Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 120: Triệt phá ổ trứng




“Phải xác định được tiêu diệt hết tất cả trứng cho nên không thể đánh sập nơi này trước lúc đó.”

Ý Mục Dã là không thể dùng bạo lực quá mức để xử lý chúng.

“Vậy dùng lựa đạn uy lực nhỏ, không thì đổ chất dẫn nổ ra rải khắp động, trước đánh nát đám trứng đi. Nếu đám con không chết thì xử lý sau.”

Ngạo Tề tuy là nói vậy nhưng khi đó tất cả trứng đều vỡ, một đống hỗn loạn bầy nhầy bắt gớm, hắn thật chẳng muốn nhìn nhiều nữa chứ nói chi là đi vào xử lý. Trong đầu hắn còn nghĩ tới lúc đó hắn có nên tìm cớ đánh bài chuồn hay không.

“Sau đó dùng lửa đốt là được.”

Mục Dã ngược lại giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn kia.

Ngạo Tề trước chỉ đành gật đầu thôi chứ biết làm sao.

Sau đó hai người họ bắt đầu thử dùng lựa đạn họ hay sài oanh tạc thử xem mức độ thế nào. Bọn họ đứng ở ngoài động ném vào một trái. Họ không ném ở gần vách động mà ném vào giữa động.

Ầm ầm ầm!! Bụp bụp bụp!!

Từng tiếng âm vang, mật dịch bắn tung tóe cùng với mùi vị khét nghẹt khó ngửi bay lên. Không đợi ai nhắc, hai người đồng thời đeo giáp bảo vệ mũi ngay lập tức.

Hiệu quả của trái lựu đạn kia là không thể bàn cãi, nhưng cái họ muốn không phải là đánh sập cái động này. Rõ ràng uy lực của nó là quá mức chịu đựng, chỉ mới một quả mà cả hang động cứ như muốn lung lây sắp đổ rồi ấy. Một quả không sao, nhưng nếu ném nhiều quả, vách động nhất định sẽ sập. Lựa đạn của họ nào phải cái dạng bình thường mà đã được cải tiến rất nhiều, mục đích là để đối phó với đám da dày thịt béo cho nên nó rất mạnh. Không phải loại lựu đạn ở trước thời tận thế đâu.

Thế là họ quyết định cậy mở những trái lựu đạn này, đổ hợp chất bên trong ra. Quá trình tháo gở lựu đạn ấy mà… Không phải nói muốn gở là gở được đâu. Phải có kỹ thuật và cả sự khéo léo, nếu không chết là bọn họ chứ không phải ai. Ngạo Tề tự nhận mình không có khả năng này, cho nên hắn cho mình công việc mà hắn không muốn làm chút nào. Đó là hắn đi dùng dao quân dụng sắc bén cho mỗi con trùng non một đao, tiễn chúng về tay thiên. truyện ngôn tình

May mắn là chúng không đến mức xếp chồng chéo lên nhau một cách dày đặc, lớp giáp xác không cứng, muốn xử lý cũng không khó gì. Mỗi con một nhát còn sợ phung phí.

Trong lúc đó hắn cũng không quên đem một quả trứng ra thử đao.

Phập!

Đao quân dụng dễ dàng xuyên qua lớp vỏ cứng, đâm sâu vào bên trong, giết chết con non còn chưa chào đời. Hắn sau đó không có vì vậy mà kết luận lớp vỏ nào cũng như nhau mà thử nhiều lần rồi mới cho ra kết quả là vở trứng không hề khó đập vỡ. Nếu không phải muốn triệt tiêu khả năng để sót, họ cứ thẳng tay nhấn chìm nơi này luôn là được rồi. Nhìn giày quân dụng dưới chân dính đầy chất lỏng ghê tởm, Ngạo Tề âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng làm như không có sự tồn tại của chúng.

