Đương lúc Khương Lý còn chưa kịp thấu hiểu rốt cuộc Mục Dã làm sao, đây lại là đang nói với ai, nói tới ai thì cảnh tượng trước mặt lại biến đổi dữ đội. Nó khiến hắn nhất thời quên mất những gì bản thân đang nghĩ, trợn mắt há hốc mồm đưa mắt nhìn xung quanh như đã nhìn thấy cái gì kinh dị lắm.
Sao có thể không kinh!?
Trong mắt hắn, làn sương mù xung quanh họ đang lấy một tốc độ gần như là lập tức tan ra. Cái tan rã này chỉ là xung quanh con tàu một hai mét. Phía trước đầu tàu lại càng khoa trương mà mở ra một con đường đủ rộng cho tàu đi qua.
Khương Lý chấn động không nói ra lời.
Còn ở nơi tầm mắt hắn không thấy, con cá nhỏ được Mục Dã thả ra sau khi nhảy lên nhảy xuống mấy lần bày tỏ sự vui vẻ của mình thì đã vẫy đuôi biến mất trong làn nước màu thâm lam. Mục Dã cầm lấy cái vỏ ốc trống rỗng trong tay chứ không có cùng thả nó về biển, miệng lại nhàn nhạt nói với Tống Bằng: "Đi thôi. Về nhà."
"Ừ."
Tống Bằng đáp lại một tiếng cũng hờ hửng không kém rồi lập tức cho tàu chạy đi. Nhưng nếu có người nghe kỹ hơn thì sẽ nghe ra được bên trong giọng nói của hắn còn có chút cảm xúc khác mang tên là cảm khái nữa.
Phải thôi, loại chuyện thế này thì nên cảm thán nhiều một chút mới dễ dàng bày tỏ được cảm xúc chấn động trong lòng. Cho dù là người lãnh đạm như Tống Bằng đều như vậy chứ chẳng nói đến những người khác. Trong lòng họ lại càng lăn tăn nhiều thứ ý nghĩ cùng cảm xúc loạn thất bát tao hơn. Nhưng chính là họ chỉ có thể không đầu không đuôi nghĩ vậy thôi chứ không thể tiếp xúc dù chỉ là một chút đến chân tướng của sự việc được. Vậy thì cứ để họ nghĩ thôi. Đó là quyền lợi của họ mà.
Ở trong nhiều thứ cảm xúc như vậy, con tàu tiếp tục chạy đi trên con đường của riêng nó. Nó nương theo màn sương, chậm chạp lướt trên con đường đã được mở ra kia.
Không phải họ không muốn chạy nhanh. Nhưng thứ nhất, con đường phía trước không phải thẳng một mạch mà có lúc nghiêng đi, uốn éo trái phải không hiểu tại sao. Thứ hai, họ sợ đâm vào màn sương lại không tìm được đường ra. Con cá nhỏ kia không biết đã chạy đi đâu rồi, nếu mà lạc đường thì họ chỉ có khóc không ra nước mắt. Cho nên họ chỉ có thể chạy chậm. Nhưng dù chậm thì mọi chuyện cũng đã quá mức thuận lợi với họ rồi, bọn họ vẫn có thể trở về đúng thời gian đã dự liệu trước đó.
Nghĩ như vậy, người hiểu rõ thì đều không khỏi thở ra một hơi. Còn người không hiểu...
"Không phải đâu... Này là thật à?"
Âm thanh kỳ quái của Khương Lý sau bao nhiêu cố gắng tiếp thu hiện thực cuối cùng đã vang lên, thành công phá tan cảm xúc bồng bềnh của đám người, kéo họ trở lại với hiện thực. Để họ nhận ra rằng, ở đây còn có một kẻ ruột để ngoài da. Bọn họ không hẹn mà cùng quay qua nhìn hắn, kể cả Đới Mặc cũng chấn động không kém.
"Con đường này..."
