Anh đối mặt với bất kỳ người nào, cũng có thể thản nhiên, duy chỉ có thời điểm đối mặt cô, cũng là hết sức phòng bị, không dám có một tia thư giản!
Cô hiểu anh rất rõ... Biết người như anh vậy, chỉ có thể vô lại bức bách, mới có thể thỏa hiệp, nếu không... Anh chỉ sẽ dựa theo cái gọi là nguyên tắc của chính mình mà làm theo.
Thật ra thì ở đáy lòng Sủng Nhi, ghi hận tính tình anh như vậy, rồi lại thương tính tình anh như vậy, hết lần này tới lần khác tính tình anh chính là như vậy, mới có thể làm cho cô thành cô gái đầu tiên túm được tim anh đi!
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhìn như anh đầu hàng cô.
Thật ra thì, người hãm sâu trong đó mới biết được, trong trận kéo co tình yêu này, khi anh không ra sân, cũng đã bại đến rối tinh rối mù!
Tịch Giản Cận đột nhiên hoàn hồn, chuyện cũ không chịu nổi, nhân sinh còn cần nhìn về phía trước, vươn tay, nắm lấy cổ tay cô đang nắm lấy cậu bé của anh, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, cực kỳ nghiêm túc nói: “Bạc Cẩm... Đến đây chấm dứt đi... Bảy năm trước, em càn quấy làm tôi yêu em như vậy... Nhưng mà bảy năm về sau, tôi đã không phải là thiếu niên lúc ban trước nữa...”
Nếu nói cảnh còn người mất, thì chính là cảnh tượng như vậy.
Bạc Sủng Nhi nhìn ánh mắt Tịch Giản Cận, mặc nhiên một hồi lâu: “Bảy năm trước, em lấy được, bảy năm về sau, tôi như thường cũng có thể!”
Cô chắc chắn nói, chắc chắn đáy lòng của anh có cô.
Ngay tại giống như bảy năm trước, anh không biết tự tin của cô ở đâu mà ra.
Có lúc, anh cảm thấy, anh với cô, chẳng qua là một món đồ chơi không chiếm được, cô chẳng qua là ở hưởng thụ cảm giác cướp đoạt, bản tính kiêu ngạo của tiểu công chúa, thật ra thì yêu haykhông yêu, đáy lòng của cô, chưa từng hiểu qua!
Ánh mắt của anh trong nháy mắt trở nên có chút chìm, biết không có thể giữ đi xuống, liền dùng sức bỏ rơi thân thể của cô, hướng trong phòng tắm bước đi.
Chỉ cần rời đi, chỉ cần tắm, cô muốn để lại, cũng không để lại tới anh đấy!
Bạc Sủng Nhi đáy mắt khẽ tối sầm ám, trong nháy mắt từ trên giường nhảy lên, vươn tay, hướng bờ vai của anh túm tới, lúc nhỏ, bởi vì sợ nguy hiểm, luyện qua tán đả.
Anh nghe được tiếng gió, liền trong nháy mắt né tránh, ai ngờ cô chi chít chiêu thức hướng anh phô thiên cái địa cuốn tới, thân thể của anh nóng rang không chịu nổi, khó tránh khỏi phân tâm, cộng thêm cô là phụ nữ, anh không ra tay, nhiều lần miễn miễn cường cường trốn, cuối cùng lại bị cô một lần nữa bức về trên giường.
Nhưng ngay sau đó, cô hướng trên người của anh đánh tới, vững vàng mà ngồi ở trên bụng anh, đè ép thân thể của anh, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, cười đắc ý———— Tịch Giản Cận... Tối nay, anh trốn không thoát!