Thiếu Soái , Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 193: Vương Kì Hạo, anh mà dám chết trước em, em nhất định sẽ tái hôn!




Tiếng nấc nghẹn của Âu Hân bỗng dưng im bặt, Vương Kì Hạo lại tiếp tục nói.

- Bà xã, ngoan....

Vương Kì Hạo còn chưa nói xong, Âu Hân đã khoảnh đầu lại, trừng lớn mắt nhìn anh, bao nhiêu tiếng nấc nghẹn cũng bị nuốt xuống.

Bàn tay đang nắm cổ tay Vương Kì Hạo lại dùng rất nhiều sức, có thể vì quá tức giận mà Âu Hân mới có thể dùng nhiều lực như vậy. Hàm răng trắng cắn chặt cánh môi, rướn máu.

Âu Hân gần như gằn giọng mà nói lớn.

- Vương Kì Hạo, anh mà dám chết trước em, em nhất định sẽ tái hôn.

Vương Kì Hạo mặt lại trắng thêm mấy phần, hơi thở dồn dập.

- Em dám.

Âu Hân vẫn khoảnh đầu nhìn anh, cắn răng bật cười.

- Vương Kì Hạo, anh cứ thử chết trước em đi, xem em có dám hay là không. Đồng Âu Hân em có cái gì mà không dám, bà xã của anh chính là cái gì cũng dám làm. Anh cứ thử buông tay em ra xem, anh chết rồi, em sống khỏe mạnh sẽ tái hôn với một người khác, tốt hơn anh gấp vạn lần, hàng ngày sẽ cùng người ta đi tới trước mộ anh ân ái. Để anh ở suối vàng bên kia nhìn thấy, vợ yêu của anh sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông khác. Sau khi có con, em sẽ mang con tới trước mộ anh, khoe với anh em có gia đình hạnh phúc biết bao, còn sẽ cười nhạo anh, một mình cổ đơn ở nơi lạnh lẽo, không ai thèm quan tâm.

Bàn tay Vương Kì Hạo đang được Âu Hân nắm chặt ở phần cổ tay, bỗng nhiên quay một vòng, nắm chặt lấy tay cô. Trong khoảng khắc, nụ cười trên môi của Âu Hân đã lan dần tới đáy mắt, nhưng giây tiếp theo nghe được lời Vương Kì Hạo nói, ánh mắt đen nhánh nhường như đã không chớp, gương mặt chết lặng, cùng đau đớn.

- Không phải hàng ngày em đều đưa gia đình hạnh phúc của em tới thăm anh sao? Như vậy ... vẫn chứng tỏ em lúc nào cũng nghĩ tới anh... vẫn quan tâm anh, anh ở bên kia... cũng sẽ không có cô đơn. Còn nữa, ước nguyện cả đời của anh là yêu em, là được nhìn thấy em sống khỏe mạnh và hạnh phúc, anh chết rồi,....em vẫn sống khỏe mạnh, lại còn vô cùng hạnh phúc....anh không hối tiếc.

Âu Hân nhìn anh, hai mắt cứ nhòa dần, hai cánh môi run rẩy không ngừng. Tim của cô cứ như có ai đó đang bóp chặt, đau đến mức cô không thở được.

Âu Hân đột nhiên nhớ đến hình ảnh Khương Ngọc Dao quỳ khóc bên cạnh mộ Viên Lạc Phàm. Hóa ra, cảm giác mất đi người mình yêu chính là như vậy, hóa ra cảm giác đau chính là thế này.

Viên Lạc Phàm dù biết Khương Ngọc Dao đi sai con đường, vẫn một lòng yêu cô, biết hai bàn tay cô dính đầy máu, vẫn dùng tính mạng mình để đổi lấy một đời bình an cho cô.

Vương Kì Hạo biết rõ cô và anh ở hai thế giới khác nhau, chỉ vô tình gặp nhau ở một thời điểm, lại chờ đợi cô 13 năm, lại yêu cô 13 năm, là một lòng yêu cô.

Hai người đàn ông này, lại có một trái tim như vậy, Âu Hân cảm thấy, bản thân và Khương Ngọc Dao chính là những người con gái hạnh phúc nhất, là hạnh phúc nhất.

- Vương Kì Hạo...anh biết, anh chết rồi em nhất định sẽ không tái hôn. Chúng ta sẽ sống ở hai thế giới hoàn toàn xa lạ, còn xa lạ hơn cả thế giới của hai chúng ta đang sống bây giờ. Bà xã anh không muốn sống một mình, chi bằng..

Âu Hân khoảnh đầu nhìn anh cười, nụ cười hình bán nguyệt thật sự rất đẹp, hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt xuống, không biết là từ lúc nào, gương mặt xinh đẹp của cô đã đẫm nước mắt.

Nếu như Âu Hân chỉ có một mình, cô tự tin bản thân có thể leo lên được. Nhưng hiện tại, bàn tay cô còn đang nắm chặt tay một người khác, sức nặng của người này tuyệt đối chính là chữ nặng, nếu Âu Hân không kiên cường dùng sức nắm chặt rễ cây, cô sớm đã bị sức nặng này kéo xuống rồi.