Khương Lý lắp bắp thấy thương nhưng vẫn cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mà mãnh liệt bày tỏ: "Mấy anh không biết từ khi vùng biển này bỗng nhiên xuất hiện sương mù thì có không ít căn cứ lớn phát người đến dò xét đâu. Họ cũng có mạnh bạo xâm nhập vào rồi, nhưng chiếc thì lòng vòng bên trong thật lâu, mém chút là không ra được còn bị dọa cho mất mật. Có chiếc thì thật sự mất tích, không biết đã có chuyện gì xảy ra, còn sống hay vẫn còn lòng vòng bên trong. Bao nhiêu người thử rồi đều không thể tìm ra được một con đường để đi, cuối cùng đã gần như từ bỏ không dò xét nó nữa. Họ còn đem nó xếp vào một trong những khu vực không nên đến gần!"
"Vậy mà... Con đường này từ đâu ra!?"
Khương Lý lúc hỏi câu này thì nhìn Mục Dã chầm chầm. Người nãy giờ vẫn còn đứng ở cửa tàu. Cửa tàu đã đóng rồi nhưng hắn vẫn đứng đó nhìn ra bên ngoài, lẳng lặng nhìn màn sương cách vách tàu không quá hai mét đến xuất thần. Cũng không rõ đối phương trong lòng đang nghĩ gì. Trong màn sương kia lại có cái gì đẹp đẽ mà xem, hay hắn lại đang xuất thần nữa.
Có điều trực giác nói cho Khương Lý biết nguyên nhân cho tất cả chuyện này nằm trên người Mục Dã. Cho dù không phải nguyên nhân do hắn thì hắn vẫn là người biết được nguyên nhân do đâu. Nhưng hắn lại không biết nên hỏi thế nào cho đúng, càng không thể mạnh mẽ gặng hỏi được. Hắn không có mù mà không nhìn ra đối phương cực kỳ mạnh mẽ. Trước khi đánh lại được đối phương mà dám ba hoa làm màu, đó chính là hành vi tìm chết. Hắn cật lực nhấn mạnh một chuyện, hắn không hề ngu ngốc!
Ai biết chuyện này quá sức huyễn hoặc đi. Kêu hắn làm như không biết, lại bỏ qua không tìm hiểu, hắn chịu không được.
Khương Lý còn không biết, chuyện huyền huyễn hơn vẫn còn ở phía sau kia.
"Cậu nói xem!"
Mục Dã không nói, ngược lại là Ngạo Tề đi đến bên cạnh Khương Lý, khẽ vỗ vai hắn cười hớn hở hỏi.
Khương Lý lần này lại ai oán nhìn hắn. Khương Lý làm sao không nhìn ra được Ngạo Tề người này rất thích đem hắn ra trêu đùa. Nhưng ở lúc nào rồi!! Hắn mà biết thì nhất định hắn sẽ không dại gì mà đưa đầu vào cho đối phương đá qua đá lại như thế đâu!!
Khương Lý trong lòng gào thét, tròng mắt lại đảo mấy vòng thì bỗng nhiên hắn giống như vô tình phát hiện ra bản thân đã quên mất cái gì đó. Hắn lập tức nhìn Mục Dã thốt lên hỏi: "Đúng rồi! Mới nãy có phải anh đã thả cá không!?"
"Anh đừng nói là anh thả rồi nha!"
Hắn có vẻ rất chấp niệm với con cá đó, không ngừng gặng hỏi bóng lưng thẳng tắp của Mục Dã. Nhưng người sau lại không thèm đáp lời hắn mới chết.
Khương Lý đợi mãi đợi mãi, nhiệt huyết gì đó bùng lên cho dữ rồi cũng dần dần bị sự lạnh lùng kia đánh xẹp từng chút một. Hắn chán nản nhận ra đối phương sẽ không mở miệng ban phát cho hắn lời vàng lời ngọc nào mới nhìn qua Ngạo Tề tìm kiếm sự an ủi.
"Ha ha..."
Ấy vậy mà cái tên kia còn cười hắn nữa. Khương Lý mệt mỏi khụy hai bã vai xuống, bất lực lại đáng thương gì đâu. Hắn lọt vào cái nơi nào thế này, hết người mặt than thì là người đáng khinh... Sống sao cho tốt đây!!!
Đới Mặc ở một bên nhìn Khương Lý ăn mệt như vậy, tâm lý không khỏi cân bằng một cách khó hiểu, đồng thời tâm tình cũng không còn có khó chịu như trước nữa. Ít nhất ở đây hiện tại còn có một người chịu ăn mệt hơn cả hắn.
