Ngạo Tề nhìn phương hướng hắn rời đi một chút rồi lại hướng ánh mắt về một trong những cái lều đang phát ra âm thanh, trong mắt ánh lên chút nguy hiểm khó lường. Nhất thời khiến cho ngũ quan của hắn thay đổi hẳn. Hắn khẽ khàng từ trong người móc ra một cái bật lửa.
Tách…
Chút âm thanh nhỏ chẳng đáng kể bao nhiêu được những tiếng động xung quanh che chắn, hoàn toàn lọt không vào được tai những kẻ rõ ràng là thiếu sự cảnh giác cần có. Mà khả năng cao là do bọn họ ỷ y rằng sẽ không có người đến nơi này của mình cho nên mới không có phòng bị. Nhưng này khác nào đang mời gọi họ đến gặt hái đầu của chúng? Nói tóm lại không có khả năng họ sẽ thả cho bọn chúng đi, cho nên chỉ có chết mới là con đường bọn chúng nên bước lên.
Phựt!
Cái bật lửa bị ném ra, rơi tự do xuống căn lều ở ngoài cùng bên trái. Cái lều lập tức bốc cháy lên như cây khô gặp nắng hạn.
“A!! Cái quỷ gì vậy!!?”
Xẹt!
Không ngoại lệ có tiếng chửi mắngvang lên. Sau đó một gã đàn ông từ trong cái lều chạy ra vội ra ngoài.
Phặc! Rắc!
Chưa đợi cho hắn định thần thì cái cổ của gã đã bị một đôi tay rắn chắc nắm lấy, bẻ ngược qua một bên, xoay tròn, phát ra âm thanh răng rắc.
Hắn ta lập tức khí tuyệt bỏ mình. Hoàn toàn không có thời gian phản ứng xem chuyện gì đang diễn ra cũng như ai đã giết mình.
Rõ ràng vừa giết người xong nhưng trên khuôn mặt Ngạo Tề không hề có chút cảm xúc thành tựu nào. Đương nhiên rồi, mọi chuyện thật sự là quá nhẹ nhàng, có gì để tự hào chứ. Cứ nhìn phong cách hành xự của chúng, rõ ràng chỉ là một đám tép rêu, không chịu nổi một kích. Hứng thú gì cũng không đề lên được.
“Mày đang làm gì… Có địch tập!”
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng kinh hô. Ngạo Tề không cần suy nghĩ nhiều cũng biết bản thân đã bị kẻ vừa mới bị tình huống bên ngoài kinh động nên chạy ra xem nhìn thấy. Nhưng đối với tiếng hô “có địch tập” của hắn Ngạo Tề không để tâm lắm. Dù sao hắn cũng định làm loạn lên.
Nhưng trước đó…
Bốp!
Cái cằm bị dọng ngược một cú từ dưới lên trên, cũng thành công đấm cho tên kia ngã ngửa ra sau. Đồng thời đã để lộ cổ họng yếu ớt trước mặt Ngạo Tề. Hành động của hắn từ đầu chí cuối đều không có chút dừng lại. Thật sự là khác hẳn cái vẻ cà lơ phất phơ ngày thường. Tràn ngập mị lực nam tính.
“Đéo…”
Xẹt! Phụt!
Cổ họng tên đó còn chưa phát ra hết câu đã bị một lưỡi dao cứa qua, máu tươi lập tức phun ra như suối.
Hai mắt tên đó trợn ngược lên, hai tay vô thức ôm lấy cổ, không ngừng lùi về sau thêm vài bước nữa rồi mới ngã xuống đất, chết đến không thể chết hơn. Mà thời điểm cho gã ăn xong một dao, Ngạo Tề chưa từng có ngừng lại dẫm mạnh mặt đất dưới chân, phóng người lao thẳng lên cái cây lúc đầu hắn đã đứng.
Rầm!
Tiếp sau đó, ở lúc thân hình hắn còn lơ lững trên không trung thì mặt đất dưới chân lại bất ngờ nứt ra. Một con trùng giáp từ vị trí đó lao lên, muốn đớp lấy hắn. Ngạo Tề không chút sợ hãi thuận chân đạp lên mặt con vật kia một cái, mượn đà tót thẳng lên cây.
Pằng pằng pằng!
