Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)




Không phải Ngạo Tề không muốn phản kháng, nhưng bản thân hắn đã quá có kinh nghiệm rồi. Phản kháng chính là đau thương, không nên thử đâu. Trước đây trong căn cứ không hề thiếu chuyện này nhưng Trình Liên thường không chỉ nhắm vào một mình hắn. Cứ ai Trình Liên nhìn mặt thấy ghét thì sẽ bị hắn đem ra làm người thử thuốc, Ngạo Tề cũng bị dính mấy lần. Nghe thử thuốc ghê ghê vậy đó, thật ra không có gì đâu. Nhưng trải nghiệm ấy không ai muốn thử cả. Hắn nghi ngờ hắn đôi khi có phần ngáo đá là do bị Trình Liên dày vò mà ra. Cái đáng nói nữa là sau khi đến đây, không biết là do môi trường xung quanh quá mức kích thích hắn hay không mà Trình Liên rất hay nhốt mình trong phòng thí nghiệm, chế chế tạo tạo cái gì đó. Tuy trong thời gian này hắn không có điều kiện mang ra thử nhưng Ngạo Tề ở sát bên cạnh lại còn có kinh nghiệm, sao có thể không chú ý đến hắn chứ.

Giờ thì hay rồi…

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trình Liên đã muốn khuất sau cánh cửa nhà, Ngạo Tề trề môi oán hận không thôi. Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ dù một khi nó đã xuất hiện như lan tràn như nấm mọc sau mưa nhưng vẫn nhanh chóng bị hắn lắc đầu đánh bay đi, chẳng còn manh giáp nào.

Đùa gì vậy! Ngạo Tề! Đói bụng ăn quàng không phải hành động gì tốt đâu! Bên kia có bao nhiêu nữ tánh cho người chọn, cho dù có muốn chế tài đối phương thì cũng không cần chọn cách đó! Quá ghê tởm!

Ngạo Tề ôm một đầu tâm tư không bình thường đi làm dược nhân cho Trình Liên. Kết quả biểu hiện của hắn quá kỳ quái chọc Trình Liên nổi điên dày vò hắn thật lâu mới chịu buông tha.

Thế mới nói, có ý định gì với ai cũng được, riêng người này thì không. Đến nghĩ cũng không được nghĩ bởi vì hậu quả quá nghiêm trọng. Ngạo Tề nằm trên giường, toàn thân ngứa ran nhưng không thể gãi, có khổ không nói hết đau thương tổng kết một câu như vậy đó.

Dung Lạc không rõ tình hình bên ngoài. Cô lúc đó không phải thật sự vì giận dỗi mới bỏ đi. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, lại đến giờ cô đi ngủ trưa. Gặp Trình Liên đùa giỡn như vậy, Dung Lạc tự nhận không phải da mặt mình mỏng nhưng không muốn ở nơi đông người thảo luận chuyện như vậy. Cho nên cô mượn chuyện này rút lui luôn. Nhưng người đàn ông phía sau…

Dung Lạc nhìn Mục Dã lẽo đẽo theo mình vào nhà, rất chu đáo mà trải nệm cho cô, đỡ cô lên giường đi ngủ, bản thân cũng chui vào ôm lấy cô luôn… Một loạt hành động nước chảy mây trôi, không hề nhắc gì đến chuyện mới nãy, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô cũng không có giận dỗi hắn… Dung Lạc không khỏi cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này thật sự là, càng ngày càng biết dỗ cô.

Đối với cái ôm của người con gái trong ngực, Mục Dã rất là tự giác điều chỉnh cho cô một tư thế tốt nhất để cô nằm. Còn đối với suy nghĩ của cô nếu hắn biết thì… Thì vẫn bình thường thôi. Nói sao thì cô cũng là vợ hắn, không hiểu cô chứ còn hiểu ai. Bình thường nhìn cô vô lý vậy thôi nhưng không phải thật giận dỗi vô cớ. Giống như Ngạo Tề nói, đó là tình thú. Cho dù lúc này không phải. Hắn vẫn nhận ra được lúc nào là cô đang làm nũng vô lý với hắn. Cho nên thực chất hắn vẫn để ý đến biểu hiện ngày hôm nay của cô. Người con gái rõ ràng có tâm sự.