Chuyến đi này không biết thu hoạch nhiều ít, thế nhưng tâm thái của Đới Mặc lại rõ ràng đã thay đổi, trở nên bình lặng hơn. Như vậy cũng được tính là chuyện tốt đi. Còn những chuyện kỳ lạ trên đảo... Đới Mặc kín đáo đảo mắt qua người Khương Lý, thôi thì để tên này đến giúp hắn gánh vác đi.
Khương Lý không biết bản thân đã bị người nhắm tới làm bia gỡ rối. Hắn gặng hỏi không được, nghĩ đến phải ôm lấy tâm tình bồn chồn khó chịu như vậy cả một đoạn đường vượt qua màn sương mù cho đến khi đến được hòn đảo, khỏi phải nói là có bao nhiêu khốn khổ. Vậy mà trong nhất thời hắn đã chịu đựng được cả một ngày, suốt đoạn đường trở về từ lúc nào không hay.
"Sắp đến chưa?"
Giọng hắn có chút yểu xìu đáng thương khiến người ta không khỏi buồn cười.
"Đến rồi."
Ngạo Tề cười nói.
Y như rằng Khương Lý lập tức phấn chấn lên hẳn. Cho dù rất có thể Ngạo Tề lại muốn đùa giỡn hắn nữa thì vẫn không ngăn được Khương Lý nhảy vào. Nhưng mặc kệ có lẽ lần này Ngạo Tề không có trêu chọc hắn thì cũng chưa chắc Khương Lý nghĩ như vậy sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng phía trước kia đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Anh Rung Động Được Không?
3. Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó
4. Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Khương Lý hớn hở đưa ánh mắt mong đợi dõi về phía trước đầu tàu tìm kiếm. Nhưng trời đã định hắn không thể nhìn ra được cái gì cả rồi. Bởi vì mặc cho hắn căng mắt ra nhìn thì ở trước mặt hắn cũng chỉ có một mảnh trời biển bao la thôi, làm gì có cái gì. Khương Lý lập tức cho rằng Ngạo Tề lại lừa hắn nữa. Nhưng vẫn là không thốt được nên lời oán trách khi mà xung quanh ai cũng nghiêm túc nhìn về phía trước, cứ như thật sự có cái gì đó hoặc sắp có gì đó hiện ra. Hắn trong lòng hoài nghi không để cho cho hết nhưng chỉ có thể cố gắng tiếp tục cùng đám người quan sát xem. Có lẽ bản thân đã bỏ qua cái gì đáng ngờ.
Mà thật, nếu hắn nhìn kỹ thì sẽ nhìn thấy chuyện đáng ngờ thật đó.
Tựa như Đới Mặc lúc này, hắn đã nhận ra rồi.
Cho dù Đới Mặc không hiểu con đường này làm sao xuất hiện nhưng hắn so với Khương Lý rõ ràng hơn con đường này dẫn đến đây. Nhưng mà đi lâu như vậy rồi, đáng lẽ hòn đảo đã nên hiện ra phía cuối con đường sương mù từ sớm mới phải. Vậy mà mặc kệ họ đi thế nào, phía trước hiện tại vẫn chẳng có gì cả, trong mắt hắn cũng giống như Khương Lý, chỉ nhìn thấy có một trời biển rộng... Nếu không phải hắn kiên định cho rằng bản thân không phải bị mất trí nhớ, lại nhìn một hồi đã nhận ra điểm kỳ quặc thì có lẽ hắn đã còn cho rằng có lẽ họ vẫn chưa đến nơi. Nói như vầy đi, nếu chưa đến nơi, phía trước phải là một con đường xuyên qua sương mù tiếp tục kéo dài. Khoảng trời biển phía trước chỉ nhỏ bằng con đường họ đi thôi. Nhưng phía trước mắt họ lúc này rõ ràng đã không còn sương mù nữa. Hắn có thể thấy được tầm mắt mình rộng ra, nhìn được xung quanh. Cho dù xung quanh vẫn là biển rộng trời cao trông đặc biệt giả dối...
Đúng vậy, rất giả!
Hiện tại chưa biết tình huống thế nào, nhưng nếu phải dùng cái gì đó để hình dung được hiện tượng này thì giống như bây giờ phía trước đang có một tấm gương cắt qua sương mù mà trên tấm gương lại đang phản chiếu biển rộng bao la vậy. Đúng, chính là như vậy.
"Cứ thế đi vào?"