Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 130




Người sống ở thế gian này có vô số lần gặp nhau cùng chia lìa. Giống như kiếp trước, Phó Tranh hàng năm rời kinh cạnh Mai Như thì ít mà xa cách thì nhiều. Tim Phó Tranh vừa lạnh vừa cứng, hắn rất ít để ý nỗi buồn ly biệt. Mà hắn mỗi một lần đi xa, sẽ không quay đầu nhìn lại. Lúc vó ngựa giơ lên đầy tro bụi, hắn không biết người nhìn người rời đi, trong lòng sẽ có bao nhiêu khó chịu.



Nhưng hiện tại hắn đã biết.



Nhìn càng lúc càng xa xe ngựa, Phó Tranh đứng ở đạm bạc nắng sớm, trên người là ngày mùa thu thê lương túc mục lạnh lẽo.



Trước khi Mai Như lên xe ngựa, hắn bắt tay nàng, bỗng nhiên không nỡ buông ra. Đây là thê tử hắn, hắn nên giữ ở bên người để chăm sóc nàng. Mặt Mai Như đỏ lệ, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Điện hạ”, Phó Tranh mới lưu luyến không rời buông tay. Buông lỏng tay nàng, lòng hắn trống rỗng.



Hắn muốn nàng có thể trở về, đi theo bên người hắn, hoặc là thò đầu ra nhìn hắn,



Hắn giống như hôn nhiều như nào cũng không đủ, đau nhiều như nào cũng không đủ.



Nàng vừa mới đi không xa, hắn lại bắt đầu nhớ thương.



Phó Tranh nặng nề thở dài một hơi. Người một khi có ràng buộc, sẽ không tha. Hắn luyến tiếc Mai Như. Vô luận Phó Tranh đi đến nơi nào, đều sẽ lơ đãng nhớ tới nàng. Nghĩ tới nàng, Phó Tranh sẽ vui vẻ. Nghĩ đến trong phủ còn có người đang chờ chính mình, Phó Tranh muốn bình bình an an tồn tại trở về. Hiện tại người trong phủ phải đi, Phó Tranh không bỏ xuống được. Hắn càng thêm tò mò, chính mình có phải sự ràng buộc của Mai Như hay không, khi nàng nhớ tới chính mình, có thể vui vẻ như mình, có thể như hắn bảo vệ chính mình.



Nhưng Phó Tranh không dám hỏi.



Hắn chỉ có thể hung hăng hôn nàng, ở trên người nàng để lại dấu vết. Chân nàng run lên, mềm mại không có sức lực, khóc lóc ủy khuất cầu hắn, hắn cũng không muốn buông tha nàng. Hắn muốn bắt nạt nàng, muốn nàng ra cửa nhớ mình. Mặc kệ dùng cách gì, Phó Tranh nghĩ, một ngày nào đó mình sẽ ở trong lòng nàng.



Mai Như ngồi ở trong xe ngựa, xác thật nghĩ tới Phó Tranh, nhưng là vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Nàng ngồi ở chỗ đó, cả người tan thành từng mảnh, hai chân run, trên eo cũng bị véo đau, còn phía dưới bộ quần áo một mảnh kiều diễm…… Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền buổi sáng hầu hạ nàng thay quần áo, có chút bị dọa. Hai đại nha hoàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ làm như không nhìn thấy. Lỗ tai Mai Như vẫn luôn nóng lên.



Hiện giờ phía dưới xe ngựa một xóc nảy, thân mình thật muốn tan, Tĩnh Cầm nói: “Cô nương, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Lỗ tai Mai Như càng thêm nóng bỏng. Nàng nghĩ, về sau cũng không thể tin người này.



Đội ngũ đi Tây Khương biến mất trên đường, Phó Tranh phương trở lại đến chỗ Duyên Xương Đế chào từ biệt.



Bên ngoài, Phó Chiêu lặng lẽ xem xét, tầm mắt chạm đến Phó Tranh, lại không được tự nhiên thu hồi lại, biểu cảm băn khoăn vô cùng áy náy.



Đoán hắn có chuyện muốn nói, Phó Tranh từ chỗ Duyên Xương Đế lui ra, gọi hắn lại đây: “Thập Nhất đệ.”



“Thất ca.” Phó Chiêu gục đầu trước, đáy lòng vẫn là tự giác xin lỗi Thất ca. Hắn lần này làm sai, thật là không mặt mũi nhìn Thất ca. Phó Chiêu vẫn luôn trốn tránh, nếu không phải Thất ca hôm nay phải đi, hắn cũng chưa có dũng khí tới.



