Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 73: Sinh nhật và du học





Kỳ đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê và cả tối hôm ấy Như đã luôn ở bên cạnh Kỳ không rời nửa bước

Trong màn đêm được thắp sáng le lói bởi ánh trăng vàng vàng, Như đã suy nghĩ rất nhiều điều

Mới hôm qua thôi, cô đã nhận được lời mời nhập học và trở thành nghiên cứu sinh tại đại học đứng đầu thế giới, nơi cô hằng mơ ước được bước chân vào

Lần này, Như quyết định sẽ nỗ lực hết mình, sẽ quay về với một dáng vẻ thật khác, một dáng vẻ giỏi giang và tài ba hơn gấp trăm lần



Một tháng sau đó cũng là lúc Như lên đường, ai ai cũng tụ tập lại làm tiệc chia tay

Mọi người đều đến đông đủ từ sớm, duy chỉ có Kỳ là đến trễ khiến Trang khó chịu ra mặt, khách mời cực kì đặc biệt như vậy mà lại trễ giờ sao? Thật khó lòng mà chấp nhận được!

Nhưng rồi Như cũng giải vây giúp Kỳ, bởi lẽ khi nghe tin cô sẽ nghỉ việc tại đây và đi du học, ngoài mặt Kỳ đã thật lòng chúc mừng, mong co có được một tương lai tươi sáng hơn nhưng nhìn vào số thuốc anh uống ngày càng nhiều cũng đủ để Như biết Kỳ đang không ổn rồi

Ổn làm sao cho được khi mà người duy nhất thắp sáng đời mình lại rời đi nhanh chóng như vậy chứ, dù rằng Kỳ thật lòng muốn Như có thể phát triển bản thân hơn, song có lẽ vẫn chưa thích nghi được nên không khỏi khiến tâm trạng đổi thay

Thật mừng vì cuối cùng Kỳ cũng đến, vừa kịp để cắt bánh chúc mừng sinh nhật của Như

Đúng vậy, hôm nay cũng chính là sinh nhật tuổi 21 của cô

Kỳ không nói nhiều, vẫn như mọi khi, giữ cho mình tâm thế bình thản mặc kệ sự đời

Chỉ có một điều khác biệt, ấy là anh trộm nhìn Như nhiều hơn mọi khi

Trong suốt 1 tháng qua, Như đã không ngừng làm vài việc ám thị rõ ràng rằng cô cũng chính là đang có ý với anh khiến Kỳ không tài nào phớt lờ đi được

Thế mà lời còn chưa kịp nói, việc cũng chưa kịp xác nhận thì chính chủ đã nhanh chóng rời đi rồi, đương nhiên sẽ muốn lưu giữ lại chút bóng hình trước khi xa

Nhân lúc chụp ảnh, cả bọn đã âm mưu để Kỳ đứng ngay sau lưng Như, cũng tức là chính giữa khung hình rồi ngang nhiên bấm chụp tách tách khiến Như cười tít mắt



Đến cuối buổi, Như lấy hết dũng khí, rủ Kỳ lên tầng 2 để ngắm trời đêm

Kỳ ngỏ lời trước: “Thủ tục đều xong cả rồi nhỉ? Chỗ ở cũng đã tìm được rồi, Uy vẫn tiếp tục vừa học vừa làm phải không?”

Như không bất ngờ, việc anh hỏi đến những chuyện này như cái cớ để che đi tâm tình không phải là điều quá hiển nhiên rồi sao?

“Ừm, đều xong cả rồi, đều nhờ anh giúp đỡ cả đấy!! Thời gian qua đúng là anh giúp đã đỡ bọn tôi rất nhiều rồi!!”

Kỳ không đáp lời, trầm ngâm ngước nhìn lên trời cao

Hôm nay sao giăng kín cả bầu trời, như thể tượng trưng cho từng khoảnh khắc họ ỏ cạnh nhau, vui có, buồn có, hoảng sợ có, lo lắng có

Thêm vào đó còn là những khát vọng, ước mơ và những lời nói chưa kịp cất lên, chờ ngày được khơi dậy

Và rồi dưới ánh trăng nhè nhẹ cùng tiếng gió lao xao, Như đã nhẹ nhàng cất lời:

“Tử Kỳ này, chỉ 4 năm thôi, sau đó… tôi sẽ quay về tìm anh với một phiên bản hoàn toàn khác, tốt hơn, giỏi hơn và xuất sắc hơn. Anh nhất định phải đợi đến lúc đó đấy! Tôi, tôi còn lời muốn nói!!”

Ánh trăng đêm đó trông thế nào cũng thật khác biệt so với mọi hôm, như thể đó là cách mà thiên nhiên vạn vật đánh dấu sự đổi thay của cả một đời người!



Ngày Như lên máy bay cuối cùng cũng đến, chuyến bay định mệnh của đời cô!

Như dặn dò Uy rất kĩ, cuối cùng là nói đôi ba lời khen mà theo Uy là vô cùng cực kì sến súa

Dẫu vậy, cậu vẫn lắng nghe một cách chân thành, còn sợ mình sẽ vô tình không nghe câu nào nữa chứ

4 năm không phải quá dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để con người ta trường thành hơn rất nhiều rồi

Ngày Như đi, Kỳ cũng đến, chỉ đứng trầm lặng không nói gì

Đến tận lúc chào tạm biệt Như để cô vào máy bay, Kỳ vẫn đứng đó, trong tay là chiếc ghim cài áo be bé hình ngôi sao mà tối qua cô đã dúi vội vào tay anh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng

Như bảo, cô còn điều muốn nói, còn thứ muốn làm, còn điều muốn hỏi

Và Như nói, hãy đợi cô, đợi cô quay về, đợi cô nói lên, đợi cô hành động, đợi cô hỏi han

Như đi, mang theo khát khao muốn trưởng thành ngồi lên máy bay

Kỳ ở lại, cùng những kí ức vụn vặt, ngồi lên chiếc ghế chủ tịch

Họ xa nhau, kẻ nơi này, người phương kia, trọng trách mang trên vai cũng thật khác biệt, song trông một khắc, dường như họ đã hòa thành một, đến cả nhịp đập của con tim cũng chầm chậm rơi xuống, chậm rãi hòa vào nhau, quyện lại thành cùng một linh hồn mang nhiều chấp vá tổn thương nhưng vẫn luôn mạnh mẽ tiến về phía trước