Đau là người sống, tuy nhiên lại trống rỗng giống như là đã chết!
Đau là bởi vì cô, con dao xuyên qua tim phổi, nhìn máu tươi của mình vẫn chay ra ngoài, nhưng không có cảm giác đau!
Đau là anh càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đứng cao, quay đầu lại vừa nhìn, mới phát hiện, thì ra là, những thứ mạnh này, cũng là bởi vì cô mà bức ra đấy!
Đau là bởi...... Cuộc đời của anh, bởi vì cô xông vào, từ nay về sau, từng cái bước ngoặt của anh, cũng là bởi vì cô!
Cô căn bản không hiểu được!
Cả đời này cũng sẽ không cảm nhận được đâu!
Lý trí của anh giống như là trôi hết, con ngươi thiêu đốt lên, hung hăng mà đè ép thân thể của cô, triệt triệt để để đem cô nuốt hết!
Chẳng qua là, động tác của anh đã không còn thô lỗ, mà chậm lại rất nhiều, cánh môi, cũng từ từ rơi vào da thịt trên toàn thân cô.
Cô dần dần có chút mơ hồ.
Giống như là rơi vào rồi sương mù, chìm chìm nổi nổi.
Cô vòng quanh cổ của anh, rên rỉ lên tiếng.
Thân thể của cô, dần dần theo kịp nhịp điệu của anh, anh mới chậm rãi tăng nhanh tốc độ, bên trong xe, tràn ngập đều là sắc thái kiều diễm của hai người.
Hô hấp của cô và anh, cùng quấn chung một chỗ.
Rất lâu, rất lâu sau, anh mới ngừng lại được, ghé vào lồng ngực của cô, khẽ thở hào hển, giống như là muốn làm cho mình ổn định lại, sau đó anh lạnh lùng đẩy thân thể của cô ra, ngồi dậy.
Thân thể của cô khẽ run lên, thần trí cũng theo đó trở về, cô há miệng, muốn nói chuyện, nhưng anh đã nói: "Đây cũng là một loại trò chơi người lớn, có phải hay không?"
Mặt cô trong nháy mắt tái nhợt, thì ra là, anh làm như vậy, chỉ là vì châm chọc cô sao?
Cô âm thầm cắn răng, khuất nhục từ đáy lòng trong nháy mắt lan tràn, cô nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, "Anh —— "
"Tôi làm sao? Cô rất dám chơi, tôi liền chơi với cô, Game Over rồi, có phải là nên tan cuộc rồi không? " Tịch Giản Cận nhanh chóng cắt lời cô, anh dựa vào ghế, cũng không có liếc nhìn cô một cái, thẳng tắp mà hỏi.
Bạc Sủng Nhi nghe như vậy, ánh mắt khẽ lóe, cô cũng không nghĩ tới, sau bảy năm, Tiểu Tịch lại có thể biết khốn kiếp nhục nhã cô như vậy!
Cô giơ tay lên, hướng trên mặt Tịch Giản Cận, liền không chút lưu tình vung tới