Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

Chương 10: Hoàn




27



Nửa năm sau.



Không ngờ Bối Thanh Nhã sẽ tìm đến tôi, còn dẫn theo bạn trai mới của cô nàng đến.



“Này, sao cô lại không lễ phép như vậy chứ? Gọi cô nhiều lần lắm rồi đó.” Bối Thanh Nhã kéo tôi lại oán trách.



Tôi không để ý mới không nghe, thật sự không phải cố ý.



“Chuyện gì?” Tôi nói một cách lạnh lùng, thật sự không thích nổi Bối Thanh Nhã.



“Bạn trai tôi, thế nào? Đẹp trai hơn bạn trai cô đúng không?” Bối Thanh Nhã dựa vào ngực bạn trai giống như chim nhỏ.



Tôi không nhẫn nại hỏi cô nàng rốt cuộc muốn nói gì.



“Anh Tử Kiên hỏi vì sao cô block anh ấy.” Bối Thanh Nhã thản nhiên nói.



Bối Thanh Nhã nói với tôi rất nhiều.



Cô nàng nói mẹ Lục Tử Kiên ở nước ngoài tự sát, nằm ở phòng ICU một tháng mới chuyển ra ngoài, lại nằm phòng bệnh bình thường thêm nửa tháng.



Lục Tử Kiên vừa chăm sóc mẹ của anh ấy vừa chuẩn bị cuộc thi toefl, bận tối mày tối mặt.



Đợi đến lúc có tinh lực liên lạc với tôi thì lại phát hiện đã bị tôi block.



Sau đó bên bố anh ấy cũng xảy ra chuyện, nói là trước khi kẻ thứ ba vào ngục giam đã làm giả giấy tờ.



Công ty bị điều tra, sau khi danh dự bị hao tổn, thị trường chứng khoán sa sút, đối mặt dừng phiên giao dịch.



Bố Lục không chịu được ba đả kích nặng, sống không bằng chết.



Lục Tử Kiên gánh vác gánh nặng, tiếp nhận cục diện rối rắm của công ty.



Hoá ra nhà anh ấy thật sự xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như vậy.



Tôi xóa tài khoản của Lục Tử Kiên khỏi danh sách đen, vốn định gửi một tin nhắn thăm hỏi, cuối cùng lại dừng lại.



Vẫn không nên quấy rầy anh ấy thì hơn.



Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.



Bây giờ Lục Tử Kiên như đi trên băng mỏng, nhất định là ngày nào cũng như là đi đánh trận, nào có rảnh cùng tôi nói việc nhà.



Không phải giữa bạn bè tốt nhất không nên quấy rầy lẫn nhau à?



28



Trong nháy mắt, chúng tôi kết thúc con đường đại học, nghênh đón công việc chân chính ý nghĩa lần đầu tiên trong cuộc đời.



Sinh viên đại học khóa này phỏng vấn thư ký tổng giám đốc thật nhiều.



Ai cũng là văn bằng đại học danh tiếng, kết quả tất cả như ăn phải pháo, giận không nhịn nổi đi ra khỏi phòng phỏng vấn.



“Có bệnh à, tôi là con gái nhà lành.”



Tôi áp lực như núi, tay chân lạnh lẽo.



Nguy rồi!



Tôi cũng là con gái nhà lành!




Ài, sao tuyển thư ký tổng giám đốc lại không tuyển con gái nhà lành?



Tôi chạy đi hỏi cô gái mới vừa bị từ chối, hỏi họ hỏi gì thế.



“Cô tự xem đi!” Cô gái bực tức nhét tờ giấy trong tay vào tay tôi.



Thông báo tuyển dụng thư ký tổng giám đốc.



Yêu cầu 1: Phỏng vấn hát Tiểu Lạp Tháp, hát quá chuẩn không trúng tuyển, quyền giải thích cuối cùng ở tổng giám đốc.



Yêu cầu 2: Nấu ăn giỏi, biết làm bánh tổ và thịt heo khô, tổng giám đốc ăn thử.



Yêu cầu 3: Mua thức ăn bị lừa sẽ lập tức phát hiện, đi chợ bán thức ăn tranh hành với người ta.



Yêu cầu 4: C, sau khi mặc áo thì là D, tổng giám đốc đích thân nghiệm chứng.



Yêu cầu 5: Trừ tiền lương ra, mỗi tháng phải tiêu ít nhất 10 vạn tiền thưởng ở tài khoản riêng của tổng giám đốc.



Yêu cầu 6: Cô gái phù hợp năm yêu cầu trên có thể đưa ra bất cứ yêu cầu cam đoan nào với tổng giám đốc.



“Người tiếp theo, Bạch Vi Vi.” Nữ trợ lý phòng nhân sự đau đầu gọi, nhỏ giọng lải nhải tổng giám đốc còn nhỏ nhưng chuyện không nhỏ.



Tôi vội nhìn thoáng qua bảng hiệu công ty “Tập đoàn Lục thị”.



Không phải chứ, trùng hợp như vậy!



Không phải tôi không nhịn được khóc mà là có bụi bay vào mắt.



