Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu

Chương 90: Sự kiện thảm đỏ




Thật muốn nói cho Vương Thi Dụ và Đào Nhi Vị biết rằng, nhăn nhó mặt mày sẽ rất xấu.

Hai người họ muốn tìm cách gây sự hạ bệ cô, tuy nhiên Phó Hạ không phí tâm nên hai người họ chỉ biết rời khỏi với bộ mặt nhăn nhó.

Cãi nhau, gây sự sao? Cứ như một lũ ngốc.

Nhâm Phó Hạ lười biếng cho những việc cãi vã, gây sự vô nghĩa này.

...

Sự kiện thảm đỏ lớn nhất năm nay chắc là vào tháng 11 ngày hôm nay rồi.

Nhâm Phó Hạ hoàn thành công việc của mình xong cô tính quay về toà công ty đối diện để tiếp tục những việc mình đang làm dang dỡ, nhưng buồn thay, cô lại bị cả đám chuyên viên makeup kéo tới nhìn sự kiện diễn ra ở công ty này.

Phải công nhận rằng, làm người nổi tiếng cũng thích thật. Có thể gặp gỡ những người có địa vị y trang và cùng nhau nói chuyện.

Trông đám người nổi tiếng của công ty ai cũng lộng lẫy hết.

Nhiều người lộ ra nụ cười rất thoả mãn, vui mừng. Một phần là vì, sự kiện còn có những nhà đầu tư, kinh doanh to tiếng tới. Đây sẽ là miếng thịt thơm cho những người nào may mắn thành công thu hút được sự chú ý của họ.

Bởi vì nếu có nhà tài trợ, thì việc đứng vững trong giới giải trí sẽ là điều hiển nhiên.

Đứng vững, một vị trí nào mà các minh tinh, diễn viên nào cũng nhắm tới.

Hàng chục chiếc xe hơi trang trọng đậu ngay toà công ty rộng lớn.

Phóng viên, thợ chụp ánh kéo tới đông đúc trong sự kiện bùng cháy lần này.

“Thích thật đấy, tôi cũng muốn trở thành người nổi tiếng. Cứ làm mãi cái công việc trang điểm thấy thật bất công.”

“Tôi cũng vậy! Nhưng người không có sắc như tôi thật sự khó dấn thân vào giới show biz.”

“Ái chà, nhiều người nổi tiếng quá.”

“Đương nhiên, vì sự kiện này đâu chỉ có người công ty mình tham gia. Mà còn có các nhà đầu tư lớn và mấy những người nổi tiếng của công ty khác tham gia...”

Nổi tiếng sao?

(“Chị ở trên trời vẫn sẽ dõi theo em, nhìn em trở thành người nổi tiếng, làm bùng nổ giới truyền thông.”)

Một ký ức hiện rõ trên đầu, là hình ảnh tin nhắn chữ.

"Nổi tiếng sao?"

Nhâm Phó Hạ có chút lơ đãng, nhưng giây sau ánh mắt lại dán trúng lên người một tên đàn ông.

Uông Thần Diêu?



Còn có người cô của Nhâm Phó Hạ nữa.

Hai người họ ngồi cách xa chỉ một chiếc ghế nên Nhâm Phó Hạ dễ nhìn ra.

...

Sự kiện vẫn còn tiếp diễn ở bên ngoài cho tới bên trong công ty, tuy nhiên cũng có một vài người ra về.

Cũng là lúc này, Nhâm Phó Hạ mệt mỏi rời khỏi đám đông.

Cô chạy vội tới bên cô ruột của mình.

“Cô ơi, khoan đi đã.”

“Ồ! Phó Hạ, sao cháu lại ở đây vậy?”

“Vâng, cháu làm việc ở công ty này. Cô ơi, giám đốc Lưu nói nhờ cháu gửi món đồ này cho cô, còn có lời xxxxxx ”

Nhâm Bận hơi trầm tư nhìn túi đồ Nhâm Phó Hạ đưa trước mặt, gương mặt chẳng có cảm xúc gì. Vài giây trôi qua mới đưa tay cầm lấy.

