Phát hiện điện thoại vẫn im lặng không tiếng động, lúc này Bạc Sủng Nhi mới yên tĩnh lại.
"Sủng Nhi?"
Thanh âm Tịch Giản Cận nghe đặc biệt suy yếu, tâm Bạc Sủng Nhi đột nhiên chặt lại.
Cô vô thanh vô tức nắm chặc điện thoại di động, ngừng hô hấp, nhỏ giọng "Dạ? " một tiếng.
"Sủng Nhi... . . . Anh yêu em."
Tịch Giản Cận chỉ nói năm chữ.
Nước mắt Bạc Sủng Nhi đột nhiên rơi xuống, "Tịch anh nói cho em biết, khẳng định không phải là anh, có đúng hay không? Anh không có gặp chuyện không may, có đúng hay không?"
"Tịch? Tịch... . . ."
Có mấy lời, không cần phải nói, chỉ là yêu, chỉ sợ cách thiên sơn vạn thủy, cũng có thể lập tức hiểu được đáy lòng của anh, giờ khắc này suy nghĩ những gì.
Anh đáp ứng em, còn sống trở về đấy!
Anh cũng đáp ứng em, lấy em làm vợ đấy!
Anh đáp ứng em... . . . Tịch Giản Cận, anh không thể nói không giữ lời!
Tín hiệu trong nháy mắt chợt đứt.
Tịch Giản Cận một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể bằng vào chính niềm tin khổng lồ của mình, khiến cho chính mình không được hôn mê, yên lặng đợi cứu viện đến.
Không biết bao lâu.
Nhưng mà anh biết, anh nhất định sẽ không chết.
Thật ra thì anh gọi điện thoại, chính là vì nói cho cô biết, vô luận hiện tại anh ở chỗ nào, vô luận tin tức nói như thế nào, cũng không được tin, nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh.
Lần này, sau khi anh trở về, anh chắc chắn sẽ không... . . . Sẽ không làm cho cô lo lắng sợ hãi như thế nữa.
Thật ra thì, cô không biết, anh vốn định thối lui khỏi hàng ngũ quân nhân rồi.
Nghĩ muốn tạo ra một cái cơ hội bị thương, nhưng là không nghĩ tới, trời cao giúp anh một chút, may anh phản ứng nhanh chóng, tìm được góc phòng, không đến nổi bị nện chết.
Lần này, anh thật có thể công thành danh toại thối lui khỏi cái nghề nguy hiểm này rồi.
Làm bạn với cô, một đời một thế, yên lặng sống cuộc sống đơn giản.
Đáp ứng cô, sẽ trở về, đáp ứng cô, sẽ cùng cô cả đời, cho nên, nhất định sẽ làm được, coi như là núi đao biển lửa, lên trời xuống đất, anh cũng sẽ chân chân chính chính xông trở về bên cạnh cô.
Bất kể bao lâu, bất kể nhiều đắng cay, luôn sẽ trở lại bên cạnh cô.
Chẳng qua là, tiểu Sủng Nhi Thân ái, thật xin lỗi, lại một lần nữa, khiến em rơi lệ rồi... . . . Chẳng qua tin tưởng anh, đây thật sự là một lần cuối cùng!