Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu

Chương 29: Trái tim không muốn bỏ cuộc




Một ngày phải quá bận rộn, toàn bộ nhân viên cho tới những người chức lớn trong công ty bắt buộc phải tăng ca, nhóm cố hoàn thành những tài liệu, các dự án đang dang dở. Nhóm thì ở ngoài sảnh bận rộn trang trí lại các nơi để trông thật "hào nhoáng" như giám đốc nói.

Văn phòng của thiết kế... nhóm người của Nhâm Phó Hạ cũng đang cặm cụi để hoàn thành những bản vẽ cho lần hợp tác lớn này, mọi người đang thảo luận đưa ra một vài bản vẽ theo như yêu cầu của ngôi sao đó.

...

Khoảng mười giờ cuối cùng cũng tan làm, công ty ào ào nhân viên đi ra, toàn thân ai nấy cũng đều uể oải.

“Từ trước tới nay chưa bao giờ phải bận như vậy đấy, haizz...”

“Giờ tôi thấy lưng tôi như bị vẹo sương rồi, nhức nhức cái thân.”

“Tạm biệt mọi người nha, tạm biệt nhóm trưởng Hạ. Chúc mọi người một buổi tối tan làm.”

Mọi người nhanh chóng tản đi hết, riêng Nhâm Phó Hạ mới đi chậm lại. Cô đang nghĩ có nên quay về phía Chung gia không, cô không biết nên đi về đâu nữa, cứ vậy cô men theo lề đường mà bước đi, đến tìm một nơi để ở cũng thật khó.

Mải miết bước tiếp, Nhâm Phó Hạ dần cảm nhận được cái lạnh của những giọt nước, một chút... sau đó là một trận mưa đổ ra. Nhâm Phó Hạ nhìn sang bốn phương, cô đã đi cách công ty cũng được một khoảng xa, phải tìm nơi nào trú đây?

Cơn mưa hình như không dừng lại, càng ngày càng nặng hạt, chẳng mấy chốc cô đã bị ướt. Trong lúc này chẳng có nơi nào để về mới cảm thấy chính mình thật tủi thân, nếu về nhà chắc hẳn bố mẹ sẽ càu nhàu hay hỏi lý do vì sao về đây cho mà coi, Nhâm Phó Hạ rất ghét phiền phức.

Cô nghĩ bụng nên qua ở nhờ nhà cô út không nhỉ.

Từng bước chân cô nhanh dần, những hạt mưa lớn và gió kết hợp lại nước tạt vào mặt khiến mắt cô rất đau nên đành phải cúi xuống mà đi. Bỗng nhiên cô nghe đâu đó âm thanh "bẹt bẹt", do pha lẫn tiếng mưa rất lớn cô chẳng muốn quan tâm.

Thân thể cô bỗng dưng bị ai đó cắp đi, chân không chạm tới đất, một sức lực rất mạnh đang ở dưới eo cô.

Bịch... ánh mắt cô kinh ngạc, vừa rồi là tấm bảng kia của nhà này rơi xuống sao? Tấm bảng khá dài, cũng may không rơi trúng cô.

Nhâm Phó Hạ được đặt xuống, cô nhìn lên vừa hay bắt gặp ánh nhìn đắm đuối, thương tiếc của Chung Ngụy, toàn bộ người anh cũng dính mưa hết rồi, những dòng nước chảy trôi trên mặt, anh khẽ nhấp môi hỏi: “Em không sao chứ?”

Nhâm Phó Hạ ngỡ ngàng đứng lặng ngay tại chỗ, người vừa cứu cô là hắn sao? Với lại âm giọng vừa rồi rất ấm áp, cảm giác nó như truyền hơi ấm vào tim cô vậy, trái tim cô bây giờ hơi loạn mà lỡ vài nhịp.

“Không... không sao! Cảm ơn anh... cảm ơn anh nhiều.”

Mưa mùa thu lớn quá, đây cứ như là một cơn bão nhỏ, gió và nước quét qua mọi nơi. Đâu đó những tấm bảng của người ta đổ bay, bị gió cuốn đi, Chung Ngụy nhìn cô một cái rồi cầm lấy cổ tay cô mà dắt cô qua đường đi lên.