Lên cây rồi Ngạo Tề lại tiếp tục tựa như một con khỉ thản nhiên né tránh mấy phát súng từ đâu bay ra. Cái thân hình cơ bắp cuồn cuộn đến cả giáp phục đều che không hết lại chẳng có chút nào ảnh hưởng đến hành động đòi hỏi sự nhẹ nhàng linh hoạt của hắn lúc này cả. Thật sự là không thể xem mặt mà bắt hình dong đâu. Không dưng mà tự nhiên Ngạo Tề có thể lên hàng trung tá cả. Nếu không phải nhiệm vụ vừa rồi thất bại, hắn hiện tại đã là thượng tá rồi. Tuy rằng bây giờ không còn ở trong căn cứ nữa, chức vị này có lẽ tạm thời sẽ không sài được. Nhưng mà đó cũng chỉ là tạm thời như đã nói mà thôi. Chỉ cần ra ngoài, mặc kệ là bát cứ đâu, cái chức vị của họ vẫn sẽ còn hiệu lực. Cho dù bên căn cứ Nhật Diệu có báo cáo với liên minh các căn cứ về sự mất đi của họ, cứ như họ đã chết rồi chăng nữa thì tên tuổi của họ vẫn còn có. Họ vẫn có thể lần nữa dấy lên một làn sóng, dù nó mưu cầu lợi ích cho mình.
Bộp bộp… Mấy viên đạn dĩ nhiên không trúng mục tiêu lập tức ghim trên thân cây.
Một loạt hành động cùng với hai cái xác đang nằm trên đất nhanh chóng khiến cho mấy kẻ vừa đến cho ra độ coi trọng cực cao đối với Ngạo Tề. Mà đã biết đối phương khó nhằn, đương nhiên bọn họ sẽ không tự thân tiến lên, để rồi làm cái xác trong tay hắn. Trong khi bọn họ còn có con bài lớn, không dùng còn đợi đến khi nào. Chết rồi cũng không thể mang theo chứ chẳng nói hiện tại bọn họ chỉ là đang múa rìu qua mắt thợ, không phải hoàn toàn khống chế đám sinh vật kia trong tay.
Gào!. truyen bjyx
Vài tiếng gầm rú đặc thù vang lên, lũ lượt trùng giáp từ mặt đất trỗi dậy như nấm mọc sau mưa lao về phía Ngạo Tề vẫn còn đang né đạn trên cây. Chúng nó không với đến hắn thì lấy đầu tung vào nó không ngừng. Thái độ giống như kiểu gì cũng phải ép cho hắn rớt xuống mới chịu thôi.
Ngạo Tề có ngu cũng biết lúc này không chạy đi thì còn đợi lúc nào nữa. Đối phương quá coi trọng hắn, đã đem cả đại chiêu ra đối phó với hắn rồi. Giết người hiện tại là không có khả năng làm được, nhưng Ngạo Tề vẫn còn nhớ đến việc chính. Hắn nhúng người nhảy khỏi cái cây đang trở thành mục tiêu của một đám trùng giáp, lung lay sắp đổ đến nơi rồi. Nhưng hắn lại không chạy đi mà tựa như con khỉ nhún nhảy trên mấy cái cây gần đó, hướng về gò đất mà hắn cho rằng đó là ổ của đám trùng giáp. Mỗi lần có thời gian rảnh rỗi ít ỏi là hắn lại rút ra một quả lựu đạn ném về phía đám trùng giáp.
Nhưng nếu có người chú ý, nhất định sẽ phát hiện ra mục tiêu của hắn không phải là đám trùng đang đuổi theo mình mà là mặt đất bên dưới. Theo mỗi cái ném cộng nổ tung của hắn, lại có nhiều hơn đám trùng giáp bị lôi kéo đến đây mà không cần có sự thao túng của mấy kẻ kia. Đồng thời cũng để lộ trên mặt đất vô số cái lỗ rỗng. Rõ ràng đó là hang ổ bên dưới lòng đất của chúng nó, hiện tại bị hắn phá ra. Không thể không nói hành động của Ngạo Tề thật sự có tác dụng. Đối với kẻ đang phá hoại nhà của mình, đám trùng đương nhiên không thể cho sắc mặt tốt. Nhưng Ngạo Tề chỉ cần như vậy thôi.
Có điều hành vi của Ngạo Tề trong mắt đám người kia chính là tự tìm đường chết. Nhưng bất ngờ sao lại khiến cho sự cảnh giác của bọn chúng đối với hắn giảm đi thấy rõ.
