Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 115: Chạy thục cả mạng




Ầm ầm!!

Âm thanh kia vẫn còn chưa dừng. Mà theo tiếng động vọng đến, rõ ràng thứ tạo ra khác thường này đang càng ngày càng gần sát họ. Hai người Mục Dã nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng lúc co giò lên bỏ thẳng về hướng cửa ra.

Có một điều kỳ lạ thế này mà họ dù từng có hoài nghi nhưng lại không đi tìm hiểu kỹ vì không có thời gian. Đó là rõ ràng mấy con trùng giáp kia không hề to lớn giống như cái chiều cao của đường hầm này… Theo lý mà nói nó không nên cao như vậy. Bọn họ ai cũng là những người đàn ông thân cao thước tám thước chín, thế mà khi bước vào đường hầm này, đỉnh đầu vẫn còn một đoạn nữa mới đụng được đến trần. Chính là nói sơ sơ cái đường hầm này cao cũng phải có hơn ba mét. Hiện tại nghe thấy âm thanh cùng với chấn động đến nổi đất bay đá chạy thế này, họ xem như hiểu được tại sao.

Rõ ràng cái thứ đang chạy đến kia có kích cỡ vượt trội, thân hình thô to có phải gần bằng đường kính của đường hầm. Như vậy thì mới coa thể hợp lý giải thích cho việc này.

Con mẹ nó khó khăn của bọn họ hiện tại mới xuất hiện đây, Ngạo Tề đang chạy còn không quên rủa thầm một câu.

Vốn đã không ưa cái đường hầm dài ngoằng này, hiện tại hắn lại càng không ưa hơn.

“Bên này!”

Thời điểm hiện tại năng lực nhìn nhận hoàn cảnh của Ngạo Tề lập tức được giải phóng, hơn nữa còn được tăng cường lên vài lần khi bị đặt trong tình trạng nguy hiểm. Hắn mang theo Mục Dã chạy như điên trong đường hầm, cố gắng tranh thủ trước khi con vật kia đuổi kịp chạy lên trên mặt đất. Nhưng nói gì thì họ vẫn chỉ là những cư dân nhập khẩu trái phép, không rõ hoàn cảnh mà vẫn cứ đâm đầu vào, làm sao bằng dân bản địa cho được.

Đùng!

Một cái đầu to quá mức nhận thức của họ trực tiếp tông thẳng vào tường, dùng cách thức mạnh bạo nhất phá ra một con đường, cứng rắn chặn đầu bọn họ.

“Shit!”

Ngạo Tề không thể nhịn được chửi tục thành tiếng.

Không cần hắn nói Mục Dã vẫn biết đường quay đầu lại chạy đi.

“Như này không được!!”

Ngạo Tề vừa chạy vừa nói. Mặt hắn méo xẹo.

“Anh tính làm gì?”

Mục Dã lạnh tanh hỏi. Dù mặt không có biểu tình nhưng cái cằm bạnh xuống vẫn tiết lộ cho người khác biết hắn không phải thật thờ ơ với tình cảnh này như đã thể hiện.

“Không phải nó cũng biết phá tường sao? Vậy chúng ta trực tiếp phá ra một con đường xông thẳng ra ngoài!”

Ngạo Tề nghiến răng nghiến lợi nói. Chưa biết khói hồng bên trên có còn hay không, cũng chưa nói có đánh nổi con quái vật đầu bự này không, chỉ riêng việc ở chỗ này đánh nhau với nó là không khả thi chút nào đối với họ hết.

“Chỉ có ra ngoài chúng ta mới có cơ may giải quyết cái con trùng chúa này được!”

Mục Dã nào phải không biết hắn nói không sai, nhưng mà…

“Anh không sợ chôn sống mình ở đây luôn à?”

“Cậu nghĩ nó không phải đang chôn sống chúng ta à!? Không nhanh lên thì thật sẽ không ra được đâu! Ít nhất hiện tại tôi còn có thể nhắm chuẩn phá chỗ nào sẽ có lợi cho chúng ta hơn.”

Ngạo Tề vừa quẹo vào một lối khác khi lần nữa lại bị con vật kia chơi bẩn chặn đầu vừa hét toáng lên nói.

“Được, anh làm đi!”

Mục Dã không chút chần chừ đồng ý, giống như hai chữ đó vốn đã đọng lại ở nơi cửa miệng của hắn từ lâu. Thật vậy, mới nãy tuy hắn hỏi như thế nhưng thực chất hắn đã không chút đắn đo nghĩ đáp ứng Ngạo Tề rồi. Dù có mạo hiểm thật nhưng trong hoàn cảnh này, không mạo hiểm mới là nguyên nhân đẩy họ vào đường chết.

“Cậu ném chuẩn hơn, tôi nói cậu ném!”

Ném cái gì thì không cần phải tỏ rõ Mục Dã cũng biết.

“Được!”

