Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 209: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (10)




Cảm thấy không phải như vậy, ăn ngon như vậy rồi.

Thế nhưng là, cô lại không ngại ăn.

Cô vừa lúc kẹp đồ ăn, bỏ vào trong miệng, lại cảm thấy thời gian khổ sở trước, khóc một trận, sẽ dễ chịu chút, thế nhưng hiện tại, lại phát hiện, ăn vào bụng, càng khổ sở rồi.

Thậm chí, còn mang theo một loại hương vị đắng chát.

Trong lòng cô cuồn cuộn chua xót, có một ngày, cuối cùng cô và anh cũng ngồi chỗ này ăn cơm, anh lại nói cho cô, lòng anh đã thay đổi......

Kỳ thật, ban đầu anh ở trên xe, khổ sở mà nói với cô, anh từng yêu, móc tim để yêu, cô đã bắt đầu bối rối rồi.

Cô thà rằng Tịch Giản Cận nắm lấy bờ vai của cô, luôn mốm nói với cô, anh hận cô cỡ nào! anh muốn giết cô cỡ nào, đều hiện tại giữa anh và cô, lạnh nhạt hoàn toàn, giống như cô chỉ là người xa lạ với anh, đối với cô, định thần nói một câu, với tôi mà nói, sớm đã thay đổi.

Công chúa cao ngạo, trong nháy mắt, cũng sẽ bởi vì một câu đơn giản của anh, ảm đạm biến sắc.

Tịch Giản Cận vẫn luôn nhìn Bạc Sủng Nhi.

"...... Phải." Bạc Sủng Nhi gật đầu, tự nhiên hào phóng cười, nhìn không ra buồn vui, nhìn không ra khổ sở, "Đều là thay đổi thất thường! Vậy còn anh? Hiện tại anh rất thích vị hôn thê của mình sao?"

"Cô ấy rất tốt." Tịch Giản Cận nhàn nhạt trả lời một câu.

Anh không nói, thích, hay là, không thích.

Chỉ nói là, cô ấy rất tốt.

"Rất hiểu chuyện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất thích hợp làm vợ."

Mà cô?

Không hiểu chuyện? Điêu ngoa tùy hứng, để cho người ta cảm thấy rất mệt sao?

Bạc Sủng Nhi gật đầu, nhưng không có nói chuyện, chỉ là cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ăn cháo.

Cô đột nhiên trầm mặc thuận theo, khiến cho Tịch Giản Cận có chút không được tự nhiên.

Cô đứng lên, nói đã ăn xong, lúc anh đi tính tiền trở về, cô đã không có ở đây, xuống lầu, mới nhìn thấy cô từ nhà vệ sinh đi ra, trên mặt ướt nhẹp, giống như là rửa mặt xong, con mắt trong suốt.

Bạc Sủng Nhi cầm giấy, lau tay và mặt, liền đi ra ngoài cửa.

Bóng lưng của cô, nhìn qua mang theo một chút thất lạc.

Tịch Giản Cận mơ hồ cảm giác được, đáy lòng buồn bực.

Công chúa ngày xưa, lúc nào lại có vẻ mất mát vậy?