Vô luận như thế nào, khách quý tới cửa, Trần thị đều không thể sập cửa vào mặt Tam phu nhân , cho nha hoàn hỗ trợ sửa sang lại một phen châu thoa, Trần thị chạy nhanh hướng cửa chính đi đến.
Tới cửa, liền thấy ngoài cửa ngừng hai chiếc xe ngựa, màn xe buông xuống che lấp tình hình bên trong, ngoài xe có hai con hắc mã cùng đứng song song, trên lưng mỗi con ngựa là một vị nam tử ngọc thụ lâm phong, áo gấm đẹp đẽ quý giá, khí vũ hiên ngang. Trong đó nam tử mặc áo gấm màu tím ước chừng hai mươi tuổi, thần sắc lạnh lùng uy nghiêm, nam tử mặc áo xanh ôn nhuận như ngọc, chỉ là nhìn thấy nàng, trong mắt cũng hiện lên tàn khốc.
Trần thị trong lòng lo sợ, miễn cưỡng căng ra tươi cười tới: “Là cữu phu nhân sao? Ai, cữu phu nhân cùng các công tử đường xa mà đến, như thế nào không trước tiên lên tiếng kêu gọi, ta cùng với lão gia sẽ ra khỏi thành đón chào a.”
Nàng đứng ở trước xe ngựa, đối với người trong xe nói.
Tống ma ma hầu hạ trước xe liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi thay chủ tử vén mành lên.
Trần thị theo bản năng mà ngó đầu hướng trong nhìn.
Mành được vén ra, lộ ra bên trong một đôi chủ tớ, nha hoàn tạm thời không đề cập tới, Tam phu nhân kia không hổ là quan phu nhân trong kinh thành, trông mới hơn 30 tuổi cũng đã toát ra nét ung dung hoa quý của quý phụ nhân, không phải danh môn khuê tú chân chính tuyệt đối dưỡng không ra loại khí độ này. Sau khi Trần thị gả cho Ngu Thượng, tốt xấu cũng đã làm mấy năm quan phu nhân, nhưng mà giờ phút này thấy Tam phu nhân, Trần thị tự giác biết xấu hổ, bị Tam phu nhân nhàn nhạt thoáng nhìn, nàng theo bản năng mà rũ mi mắt, tay cũng không biết nên để nơi nào bày.
Tống ma ma cùng nha hoàn đỡ Tam phu nhân xuống xe, cùng lúc đó, Thẩm Trác, Thẩm Dật hai anh em cũng nhảy xuống ngựa, cung kính mà đứng ở hai bên trái phải Tam phu nhân .
Tam phu nhân trên dưới đánh giá Trần thị liếc mắt một cái, đạm mạc cười nói: “Ngươi chính là Trần thị muốn đem A Vu gả cho Tào lão tướng quân?”
Lời này vừa nghe chính là biết tới hưng sư vấn tội, Trần thị sắc mặt trắng toát, trong lòng khiếp sợ, hôn sự này, kinh thành như thế nào sẽ biết đến tin tức? Hơn nữa, sau khi Thẩm thị chết kinh thành cũng chưa lần nào gởi thư quan tâm qua Ngu Ninh Sơ. Vậy làm sao biết Ngu Ninh Sơ phải gả cho Tào Khuê, Tam phu nhân như thế nào còn tự mình chạy tới can thiệp?
Không đợi Trần thị trả lời, Tam phu nhân nói thẳng: “Mang ta đi nhìn A Vu.”
Thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến , rõ ràng là đem Trần thị xem như nha hoàn nhìn.
Trần thị âm thầm cắn răng, lại không dám biểu hiện ra bất mãn.
Thân cữu cữu Ngu Ninh Sơ, Thẩm tam gia tuy rằng là con vợ lẽ hầu phủ, nhưng Thẩm tam gia dáng vẻ đường đường tài hoa hơn người, đã từng trúng liền tam nguyên, được Hoàng Thượng khâm điểm Trạng Nguyên , Thẩm tam gia cũng được Lại Bộ thượng thư nhìn trúng, đem ái nữ đính hôn cho Thẩm tam gia. Nói cách khác, Tam phu nhân trước mắt vừa là con dâu hầu phủ, cũng là cô nãi nãi của thượng thư phủ, tùy tiện cái thân phận nào đều có thể nghiền áp nàng.
“A Vu ở tại hậu viện, cữu phu nhân cùng bọn công tử đi trước thính đường nghỉ tạm, ta phái người đi kêu A Vu lại đây.”
Trần thị cười làm lành nói. Tam phu nhân miễn cưỡng tán thành.
Trần thị lập tức kêu nha hoàn đi thỉnh Ngu Ninh Sơ, sau đó nàng ở một bên dẫn đường cho Tam phu nhân, một bên tò mò mà nhìn về phía hai vị công tử Thẩm gia.
Đáng tiếc, Tam phu nhân cũng không có tính toán giới thiệu cho nàng.
Tới thính đường, Trần thị thỉnh Tam phu nhân ngồi ghế trên.
Tam phu nhân mặt vô biểu tình mà ngồi xuống, Thẩm Trác, Thẩm Dật sóng vai đứng ở bên trái nàng.
Trần thị biết, Tam phu nhân dưới gối chỉ có một nhi một nữ, nàng đánh giá hai cái thiếu niên, suy đoán tuổi trẻ chút hẳn là nhi tử Thẩm Dật của Tam phu nhân, còn một vị khác, xem tuổi, chỉ có thể là Bình Tây hầu phủ thế tử Thẩm Trác. Chính là, việc của tam phòng Thẩm gia, đường đường Thế tử gia tới trộn lẫn cái gì a?
Ba vị khách từ kinh thành không có bất luận ý tứ gì muốn cùng nàng hàn huyên, Trần thị nắm chặt khăn trong tay, trong đầu suy nghĩ muôn vàn thứ.
Qua mười lăm phút, Ngu Ninh Sơ còn không có xuất hiện