Quả nhiên, đợi thật lâu Mục Dã vẫn không cảm thấy hơi thở bên cạnh nhẹ đi, chứng tỏ người con gái đang có thai vừa tròn bốn tháng còn chưa có ngủ. Bình thường cô sẽ ngủ rất nhanh, hầu như đặt lưng xuống là ngủ mất rồi. Lúc bình thường không hiểu làm sao cũng lăn ra ngủ được dù mỗi ngày cô vẫn ngủ đủ giờ đủ giấc. Nếu không người ta cũng chẳng nói phụ nữ mang thai ham ngủ.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Hắn khẽ siết chặt đầu vai, tay kia thì xoa nhẹ bụng nhỏ đã muốn nhô lên, tròn tròn sờ rất thích của cô nhẹ giọng hỏi.

“Hôm nay em nghe nhị lão nói, trước đây “Dung Lạc” vẫn luôn có những ý tưởng hay phát minh mà ở thời đại này gần như không thấy. Em lại bỗng nhiên nghĩ tới có khi nào… Có khi nào em xuyên không đến đây, cô ấy lại xuyên không đến đó, thay em sống hay không. Có lẽ em bên đó chưa có chết, trận nổ đó chỉ khiến chúng em hoán đổi cho nhau.”

“Nhưng như vậy vẫn không thể giải thích được những chuyện cô ấy biết đúng không?”

Mục Dã không tỏ ra bất ngờ với việc cuối cùng cô nói, ngược lại giải bày tâm sự thật sự trong lòng cô. Hắn khẽ nói: “Em là nghĩ việc hoán đổi này không phải ngẫu nhiên. Thì cứ cho rằng như thế đi, em vì anh mà mới đến đây…”

Mục Dã giữ lại cái tay đang nhéo nhéo eo hông rắn chắc của mình, sửa lời: “Là vì mang đến sự thay đổi cho nơi này. Nhưng nếu em thắc mắc tại sao cô ấy lại biết, hay là em tự mình tìm hiểu xem. Có lẽ trong đời sống thường nhật của dân làng, em có thể tìm thấy điều khác biệt đó. Tuy vẫn sẽ không biết được làm sao cô ấy biết, nhưng ít ra em có thể chắc chắn những thứ đó chỉ có ở trước tận thế.”

“Nếu cô ấy thật sự đang sống, như vậy không phải tốt sao? Ở thế giới kia có điều cô ấy muốn, vượt xa khỏi cuộc sống hiện tại, đến nổi cô ấy muốn từ bỏ nó. Hai người đều có cuộc sống mình cần, đó có lẽ là sự sắp đặt của ông trời chăng.”

Thời đại hiện tại rất nhiều thứ gần như đã biến mất trong tầm mắt của mọi người. Sự xuất hiện của Dung Lạc tuy không thể thay đổi được tất cả nhưng sẽ không để cho chúng tan biến theo dòng thời gian. Trước đây không biết vì sao mà “Dung Lạc” lại biết, nhưng rõ ràng mục đích vẫn giống vậy. Sự hiện diện của họ đều mang theo ý đồ, không chỉ riêng ai cho nên cũng không có ngẫu nhiên. Trong vô hình vẫn luôn có sự sắp đặt trước, giống như mỗi người trên đời cũng đều có lý do sống của riêng họ.

Nhưng mà…

“Chỉ cần em và cô ấy không đổi lại là được.”

Dung Lạc đang chìm vào suy nghĩ bỗng nhiên bị một câu này của người đàn ông lôi về hiện thực, nhất thời giật mình không thôi.

Đúng vậy, nếu mình ở thế giới kia vẫn còn sống…

Vòng tay của người đàn ông khẽ siết chặt, siết đến mức Dung Lạc cảm thấy đau nhưng cô lại không có tránh hắn. Cô biết, bởi vì hắn đang bất an.

“Mục Dã, em sẽ không đi đâu. Thật đó!”