Đi vào phòng phỏng vấn, tất cả mọi người đi ra ngoài, ngoại trừ tổng giám đốc.




Không phải người nào khác, là đồ chó Lục Tử Kiên mất tích hơn một năm, gửi vô số tin nhắn WeChat “chờ anh” cho tôi mà không nói gì khác.



Lục Tử Kiên sờ tai đi về phía tôi, cười tủm tỉm.



Tôi lườm anh ấy một cái, xoay người đi tới cửa.



Anh ấy xông lại, ôm lấy tôi từ phía sau: “Ra nước ngoài học là để cho tiện chăm sóc mẹ của anh, sau đó chạy hai bên, anh còn không có thời gian ngủ nữa, phát hiện công ty vừa đi vào quỹ đạo anh còn phải về trường học tiếp, đợi anh thêm một năm được không? Công ty bên này còn cần em thay anh trông coi, xin em.”



“Thần kinh, tôi không phải là anh, dựa vào đâu mà muốn tôi trông coi?” Tôi chảnh hất cằm lên.



“Bởi vì anh yêu em, trong thế giới của anh không thể không có em.” Anh ấy thổi hơi nóng ở bên tai tôi.



Tôi thừa nhận mình rất không có tiền đồ, bây giờ trong lòng đã vui như nở hoa.



Nhưng không thể dễ dàng tha thứ anh ấy như vậy được.



“Anh nói cho tôi biết trước, mắt anh nhìn thấy lại từ lúc nào?” Tôi quá tò mò chuyện này.



Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Kiên hơi cứng lại, lúng túng nói: “Thật ra anh không phải là hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật, bắt đầu từ ngày em hát ru cho anh nghe thì bắt đầu càng ngày càng rõ ràng.”



Lúc đó đầu óc tôi ong ong.



“Cho nên, lúc anh thay thuốc biết rõ tôi ở bên cạnh?”



Lục Tử Kiên ngượng ngùng gật đầu.



Tôi run rẩy môi hỏi lại: “Ngày nào tôi cũng quấn khăn tắm nhảy nhót, cũng bị anh nhìn thấy hết?”



Lục Tử Kiên nghẹn cười đến đỏ cả mặt: “Đúng vậy, anh nhìn thấy hết.”




Thật mất mặt!



“Vì sao không nói thật?” Tôi có loại xúc động muốn đánh người.



Ánh mắt Lục Tử Kiên dịu dàng mà thâm tình, không biết nghĩ đến gì, con ngươi ảm đạm hẳn: “Lúc đầu là anh không muốn một mình cô độc ăn tết, sau đó em vẫn luôn cường điệu nói mắt anh tốt rồi em sẽ rời khỏi, anh lại càng không muốn nói, giây phút em gặp nguy hiểm đó, anh mới biết là anh yêu em.”



“Cho nên tôi hoàn toàn không có miệng quạ đen?” Tôi hỏi.



Lục Tử Kiên chắc chắn nói không có.



“Vậy kẻ thứ ba bị kệ đồ cổ đè bị thương…”



“Là anh đẩy.” Lục Tử Kiên xin lỗi: “Xin lỗi em, anh không ngờ sẽ có đồ nện vào em.”



Tôi cố gắng bình phục xúc động muốn đánh người: “Vậy rốt cuộc đêm đó chúng ta có hay không?”



Lục Tử Kiên sờ tôi đầu, vẻ mặt cưng chiều: “Không có, chỉ đơn thuần là tập thể hình thôi, em rất ngoan, anh đụng vào em đã bị em đánh, để lại bóng ma cho anh rất lớn.”



Tôi nhoẻn cười: “Hôm nay lại để cho anh nếm thử.”



“A…” Một tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ tập đoàn Lục thị.



29



Một năm sau.



Tôi và chồng phấn khởi chuẩn bị tất cả mọi thứ để ra ngoại thành dã ngoại.



Chồng tôi nhìn ô trong tay tôi, vẻ mặt khó hiểu: “Dự báo thời tiết là trời nắng, trên trời cũng là vạn dặm trời quang không mây, không cần mang theo ô chứ?”



“Lỡ như trời mưa thì sao, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.” Tôi vui vẻ nói.



Hai giờ sau, mưa xối xả.



Một đôi vợ chồng vẻ mặt mơ hồ che ô, ngồi trên vải bố màu sắc trải ở trên cỏ công viên.



Tôi thật sự không muốn nói là chúng tôi.



“Chồng ơi, không phải anh nói em không có miệng quạ đen à?” Tôi bất an hỏi.



Chồng tôi hơi do dự: “Trùng hợp!”



Lúc này, một chú chó núi Formosan giẫm nước mưa trên mặt đất, dầm mưa đi ngang qua.



Tôi nhất thời hứng thú, lại muốn thử một lần: “Chú chó bị ngã chổng vó…”



Chồng tôi gấp gáp che miệng tôi lại, thế nhưng không còn kịp rồi.



Chú chó vừa chạy vừa quay đầu nhìn tôi, đột nhiên trượt chân.



Bùm ùm!



Tay chân giơ thẳng lên trời đúng tư thế chổng vó.



Áu áu áu…



Hết chương 10!