Thiếu Nữ 9 Tuổi

Thiếu Nữ 9 Tuổi - Chương 52: Đến Tận Nơi Để Đưa Về




Sáng hôm sau, Nan Nan dậy sớm, xoa xoa đầu mình, Nan Nan cuối cùng cũng phát hiện ra,kí ức mới của nguyên chủ đến sau mỗi lần cô ngủ dậy,đồng thời,kí ức cũ cũng bị thay thế và mất đi. Lý do là tại sao?Nếu tất cả kí ức cũ của cô đều bị thay thế hết,vậy thì cô sẽ..



- Thái..tử..phiii



Nan Nan quay đầu lại nhìn Phong Lẫm Lẫm, cậu ta giận dữ đầy mình,mếu mặt nhìn cô



- Người được lắm,giả ốm trốn việc chứ gì? Người có tin,ta mách Vương ma ma là chậu hoa hôm đó là người làm bể không



Nan Nan chán nản thở dài, dùng đôi mắt thờ ơ nhìn Phong Lẫm Lẫm



- Mách hả, cứ thoải mái



Nan Nan định đi khỏi, Phong Lẫm Lẫm tiến đến kéo lấy vạt áo cô



- Thái tử nói rồi, nhiệm vụ của người là chơi với bổn quận vương,ngươi không sợ sẽ bị trói vào cột rồi đánh nở hoa sao



Nan Nan cười nhạt, mở to hai mắt nhìn cậu ta



- Quả quận vương thân mến,trước đó ta sẽ trói ngài vào,nhúng ngài vào đống phân sốt cà chua,vứt ngài vào rừng cho đám chó ăn đấy



Phong Lẫm Lẫm làm mặt xấu,đánh đánh Nan Nan vài cái



- Ngày mai bổn quận vương về rồi



- Ngài về vui vẻ



- Chả lẽ ngươi cũng giống bọn họ,coi bổn quận vương là công cụ sao?



Nan Nan sững người khi nghe câu này của Lẫm Lẫm, Nan Nan không muốn để ý,nhưng lại không thể không để ý, cô hiện tại luôn có sự đồng cảm rất lớn với những đứa trẻ bất hạnh,làm sao có thể không quan tâm chứ



- Ta..haiz..buối tối nay cho ngài đi chơi,coi như là quà tạm biệt. Được rồi chứ?



Phong Lẫm Lẫm nghe xong nở nụ cười, cả người nhảy lên vui mừng



- Nhớ lời ngươi nói đấy



Cậu ta lập tức chạy đi, Nan Nan nhìn theo hình bóng đó,cô không khỏi không nghĩ đến "anh ấy", nhưng kể từ khi kí ức của cô khôi phục, tên của anh ấy,khuôn mặt của anh ấy,cô không cách nào nhớ được nữa



- Thái tử phi



Thời Thiên chạy đến



- Thế nào rồi- Nan Nan hỏi



- Y Lan Ly đồng ý không gây chuyện rồi,mấy thời gian này người có thể nghỉ ngơi cho tốt ạ



Nan Nan nghe xong cũng nhẹ cả người,Thời Thiên công nhận làm gì cũng chu toàn,có thể dựa dẫm rất tốt. "Cô" trước kia có ý định mai mối cho Y Lan Ly với Phong Triệu Nghiêm, Phong Triệu Nghiêm có thế lực của Bạch Linh,sẽ giúp ích cho Nan Nan, nhưng giờ khác rồi, Nan Nan vẫn đang suy nghĩ lại chuyện này, có quá nhiều sơ hở



- Phải rồi Thái tử phi



- Sao vậy



- Để nô tỳ giúp người chuẩn bị, ba hôm nữa sẽ là chuyến đi săn 3 năm một lần ạ



- Đi săn? Nói cho ta, ta trước có biết cưỡi ngựa, bắn cung không vậy



- Thái tử phi người không cần lo lắng, trước kia cưỡi ngựa,bắn cung người đều không thể hiện ra ngoài