Nhìn đệ đệ của mình, Phó Tranh cũng không yên tâm, vẫn giống như quá khứ kiên nhẫn dặn dò nói: “Trong khoảng thời gian này kinh thành chỉ sợ không yên ổn, ta không ở bên người, đệ đừng để ý quá nhiều, tính tình cũng đừng quá hấp tấp.”



“Biết.” Phó Chiêu nỗ lực gật đầu. Dừng một chút, hắn chủ động nhắc tới việc hôn nhân, Phó Chiêu hỏi: “Thất ca, việc hôn nhân của đệ huynh thấy thế nàoo?” Lại như hơi khó nói, hắn đều không thể cùng Thất ca nói chuyện đàng hoàng. Cho nên Phó Chiêu hạ quyết tâm, hắn cần thiết để Thất ca sớm một chút thay mình định ra chuyện hôn nhân. Hắn thành thân, là có thể giải quyết rất nhiều cảnh xấu hổ.



Biết tâm ý hắn, Phó Tranh cười cười, vừa đi vừa hỏi: “Nhìn trúng ai rồi sao?”



“Không có.” Phó Chiêu lập tức lắc đầu, “Đệ nghe Thất ca cùng tẩu tẩu an bài.” Trừ công chúa kia, hắn cưới ai đều không sao cả, nếu là có thể giúp Thất ca một tay, vậy càng tốt.



Phó Tranh nhìn đệ đệ ruột, hắn luyến tiếc lấy hôn nhân Phó Chiêu đổi lấy chính trị thế lực, hắn còn muốn chọn một cô nương thật tốt cho hắn. Phó Tranh nói: “Ban đầu là Hoàng Hậu vội vã thay đệ lựa chọn, hiện tại tình thế đã khác, không cần quá sốt ruột.”



Phó Chiêu thực sốt ruột, hắn liền tưởng chính mình nhanh thành thân, giải trừ sự xấu hổ với Thất ca. Phó Chiêu vội vàng nói: “Nhưng đệ muốn cưới sớm một chút...”



Thật đúng là tiểu tử ngốc nghếch. Phó Tranh cười, nói: “Được rồi. Trong khoảng thời gian này đệ để ý trước, chờ ta từ Liêu Đông trở về, sẽ thay đệ an bài.”




Phó Chiêu gật gật đầu. Hắn tiễn Thất ca đoạn đường. Phó Tranh cuối cùng dặn dò nói: “Để ý động tĩnh kinh thành, có việc gửi thư cho ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Động tĩnh này chính là “Phế Thái Tử”. Sau khi Thái Tử bị phế, Duyên Xương Đế phái người lập tức áp tải về kinh. Nhưng nghe nói Thái Tử ở trên đường điên rồi, cũng không biết thật giả. Phó Chiêu ngầm hiểu. Đến lúc nhìn không thấy người, hắn mới cưỡi ngựa chậm rãi trở về.



Trên bái săn, rất trùng hợp từ xa xa lại gặp được Mạnh Uẩn Lan. Hôm nay Mai Như



không ở, chỉ cơ mình nàng cùng nha hoàn xem náo nhiệt.



Tính Phó Chiêu hấp tấp, chuyện kia nghẹn trong lòng vài ngày, lúc này thật nhịn không được, vì thế trực tiếp giục ngựa qua muốn cùng nàng nói lời xin lỗi.



Tiếng vó ngựa phía sau rất nhanh, Mạnh Uẩn Lan xoay đầu. Thấy là người này, nàng cất bước đi. Mạnh Uẩn Lan đi nhanh, Phó Chiêu vẫn đuổi theo. “Mạnh nhị cô nương!” Hắn nhảy xuống ngựa hô. Mạnh Uẩn Lan không để ý đến hắn, Phó Chiêu bước nhanh đuổi kịp đến, ngăn ở trước mặt nàng chắp tay thi lễ nói: “Bổn hoàng tử lần trước nói sai lời xin lỗi nhị cô nương.” Nói vừa xong, cả người hoàn toàn thoải mái, bằng không chắc khó chịu mà chết.



Mạnh Uẩn Lan dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Cũng không dám.”



Nghe nàng nói, Phó Chiêu sặc nói: “Vậy ngươi muốn bổn hoàng tử bồi thường như thế nào? Muốn ăn cái gì, bổn hoàng tử lấy cho ngươi!”



Mạnh Uẩn Lan giật mình, chợt nhíu mày nói: “Ta không phải Tuần Tuần!”



Thốt ra lời này xong, hai người xấu hổ ngây ngẩn cả người. Sắc mặt Phó Chiêu đỏ lên, quẫn bách khó chịu, hận không thể đào cái hầm ngầm chui vào đi. Hắn chớp mắt, lại gãi đầu, vẫn là chân tay luống cuống xấu hổ.



