Cái tên “Tử Kỳ” lần nữa được cất lên, trong veo mà lanh lảnh bên tai, nghe thật êm dịu làm sao
Kỳ mỉm cười nhè nhẹ như thể vừa được trút bỏ mọi gánh nặng của mình
“Tôi gọi cô là Nguyệt Như được chứ?”
“Tất nhiên rồi!!!” Như vui mừng đáp
“Vì sao cô lại chọn tâm lí học vậy?”
Như do dự một hồi, lại cất tiếng: “Thật ra tôi không hề có ý định đi theo ngành này, tôi đã nghĩ cái ngành này chẳng qua là trở thành “thùng rác” để người khác trút bỏ mọi lo âu vào mà thôi, chẳng có gì là vẻ vang vững vàng cả”
Kỳ hơi thoáng giật mình, cũng đột nhiên cảm thấy có lỗi khi để cô trở thành bác sĩ tâm lí cho mình
“Nhưng mà” Như lại cất lời
“Có một lần tôi cùng bạn đang đến điểm học nhóm thì vô tình nhìn thấy một người đang đứng trên ban công của tòa chung cư to lớn, dù không nhìn rõ biểu cảm nhưng hình như người ấy đang tuyệt vọng lắm, chỉ muốn lao thật nhanh xuống đất để kết thúc cuộc sống mà thôi. Tôi cùng bạn chạy thật nhanh đến đó nhưng kết quả nhận được không mấy khả quan: người đó đã rơi xuống ngay sau khi chúng tôi vừa đến, tôi chỉ có thể cố gắng cầm máu bằng những vật dụng cơ bản và chờ xe cứu thương đến. Thân là người theo đuổi y học, nhìn thấy cảnh bệnh nhân hấp hối trước mặt lại không thể làm gì hơn… quả thật rất bất lực. Thế rồi trong một thoáng tôi chợt nhận ra, có đến hàng tá bệnh nhân chỉ vì tức giận, chủ quan hay vì tuyệt vọng đến mức không còn muốn sống nữa mà đẩy bản thân vào con đường nguy hiểm. Ấy là lúc tôi quyết định đi tìm con đường chữa trị tâm lí, bởi nếu tâm lí thoải mái, số người gặp tai nạn cũng sẽ ít hơn”
Kỳ im lặng không đáp lời, hóa ra trước đây cô đã từng chứng kiến cảnh người ta kết liễu mạng sống trước mặt mình rồi
“Thật ra thì, lúc gặp ngài, à không, lúc, lúc gặp an, anh tôi có chút hoài nghi, trông an, anh không giống người sẽ dễ dàng để bản thân rơi vào trạng thái tuyệt vọng” Như cứ lấp ba lấp bấp, cô chưa thể nào quen được với cách xưng hô mới này
“Với cái cách trả lời sắc đá và bình thản như vậy khiến tôi càng khó hiểu hơn, thú thật là lúc đầu tôi chẳng thích anh chút nào cả. Chỉ từ sau khi được bổ nhiệm làm bác sĩ tâm lí riêng, tôi mới bắt đầu đi tìm hiểu đó đây, rồi nhận lại không biết bao nhiêu là câu chuyện không tài nào có thể chấp nhận được. Nhiều lần tôi đã tự hỏi làm thế nào mà anh có thể vượt qua mọi thứ được như thế nhỉ? Hay anh là siêu nhân từ phương nào rơi xuống? Uầy thế thì đỉnh thật, tôi còn được làm việc chung với siêu nhân này!” Như nói với giọng nhí nhỏm đáng yêu
Kỳ mỉm cười trước lời nói trẻ con của Như
Tử Kỳ à, anh có bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ thoát khỏi siềng xích để đi đến tự do chưa?"
“… Thoát khỏi chiếc lồng này thì rồi cũng sẽ bị nhốt vào chiếc lồng khác, chúng ta không thể sống mà buông thả mọi thứ được. Trong lòng cảm thấy bình yên thì đó đã là tự do rồi”
Như thơ thẫn ngắm sao giăng đầy trời, không có vẻ gì là sẽ đáp lại câu nói của Kỳ
Mọi thứ trôi qua thật yên bình, dù rằng tiếng động cơ máy bay cứ phát lên luôn hồi nhưng sao nó lại màn đến cảm giác bình yên đến thế nhỉ?
Kỳ đứng cạnh Như, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được đứng bên một cô gái bình thường chứ chẳng phải vì tiểu thư nào đó được sắp xếp cho hôn ước của mình, cảm giác thật lạ, hoàn toàn không cần phải dè dặt để ý chuyện gì
Như đứng cạnh Kỳ, đây cũng là lần đầu tiên cô đứng cạnh chàng trai hơn mình tận 3 tuổi, cảm giác cũng thật lạ, trước đi vì học tập nên cô chưa từng gặp gỡ bạn tria nào ngoại trừ những người liên quan đến việc học
Cả hai đứng cạnh nhau, cảm giác thật là lạ, như thể đó là một không gian mơi lạ mà cả hai lần đầu tiên được đi qua
Rồi bỗng, Như đột ngột cất lời: “Tử Kỳ, anh mệt lắm phải không? Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi nhé, ở đây ồn ào như vậy, lại tối tăm như thế này, sẽ chẳng ai thấy được giây phút anh yếu lòng đâu”