, mông



- Cái quái gì đây? Béo lên rồiii, "Lâm Uyên Nan" chết tiệt nhà cô, cơ thể đẹp đẽ này bị cô nuôi béo rồi



Nan Nan nhớ lại một số bộ phim cô từng xem qua, mấy bà nữ chính đó chuyên là kiểu người ăn cả thế giới mà không thể nào béo được đây, phim đúng là lừa người, sống có thể bị lừa tình,lừa tiền, nhưng tuyệt đối không thể để bản thân xấu, để bản thân xấu không khác gì tuyệt đường sống của chính mình



- A Thi!!!



Thời Thiên vội vã chạy vào



- Thái tử phi sao vậy ạ?



- Từ giờ, bữa ăn tuyệt đối là đồ luộc cho ta, cấm không mang điểm tâm, còn nữa, chỉ được nấu một phần ba cơm



Thời Thiên ngạc nhiên, đây là Thái tử phi có tâm hồn ăn uống thường ngày sao




Tắm xong,Nan bỗng nghĩ ra được gì đó, sai Thời Thiên lấy sổ sách ghi chép hậu viện mấy năm qua. Trong quyển sổ, có phần ghi chép việc thị tẩm của Phong Triệu Nghiêm, Nan Nan xem xong liền cực kì ngạc nhiên



Lạc Tịnh Hy được sủng ái trong lời đồn, lý do gì lại chỉ được thị tẩm duy nhất một lần,duy nhất vào lần nàng ta được gả vào đây 3 năm trước. Có gì đó rất kì lạ, vô lý, thực sự làm cô không thể không tò mò



Giở sang trang tiếp theo, Nan Nan mới giật mình nổi cả da gà lên, Giang Lăng Y cũng từng được thị tẩm một lần vào 2 năm trước????



- A Thi



Thời Thiên đi đến hỏi cô có chuyện gì, Nan Nan lập tức đưa quyển sổ cho nàng ta



- Chuyện này là thế nào?



Thời Thiên bình tĩnh đọc, nhưng khi nhìn thấy đoạn tiểu chủ nhân của nàng ta từng thị tẩm, nàng ta mới kinh ngạc



- Sao...sao lại vậy????



- Cô phản ứng kì vậy? Cô hầu hạ ta từ hồi rất nhỏ, sao mấy cái này lại không biết? Cô còn định giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?



- Thái...Thái tử phi, có một số chuyện không vui trước đây, người lại mấy trí nhớ, nô tỳ không muốn khơi lại chuyện buồn. Nhưng...vụ người từng thị...thị tẩm, nô tỳ thực sự không biết



Mấy cái đó không phải vấn đề, vấn đề chính là cái thân này...cái thân này đã mất trinh rồi. Cứ coi như cô cũng không còn ý định gả đi, thế nhưng nghĩ đến việc bản thân bị mất rồi vẫn là rất không thoải mái. Còn nữa, quan hệ chủ tớ của hai người này là thế nào



Nan Nan bỗng lại đau đầu, Thời Thiên vô cùng lo lắng



- Thái tử phi, người có cần gọi thái y không?



Nan Nan xua tay từ chối, bỗng có hình ảnh lờ mờ gì đó vụt qua đầu cô:



Tà áo đỏ, bầu trời tối mịt...và một bậc tầng của phủ Thái tử này



Cái gì vậy? Đó là cái gì vậy



- Thời Thiên



- Dạ



Nếu Nan Nan suy tính không sai



- Nói cho ta, hôm đấy ta ngã, vào lúc nào, mặc gì, ở đâu



- Hồi Thái tử phi, hôm đấy là buổi tối...người hồi đó rất thích những trang phục xa hoa cầu kì, nô tỳ không nhớ nhầm thì là một bộ hoa phượng màu đỏ, còn vị trí... vị trí người bị ngã thực sự rất đáng sợ...người ngã từ bậc thang thượng trên xuống bậc thang thượng dưới, máu chảy không xiết



Nan Nan nổi da gà, nghe Thời Thiên nói xong càng ngày càng khó chịu.Nàng ta nói tiếp



- Thực sự với võ công và thiên phú của người, không thể nào có chuyện bị ám sát hay bị lén đẩy. Hung thủ ngay cả chủ nhân cũng nghĩ mãi không ra,không tìm được chút manh mối nào



Nan Nan cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc một người mạnh đến mức nào mới có thể ám sát Giang Lăng Y



- Còn..còn nữa, mẫu thân từng kể cho ta có một lần hồi bé ta từng ngã sông, lúc..lúc đó ta mấy tuổi



- Nô tỳ không biết vụ này, chỉ biết là chủ nhân đã bắt đầu huấn luyện cho người từ năm người 5 tuổi, nô tỳ được chủ nhân nhận nuôi khi nô tỳ 6 tuổi



Haiz nói chung cứ cho là 5 tuổi đi, lý do gì mà lúc ta xuyên đến đây khi Giang Lăng Y 5 tuổi, mà đến khi 19 tuổi ta ở trong nàng ta mới thức tỉnh. Không, nói đúng hơn là..



Nan Nan ngạc nhiên, vậy là Giang Lăng Y có khi giống cô, nàng ta vốn không chết, chỉ là linh hồn ẩn sâu trong cô đang ngủ say, chính vì ngủ say, nên linh hồn của Nan Nan mới có thể thay thế kiếm soát cơ thể này. Thế nhưng, không hiểu sao lúc tỉnh dậy, kí ức chỉ vỏn vẹn 9 năm



Cái lúc cô tỉnh dậy, đến với thế giới này, cô đã khóc rất nhiều, không phải bởi vì cô lúc đó là một đứa trẻ sợ người lạ, mà là vì cho dù cô không nhớ gì, nhưng những kí ức đau khổ kia vẫn được lưu vào tiềm thức, vô thức kích thích sự đau lòng trong cô