Thiếu Soái , Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 196: Bình tĩnh, thản nhiên




Âu Hân mệt mỏi thở dài một hơi đi đến bên giường ngồi xuống. Thái độ của Vương Đại soái xem ra vẫn còn chưa thật sự giận, nếu không, ông sớm đã quẳng cô vào tù ngồi rồi. Nghĩ đến đây, trong đầu Âu Hân lại hiện lên nhiều chấm hỏi.

Hình như theo trí nhớ của cô, cô rõ ràng không có tội gì, tay cô cũng chưa từng dính máu người vô tội. Âu Hân bật cười một tiếng, tinh thần lúc này kém quá đi, rõ ràng không có tội, cô việc gì phải lo lắng ông tìm ra tội mình để tống cô vào tù.

Khó khăn lúc này là.... làm thế nào để có thể vào thăm Vương Kì Hạo? Việc này mới là quan trọng, việc này mới cần phải suy nghĩ.

Âu Hân đi ra mở cửa phòng, vừa mở ra hai anh chàng cảnh vệ mặt mày sáng lạng đập vào mắt. Âu Hân coi như không thấy, lách người đi ra, lại bị kéo lại.

Hai anh cảnh vệ cúi người, một người trong đó giữ tư thế cúi người, nói một cách kính trọng với Âu Hân.

- Thiếu phu nhân, Đại soái có lệnh, không có lệnh của ngài, thiếu phu nhân không thể ra ngoài.

Âu Hân nhướng mày, đem cơ thể ôm trở lại phòng. Đây là ý gì? Giam lỏng sao? Hạ, ha ha ha...

Âu Hân cười một tiếng, đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống dưới. Đây là tầng ba, khoảng cách này.... Âu Hân xoa cằm suy nghĩ.

Màn đêm lại một lần nữa rủ xuống, ở một góc tường, ẩn hiện bóng dáng của một cô gái mặc đồ bệnh nhân đang cắn răng trèo từ trên tầng ba xuống. Xuống đến mặt đất an toàn, Âu Hân lại vòng lại cửa chính. Lúc này, bước chân đột nhiên dừng bước, Âu Hân liếc mắt nhìn, cô.... không biết Vương Kì Hạo được chuyển đến phòng nào.

Âu Hân chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi đến chỗ trực ban của cô y tá hỏi.

- Xin chào! Có thể cho tôi hỏi, phòng của Vương Kì Hạo ở chỗ nào không?

Cô y tá mỉm cười gật đầu, kiểm tra danh sách bệnh nhân, sau đó lại mỉm cười nhìn Âu Hân.

- Xin lỗi! Bệnh viện chúng tôi không có bệnh nhân nào tên như vậy.

- Cô có thể kiểm tra lại lần nữa. Chính là Đại thiếu soái Vương Hạo.

Nghe vậy cô y tá gật gù như đã hiểu, xem lại dánh sách một lần nữa, cuối cùng lại gửi tặng Âu Hân một cái lắc đầu.

Nụ cười Âu Hân cứng đờ. Cô y tá thấy cô mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện, liền nhắc nhở.

- Bây giờ đã muộn lắm rồi, cô nên về phòng nghỉ ngơi đi.

Âu Hân không nói gì, quay người rời đi, là đi ra ngoài cửa bệnh viện. Đôi mắt đen nhánh nhìn lên trời cao, trăng hôm nay rất sáng, bầu trời cũng có rất nhiều sao. Chỉ là lúc này, Âu Hân lại nghe thấy tiếng gió rít gào, thật sự gào rất to.

Âu Hân đang đứng thất thần, đằng sau có người tiến đến, nhíu mày gọi tên cô, trong giọng nói còn có chút ngạc nhiên.

- Âu Hân?! Cô làm gì ở đây vậy?

Âu Hân quay người lại, là Lý Nhạc Lăng. Không mất một giây, Âu Hân túm chặt cánh tay Lý Nhạc Lăng, cao giọng hỏi.

- Vương Kì Hạo đang ở đâu? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy sao rồi? Có...

- Cô bình tĩnh, bình tĩnh. Có thể hỏi từng câu một được không?

Âu Hân nghiến răng nâng gối thúc mạnh vào bụng Lý Nhạc Lăng, túm cổ áo cậu nhấc lên.

- Vương Kì Hạo đang ở đâu?

Lý Nhạc Lăng đau đến tím tái mặt mày, muốn giật tay Âu Hân ra, nhưng người ta là đang trong cơn tức giận đi, có gỡ thế nào cũng không được.

- Sao cô lại có thể hỏi tôi cái này? Đó là chồng cô chứ đâu phải chồng tôi. Cậu ấy đã được đưa đến viện quân y ở quân khu trung tâm chữa trị rồi.

Âu Hân dần lới lỏng tay, xoay người tính chạy. Lý Nhạc Lăng vội vàng kéo tay cô lại.

- Khoan đã! Đồng Âu Hân, có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Nếu không phải có chuyện xảy ra, Đồng Âu Hân sao có thể có thái độ tức giận như vậy hỏi cậu Vương Kì Hạo đang ở đâu. Lý Nhạc Lăng kéo tay Âu Hân đến xe của mình, nói cô lên xe, cậu lai cô tới đó.

