Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 31: Huy




Cuối cùng, tin tức về việc Sơn từ bỏ quyền thừa kế đã được tung ra theo đúng như kế hoạch

Lão Mạc phải đối đầu với muôn vàn cuộc gọi từ báo chí, phía bên Minh cũng bận rộn không kém

Theo đúng như kế hoạch mà Sơn đã chuẩn bị từ trước, Minh từ chối tất cả mọi cuộc gọi từ phía nhà báo, bỏ ngoài tai tất cả những câu hỏi trên mạng, âm thầm điều hành công ty do chính Sơn đã thành lập mấy năm trước, chờ đợi anh hồi phục

Chàng trai lần trước giúp Minh chuyển Sơn về bệnh viện X tên Thiệu Huy, là một trong những nhân tài y học của thế giới kiêm luôn bạn thân của Sơn, cũng là người đầu tiên biết đến căn bệnh của Sơn

Hiếm lắm Huy mới có cơ hội “trả thù” Sơn, liền ra tay rất mạnh với anh, dù rất bận rộn với việc nghiên cứu và khám bệnh nhưng chỉ cần có thời gian rảnh liền ghé qua xem Sơn thế nào, còn cho Sơn vào diện theo dõi đặc biệt - điều mà Huy biết chắc là Sơn cực kì ghét

Vì Sơn đang nằm viện nên Như cũng được Minh yêu cầu sang đó chăm sóc cho Sơn, thế là từ một cô thực tập sinh, Như hóa thành người chăm bệnh “không công”, chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa

Như gần như là đóng đô ở bệnh viện nên đôi khi cũng gặp mặt Huy

Vừa nhìn Huy đã biết Như rất có tố chất, chắc chắn là người tài giỏi vẹn toàn nên thường hay ra câu đố cho Như, còn rủ Như sang khoa tâm lí của bệnh viện để học hỏi các nhân tài khác

“Ừm… Sao bác sĩ lại tốt với tôi như thế? Dù sao tôi cũng đâu phải thực tập sinh ở nơi này…” Như băn khoăn hỏi

Huy vừa kiểm tra cho Sơn, vừa trả lời cô: “Vì em là người của Sơn, hơn nữa… Bệnh của Sơn rất nặng, em biết điều đó mà đúng chứ? Những phương pháp thông thường đều sẽ không có tác dụng, vậy nên anh muốn kiểm tra xem em có thật sự đủ khả năng điều trị cho Sơn hay không”

Như nghe được câu trả lời rồi cũng không hỏi thêm gì nữa



“Sơn thật ra còn một thân phận khác nữa, mà thân phận ấy còn nặng hơn cả cái danh Thiều Mạc Sơn mà cậu ấy đang đeo, vậy nên rời khỏi được cái lão già ác độc ấy sẽ không giúp cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn đâu, ngược lại, áp lực sẽ càng nặng nề hơn từng ngày nên sau này chú ý cậu ta nhiều một chút!”

“Thân phận khác sao…?”

“Ừm, khi nào Sơn tỉnh em sẽ biết thôi, thân phận ấy chính là thứ cậu ấy đã tự mình xây dựng nên trong suốt thời gian qua đấy!”



Sơn bất tỉnh mãi một tuần vẫn chẳng thấy dấu hiệu sẽ tỉnh dậy khiến Như lo lắng

Huy dạo này cũng không thể đến thăm Sơn được, cậu bị bộ y tế quay như chong chóng, hết việc trên bộ lại tới nghiên cứu rồi lịch khám khiến Huy tưởng mình sắp bị khùng tới nơi rồi ấy

Nhưng ngày mai là ngày trao tước hiệu rồi, Huy không thể nào không ghé bệnh viện xem Sơn thế nào được

“A, bác sĩ Huy… Giám đốc vẫn chưa tỉnh” Như thấy Huy đi vào liền nói

“Nèeeeeeee, tỉnh dậy coiiii, cậu định bỏ mặc công sức của mình đổ sông đổ bể hảaaa” Huy hét vào tai Sơn

Như thấy cảnh này lạ quá chừng, bộ còn có cách chữa trị này nữa hả?

Không thấy có hồi âm, Huy bực lên: “Bạch Tử Kỳyyyy, cậu tỉnh dậy cho tớ, ngủ đến mức mê sảng rồi hảaaaa”

“Bạch, Bạch Tử Kỳ…?” Như nghe đến cái tên lạ hoắc liền hoang mang hỏi



Cô còn đang hoài nghi nhân sinh thì Sơn đã dần dần mở mắt, có vẻ cách gọi dậy này khá hiệu quả đấy chứ…

“Ồn quá”

“Ồn với chả ào!! Mai là ngày đó rồi mà cậu còn tính chìm mãi trong ngục vậy đó hả!!! Dậy mau!!!” Huy dứt khoát kéo Sơn dậy

Có lẽ lực của Huy hơi lớn khiến vết thương của Sơn nhói lên làm anh nhăn mặt

“Hửm? Giờ mới biết đau đó hả? Sao lúc đâm vào không nghĩ thế ấy!!!”

“Cậu im miệng giùm tớ đi ồn quá” Sơn nhăn nhó nói

“Ơ? Sao cô lại ở đây?” Sơn giờ mới chú ý đến cô gái đang ngơ ngác đứng đằng sau

“À ừm…”

Nhìn Như có vẻ ngại ngùng, Huy nói giúp: “người ta muốn giúp đỡ cậu chứ sao nữa!! Không có cô ấy ở đây là cậu chết từ lâu rồi đấy! Cảm ơn người ta đi!!!”

Sơn nhìn Như, vừa hay hai mắt chạm nhau, Như vội vàng cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Sơn

So với cái vẻ kiên cường mà anh vẫn thường thấy thì hôm nay cô lại e thẹn, ngại ngùng đến lạ, khiến Sơn còn tưởng mình nhận nhầm người, phải tự hỏi lòng mình: *Ai đây?*