“…Ừm.”

“Anh phải tin em chứ!”

“…Ừm, tin em.”

Mục Dã đang khó chịu không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ vì giọng điệu trẻ con của cô mà nhẹ giọng thỏa hiệp.

“Em biết anh còn chưa có tin đâu! Nhất định anh sẽ lo lắng rồi mặt ủ mày trau mỗi ngày cho em xem!”

“…”

Mục Dã không biết nên nói cô thông minh hay ngốc nữa. Nhưng tóm lại là hiện tại hắn nói cái gì thì cô vẫn sẽ cho rằng hắn không tin. Dù hắn không tin thật.

Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, Mục Dã quyết định lật người, đem cô gái nhỏ đang mang thai đè ở dưới thân, không nói không rằng đã chiếm cứ đôi môi nhỏ còn muốn hé ra kia, đem những lời cô nói nuốt hết vào bụng.

“Vậy em giúp cho tôi hết bất an đi.”

“…”

Người đàn ông này thật sự đang bất an sao? Dung Lạc bị hắn đốt lửa mơ hồ nghĩ lung tung vậy đó. Nhưng có lẽ người ta nói đúng, phụ nữ mang thai ngốc ba năm. Cho nên: “Anh đừng làm đau bé con.”

Nói rồi cô chủ động vòng hai tay lên ôm chặt lấy cổ người đàn ông kéo xuống, nhiệt tình chủ động dâng lên đôi môi thơm tho non mềm của mình. cho người đàn ông thưởng dụng. Không phải tự dưng mà cô không để tâm đến chuyện Trình Liên đã nói. Nhưng cái vấn đề này tuy không làm đến nơi đến trốn, có điều bình thường lại không hề thiếu giữa hai người họ, không thể nào có chuyện cô cảm thấy thiếu thốn ở đây được. Lâu lâu nó sẽ diễn ra theo cách này, tựa như Ngạo Tề nói, nó là tình thú giữa hai vợ chồng vậy.

Mục Dã đối với sự chủ động của cô đương nhiên là không từ chối rồi.

Môi dày cuốn lấy môi hồng mọng nước, đôi tay của hắn cũng không có nhàm rỗi lập tức cỡi sạch người con gái đến trơn bóng, không còn mảnh vải nào. Hắn nhiệt tình đốt lửa khắp nơi trên thân thể bởi vì mang thai mà càng thêm mềm mại, còn bắt đầu vương mùi sữa của người con gái. Tai hắn nghe tiên âm ma mị khiến người điên cuồng, động tác dưới tay nhẹ nhàng nhưng không thiếu suồng sã nóng rực, cho thấy hắn cỡ nào yêu thích. Chỉ hận không thể nuốt vào bụng, tránh cho cô nữa đường biến mất. Nếu thật có ngày đó, hắn không biết nên làm sao sống nữa.

Dung Lạc tâm trí đều bị người đàn ông cuốn lấy, không biết nổi niềm khó chịu trong lòng hắn. Cho đến khi nơi yếu ớt tư mật ở hạ thân đã lâu không được chạm đến, bình thường chỉ là đụng chạm bên ngoài vì sợ cô bị thương lúc này lại tồn tại dị vật khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, Dung Lạc mới giật mình mở hai mắt ươt ướt ra nhìn người đàn ông đang cần mẫn trên người cô khàn giọng gọi: “Mục Dã…?”

“Ừm.”

Người đàn ông tuy đáp lại, còn ngẩng đầu hôn lên môi cô nhưng chuyển động bên dưới vẫn không ngừng lại dù chỉ một chút. Dung Lạc mờ mịt nhìn hắn một lúc, cuối cùng không có hỏi gì mà ngược lại dùng đôi chân dài thon thả khỏe khoắn của mình quấn lấy eo hông của người đàn ông, quyến rũ lại dịu dàng chết người thủ thỉ bên tai hắn: “Anh nhẹ thôi nha. Đừng làm bị thương bé con… Ư…”

“Không đâu. Tôi đi chào hỏi nó.”

“A…”

“Cô bé, em thả lỏng ra.”

“Ư…”