Trên đường đi, Lý Nhạc Lăng liên tục hỏi Âu Hân là có chuyện gì, nhưng cô chỉ một mực im lặng không nói. Mãi đến lúc xe dừng lại, Âu Hân mới không nhanh không chậm mở miệng.

- Tôi bị lộ rồi.

Chỉ bốn chữ không đầu không đuôi, Lý Nhạc Lăng nhướng mày khó hiểu.

- Lộ cái gì?

Âu Hân nghiêng đầu nhìn cậu cười mỉa mai.

- Tôi còn có bí mật nào không thể để lộ nữa.

Lý Nhạc Lăng đảo mắt, nghiêm túc suy nghĩ, cũng chỉ có chục giây sau, ánh mắt liền thay đổi.

- Sao có thể lộ?

- Cậu có thể liên lạc chỗ Vương đại soái để hỏi ông ấy.

Lý Nhạc Lăng gõ tay lên vô lăng.

Âu Hân vẫn ngồi im, không có biểu hiện muốn xuống xe. Đương nhiên là vì cô hiểu, cô có xuống xe cũng không thể vào trong được.

- Anh ấy sao rồi?

Trong xe im lặng thật lâu, Âu Hân chống tay lên thành xe đã hạ kính, mắt nhìn ra ngoài, lạc giọng hỏi.

- An toàn rồi, số cậu ta may lắm, chưa chết được. Nằm nghỉ ngơi một thời gian, cậu ta khỏe như vậy, cũng sẽ nhanh chóng khỏi mà thôi.

Lý Nhạc Lăng cười đùa, sau đó lại thở dài một hơi.

- Bây giờ cô tính thế nào?

- Ông ấy nói sẽ tìm ra được bằng chứng tôi giết người để tống tôi vào tù.

- Vậy cô đã giết người?

Âu Hân nghiêng đầu nhìn anh khinh bỉ, nhếch môi cười.

- Anh đoán xem.

Lý Nhạc Lăng không mất đến một giây suy nghĩ, trả lời ngay.

- Chưa giết người.

Đồng Âu Hân sao có thể giết người. Nếu Vương Đại soái thật sự ra tay tìm bằng chứng cô giết người, cậu có thể chắc chắn, thứ ông tìm được chính là bằng chứng giết người vô tội của con trai mình, Vương Kì Hạo.

Đồng Âu Hân muốn giết ai, còn phải đợi cô ra tay sao. Đợi đến lúc cô ra tay, người đã sớm chết chỉ còn lại bộ xương rồi. Bằng chứng chính là..... Trương Hạ Sảnh chết rồi. Tin tức sáng nay đưa tin, Đại tiểu thư Trương gia sợ tội đã tự tử trong nhà lao. Nhưng Lý Nhạc Lăng không cần nghĩ cũng có thể biết, Trương Hạ Sảnh là bị hành hạ đến chết.

Tuy cậu không biết rõ được chuyện xảy ra như thế nào, nhưng có thể đoán, Trương Hạ Sảnh làm điều ngu ngốc, tự động dâng mạng mình đi hiến.

Lý Nhạc Lăng lái xe đưa Âu Hân về Tử Uyển, có thể nói, lúc này, nơi an toàn nhất chỉ có nơi này. Âu Hân bước một chân xuống xe, quay đầu nhìn cậu.

- Anh ấy tỉnh lại, nói với anh ấy giúp tôi một câu, tôi nhớ anh ấy.

Đem cửa xe đóng sầm lại, bóng lưng của Âu Hân nhoáng cái đã mất dần. Lý Nhạc Lăng ngồi trên xe hồ lâu, trời gần sáng mới lái xe trở về nhà.

.....

Sáng hôm sau, Âu Hân vẫn cuộn chặt mình trong chăn ấm, lông mày luôn nhíu lại, biểu thị đêm qua cô ngủ không hề ăn giấc.

Bên dưới đột nhiên xôn xao, Âu Hân nằm trong phòng không thể nghe thấy, vẫn nhắm mắt ngủ. Cửa phòng không có ai gõ đã đột nhiên mở ra, Ôn Tuyết hốt hoảng chạy vào.

- Tiểu Hân, Tiểu Hân, em mau dậy.

Âu Hân chớp mắt chống tay ngồi dậy.

- Chị Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy?

- Vương Đại soái đưa người tới, nói muốn bắt em.

Âu Hân tỉnh ngủ, bước những bước dài tới cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống. Qua cửa kính, cô không thấy bên dưới tập trung rất nhiều người mặc quân phục, Vương Đại soái mặt mày uy nghiêm không thiện cảm đang nói chuyện với cảnh vệ canh cổng.

Viên quản gia tiếp tục đẩy cửa đi vào, cúi người nói với Âu Hân.

- Thiếu phu nhân,....

Ông chưa nói xong, Âu Hân đã ra hiệu ông dừng lại, xoay người vào phòng tắm, một bộ dạng bình tĩnh, thản nhiên.