Ngó hắn Mạnh Uẩn Lan rũ mắt. Trầm mặc, nàng chủ động xin lỗi: “Ta nói sai lời, điện hạ đừng trách móc.”



Thấy nàng xuống nước, Phó Chiêu thuận miệng nói tiếp: “Vậy huề nhau?”



“Ừm.” Mạnh Uẩn Lan cúi đầu rời đi. Vóc dáng nho nhỏ, vạt áo, tà váy thêu hoa lan tinh xảo, mềm mại nhẹ nhàng, như là hoa tươi thấm hương thơm.



Phó Chiêu bình tĩnh nhìn, trong lòng có chút không thoải mái, hắn đuổi theo vài bước hỏi: “Ngươi thật không cần bổn hoàng tử bồi thường?”



“Thật không cần.” Mạnh Uẩn Lan vẫn thấp mắt, lắc lắc đầu.



Phó Chiêu nói: “Vậy ngươi sao còn không vui?”



Mạnh Uẩn Lan mặt đỏ, nàng ngẩng đầu không vui nói: “Đối với điện hạ, ta một hai phải vui vẻ sao?”



Phó Chiêu rất cao, Mạnh Uẩn Lan mới ngực hắn. Nàng vừa nhấc đầu, chính là khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt đen. Cô nương da trắng nõn hai má nhợt nhạt đỏ, như là bình minh ở chân trời. Phó Chiêu còn không gần như vậy nhìn cô nương! Hắn sợ tới mức vội vàng chuyển mắt, giải thích nói: “Bổn hoàng tử không phải ý tứ này.”



“Mặc kệ điện hạ có ý tứ gì, ta vui vẻ không, cũng không cần ngài nhọc lòng hao tâm tốn sức.”



Mạnh Uẩn Lan nói xong lời này, lại không để ý tới hắn, đi về phía trước.



Phó Chiêu đứng ở phía sau lặng lẽ nhìn, lại âm thầm ảo não, hắn lại nói sai lời gì.



Hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nhận lỗi, nhưng đến săn thú kết thúc, Phó Chiêu cũng chưa nhìn thấy người này. Ban đêm hắn còn đến bãi săn, nhưng Mạnh Uẩn Lan cũng không hề đến luyện cưỡi ngựa.



Phó Chiêu biết người này rất tức giận. Nghĩ đến gương mặt kia, hắn ngẩn người, có chút không thoải mái.



……




Mùa thu năm nay, Thái Tử bị phế đến ở Trường Ninh Cung, Hoàng Hậu bị cấm túc, Duyên Xương Đế ra tay trị bè phái của Thái Tử. Toàn bộ triều đình rung chuyển, khiến người hoảng sợ, như đi trên băng mỏng. Không nghĩ tới, trong triều lại xảy ra chuyện “Triệu Vương trấn yểm phế Thái Tử”.



Sau khi Thái Tử bị phế vẫn luôn điên điên khùng khùng, cử chỉ thất thường, ngày ngày đêm đêm nói mình, còn nói cái gì có quỷ linh tinh. Duyên Xương Đế mới đầu không tin tưởng. Đến lúc thái giám tới bẩm báo nói Thái Tử một lòng muốn chết, không thể không dùng dây thừng trói lại, mà Hoàng Hậu cũng ở Khôn Ninh Cung xin một ngày một đêm, hắn mới miễn cưỡng nhìn thoáng qua.



Nhìn thấy phế Thái Tử, Duyên Xương Đế hoảng sợ. Chỉ thấy người trước mắt người đầu tóc loà xoà, gầy ốm, còn đâu là bộ dáng ngày xưa? Duyên Xương Đế vốn dĩ thương nhất đứa con trao, hiện giờ thấy hắn biến thành như thế, trong lòng cũng không nỡ vì thế truyền triệu thái y qua trị liệu.



Thái y tớ, vẫn luôn không có chuyển biến tốt đẹp, Duyên Xương Đế nóng lòng, đến mấy ngày trước đây, mới có người tố giác Duyên Xương Đế là Triệu Vương trấn yểm Thái Tử. Duyên Xương Đế tức giận, vội vàng phái người đi tra việc này, mới biết Triệu Vương lén cùng qua lại với một vu thuật sư, tìm mọi cách dùng vu thuật trấn yểm, ý đồ mưu hại phế Thái Tử. Bắt cả người lẫn tang vật, Duyên Xương Đế tức giận, nhanh chóng tước vị Triệu Vương giam cầm ở vương phủ.



