Nói là làm, dù là trên xe hay đi bộ, cả nhóm đều cố ý để Như đi bên cạnh hoặc theo sau ngay Kỳ khiến họ không ít lần bị Kỳ ném cho cái nhìn khó hiểu khiến họ phải vắt ốc ra suy nghĩ lí do để chối, vất vả lắm chứ đừng đùa!!!
…
Sau một ngày dài làm việc hết mình, cuối cùng cũng đến giờ hẹn của cả hai
Như đứng trong phòng rất lâu, ngẫm nghĩ xem nên mặc gì cho phải, cô cứ nghĩ đi để làm bpvieecj nên chẳng đem theo bộ váy nào cả
Kỳ đã xong từ lâu, ôm máy tính ra phòng khách ngồi đợi Như
Nhóm còn lại đã ra ngoài đi chơi từ lâu, dù sao ngày mai cũng phải quay về rồi, họ muốn tận hưởng khoảng thời gian còn lại một chút
“Xin lỗi, ngài đợi có lâu không ạ?”
Sau khi dùng hết khả năng sáng tạo của mình, cuối cùng Như cũng chọn được một bộ đồ ưng ý, tuy không phải dáng vẻ tiểu thư nhẹ nhàng nhưng cũng rất ra dáng thiếu nữ giàu có đảm đang, rất mê hoặc lòng người
Kỳ ngơ ra vài giây mới phản ứng lại: “À ừm không lâu lắm. Chúng ta đi nhé?”
“Ừm!!”
…
Kỳ chở Như đến một nhà hàng dùng bữa trước
Vẫn như cũ, Kỳ theo thói quen gọi những món Như thích, Như lại yêu cầu món Kỳ có thể ăn
Đến giờ cô vẫn chưa biết món anh thích là gì, bèn mở đầu câu chuyện: “Bạch tổng không có món gì muốn thử khi đến một đất nước mới sao?”
“… Không có. Không phải ăn chỉ để duy trì sự sống thôi sao? Cần gì phải thử món mới”
“Không được!! Đồ ăn chính là con đường tuyệt vời nhất để tìm hiểu về một đát nước đấy!!! Vì món ăn được tạo ra dựa trên nhu cầu của người dân ở đất nước đó nên có thể nói…”
Như mải mê nói về đồ ăn còn Kỳ lại thơ thẫn ngồi nghe Như thao thao bất tuyệt về tình yêu dành cho thức ăn của mình
Trước giờ chưa từng có ai dám ngồi trước mặt anh trong bàn ăn rồi luyên tha luyên thuyên về những điều ngớ ngẩn như vậy cả, cảm giác cũng không đến nỗi tồi
Đã vậy, dường như Kỳ thích cái bầu không khí bình dị này hơn là những bữa ăn luôn phải dè chừng chú ý
Các món ăn được mang lên, Như kết thúc “bài thuyết trình” của mình, vui vẻ cùng Kỳ ăn ngon
…
Ăn xong, Kỳ thật sự đưa Như đến đài quan sát ở sân bay, nơi được bảo vệ vô cùng chặt chẽ
Thế mà chỉ cần Kỳ đưa ra tấm thẻ màu đen gì đó ra, người canh cửa đã vui vẻ cho vào, còn cười hỏi thăm mấy câu
*Bạch tổng của mình đĩnh dữ!!!* Như thầm nghĩ
“Tôi còn một vai trò ẩn nữa nên có quyền vào rất nhiều nơi ở rất nhiều đất nước, nhưng công việc đó đôi khi khá nguy hiểm nên tạm thời không thể nói ra được, đến lúc thích hợp cô sẽ được biết thôi”
Kỳ lái xe đến đài quan sát cao nhất rồi bảo Như xuống xe còn mình thì đậu xe lại cho ngay ngắn rồi bước xuống cùng Như
Như lại được mở mang thêm tầm mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh
…
Kỳ dẫn Như lên sân thượng, từ đó có thể thấy rõ cảnh máy bay cất cánh nhất
“Ơ? Đó là chiếc máy bay lần trước chúng ta đi kìa!!” Như chỉ tay lên chiếc đang chạy ra phía đường bay mà háo hức nói
Kỳ nheo mắt nhìn theo hướng tay của Như: “Đúng rồi nhỉ, cô còn có thể nhớ rõ như vậy sao! Giỏi thế!!!”
Được Kỳ khen làm Như ngại đỏ cả mặt: “Ngài, ngài quá khen rồi Bạch tổng”
Bầu trời đêm nay đúng như Như đã nói, hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên trời hôm nay bỗng nhiên lung kinh hơn, tỏa sáng rực rỡ hơn mọi ngày rất nhiều
Tiếng gió lần nữa rít lên nên tai, nhẹ nhàng lướt qua như lời ru khi bé vẫn thường được mẹ hát cho nghe
“Nhự này” Kỳ đột nhiên lên tiếng
“Sau này khi chỉ có hai chúng ta, có thể nào đừng gọi tôi là “Bạch tổng” không?”
Như nghe thấy yêu cầu mà bất ngờ, nữa vui mừng nửa phấn khích, tay chân cứ run hết cả lên: “Thật, thật, thật sao ạ??? Nhưng, nhưng, nhưng như thế có bất lịch sự không? Ngài vẫn lớn hơn tôi mà”
“Chúng ta chỉ chênh nhau có 3 tuổi thôi, trong công ty hãy gọi như bình thường, nhưng nếu chỉ có ta thì cô gọi thế nài cũng được”
Như vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, cười tít mắt: “Thế, thế thì Tử Kỳ!!!”