So với đám trứng thì đám trùng con ít hơn rất nhiều. Dù vậy thì Ngạo Tề vẫn không có khả năng tiêu diệt hết được. Cho nên hắn chọn những con da dày thịt béo… Chính là nói mấy con đã ra đời trước nhất, lớp giáp dày nhất mà xuống tay. Nhưng có vẻ ông trời cũng thấy tội nghiệp hắn cho nên rủ lòng từ bi…

Ầm ầm ầm…

Đương lúc này bỗng nhiên hai người họ nghe thấy một loạt những âm thanh chấn động âm ỉ từ nơi khác truyền đến, khiến cho họ giật cả mình.

“Là bên phía Tống Bằng!”

Ngạo Tề thốt ra một câu hiển nhiên rồi nhìn Mục Dã.

“Anh đi xem thử đi! Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, nếu ở đây đã có ấu trùng mới nở hoặc nở chưa được bao lâu thì nhất định là có những con đã nở thời gian lâu hơn. Có lẽ là sau khi bị đem ra khỏi đây thì chúng được đưa đến nơi khác.”

Mục Dã lạnh lùng nói. Nhất thời lại không có chú ý đến tia sáng lạ trong mắt đồng đội lưng dày vai gấu kia.

Cho nên số họ tiêu diệt trong ngày hôm này chỉ có những con trưởng thành thôi, không có những con nhỏ hơn. Đến cả cái con trùng chúa kia cũng là sau đó mới chạy ra.

Hắn vừa dút lời Ngạo Tề đã gần như không có đắn đo gì lập tức chạy biến. Cứ như thể sau mông có lửa đốt. Bựng hắn nghĩ, nơi này một mình Mục Dã lo được, nhưng bên Tống Bằng thì chưa chắc đâu. Dù sao hắn ở đây cũng không nhiều tác dụng phải không… Ha, tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi!!

Mặc kệ! Ngụy biện thì ngụy biện đi! Dù sao có cơ hội quang minh chính đại chạy đi, còn không cần phải tự làm mình mất mặt, ngu gì không chạy!

Mục Dã không biết ý nghĩ trong lòng hắn. Động tác trên tay hắn vẫn luôn đều đều, không có vì những chấn động vẫn còn truyền đến từ phương xa ảnh hưởng dù chỉ một chút. Đương nhiên là càng không có thời gian đi để ý đồng đội của mình lấy việc công tránh né chuyện đang làm. Mà cho dù hắn có biết thì hắn vẫn phải để cho Ngạo Tề đi.

Vỏ lựu đạn bên cạnh càng ngày càng nhiều hơn, phần hỗn hợp bên trong tích góp lại cũng theo đó tăng lên.

Không bao lâu sau đó thì hắn nghe thấy âm thanh mắng chửi của Ngạo Tề. Nó không lớn nhưng âm vang mãi không ngừng bên trong thứ kiến trúc như tổ ong này. Mục Dã không khỏi lắc đầu. Bình thường thấy anh ta rất ra dáng trưởng quan, dẫn đội đáng tin cậy. Nhưng từ lúc đi cùng họ, anh ta cứ như bị kích thích… Không ngừng dùng miệng lưỡi để phát tiết tính tình. Họ ngoài việc để cho anh ta nói thì không thể làm được gì cả. Dù sao mỗi người đều có điểm mấu chốt riêng. Có lẽ điểm mấu chốt của anh ta đã bị cái gì chạm đến rồi.

Lại thêm nữa tiếng, rốt cuộc Mục Dã cũng xử lý xong số lựu đạn do hắn và Ngạo Tề đem đến. Tự nhiên lúc này hắn mới nhớ đến, Ngạo Tề để hết lựu đạn lại đây rồi hắn dùng cái gì để đối phó với đám tiểu gia hỏa kia… Cho nên anh ta chửi ầm lên là không phải không có lý do phải không. Mục Dã rất không phúc hậu cười một cái, trên tay lại nhanh nhẹn cầm số hỗn hợp chất nổ kia lên, đi vào trong động.