Phó Tranh khi đó mới từ Liêu Đông hồi kinh. Hắn còn chưa thay xiêm g sạch sẽ, Phó Chiêu vội tới tìm hắn: “Thất ca! Thất ca! Huynh dự liệu như thần.”



Chuyện Thái Tử điên khùng càng ngày càng nghiêm trọng, Phó Tranh viết thư cho Phó Chiêu bảo hắn đừng xen vào chuyện này, càng nên cẩn thận mình cùng Yến Vương phủ, đề phòng bị người lợi dụng.



Không ngờ tới lần này là Triệu Vương xui xẻo, Phó Chiêu nhỏ giọng nói: “Thất ca, Thái Tử sợ là muốn xoay chuyển thế thế.”



Từ sau khi chuyện vu thuật, Thái Tử chậm rãi tỉnh táo lại, Duyên Xương Đế sai người để hắn chuyển ra Trường Ninh Cung, an trí ở chỗ gần Càn Thanh cung, để hoàng đế lúc nào cũng qua thăm.



Phó Tranh lạnh nhạt, cũng không cảm thấy bất ngờ. Duyên Xương Đế thích Thái Tử như vậy, chuyện dâm loạn hậu cung cũng có thể nhịn xuống, hiện giờ có thể phế tự nhiên là có thể lập. Hắn nhàn nhạt an ủi Phó Chiêu nói: “Việc này bàn bạc kỹ hơn, không thể sốt ruột.”



Dù sao Thái Tử ngu như vậy, luôn có cơ hội khác.



Chỉ là, trong lòng Phó Tranh không thể bình tĩnh được, hắn đi chùa Liên Hương.



Hai ngọn trường minh đăng vẫn sáng. Khuôn mặt Phó Tranh trước sau như một lạnh lùng, hắn lẳng lặng nhìn, trong lòng bỗng nhiên có một chút khó chịu. Phó Tranh năm tuổi tang mẫu. Mẫu thân là người từ nước khác tiến cống, một đêm được sủng, sinh hạ hoàng tử, lại không được hoàng đế ưu ái, cũng như hắn, cũng không được hoàng đế liếc mắt một cái. Hắn thay mẫu thân khổ sở, cũng thay chính mình khổ sở.



Mấy năm nay tâm hắn càng ma càng lạnh, hai ngọn đèn này, còn có Mai Như và Thập Nhất đệ chính là sự dịu dàng của hắn.



Phó Tranh có chút nhớ Mai Như.



Hắn một mình về phủ. Đi vào phủ, Phó Tranh cảm thấy toàn bộ trong phủ vắng vẻ, không có chút sinh khí. Nhiều năm như vậy, hắn kỳ thật vẫn luôn sống như thế. Phó Tranh ban đầu không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng hiện tại không có nàng, trong phủ thật là quá cô đơn,



Phó Tranh đi đến Lập Tuyết Đường. Trong thư phòng còn sách Mai Như chưa dịch xong. Hắn tùy tay lật mở, nhìn đến những chữ đó, tựa như nhìn thấy nàng, trong lòng hắn mềm mại.



Nan đêm, Phó Tranh nghỉ ở phòng Mai Như.



Trong bóng đêm hai cái gối đặt song song, hắn nằm ở đàng kia, nghiêng đầu nhìn nhìn. Bên cạnh không có người, trống không. Sự vắng vẻ này khiến hắn khổ sở. Phó Tranh nhớ Mai Như, vô cùng nhớ. Hắn ở Liêu Đông muốn nhanh chóng xử lý hết mọi việc, hắn thủ đoạn không lưu tình chút nào, chính là muốn trở về sớm một chút. Nhưng trở lại phủ, không nhìn thấy người, hắn lại khó chịu.



Hắn ở nơi nàng ngủ, Phó Tranh bỗng nhiên tò mò, Mai Như ở bên ngoài có nhớ hắn không.



Hôm sau, Phó Tranh nhận được mật báo của Thạch Đông nói Mai Như đã vào Thiểm Tây, còn có hơn mười ngày sẽ hồi kinh. Phó Tranh không nhịn được, hắn cho người an bài ngựa, ngày đó rời kinh. Quản sự vương phủ sốt ruột, sắp Tết rồi, Vương gia thật vất vả trở về, không ngờ tới lại vội vàng rời đi, trong phủ không có chủ.



Hắn không còn giống hắn của ngày xưa



Phó Tranh ban đầu vừa cứng vừa lạnh, lại không biết khi nào đã bị Mai Như cạy ra



, nàng lặng lẽ đi vào trong lòng hắn. Nàng vẫn luôn ở đằng kia, Phó Tranh vĩnh viễn đều không nghĩ muốn mất, càng không muốn rời xa nàng.