Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 26: Hương hoa lê




Hít một hơi thật sâu, Sơn nhìn 3 người “thân” với ánh mắt tuyệt vọng của người sắp chết

“Con xin lỗi, con sẽ sa thải cô gái đó ngay, cũng sẽ đổi nơi ở để ở gần với nơi tổ chức cuộc họp hơn, tránh việc đi trễ nữa. Vậy… Con đi dọn đồ đây” Sơn ngước lên cười

Đó, cũng là nụ cười cuối cùng anh dành cho hai từ “gia đình”

Minh thấy mọi chuyện không ổn, liền chạy ra thu xếp mọi việc còn Như, Uy cùng 1 người khác lén vào nhà bằng cửa sau

Sơn thậm chí còn không quan tâm đến tiếng mở cửa lạch cạch của ba người bọn họ, một mạch đi lên phòng

Anh muốn ngâm mình, liền vào phòng tắm xả đầy nước vào bồn

Còn không chịu cởi đồ ra, Sơn cứ thế bước vào, thả mình chìm vào làn nước long lanh

Sơn để cơ thể chìm dần xuống nước, đến khi đầu đã chìm hẳn xuống anh mới mò mẫm lấy ra trong túi quần chiếc kéo dùng để cắt chỉ lúc chiều

“Lách tách, lách tách” những giọt máu đỏ thẫm rơi nhẹ xuống, làm dao động cả mặt nước lặng yên

*Tốt rồi…* Sơn nghĩ thầm

Trong đầu anh hiện lên đầy ấp những kỉ niệm được coi là “hạnh phúc” nhỏ nhoi còn sót lại đâu đó trong tâm trí



Anh như chú cá voi 52Hz, bề ngoài được người đời tò mò tìm hiểu, nhưng sâu bên trong lại chẳng ai lắng nghe, cô độc sống dưới biển sâu, dù có khóc cũng chẳng ai thấy, bởi xung quanh đã bị bao phủ toàn là nước với nước

Màn đêm bao phủ cả căn phòng khiến mặt nước cũng tối đen

Trong một thoáng, Sơn đã ngửi thấy hương hoa lê trắng nơi đầu mũi

“THIỀU MẠC SƠN!!!” giọng ai đó xuyên qua tầng tầng lớp lớp nước, chạy đến bên tai Sơn

Rồi lại từ đâu một bàn tay ấm nóng nắm lấy cánh tay gầy gầy đã ướt đẫm một màu đỏ, kéo mạnh anh lên

“Anh, anh mở mắt ra cho tôi! Thiều Mạc Sơn!!!”

“Sao cô cứ phải phá hỏng kế hoạch của tôi vậy…?” Sơn dần dần mở mắt, nói với người con gái đang cố gắng vừa sơ cứu vừa kéo anh ra khỏi mớ cảm xúc tiêu cực

“Tôi biết tôi không có quyền can thiệp vào chuyện gia đình của anh, nhưng mà dù có thế nào đi nữa thì việc chết đi cũng quá-“

“Kiều Nguyệt Như, cô thì hiểu gì về tôi chứ? Cô thậm chí còn chẳng biết gì về tôi cả. Bác sĩ thì cũng chỉ là người nghiên cứu, làm sao có thể cảm nhận được những gì bệnh nhân đang trải qua?”

“Đúng là giờ tôi vẫn chẳng biết gì về anh cả, nhưng mà sau hôm nay tôi đã có thể hiểu thêm một chút rồi không phải sao!! Bác sĩ là người nghiên cứu, nhưng cũng là người cố gắng để cảm nhận được nỗi đau của bênh nhận mà!! Trong này lạnh lắm, cùng ra ngoài có được không?”



“Cô vẫn mạnh dạn và gan dạ như lần đầu tôi gặp cô nhỉ, tốt lắm, đừng để thế giới này hạ gục cô…" Sơn nhìn vào đôi tay đang run rẩy băng bó cho anh

" Đừng cố gắng nữa, cô bị sa thải, không vì lí do gì cả, chỉ là cô có thể tìm thấy con đường tốt hơn thay vì tìm cách chữa trị cho tôi thôi”

“Tôi không thích đấy!”

Như nhìn thấy chiếc kéo dính máu của Sơn, cô liền lấy nó lên, rửa sạch rồi rạch thẳng vào tay mình một cách không do dự

“Úi đau đau đau!! Đau thế mà anh chịu được ư!? Giỏi thế!? Ayda đau!!” Như cố gắng chịu đựng đến mức kêu lên liên tục, cô không ngờ chuyện này thế mà lại đâu đến thế!

Sơn bất ngờ trước hành động của Như: “Cô bị điên à! Mau băng bó lại!”

“Anh đã nói là bác sĩ thì không thể hiểu được cảm giác của bệnh nhân mà, giờ thì tôi hiểu rồi, đau chết mất thôi! Nên là đừng tự mình làm đau mình có được không? Tôi sợ đau lắm!!”

Cô gái này rút cuộc là thế nào đây

“Tôi biết những tháng ngày qua anh đã rất mệt mỏi, cũng biết anh đã chịu nhiều uất hận, nên là tôi mới ở đây, ra sức hàn gắn lại mớ đổ nát, mang đến chút ánh nắng nhỏ nhoi cho anh. Cùng nhau thoát khỏi đầm lầy kinh tởm này, có được không, giám đốc Sơn!” Như cố gắng kìm chế lại sự hoãn loạn của mình, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười khiến Sơn như được xoa dịu

Sơn chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, nhưng giờ đây anh không cố chịu đựng nữa, mặc kệ để cơ thể lạnh toát này gục vào người Như, điều mà dù có chết đi sống lại anh cũng không bao giờ làm

Cách anh mặc cho bản thân ngã vào người Như mà không hề phòng bị gì như thể muốn cô biết cô đã lấy được niềm tin của anh và rằng: “Tôi mệt lắm, có thể cho tôi dựa một chút được không…?”