Nhâm Phó Hạ thấy mình không phản kháng bài xích anh nữa, thế là cô chịu yên để người đàn ông này mang mình đi.

...

“Uớt hết rồi! Chúng ta về nhà thôi.”

Nhâm Phó Hạ cười nhạt, sao từ "nhà" nghe lại xa hoa quá, rất giống khó mà với tới. Nhưng cô vẫn được người này mang đi, có nên hạnh phúc ngay giây phút này không nhỉ! Người ta đã mở lời, chí ít cô cũng nên đáp lại... Nhâm Phó Hạ gật đầu trong sự vô cảm.

“Em có lạnh không?”

“Không, chỉ là ướt quá khó chịu thôi.”

...

“Mà sao anh lại ở gần công ty tôi vậy?”

“Ờm... anh đợi em!”

Nhâm Phó Hạ không tin mà quay qua nhìn mặt Chung Ngụy, làm gì có một người nào không có quan hệ mà đi chờ một người lạ chứ? Chắc anh ta chỉ nói đùa thôi, nhưng giây phút sau cô phải ngỡ ngàng mà chấp nhận sự thật.

“Anh không biết giờ tan làm của em nên bảy giờ đã tới, nhưng không ngờ phải đợi gần mười rưỡi mới thấy em.”

Nhâm Phó Hạ hơi im lặng, cô khó mà chấp nhận được cái chờ đợi của người đàn ông này, cô cười nhạt.

“Anh không cần phải làm vậy đâu. Tôi cũng có thể về được Chung gia mà.”

“Nhưng anh muốn đón em.” Chung Ngụy nghiêm túc nói.

Nghe vậy Nhâm Phó Hạ hơi sửng sốt, cô không giấu nổi biểu cảm đó. Thấy Chung Ngụy đang quay mặt lại cô sợ vội né đi nhìn ra ngoài cửa kính im ru.

“Anh nghe nói em mới chia tay người cũ, mà người đó cùng em yêu nhau gần hết... bốn năm.”

“Ừ! Tên đó không đáp đủ yêu cầu của tôi nên chia tay rồi.”

...

“Ngày mai anh lại đưa em đi làm. Được không?”

“Tuỳ anh.” Nhâm Phó Hạ lạnh nhạt thả một câu.

“Ngày kia bố mẹ anh về rồi!”

“Vậy thì tốt, sớm hủy hôn để giải thoát cho cả hai.”

...

“Phó Hạ, sao em không thử yêu anh coi sao. Tuy anh không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng anh hứa có thể cho em một đời hạnh phúc. Đó là những lời trong lòng anh muốn nói ngay lần đầu anh thấy em, chỉ là... lúc đó anh không dám chấp nhận.”

“Anh đang nói gì vậy?” Nhâm Phó Hạ cười mỉa mai nói.

“Rất kì lạ khi ngay lần đầu gặp em anh lại có cái suy nghĩ đó, đến anh cũng rất kinh ngạc nên mới không dám chấp nhận cái suy nghĩ đó, anh thấy mình rất lạ.”

Chung Ngụy khẽ nhìn sang cô rồi quay lại, anh nhẹ giọng nói tiếp: “Thật đó, anh không đùa.”

Nhâm Phó Hạ cau mày nhắm mắt, cô thật sự chẳng muốn nghe thêm lời người đàn ông này nói nữa, những lời nói của anh ta chẳng chân thật gì, mới gặp mà đã có suy nghĩ cho cô hạnh phúc? Có quỷ cũng không dám tin, nhưng tại sao một quân nhân như anh ta lại thốt ra được những lời nói đó chứ.

...

"Đó là thật đấy, ngay lần đầu thấy em. Gương mặt em vô cảm, nhưng anh nhìn ra lại thấy em là một người rất cô đơn, ngay giây phút đó anh có được cảm giác muốn bảo vệ, cho em nhiều thứ khác, muốn em hạnh phúc. Gặp nhau lần đầu mà có cái suy nghĩ đó rất là lạ rồi, anh kể... em không tin là đúng."

"Nhưng nếu em không muốn thì anh cũng không hỏi nữa. Mong sao em có thể... hạnh phúc là được."

Chậm lại... đột nhiên thấy tim hơi nhói.

Đây là cảm giác gì chứ, trái tim này dường như không muốn anh bỏ cuộc.