Thiều Quang Diễm

Chương 3:




Nhắc tới Thẩm thị, Ngu Thượng không vui mà nhíu mày.

Năm đó Thẩm thị làm cái chuyện mất mặt xấu hổ gì, hắn rõ ràng, chỉ là Bình Tây hầu ở kinh thành là quyền quý, hắn hy vọng có thể nhờ vào nhân mạch của hầu phủ, cho nên làm bộ hồ đồ vô cùng cao hứng mà đáp ứng hôn sự.

Ai mà nghĩ đến, hầu phủ hoàn toàn ghét bỏ Thẩm thị, chẳng những không có trợ giúp hắn lưu tại kinh thành làm quan, ngược lại đem hắn ngoại phóng đến Giang Nam cách ngàn dặm, hắn viết quá mấy phong thư cùng hầu phủ chắp nối quan hệ, đều không có được đến bất luận cái gì đáp lại, ngay cả khi Thẩm thị bệnh chết, hầu phủ cũng chỉ là phái quản sự tiến đến phúng viếng.

Ngu Thượng không bao giờ còn trông cậy dựa vào hầu phủ, đối với Thẩm thị cùng với nữ nhi Thẩm thị sinh ra tới cũng không hề có tình cảm gì đáng nói.

Ngu Ninh Sơ nước mắt đả động không được hắn, chỉ càng làm hắn cảm thấy phiền chán.

Trần thị thấy, bỗng nhiên nói: “Lão gia, A Vu nói cũng có đạo lý, không bằng trước cùng Tào tướng quân lên tiếng nói, liền nói chờ qua ngày giỗ của phu nhân lại chính thức nghị thân.”

Ngu Thượng ngoài ý muốn nhìn về phía Trần thị.

Trần thị đưa cho hắn ánh mắt ẩn ý chờ sau sẽ giải thích.

Ngu Thượng tin tưởng Trần thị, lúc này mới đồng ý.

Dùng xong cơm chiều, Ngu Ninh Sơ đi rồi, Trần thị liền đối với Ngu Thượng nói ra lý do của nàng: “Chúng ta quá thống khoái đáp ứng cho Tào Khuê, hắn nhẹ nhàng có được A Vu, chưa chắc sẽ quý trọng, không bằng cho hắn thấp thỏm một đoạn thời gian, chờ hắn trước cho chúng ta chỗ tốt, chúng ta lại đồng ý hôn sự này.”

Tào Khuê ở kinh thành có thân thích, nói không chừng Tào Khuê nói một câu, sang năm trượng phu liền có thể vào kinh làm quan.

Ngu Thượng cười đem Trần thị ôm đến trong lòng ngực, vừa lòng nói: “Quả nhiên vẫn là nàng là hiền huệ nhất.”

Không giống Thẩm thị, đẹp thì đẹp, trong mắt lại chưa từng xem qua hắn.

.

Ngu Ninh Sơ trắng đêm chưa ngủ.



Nửa đêm, nàng từ trên giường ngồi dậy , đánh thức Hạnh Hoa gác đêm, để nàng ấy chuẩn bị giấy bút.

Hạnh Hoa vành mắt cũng khóc sưng lên, nếu cô nương thật sự gả đến Tào gia, thân thể tinh tế mảnh mai, có thể ở trong tay Tào Khuê sống mấy năm?

Nàng một bên nghiền mực một bên nhìn cô nương hạ bút, nhìn đến hai chữ “Cữu cữu” , Hạnh Hoa vừa mừng vừa sợ: “Đúng vậy, còn có tam gia mà, hắn là thân cữu cữu của cô nương, lão gia nhẫn tâm như vậy, tam gia đã biết, nhất định sẽ thay cô nương làm chủ!”

Ngu Ninh Sơ cúi đầu, chỉ lo viết thư cho người cữu cữu chưa biết mặt kia.

Xin kinh thành giúp đỡ, đây là biện pháp duy nhất nàng hiện giờ có thể nghĩ đến.

Chỉ là cữu cữu có thể hay không tới giúp nàng, Ngu Ninh Sơ cũng không có chắc chắn tin tưởng. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng sửa sang lại di vật của mẫu thân, phát hiện mấy phong thư nhà cữu cữu viết gửi tới. Nghĩ đến là mẫu thân trước đây viết thư oán giận sau khi kết hôn sinh hoạt bất hạnh, cữu cữu hồi âm phần nhiều là khuyên giải mẫu thân an tâm cùng phụ thân sinh hoạt, lại có là dò hỏi tình huống của nàng, cũng đưa tới một ít lễ vật.

Thư tín không nhiều lắm, có thể là mẫu thân phát hiện tố khổ vô dụng liền không hề viết nữa, cữu cữu cùng mẫu thân cũng không có gì qua lại nữa.

Nhớ tới những cái thư từ đó, Ngu Ninh Sơ lại có chút hâm mộ mẫu thân.

Vô luận như thế nào, mẫu thân từng hưởng thụ qua sủng ái của ông ngoại, cũng có một ca ca hy vọng nàng sống thật tốt, trái lại Ngu Ninh Sơ, trong mắt cha mẹ không có nàng, cũng không có thân huynh đệ tỷ muội hỗ trợ lẫn nhau.

Nàng tựa như một kẻ dư thừa xuất hiệntrên đời này.

Nước mắt rơi xuống, Ngu Ninh Sơ theo bản năng mà lau đi, sau đó cố kiềm nén lại, làm nước mắt biến mất trên khuôn mặt.

Nhìn lại một chút, hàng mi dài Ngu Ninh Sơ khẽ nhúc nhích, thân thể nghiêng về phía trước, cố ý ở trên giấy viết thư tạo ra vết tích nước mắt đã bị lau đi.

Có lẽ nàng ở trong mắt người ngoài là dư thừa, đến mẹ đẻ đều tùy tùy tiện tiện đặt cho nàng nhũ danh một chữ“Vu” ngụ ý “cỏ xanh”, nhưng nàng biết chính mình có máu có thịt, sợ lạnh sợ đau, nàng không muốn gả cho một cái võ tướng hung ác gần 50 tuổi, cũng không cầu đại phú đại quý, nàng chỉ nghĩ bình bình an an mà sống sót.

Cữu cữu ở nơi xa, mau tới cứu cứu A Vu nhanh a.