Đoàn người đáp ứng, rồi lập tức ba chân bốn cẳng bận rộn.
Làn sóng điện rất vững vàng, hình như thật không có dấu hiệu tính mạng tồn tại rồi.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới cuối đã hoàn thành, ai biết máy kiểm tra lại phát ra thanh âm.
"Tịch thiếu tá, phía dưới này có người!"
"Kỳ tích a, mười ngày, còn có người còn sống?"
"Điều này chẳng lẽ phải đào mở sao? Này nếu là đào mở, ít nhất cần ba ngày, không biết người phía dưới có thể ở sống qua ba ngày hay không, một khi đào không tốt có thể sẽ sụp đổ, hơn nữa... . . . Theo cái làn sóng điện này biểu hiện, phía dưới tần số tim đập rất yếu ớt , có lẽ chẳng qua được bao lâu!"
"Nếu không như vậy đi, tôi đi xuống, đi xuống cái này khu vực, tôi đem người ôm lên!"
Đám binh lính rì rào bàn về chuyện này.
Tịch Giản Cận đứng ở một bên tỉ mỉ nghe, ánh mắt khẽ lóe lóe, cũng không biết đáy lòng của anh suy nghĩ cái gì, một hồi lâu, anh mới trong lúc bất chợt mở miệng nói: "Tôi đi xuống đi!"
"Như vậy sao được? " trong lúc bất chợt có người nghĩ cũng không có nghĩ phản đối, Tịch lão thủ trưởng phái hắn tới bảo vệ Tịch thiếu tá, nếu như anh ta đi xuống, xảy ra chuyện gì, trở về làm sao hướng về phía Tịch lão thủ trưởng khai báo: "Tịch thiếu tá, vẫn là tôi đi xuống đi!"
"Không cần! Các cậu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, thể lực tôi rất tốt, tin tưởng tôi , cái này không làm khó được tôi đấy! " Tịch Giản Cận tinh tế quan sát, biết không có nguy hiểm tính mạng, huống chi, chính mình ban lúc đầu thi hành nhiệm vụ, so với cái hầm này nguy hiểm không biết gấp bao nhiêu lần cũng đi xuống rồi.
Huống chi, anh còn có quyết định của chính mình.
Ý nghĩ của mình.
Quân nhân, là một nghề nghiệp rất nguy hiểm.
Trước kia, chỉ là đơn thuần cảm giác mình thân là lính đặc biệt, oai phong một cỏi, biến thành người lợi hại nhất, là có thể được Bạc Sủng Nhi nhìn lên.
Hôm nay người phụ nữ kia, đã trở lại bên cạnh anh, cuộc sống quân lữ tám năm, sinh sinh tử tử bên trong không biết chìm chìm nổi nổi bao nhiêu lần, trên người súng bắn đả thương cũng rất nhiều, còn thiếu chút nữa mất mạng!
Khi đó không sao cả, bởi vì không có cô, hiện tại không giống lúc trước... . . . Anh về nhà, thấy rõ ràng sợ hãi của cô.