Mục Dã không có rắc trực tiếp lên đống bầy nhầy kia mà hắn chọn ra những cái vỏ trứng khô, xếp chúng sát vào nhau, tạo thành một cây cầu bằng vỏ trứng một vòng lại một vòng từ nhỏ đến lớn theo hình xoắn ốc xung quanh động. Sau đó hắn mới rắc thứ bột lưu huỳnh kia lên, châm lửa.

Lốp bốp! Lốp bốp!..

Âm thanh thuốc nổ nổ tung lập tức phát ra nghe cũng vui tai. Tiếng động này chỉ lớn cỡ tiếng pháo tết, bên trong lại xen kẽ tiếng bụp bụp của vỏ trứng cho nên khá là dễ nghe hơn.

Mùi thuốc súng và mùi cháy khét bay lên không ngừng. Khói xám lập tức mù mịt cả hang động khiến Mục Dã phải lui hẳn ra ngoài một đoạn mới chịu nổi.

Đợi gần mười phút sau âm thanh kia mới dứt, khói tản dần ra hắn mới đi vào kiểm tra.

Nhìn cảnh tượng bên trong Mục Dã cảm thấy Ngạo Tề thật may mắn khi không có ở chỗ này. Nhưng mà có lẽ anh ta đã đoán trước được cảnh này cho nên dù trong người không có vũ khí mang tính quyết định vẫn chịu đi giúp Tống Bằng đi. Mục Dã không hiểu tự nhiên lại chạm đến chân tướng nhưng chỉ biết lắc đầu bật cười thôi. Trong lòng nghĩ không biết hắn qua bên đó có đem lại phiền toái cho Tống Bằng hay không nữa… Mà chắc không đâu. Những lúc bình thường anh ta vẫn rất là đáng tin, tuy cái miệng có phần hơi hỗn…

Nhìn tám mươi phần trăm số trứng trong động đều nổ tan xác hết Mục Dã vẫn là thỏa mãn. Có một số lượng ấu trùng con cũng theo đó chết đi nhưng đương nhiên là không đáng kể. Dù sao đám trứng vẫn khá là nhiều.

Hắn nhìn lại số lượng chất nổ còn sót lại, đứng im một lúc rồi quyết định chịu khổ thêm chút, gom số trứng còn lại về một chỗ rồi giải quyết cho hết trong một lần cuối cùng này luôn. Trong lúc đó hắn còn không rảnh tay mà cho mấy con ấu trùng một dao quân dụng về với tổ tiên. Từ đầu chí cuối trong mắt đều không có sự thương xót nào vì đã tàn sát vô số những sinh linh còn chưa có được nhìn thấy thế giới. Đương nhiên rồi, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Cứ xem việc này chỉ như bạn đánh bắt cá lên ăn vậy thôi. Thế giới tàn khốc đều là con mạnh sống còn yếu chết, không có cái gì gọi là không nỡ.

Mục Dã lại dùng thêm nữa tiếng thời gian để vừa gom vừa giết hết số ấu trùng, sau đó dùng ba phút để nổ chết hết đám còn lại. Sau khi xác định không còn một quả trứng nào bị bỏ sót thì hắn mới triệt để an tâm. Lúc này hắn có hơi cảm thấy may mắn vì quả trứng này lớn còn có màu trắng. Trừ khi hắn bị lé hay bị mù, nếu không sẽ không có khả năng nhìn sót quả nào. Có sợ sót thì phải là đám ấu trùng con đã nở kia thôi. Nhưng hắn nghĩ sau đó họ sẽ trở lại thanh tẩy sạch chỗ này bằng cách đốt lửa thì không lại xoắn xuýt nữa. Đám ấu trùng con lúc này còn chưa có tự mình chạy ra ngoài được. Mục Dã không chút do dự quay đầu rời khỏi hang động.

Hắn còn chưa bước ra khỏi cửa đường hầm đã nghe thấy âm thanh chém giết điên cuồng của Ngạo Tề và Tống Bằng.

Từ lúc nào mà chiến trường của họ đã dời đến hang động lớn này.

Mục Dã không chút chần chừ gia nhập cuộc chiến.