Ngạo Tề không biết chuyện này. Nhưng dù có biết thì hắn chưa chắc đã quan tâm, ngược lại sẽ còn vui mừng hơn. Nên nhớ rằng, hắn cũng không phải chỉ có một người.
Y như rằng…
“A!”
Đâu đó sau lưng Ngạo Tề vang lên tiếng kêu đau đớn như có ai vừa bị cứa cổ. Ngạo Tề biết ngay nhất định là Tống Bằng trở về rồi. Và hắn đã chớp ngay cơ hội bọn chúng đang tập trung vào bản thân Ngạo Tề nên lơ là cảnh giác mà cho bọn hắn một dao. Ngạo Tề chỉ biết chửi một tiếng ngu ngốc trong lòng, mức độ coi trọng đối với chúng đã ít nay còn ít hơn, trực tiếp về không mất rồi. Như này mà không giải quyết hết được chúng thì thật sự là quá mất mặt đi.
Phải biết rằng bản thân họ đều là những tinh anh trong tinh anh. Mấy tên tép rui này họ có thể một địch hai mươi khi đấu tay đôi chứ chẳng nói ngoa. Chỉ có nhiêu đây người, cho dù vẫn có đám trùng giáp chen ngang ở giữa nhưng chỉ cần phối hợp tốt thì chẳng đợi Mục Dã đến họ đã có thể giải quyết được cả rồi. Mục Dã đến cũng chỉ phụ trách quét dọn tàn cuộc mà thôi. Cho dù là Tống Bằng và hắn độ ăn ý không bằng người trước với Mục Dã nhưng sự nhạy bén và cách nắm bắt tình hình của mỗi người cũng đủ để họ phối hợp tốt với nhau. Cũng phải thôi, hai người họ đã từng trải qua rất nhiều lần họp tác sinh tử kia mà. So về độ ăn ý thì chẳng khác nào tự hạ thấp mình.
Ngạo Tề đợi một chút vẫn không thấy Tống Bằng xuất hiện trong ánh tầm mắt thì đã hiểu ngay ý định của Tống Bằng. Hắn không để ý đến nữa mà chuyên tâm đốt lửa hỗn loạn lên mảnh đất này. Xét về khả năng giết người thì Tống Bằng giỏi hơn hắn nhiều. Nhưng ngược lại, Ngạo Tề hắn có sự linh hoạt trong việc nắm bắt hoàn cảnh, có cái nhìn toàn cục rất tốt. Để cho hắn phụ trách tạo hỗn loạn sẽ hiệu quả hơn là Tống Bằng, người rõ ràng không quen thuộc hoàn cảnh nơi này bằng hắn. Bọn họ rõ ràng không có trao đổi trước nhưng vẫn có thể phân công một cách hoàn mỹ, lại vừa giúp họ phát huy được năng lực của mình. Đây chính là điểm khác biệt giữa tép rui và tinh anh.
Thời điểm Ngạo Tề cảm thấy không sai biệt lắm cầy xới nơi này lên một lần thì ở lúc một ngọn gió thổi đến, bản thân nó còn mang theo khói hồng kì quái bay đến, Ngạo Tề đã biết Mục Dã nhất định là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. So với lần trước phải chạy trốn bán mạng thì lần này bên người có đồng đội đáng tin cậy, hành động chớp nhoáng còn nắm chắc được tình hình, Ngạo Tề thật sự là không hề cảm thấy có chút áp lực nào. Mà thật ra lần trước nếu không phải chiếu cố vài người bọn họ chạy trốn thì có lẽ tình huống cũng sẽ không chật vật như vậy đâu. Thế mà cuối cùng vẫn không cứu được Mục Dã, đó mới là nguyên nhân tại sao Ngạo Tề lại canh cánh trong lòng chuyện đó mãi.
Không nói ngoa,Ngạo Tề thật sự là một trưởng quan, người dẫn đội có trách nhiệm. Thời điểm cần nghiêm túc, hắn thể hiện ra hoàn toàn khác với cái vẻ ngoài có phần ngáo ngơ của hắn rất nhiều.
Bình thường thấy Trình Liên hay khinh bỉ hắn, thật ra bản thân Trình Liên không phải thật sự cho rằng Ngạo Tề vô tích sự đâu. Nhưng chính là cái miệng ai đó rất tiện, không biết lựa lời, còn thích khiêu khích người ta nên mới thế thôi.