- Vậy là tốt rồi



- Hơn nữa Thái tử phi cũng phải cẩn thận,ở trường săn khác trong cung,lỏng lẻo hơn rất nhiều,động thái của người rất dễ dàng bị các chủ nhìn được



Nan Nan vẫn không khỏi rùng mình khi nghe thấy tên Lãng Khải Dụ đó, hắn ta như một con sư tử già vờn đớp mồi vậy



Nan Nan cùng Thời Thiên đi đến Yến viện lấy lại sổ sách,thế nhưng theo cung nữ viện đó nói,Lạc Tịnh Hy đã về nhà mẹ từ sớm



Thời Thiên thấy vậy,hỏi Nan Nan có xử tội tùy ý của y không, Nan Nan cũng không muốn gây hấn với ai cả liền tử chối. Nhìn đống sổ sách trên tay Thời Thiên, Nan Nan bỗng nhớ ra quyển sổ ghi chép nội vụ cô từng đọc, nếu cô chưa thể hỏi Phong Triệu Nghiêm, cô có thể hỏi Lạc Tịnh Hy mà



- A Thi, mau lấy lệnh bài xuất cung, đến nhà mẹ của Lạc thị




Nan Nan đi kiệu tới phủ của Lạc Tịnh Hy, cô lúc ngó ra ngoài,lúc chán thì dựa đầu một tí. Nhưng một canh giờ trôi qua rồi,Nan Nan thực sự không đợi được nữa



- A Thi,cô vào xem rốt cục đang có chuyện gì?



Thời Thiên vâng lệnh rồi đi vào, thế nhưng mọi thứ khác hẳn với tưởng tượng của nàng ta



Lạc Tịnh Hy phong thái lãnh đạm ngời ngời mọi ngày, giờ trông như phạm nhân ngồi quỳ chịu gia pháp. Hiên Nguyên và Lạc Chúc Sơn đều đang cho y nghe những lời lẽ khó nghe nhất. Hạ Thời Thiên đi vào,hành lễ cúi chào



- Lạc đại nhân, Lạc phu nhân, Lạc tiểu thư,thất lễ rồi



Hiên Nguyên nhìn bộ đồ trong cung của Thời Thiên,bèn hỏi



- Ngươi là ai



Thời Thiên lấy lệnh bài trong người mình ra,nói



- Nô tỳ là A Thi, thị nữ của Thái tử phi



Thái tử phi trong mắt Hiên Nguyên trước nay đều là phế nữ thất sủng,càng thêm Lạc Tịnh Hy từng có thời gian cầm ấn cai quản nội viện, căn bản không hề có một chút tôn trọng gì với vị Thái tử phi này



- Thì ra là thị nữ của Thái tử phi nương nương. Không biết tại sao Thái tử phi đang sống yên bình trong tẩm viện,lại phiền một thị nữ đến đây là muốn làm gì?



Thời Thiên nhìn Hiên Nguyên, Lạc Chúc Sơn tuy không nói gì,nhưng vẻ mặt cũng đã hiện rõ thái độ không coi trọng. Thời Thiên nhìn Dư Kỳ và Dung Nhi ở dưới mình,hai người lập tức hiểu ý lui xuống



- Hồi Lạc phu nhân, mấy chuyện nhỏ nhặt này, Thái tử phi cũng không cần phải đích thân xen vào



- Hơ nếu đã là chuyện nhỏ nhặt, Thái tử phi nương nương..



- Lạc phu nhân- Thời Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn y- Xin tự trọg



Hiên Nguyên bực mình, nghênh ngang đi đến trước mặt Thời Thiên



- Ngươi cũng chỉ là bầy tôi, lên mặt cái gì chứ, đây là chuyện nhà của ta, ta làm cái gì thì liên quan gì tới nương nương nhà ngươi




- Đúng là không liên quan..- Nan Nan bước vào,khuôn mặt lạnh lùng giận dữ tỏa ra khí chất làm Hiên Nguyên e sợ



- Lạc phu nhân,ta thấy Lạc thị ở trong phủ Thái tử lễ phép, biết tôn ti, ai ngờ lại có một mẫu thân quê mùa bẩn thỉu,vô phép vô tắc như phu nhân đây



Hiên Nguyên nghe xong phẫn nộ vô cùng nhưng lại không biết phải làm gì, Lạc Chúc Sơn thấy vậy liền định nói vài câu thì Nan Nan ngắt lời



- Lạc đại nhân, ngươi đường đường cũng là...



