Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 8: "mua chuộc" người!




Xe đến nơi, vừa hay Anh và Thanh cũng đã chụp xong

Thấy lần này còn có một chàng trai khác đi bên cạnh khiến ai cũng bất ngờ, ngầm ngầm đánh giá khiến anh chàng muốn đứng tim

Đầu Sơn lại bắt đầu quay như chong chóng. Anh chẳng thèm quan tâm gì nữa, đến bàn tìm bịch thuốc

Thấy Sơn loay hoay tìm đồ mãi, Lam âm thầm chạy đến tìm phụ

“Nè, còn đây là nước nè. Anh ngồi xuống uống đi, em sấy tóc lại cho, anh mà ngất ra đây thì lại không ai lái xe đưa em về nữa mất!”

“Em nhiều lúc cũng ngứa đòn quá nhỉ?”

"Vậy mới chơi được với người hay trả lời cọc lóc như anh!”

Thư nhìn thấy có chút bất ngờ, từ bao giờ mà hai đứa nhóc này lại thân nhau thế này nhỉ? Còn nhớ ngày bé Sơn luôn cố khép mình vào không muốn để người khác đụng chạm vào mình cơ mà?

Mà thôi, bụng ai cũng réo cả rồi, nhanh nhanh chóng chóng đi ăn thôi!

...........

Anh dẫn mọi người đến một nhà hàng cách cửa hàng váy cưới không xa

Đó là một nhà hàng được trang trí tương đối xa xỉ với tông màu chính là xanh đen và vàng

Anh đã đặt trước một phòng riêng nên rất nhanh đã có phòng để mọi người ngồi vào

Lam vốn dĩ là người kén ăn, nhìn vào menu đã có chút nhăn nhó vì chẳng món nào ăn được

Thôi vậy, ăn lặt vặt thôi

Sơn ngồi kế Lam đã chú ý đến, âm thầm gọi cho Lam một phần mỳ mà cô thích

Đến khi món lên đủ, một nhân viên mang thêm phần mỳ vào khiến ai cũng bất ngờ

“Ở đây” Sơn gọi người phục vụ

Anh nhận phần mỳ rồi cẩn thận lựa hành ra, sau đó đẩy tô mỳ qua cho Lam trước sự chứng kiến của mọi người

“Hả? Gì vậy?”

“Em... Từ khi nào mà dịu dàng thế??”

“À hiểu nhầm rồi!!! Mấy món mọi người gọi đều có thứ Lam bị dị ứng không ăn được nên em mới gọi riêng”

"A ra thế, xin lỗi Lam nhé, là anh không chuẩn bị không tốt rồi... hay, hay lát nữa chúng ta đi ăn theo gợi ý của Lam đi!"

"Ý hay đó. Cơ mà, em biết quan tâm người khác từ khi nào thế~"

"Cái tật vừa ấm áp vừa đáng chê của cậu ấy đấy! Chị không biết đâu, trong lúc chị chọn đi du học, Sơn ở đây đột nhiên chú ý đến từng thói quen nhỏ của em, sau đó bất giác tránh làm những gì em không thích, không muốn trong khi hỏi đến bản thân thích gì, ghét gì thì cậu ta còn chẳng biết nữa!!!”



Lời nói ngây ngô của Thanh khiến Thư có hơi khựng lại

“Được rồi mà, cậu mà nhắc nữa không chừng lát nữa Anh sẽ ghen với tớ mất” Sơn cười cười

Thư biết nụ cười đó, cô đã thấy đứa em mình cười một cách gượng gạo như thế không ít lần rồi

Cô cũng biết chuyện Sơn thích Thanh nhưng Thanh lại cho rằng cậu chỉ đang đùa cô

Cũng không thể trách Thanh được, con bé ngây ngô quá, hơn nữa lúc Sơn thích Thanh thì Thanh lại đang thích Anh mất rồi

Sơn nhanh chóng đánh sang chuyện khác, không muốn nhắc đến câu chuyện đó nữa:

“E hèm, phỏng vấn chút, 2 người quen nhau bao lâu rồi?”

“Tụi chị á? Hơi bị lâu luôn đấy nhé! Từ lúc chị sang Anh đến giờ đó!”

“10 năm sao?”