Mục Dã vừa nói vừa rút chốt một quả lựu đạn. Hành động tiền trảm hộ tấu như vậy… Nếu không phải đang trong khoảng khắc nguy ngập, Ngạo Tề nhất định sẽ hét lên bảo: Còn chưa nói ném đi đâu mà cậu rút chốt làm gì!!!

Ngoài miệng thì hắn gần như cùng một nhịp với Mục Dã: “Phía trước năm mét bên trái!”

Ầm!

Ngạo Tề vừa dứt câu chỗ hắn nói đã nổ tung.

Bức tường rõ ràng là không hề dày như bọn họ đã từng nghĩ bên trái trực tiếp đổ sụp xuống, để lộ ra một đường mảnh đường hầm khác bên kia bức tường.

“Đi!”

Ngạo Tề vừa nói vừa lao vào đó.

Cái việc ném bom này ấy mà, rất cần kỹ năng và độ thuần thục chuẩn xác. Phải ném làm sao cho đỉnh đầu không sụp xuống mà vẫn có thể phá ra được một con đường họ cần. Mà đối với tay nghề của Mục Dã, Ngạo Tề cực kỳ an tâm. Hắn gần như có ảo giác đã nhìn thấy hy vọng sống còn phía trước rồi.

“Bên trái!”

Ầm!

Sau đó Ngạo Tề không cần nói Mục Dã vẫn biết nên ném ở khoảng cách bao nhiêu là vừa, chỉ cần nói cho hắn biết nên ném bên phải hay bên trái thôi.

Hai người họ ba cua bảy quẹo không chút nào dừng lại bên trong một đống đường hầm chằng chịt như mê cung. Nếu không phải có siêu nhân là Ngạo Tề ở đây, trong tình huống đang chạy trốn thế này, ai có thể còn tâm trí tính toán cái gì được. Trí nhớ siêu việt là một chuyện, đặt vào tình huống thế này có thể vận dụng được hay không mới là vấn đề cần bàn cãi.

Có vẻ Ngạo Tề thật sự là giỏi, bọn họ đang hướng dần lên trên, còn bỏ xa được con vật phía sau một đoạn. Ít nhất hiện tại họ không còn bị nó chặn đầu nữa.

Nhưng có vẻ họ vẫn là khinh thường cái con vật kích cỡ vĩ đại có dòng họ với khủng long kia.

Rầm ầm ầm!!!

Một trần đất đá từ trên đầu rơi xuống như mưa khiến hai người đàn ông đang chạy nhanh phải tạm ngừng lại, né tránh tới lui. Nhưng dù vậy thì với mức độ sụp lỡ này, né tránh không phải là biện pháp nếu họ không muốn bị chôn sống.

Ầm!

Mục Dã đưa tay đánh bay một khối đá lớn. Cánh tay rắn chắc lập tức rê rần nhưng sắc mặt hắn lại chưa từng đổi.

Ngạo Tề không đợi hắn nhắc cũng một đường vừa chạy vừa đánh, nhanh chóng di chuyển trong đường hầm.

Tuy là gian nan thật, nhưng lại không phải không có điểm đột phá. Hành vi của con vật kia có thể nói là khiến họ phải chọn con đường chông gai nhất để rời khỏi đây. Hai người họ đạp chân lên trên những tảng đá, hướng lỗ hỏng vừa bị phá ra ở trên đỉnh đầu mà đi. Cách thức thô bạo thế này dù họ có muốn làm cũng không làm nổi. Một phần là vì họ không đủ sức để phá, phần hai là… Bản tính con người luôn sẽ tránh nặng tìm nhẹ, xu cát tị hung. Trừ khi bị ép, chẳng ai sẽ chủ động chui vào con đường khó khăn nhất.

Không biết con vật kia có phải đang bị thao túng hay không mà như có trí tuệ, biết chặn đầu hay chôn sống họ. Nhưng mà nó đã ép họ đi vào con đường này, tuy nhìn thì có vẻ nguy hiểm đó, có điều họ là ai chứ. Không phải tự dưng mà người ta đánh giá một người là ưu tú hay không. Phàm là ở trong những tình huống thế này, ai ưu ai xấu sẽ dễ dàng nhìn thấy nhất. Họ ưu tú là vì càng ở trong hoàn cảnh thế này họ lại càng mạnh mẽ, ý chí sống và năng lực sinh tồn càng cao. Tư duy nhạy bén cùng bản lĩnh hơn người, mỗi hành động đều chẳng cần suy nghĩ đã làm, tất cả đều là dựa vào cơ chế tự động của cơ thể khi đã trải qua bao nhiêu sinh tử nguy nan mới hình thành nên. Tóm lại là nào có dễ bị đẩy vào chỗ chết như vậy.

Mắt thấy lác đác vài tia sáng mặt trời chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, Ngạo Tề không khỏi cười gằn một tiếng.

Nhưng chẳng đợi cho khóe miệng của hắn khép lại, trước mặt đã hiện lên một cái chậu máu…