Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu

Chương 20: Không cần tình gì nữa.




Nhìn Nhâm Phó Hạ không tập trung, vẻ mặt hơi thờ ơ khiến cho Nhâm Tư Tư trào lên tia hi vọng nào đó. Cô ta ngồi thẳng dậy, vờ lau đi những giọt nước chan hoà đi rồi cầm lấy tay Phó Hạ.

“Em gái, khổ cho em rồi! Cũng tại chị mà em phải đính hôn với kẻ mà em không yêu.”

“Hử... à.”

“Làm sao khổ được chứ, đó là một gia tộc lớn! Phó Hạ gả vào chỉ có nước sướng sao mà khổ được, cũng tại tên bác sĩ đó, không thì người đính hôn cũng không phải con bé rồi.”

Nhâm phu nhân có hơi than thở.

Nhâm Phó Hạ nghe xong cô dường như hiểu được tạm thái gì đó, cảm giác đau chạch thêm với sửng sốt dâng lên trong lòng, ý mẹ là... không muốn cho cô gả vào một nơi tốt sao? Cô không xứng, chỉ có Nhâm Tư Tư mới xứng và là lựa chọn tốt?

“Dù sao cũng đính hôn rồi! Phó Hạ, sau này con mà gả sang nhớ đừng quên gia đình này đấy. Đầu tiên phải nhớ công nuôi dưỡng con nên người như ngày hôm nay là cha và mẹ, sau đó là chị gái. Con nhớ chưa.”

“Vậy... mẹ... nếu con không gả thì sao?”

“Con nói gì vậy?”

“Con và người đó không yêu nhau, sao mà gả được hả mẹ?” Nhâm Phó Hạ nhìn lên.

“Yêu làm gì, chỉ cần con đồng ý gả làm gì có gã đàn ông nào không nhận chứ. Phó Hạ, con cũng xinh đẹp! Con phải tự tin chứ, nào... gần tới ngày kết hôn mẹ hứa sẽ dạy con cách quyến rũ đàn ông. Tới lúc đó, chồng con cũng sẽ hài lòng thôi!”

Nhâm Phó Hạ hơi cau mày, cô không thích làm những gì mà mẹ vừa nói. Cảm giác đó là sao chứ? Quyến rũ đàn ông?... cô lại cảm thấy rất buồn nôn.

Nhưng rồi cô cười nhạt... sự mong chờ của họ là cô sẽ kết hôn với gã đàn ông đó, có vẻ... sẽ không thành công. Họ đâu biết, người đó đã có bạn gái và kiên định hứa sẽ phá bỏ hôn lễ này.

Nhâm Phó Hạ đứng dậy.

“Mẹ à, con muốn sống nhà cô út một thời gian. Chỗ đó gần chỗ làm việc của con.”

“Không được!”

Nhâm phu nhân phản đối ngay lập tức, điều đó khiến cho Phó Hạ hơi sững sờ! Mẹ trước nay có bao giờ quan tâm cô sống ở đâu đâu? Sao bây giờ lại phản đối, à... Phó Hạ nhớ rồi! Mẹ chắc sợ cô sẽ lăng loàn bên ngoài gây ra tiếng xấu không gả được vào gia tộc đó.

Mẹ thật chu đáo, nhưng lại chẳng khác gì một sự đau đớn vả vào người Phó Hạ. Tại sao mẹ không tin cô, mà cứ nghĩ xấu cô là sao?

“Phó Hạ, con phải giữ thân giữ nết trước khi gả vào một gia tộc lớn chứ.”

Nhâm Phó Hạ hơi bực dọc, cái khiến cô tức đen mặt như vậy là... bà ta đem lòng không vui vứt lên mặt cô nhưng lại mang sự dịu dàng đặt lên Nhâm Tư Tư. Mẹ à! Phó Hạ biết đau, Phó Hạ thấy không vui.

“Mẹ, con đã bao nhiêu tuổi.” Nhâm Phó Hạ lạnh giọng hỏi.

Nhâm phu nhân hơi ngỡ ngàng, thực chất bà hơi cuống vì không nhớ được tuổi của Phó Hạ. Nhưng khi nhìn thấy Nhâm Tư Tư bà sực nhớ ra, Phó Hạ bằng tuổi của Tư Tư nên vội nói liền.