“Chính xác thì là 9 năm rưỡi vì hơn nửa năm sau chị mới gặp Phong”

“Anh sẵn sàng gặp mặt bố mẹ chị chưa?”

“Ừm, dù hơi run một chút....”

“Vậy chắc trong năm nay sắp có thêm một cái đám cưới nữa rồi nhỉ? Hai người định tháng mấy nói luôn đi”

“Chưa mà em nói gì thế!! Bọn chị định ra mắt trước rồi mới tính tiếp!”

..........

Ăn xong, cả đám cùng về nhà Sơn

Đúng ra thì phải là ai về nhà nấy, nhưng vì một phút lỡ lời của Thư mà thành ra thế này đây

Cô trót dại bảo rằng cô chưa mua nhà, cũng chưa thuê khách sạn, bảo Sơn cho ở nhờ đến sáng mai

Thế là Lam ngây thơ thừa cơ hội, rủ rê qua nhà Sơn phá banh

Sơn vốn rất ghét ồn ào, còn vô cùng không thích việc mọi thứ bị đảo tung lên sau mỗi cuộc chơi nên số lần và số người được đến nhà anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay mà thôi

Nhưng Sơn làm gì được lựa chọn, bèn phải ngoan ngoãn nghe theo thôi

Họ ghé qua siêu thị mua ít đồ về để làm đồ nướng cùng vài món ăn kèm, sau đó thì chạy thẳng về nhà Sơn

Vừa vào đến nhà, Sơn đã đi thẳng lên phòng ngủ, đóng cửa có chút mạnh khiến Lam vô tình để ý thấy

Đột nhiên cô có chút chột dạ, lúc nãy cô lại quên mất Sơn đang bệnh, còn ghét tiếng ồn mà lại rủ rê mọi người thế này, bèn tìm chút đồ mang lên lầu tạ lỗi

Thư thấy Lam cứ loay hoay trong bếp bèn vào xem thế nào



Ra là đang pha socola nóng cho Sơn

Ngoại trừ cà phê ra, những lúc mệt Sơn còn thường hay uống socola nữa nên Lam định dụ dỗ Sơn bằng cách này

“Em pha đắng một chút, cái thằng đó không thích ngọt đâu. Còn nữa....”

Thư xuống bếp giúp Lam một tay. Gì chứ món này Thư là người bày cho Sơn cơ mà, sao mà không biết cách làm được!

..........

Làm xong Lam mang lên phòng Sơn

Gõ cửa mãi mà chẳng thấy hồi âm, Lam sợ Sơn ngất xỉu trong phòng Lam bèn bất đắc dĩ đẩy mạnh cửa vào

Nào ngờ Sơn từ trong phòng tắm bước ra, tay còn đang lau tóc khiến Lam vội quay người đi

“E, em chưa thấy gì hết!!!”

“Anh có lộ cái gì để em nhìn sao?”

Sơn có thói quen tắm xong sẽ đứng trong nhà tắm mặc đồ luôn nên coi như thoát được một “kiếp nạn” đi

“Em lên đây làm gì?”

“À, à thì.... Cái này pha cho anh đấy!”

“Có thuốc độc trong này?"

“.... Ừm ừm có thuốc độc đấy!!!”

“Vậy thôi em đem xuống đi”

“Anh!” cô tính bật lại anh nhưng chợt nhớ ra mình đến đây để “mua chuộc” người, bèn ngoan ngoãn kiềm chế lại

“Lại vụ gì nữa?”

“À thì, khi nãy em lỡ miệng rủ mọi người qua đây, anh... Không phiền chứ?”

“.... Người cũng qua cả rồi, anh được quyền đuổi về sao?”

“Không phải, ý là anh không giận chứ?”

“Em tự mình đánh giá được mà đúng chứ?”

Lam muốn giơ tín hiệu SOS lắm rồi mà không có ai ở đây nên cô tìm đại cái cớ đi làm bánh để chuồn khiến Sơn bật cười

Nhà anh thì làm gì có lò nướng đâu mà làm bánh với chả trái

Thấy Lam lúng túng tới nỗi ăn nói cũng lắp bắp nên thôi Sơn để Lam đi còn mình ở lại trong phòng làm việc