“Mà cô ơi, cô với giám đốc Lưu có em bé rồi ạ?”

Nghe xong Nhâm Bận xuýt gãy cổ.

“Em bé nào vậy Hạ Hạ, cháu nghe ai bàn tán à?”

“Đứa trẻ cô và giám đốc Lưu ôm lúc trẻ đó không phải con của hai người sao?”

Tới đây Nhâm Bận mới nhắm mắt thở dài phức tạp.

Mở mắt ra chưa kịp nói cho Nhâm Phó Hạ biết thì Nhâm Bận đã hốt hoản liền vào xe, chốt khoá cửa lại. Trước khi khỏi động xe liền hốt hoảng nói Phó Hạ nghe một câu.

“Nó là cháu đấy.”

“Hả...?”

Nhâm Phó Hạ ngơ ngác nhìn chiếc xe rời đi.

“Haizz... sao em ấy lại chạy trốn tôi như vậy! Em ấy thật sự không cần tình yêu của tôi sao?”

Nhâm Phó Hạ đơ mặt ra nhìn gã đàn ông trung niên bên cạnh mình.

Chậc, lại là một trong số 100 người theo đuổi cô Nhâm Bận chắc rồi.

...

“Cô ta ăn mặc dễ thương chưa kìa, hản là tiểu thư của nhà nào đó! Bắt trấn lột tiền đi anh em.”



“Rõ, đại ca.”

Soạt...

“Này cưng, sao đứng đây một mình? Biết đây là địa bàn của tụi anh không?”

“Đưa phí đứng một triệu đi nào.”

“Chỗ này là công viên công cộng, làm sao mà của mấy anh được chứ?” Cô nàng mặc đầm loli hoang mang nói.

Lộ rõ sự sợ hãi như vậy khiến cho ba tên côn đồ lang thang kia bật cười.

“Công viên công cộng này là của tụi anh đấy, cưng đứng đây rồi thì nộp tiền đi chứ!”

“Không... phải của mấy người.”

“Loằng ngoằng thế nhờ! Nhẹ nhàng không nghe mà cứ thích bạo lực, anh em lên lột đồ này ra luôn nào.” Gã tức giận hùng hổ ra lệnh.

Lập tức hai tên kia tiến lên, cô nàng hoảng sợ định chạy nhưng bị túm tay lại.

“Cút đi, tôi không có tiền mà.”

“Đại ca, đúng hình như không có tiền.”

“Gì chứ?”

Gã đàn ông nâng cằm cô nàng lên, quan sát một thể rồi nảy lên ý đồ tối.

Ghé miệng vào tai cô nàng nói gì đó, lập tức cô nàng xanh mặt bắt đầu buông những lời chửi mạnh xối xả.

“Bịt mồm lại, kéo đi trước đã.”

“Trấn lột không thành rồi có ý đồ xấu xa với một cô gái trẻ, chưa bao giờ hết thời dù có là thời đại nào hay nơi đâu cũng vậy nhỉ?”

Đám người giật mình trước câu nói vang đột ngột của Nhâm Phó Hạ, thuận lợi cho cô nàng kia thoát khỏi.

Cô ta chạy ra sau Nhâm Phó Hạ, một tay đẩy mạnh Nhâm Phó Hạ qua chỗ gã đàn ông kia.

Mạnh miệng nói một câu "dành cho mấy người đấy" rồi chạy đi biến mất vào một con ngõ.

“Mỹ nhân này... đẹp hơn con vừa rồi gấp mười lần đấy. Nào, mau theo anh đây. Anh sẽ cưng chiều em cả đời.”

Nhâm Phó Hạ đơ mặt trước tình huống vừa xảy ra.

Thấy chuyện bất bình cô đứng ra ngăn cản, thế mà lại bị đẩy vào chỗ nguy.

Tại sao cô lại rảnh tay mà quay qua đây làm gì chứ?