“Hai ba.”

“Vậy mẹ hiểu gì về con không? Con thích món gì, con có tính cách ra sao và con đang làm việc gì.”

“Mẹ... mẹ...”

“Mẹ không biết gì về con cả mặc dù con là con ruột của mẹ, vì vậy nên mẹ cứ đặt những suy nghĩ dơ dáy lên con là sao? Giữ thân giữ nết? Bộ mẹ nghĩ con là gái bán hoa hay một kẻ đỏng đảnh không có giáo dục nên mới toàn phung phí những lời nói này sao?”

“Sao mẹ không chịu hiểu con chút nào vậy! Con tổn thương lắm.”

Nhâm Phó Hạ nghẹn ngào nói. Khi dứt lời... cô nghĩ lại nói ra những lời như vậy có sao không? Mẹ có buồn không? Rồi mẹ sẽ hiểu cô, bắt đầu quan tâm cô hay không?

Bầu không khí như bị ngắt quãng bởi lời nói vừa rồi của cô. Nhâm phu nhân sững sờ.

“Phó Hạ, con đang nói gì vậy? Mẹ nói vậy chẳng phải là muốn tốt cho con sao? Con gái khi chưa sang nhà chồng là phải biết giữ thân giữ nết, xưa nay đều như vậy mà bây giờ con lại quở trách mẹ là sao? Con khiến cho mẹ thất vọng lắm đấy.”

Nhâm phu nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt không vui, lời nói có phần tức giận.

“Đúng rồi đấy Phó Hạ, mẹ dạy chí phải mà em lại gây khó cho mẹ. Bộ em ghét mẹ sao?”

Nhâm Phó Hạ như bị chặt họng, cô căn bản không dám nói tiếp. Mẹ không vui, mẹ đang buồn, mà là tại do cô nữa.

Đến cùng cô vẫn chịu thua, không dám nói tiếp lờ gì. Im lặng nói lời xin lỗi rồi lên tầng.

...

Buổi tối tan làm về nhà đã chín giờ, căn nhà trước mặt Phó Hạ vẫn sáng, vậy có nghĩa là... cha mẹ đang đợi cô.

Phó Hạ bước chân vào, quả nhiên... cha và mẹ đang ngồi đó, còn có Nhâm Tư Tư, một nhà ba người họ đang cười đùa gắp trái cây cho nhau ăn, khi thấy cô mẹ mới gọi.

“Phó Hạ, sao con về muộn vậy. Nào, qua đây ngồi đi.”

Nhâm Phó Hạ theo lờ mẹ ngồi vào ghế riêng.

“Về rồi mà không biết chào cha mẹ à!” Nhâm Đạt không vui nói.

Nghe vậy Nhâm Phó Hạ liền thốt lờ chào.

“Ngày mai con nghỉ làm đi.”

Nhâm Phó Hạ sững sờ, cô không lộ ra cảm xúc nào chỉ nhăn mày hỏi: “Tại sao?”

“Con sắp làm Chung thiếu phu nhân rồi còn cần gì làm việc nữa, ngày mai đi gặp Chung thống đốc, hai đứa cố gắng bồi dưỡng tình cảm rồi kết hôn nữa. Mà Chung phu nhân cũng bảo dọn đồ con sang Chung gia ở luôn, con có phúc lớn như vậy thì phải biết cố giữ nghe chưa? Cha mẹ không thể giúp con giữ mãi đâu.”

Nhâm Đạt nhàn nhã nói, còn mắt dán lên màn hình tivi.

“Cha, cha ăn mít này đi.”

Nghe xong, Nhâm Phó Hạ không nói gì. Căn bản là cô biết, mình không có chỗ để nói cho cha nghe lọt tai.

Nhưng cha nghĩ, cô sẽ làm theo lời họ nói sao?

Nhìn ba người họ tình cảm ấm cúng, còn cô... như thể là một luồng không khí không ai nhìn thấy. Giây phút này Nhâm Phó Hạ thấy rất ghen tị Nhâm Tư Tư, nhưng giây sau, cô cũng từ bỏ... cô không cần có tình thương yêu của cha mẹ cũng được, dù sao cô cũng không chết nổi.

Ý trí cô đang quật cường, dường như cô đang trối bỏ không cần tình cảm gì nữa.