Nói đến đấy Nan Nan giả ho vài tiếng, Thời Thiên hiểu ý bèn đến cạnh thì thầm vào tai Nan Nan vài câu, Nan Nan nói tiếp



- Ngươi đường đường cũng là thị lang, quan văn tam phẩm, tiêu chuẩn kém thì thôi đi, lại để vợ của mình làm xấu mặt mình như vậy, đúng là vô dụng kém cỏi. Ngươi xem lại Lạc phu nhân của ngươi đi, son đánh đỏ chót nhưng vẫn hiện viền môi thâm kia kìa



Lạc Chúc Sơn và Hiên Nguyên câm nín không nói được gì, Hiên Nguyên cố nén giận dữ, muốn nói một vài câu nhưng lại bị Nan Nan ra hiệu im lặng, hua tay gọi Thời Thiên



Hạ Thời Thiên đứng lên trước Nan Nan, nhìn thẳng vào hai người nói



- Thứ nhất,hôm nay không phải tiết Nữ nhi, Trắc phi nương nương đây tự ý ra khỏi phủ mà không thông qua sự đồng ý của Thái tử hoặc Thái tử phi,đây là tội thứ nhất. Thứ hai, cho dù Trắc phi có làm càn,hai vị đây cũng phải tuân thủ cung quy đặt ra của đường triều, đóng cửa bảo Trắc phi đi về,nhưng hai vị đã không làm thế, đây là tội thứ hai. Thứ ba, dù là nữ nhi của hai vị,thì bây giờ cũng là Trắc phi nương nương được Thái tử điện hạ sắc phong, hai vị dùng tư hình với Trắc phi, tội càng thêm tội



Hiên Nguyên nghe xong liền sợ hãi, nhìn Lạc Chúc Sơn, Lạc Chúc Sơn tuy không để Thái tử phi trong mắt, nhưng cũng là người cẩn trọng, ông ta đưa mắt bảo Hiên Nguyên rút lui, thế nhưng người này vốn không muốn chịu thua



- Thái tử phi nương nương,người xem Thái tử yêu thương con ta như thế..



- Mẫu thân- Lạc Tịnh Hy lên tiếng- Chưa đủ mất mặt hay sao



Nan Nan từ từ ngồi xuống, giơ lên nghịch nghịch chiếc vòng tay nạm vàng



- Lạc phu nhân, chiếc vòng này, là đích thân Thái tử ban cho ta, à phải rồi, có cần ta cho người về phủ đích thân lấy ấn cho phu nhân xem không



Hiên Nguyên lần này không nói được gì nữa,ngoan ngoãn cúi đầu. Nan Nan gọi Lạc Tịnh Hy đứng dậy, y lạnh lùng nhìn phụ mẫu mình rồi theo sau Nan Nan. Còn Thời Thiên ở lại, cười nhẹ nhìn hai người



- Đại nhân,phu nhân, làm phiền hai vị phạt quỳ ở đây ba canh giờ



Lạc Tịnh Hy và Nan Nan lên kiệu ngồi, không đợi Nan Nan hỏi, Lạc Tịnh Hy nhìn thằng vào Nan Nan nói




- Thái tử phi, thần thiếp tin người đến đây chắc không chỉ muốn phạt thần thiếp tội tùy ý đâu



- Lạc Tịnh Hy, ngươi còn giả vờ gì chứ, mọi ngày ngươi cẩn thận như vậy, cố ý về nhà mà không chút thông báo,không phải là muốn mượn tay ta hay sao