Vương Kì Hạo không muốn là sức nặng kéo cô xuống, vậy anh có biết, anh chính là sức mạnh giúp cô có thể chống đỡ được đến bây giờ?

Âu Hân chuẩn bị buông tay khỏi rễ cây, dùng toàn bộ sức lực để nắm chặt tay người đàn ông, lại nghe được tiếng khiến răng khiến lợi của người ta.

- Đồng Âu Hân, nếu em nói vậy, em nhất định phải nắm chặt vào. Đợi chúng ta sống sót rồi, anh nhất định sẽ đeo bám em suốt đời, một giây cũng sẽ không chia lìa. Em còn phải sinh con gái cho anh nữa.

Vương Kì Hạo nở nụ cười khó khăn, vết thương ở bụng đã chảy thấm ướt một mảng lớn ở áo quân phục của anh, tạo thành một gam màu tối vô cùng chói mắt. Là đạn súng tỉa, ghim vào bụng anh khiến mỗi cử động của anh đều nhói đau.

Nhìn thấy nụ cười trấn an lại rạng rỡ trên gương mặt Vương Kì Hạo, Âu Hân không kìm được bật khóc thật lớn, tay lại không run chút nào, dùng toàn bộ sức bình sinh đang có hiện tại, hai bàn tay đều nắm chặt cả hai nơi.

Bàn tay trắng nõn của Âu Hân vì dùng quá nhiều sức mà nổi lên những đường gân xanh, cả cánh tay đều đã đau buốt như sắp gãy, nụ cười trên môi cô lại chưa bao giời tắt.

Đột nhiên thấy cổ tay mình mất đi cảm giác ấm, ảnh mắt Âu Hân hốt hoảng khoảnh lại. Tay Vương Kì Hạo không còn nắm chặt cổ tay cô như vừa rồi nữa, thật sự buông lỏng trong không khí.

Âu Hân lại gắt gao nắm chặt cổ tay anh, bàn tay đang nắm rễ cây lại đột nhiên trơn tuột, bàn tay cô đã không còn nắm được vào rễ cây nữa.

Hai mắt Âu Hân trợn tròn, ngay khoảng khắc cô tưởng mình toi rồi, lại có một bàn tay to lớn khác trong chớp mắt đưa xuống nắm chặt tay cô lại.

Âu Hân cảm nhận được cái lạnh tỏa ra từ đôi tay ấy, tim đập mạnh một cái, khi nhìn thấy gương mặt của chủ nhân cánh tay ấy, cô thật sự đã muốn quỳ xuống mà vái cảm ơn. Trái tim đang treo ngược của Âu Hân cuối cùng cũng buông lỏng xuống, Âu Hân rũ mắt mệt mỏi khoảnh đầu nhìn Vương Kì Hạo.

- Ông xã...

Âu Hân không nhận được câu trả lời, nhưng cô đã không còn lo sợ như vừa rồi nữa, cô mỉm cười thật nhẹ nhàng, khoé mắt lại rơi xuống giọt nước mắt, rơi xuống bàn tay dính máu của Vương Kì Hạo.

Lúc Âu Hân cùng Vương Kì Hạo đều đã an toàn ngồi trên mặt đất rồi, tay cô vẫn nắm chặt tay Vương Kì Hạo không buông. Cơ thể cả đêm đều treo ở cảnh giới cao nhất của Âu Hân cuối cùng cũng cảm nhận được cái mệt và đau đớn là gì. Sau đó cả cơ thể gần như xụi lơ của cô nằm ngất trong lòng Dịch Cẩn.

Dịch Cẩn phải chảy mồ hôi ròng mới có thể gỡ được tay Âu Hân và Vương Kì Hạo ra. Hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Kì Hạo, quay sang nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, hai mắt trước sau vẫn lạnh lùng như vậy.

Khoé miệng Mạnh Kha giật giật, phải mất chục giây mới hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy, chuyển rời tầm mắt nhìn người mặc quân phục đã hôn mê nằm trên đất, ánh mắt ai oán không dám kêu, đem người cõng trên vai chạy vội đến trực thăng.

Dịch Cẩn nhẹ nhàng bế Âu Hân đứng dậy, chân dài sải những bước dài và có phần vội vã đi đến trực thăng.

Cả hai nằm trên hai chiếc xe trắng, đồng thời được đẩy vào phòng cấp cứu. Khoảng hơn ba mươi phút sau, Âu Hân được đẩy ra. Hai mắt cô nhắm chặt, gương mặt vì mệt mỏi mất sức mà nhìn có hơi trắng, nhưng so với người đang nằm bên trong, quả thật vẫn không đáng để mang ra so sánh.

Âu Hân được chuyển vào phòng bệnh thường, vừa lúc Vương Đại soái và Vương phu nhân nhận được tin chạy đến.