Thiều Quang Diễm

Chương 12:




Tam phu nhân trước xem danh sách của hồi môn.

Trừ bỏ đồ vật, đồng ruộng, bất động sản, danh sách ghi lại một một vạn lượng bạc của hồi môn.

Tiểu cô chỉ là thứ nữ, lại từng làm sai, hầu phủ vẫn cứ cho nàng nhiều bạc của hồi môn như vậy, về tiền tài đích xác không có bạc đãi tiểu cô.

Ôn ma ma nói: “Sản nghiệp tại kinh thành kia đều không có vấn đề gì, vẫn luôn có chưởng quầy đáng tin cậy xử lý, phu nhân ở Dương Châu đặt mua sản nghiệp do Lý quản sự phụ trách, ngài muốn gặp Lý quản sự sao?”

Tam phu nhân gật đầu: “Gọi hắn lại đây đi.”

Đều có tiểu nha hoàn đi truyền lời.

Tam phu nhân xem xong danh sách của hồi môn, lại đi xem sổ sách, Ôn ma ma ghi sổ phi thường rõ ràng, tiểu cô năm nào tháng nào ngày nào tiêu tiền vào những cái gì, rõ ràng trước mắt.

Son phấn, lăng la tơ lụa, châu báu trang sức, San Hô phỉ thúy, hơn nữa đồng ruộng, bất động sản, kia một vạn lượng bạc dường như đều tiêu hết, tuy rằng đồng ruộng, bất động sản mỗi năm cũng có tiền thu, nhưng bạc tới tay lập tức lại bị Thẩm thị tiêu, thẳng đến khi Thẩm thị bệnh chết. Tiền còn lại sau này, liền tất cả đều là tiền thu từ đồng ruộng, bất động sản.

Ôn ma ma nói: “Phu nhân sinh thời hồ đồ, trước khi đi còn tính thông thấu, lệnh mấy cái chưởng quầy về sau tiền thu tất cả đều lấy danh nghĩa cô nương gửi vào tiền trang kinh thành, ngân phiếu gửi lại đây, bởi vì là tên của cô nương, chỉ có thể do cô nương tự mình đi tiền trang đổi, cho nên lão gia muốn động cũng không động vào được.”

Ngu Thượng ở nơi khác làm quan, không thể tự mình mang nữ nhi đi tiền trang kinh thành đổi bạc, phái người đi lại không yên tâm, chỉ có thể thèm thuồng.

Tam phu nhân hiểu biết, hỏi Ngu Ninh Sơ: “Những cái ngân phiếu đó, A Vu nhưng đều thu vào rồi?”



Ngu Ninh Sơ gật đầu: “Đều thu rồi ah.”

Mẫu thân ở kinh thành, Dương Châu đều có đồng ruộng bất động sản, chỉ là đồng ruộng sản xuất hữu hạn, bất động sản cũng đều là thu tiền thuê, mấy chỗ hợp nhau tới, bình quân một năm đại khái có khoảng một ngàn lượng bạc tiền thu, bảy năm tích lại, Ngu Ninh Sơ từ sản nghiệp này đó của mẫu thân tổng cộng tích cóp được 7500 lượng ngân phiếu.

Tam phu nhân đối với Ngu Ninh Sơ nói: “Sản nghiệp ở kinh thành tiếp tục lưu trữ, còn Dương Châu bên này cách khá xa, không bằng để Lý quản sự lo liệu bán đi, đổi thành bạc giao cho ngươi, hoặc là gửi tiền trang lấy lợi tức, hoặc là ở kinh thành đặt mua sản nghiệp mới, đều ngươi làm chủ, nương ngươi liền chỉ có một hài tử là ngươi, đồ vật nàng lưu lại đều là của ngươi.”

Ngu Ninh Sơ thấp thỏm nói: “Cữu mẫu, ta tuổi còn nhỏ, không biết như thế nào quản lý sản nghiệp, có thể thỉnh ngài cùng cữu cữu thay ta xử lý?”

Tam phu nhân cười, nhìn nàng nói: “Mười bốn cũng không tính nhỏ, A Vu không cần lo lắng, sau khi hồi kinh cữu mẫu sẽ chỉ dạy ngươi quản lý như thế nào, ngươi dụng tâm học, việc này cũng không khó.”

Ngu Ninh Sơ ở trong mắt cữu mẫu, thấy được một mảnh rộng rãi cùng ôn nhu.

Phảng phất cữu mẫu đã xem thấu tiểu tâm tư của nàng, lại không thèm để ý, ngược lại ôn nhu mà bao dung nàng, cũng an ủi nàng không cần băn khoăn quá nhiều.

Ngu Ninh Sơ mặt đỏ, áy náy chính mình có suy đoán tiểu nhân, thế nhưng lo lắng cữu mẫu sẽ nhớ thương chút sản nghiệp trong tay nàng.

Kỳ thật Ngu Ninh Sơ cũng không có ý khác, nàng chỉ là quá sợ, cách xa khỏi phụ thân, cữu cữu cữu mẫu sẽ là người thân duy nhất nàng có thể dựa vào, nàng không nghĩ bởi vì khoảng thu nhập thêm này mà cùng cữu cữu cữu mẫu sinh ra kẽ hở, nếu cữu mẫu muốn thay nàng xử lý sản nghiệp, Ngu Ninh Sơ nguyện ý buông tay, nàng vừa mới nói như vậy, không phải muốn thăm dò cữu mẫu, chỉ là muốn biểu đạt thành ý của chính mình.

Nàng cúi đầu, không biết nên như thế nào giải thích.

Tam phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng: “Không có việc gì không có việc gì, cữu mẫu đều hiểu, ngươi mấy năm nay trải qua đến không dễ dàng, tự nhiên so với hài tử được cha mẹ kiều dưỡng sẽ hiểu chuyện hơn, nhưng cữu cữu cữu mẫu không cần ngươi hiểu chuyện như vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà ở chung một chỗ, cữu mẫu hy vọng A Vu cứ tùy hứng chút mà sống, giống Minh Lam biểu tỷ ngươi, chỉ nghĩ như thế nào ăn nhậu chơi bời ngắm hoa nghe diễn, những suy tính lõi đời a, chờ các khi ngươi xuất giá lại suy xét cũng tới kịp.”