Lạc Tịnh Hy cúi đầu thầm cười, nói



- Giang Lăng Y, xem ra cuối cùng người cũng quyết định đào sâu chuyện quá khứ rồi. Người hỏi đi



Nan Nan ngạc nhiên nhìn y,hỏi lại



- Ngươi sẽ nói sao



- Ta sẽ có điều kiện



Nan Nan nghe xong cũng trút bỏ nghi hoặc



- Ta quả thực có rất nhiều câu hỏi về quá khứ,của ta,của hắn,của ngươi..còn nữa,Thái tử không phải rất sủng ái ngươi sao,cớ gì ngươi gả về đây 4 năm,Thái tử chỉ duy nhất thị tẩm ngươi một lần



- Vậy là người xem nó rồi



Nan Nan vẫn còn hơi ngượng ngùng, gật đầu



- Ta và Phong đại ca, trước đây từ nhỏ đã quen biết nhau. Phong đại ca rất thương ta, luôn bảo vệ ta, vậy nên,khi đã lớn,ta cũng dần dành cho Phong đại ca một tình cảm đặc biệt. Phụ mẫu cũng rất tác hợp cho hai người bọn ta, chỉ là, cái ta cần không phải tác hợp,cái ta cần là tình cảm. ngôn tình hay



- Rồi sao nữa..



- Lăng Y chắc người chưa biết,trước đây ta có hai thị nữ,một người là Các Từ, một người là Tịnh Thiền



- Vậy người còn lại đâu? Trước nay ta chỉ thấy Các Từ



Nói đến đây vẻ mặt Lạc Tịnh Hy lặng thinh, đôi mắt sầm xuống



- Hôm đó, ta có viết cho Phong đại ca một lá thư tỏ tình, nói Các Từ và Tịnh Thiền giúp ta đi gửi. Sau đó, chỉ thấy mình Các Từ về,nói rằng Phong đại ca cũng có tình cảm với ta,muốn lấy ta về. Thế nhưng..thực ra Các Từ lại là tai mắt của mẫu thân,hôm đó Phong đại ca đã viết một lá thư hồi âm lại, để che giấu sự thật, phụ mẫu ta đã ép chết Tịnh Thiền



Nan Nan nghe xong cau mày, vừa hiểu vừa không hiểu. Nghĩ một hồi thông suốt một chút rồi hỏi



- Lá thư đó viết gì vậy



Lạc Tịnh Hy lấy trong vạt áo một lá thư đã cũ,bị rách vài chỗ, màu đã nhuốm vàng



- Ta luôn mang nó bên mình,tự nhắc bản thân về cái chết của Tịnh Thiền, cũng là tự nhắc bản thân..phải nhẫn nhịn



Lạc Tịnh Hy đưa nó cho Nan Nan, Nan Nan đưa lại cho Thời Thiên, Thời Thiên đọc lên



"Bá hề khiết hề



Diện như quan ngọc



Hoạt sắc sinh hương



Thanh hung vô tình



Tựa hữu tựa muội



Vạn người không hợp



Vô cơ gả về"



Thời Thiên lắc đầu,tỏ ý không hiểu, Lạc Tịnh Hy giải thích



- Nó có nghĩa là, Phong đại ca vốn không có tình cảm gì với ta, nhưng nếu ta muốn gả,có thể chăm sóc ta,nhưng chỉ có nghĩa,không có tình. Nếu Phong đại ca không có tình cảm gì với ta,ta đương nhiên không muốn làm khó huynh ấy,chính vì như vậy,phụ mẫu mới giả tin,tạo cho ta một hoang tưởng.Khi phát hiện ra sự thật này,ta đã tự lừa bản thân, tự lừa rằng huynh ấy có thể yêu ta,nhưng..huynh ấy sẽ là vua,ta mãi mãi không thể



Nan Nan nghe xong liền xót cho nữ nhân trước mặt



- Vậy...tại sao chúng ta lại có tranh đấu vậy?