Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 102: Cô gái nhỏ bán mình không bán cười! (2)




Giọng cô, nhu chậm mà êm tai, mang theo mị lực không cách nào nói rõ.

Khiến cho anh, không nhịn được sững sờ, lúc này mới lên tiếng, nhẹ nhàng nói: “Phải kết thúc rồi.”

Bạc Sủng Nhi gật đầu, lúc này mới phát hiện chính mình thế mà thất thần lâu như thế, khẽ nhếch môi cười, nhưng không có buông anh ra.

“Làm sao vậy?” Tịch Giản Cận ưu nhã ung dung mang cô, bước vào bước nhảy cuối cùng.

Bạc Sủng Nhi lắc đầu.

“Hình như không cao hứng? Cái này khiến tôi rất khó chịu, cười một cái, chào cảm ơn nào!” Tịch Giản Cận cười nhẹ mà nói, không biết là vì sinh nhật, hay là vừa rồi cảnh đẹp ý tốt, khiến cho tâm tình của anh có chút tốt.

Bạc Sủng Nhi ngẩng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, con ngươi khẽ động, liền khẽ động bước, khiến cho anh tiếp tục nhảy theo cô, tay của cô thả trên vai của anh, ngón tay hơi hơi cong lên, từ từ vạch lên bờ vai của anh, nhìn chằm chằm ánh mắt anh, trừng lấy, giống như dẫn dụ.

“Thái tử Tịch gia, cô gái nhỏ bán mình không bán cười!”

Ánh đèn quá đẹp, ánh mắt của cô thật xinh đẹp, ánh sáng đáy mắt sáng quá, anh nhìn một hồi xuất thần, chẳng qua là cảm thấy cô là báu vật nhân gian.

Bạc Sủng Nhi dường như hài lòng Tịch Giản Cận thất thần, điểm mũi chân, giống như cố ý, lôi kéo anh xoay tròn, sau đó đạp mũi chân của anh, anh bị đau, cô xinh xắn cười một tiếng, tiếp tục giẫm, anh nhíu mày, cô nhất thời không có đứng vững, liền ngửa ra sau, ai ngờ anh lại nhanh chóng vươn tay, ôm lấy eo cô.

Cô lại thuận thế, đem thân thể của mình, bám về phía trước, ngẩng đầu, để bờ môi mình,trước mắt bao người, dán lên môi anh.

Anh nghiêng đầu, mang cô đứng thẳng người lên, cô hơi lui lại, đáy mắt mỉm cười, nhìn hai gò má của Tịch Giản Cận có vòng đỏ sậm, tâm tình rất tốt, nhẹ mà mở miệng: “Tịch Giản Cận, giúp em một việc đi......”

“Hả?” Tịch Giản Cận không có nhìn cô, chỉ nhảy tiếp cùng cô, người bên ngoài nhìn bọn họ nhảy như thế, liền cũng nhao nhao ra sân, tốp năm tốp ba, vạt váy phấn khởi.

“Anh đồng ý trước.” Bạc Sủng Nhi dán ở ngực anh, ánh đèn chiếu xuống, tất cả mọi người khiêu vũ, không chú ý đến cô và anh, cho nên cô liền xinh xắn mở miệng, cách quần áo, cắn ngực của anh.

Tịch Giản Cận nhíu mày, đáy mắt trầm xuống, “Bạc gia công chúa, cô vốn hô mưa gọi gió, mọi người nghe được tiếng giày cao gót của cô đã muốn run chân, cô còn cần người hỗ trợ?”

“Tịch Giản Cận, em phát hiện anh thật nhỏ mọn!” Bạc Sủng Nhi nghe ra châm chọc trong lời nói của Tịch Giản Cận, vén môi phản kích: “Chẳng lẽ anh không thể nói chuyện dễ dàng sao?”

Tịch Giản Cận nhìn mứt của cô trầm xuống.

Bạc Sủng Nhi lại tự mình nói trôi chảy: “Không phải là hôn anh một chút sao? Bằng không bây giờ anh hôn lại đi, muốn hôn thế nào thì hôn! Ngực em vẫn còn so sánh hơn ngực của anh! Vẫn còn mêm hơn ngực nh!”

Tay Tịch Giản Cận nắm chặt eo cô hơi hơi xiết chặt, liền muốn buông cô rời đi.

Bạc Sủng Nhi lại thức thời ôm lấy bờ vai của anh, nhanh chóng mở miệng nó: “Chỉ là để anh giúp một chút, tương đối phiền toái...... Là một người biết lao động chân tay! Hơn nữa chuyện này, không phải anh không làm được!”

Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, Bạc Sủng Nhi tự mình tiếp tục nói: “Khả năng có chút nguy hiểm...... Cần cái đầu dài tiến vào...... Mà lại phải làm việc ở bên trong, hoàn cảnh công việc có chút u ám ẩm ướt, có đôi khicần mang mặt nạ dẫn, đến hô hấp khó khăn...... Quan trọng hơn là...... Cái kia cuối cùng nhất định phải ra......”