Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 62




Chiến sự Tây Bắc chưa biết thế nào, năm mới đến cũng làm trong tâm mọi người lo lắng.

Lại nói tiếp, Mai phủ cũng gặp sự việc.

Mùng một tháng giêng, Đỗ lão thái thái tiến cung bái kiến Hoàng Hậu, Lý hoàng hậu hỏi cô nương Mai phủ.

Mai Như!

Nghe được tên Tuần Tuần, Đỗ lão thái thái rất kinh ngạc, nghĩ lại, bên trong cũng có tình lý. Sau khi Thu thú Tuần Tuần không biết như thế nào lọt vào mắt Duyên Xương Đế, Hoàng Hậu nương nương hiện tại hỏi một câu cũng đương nhiên. Đợi nghe được Hoàng Hậu muốn triệu Tuần Tuần tiến cung, Đỗ lão thái thái càng có chủ không ngờ tới.

Sau khi rời phủ, Đỗ lão thái thái gọi Mai Dần cùng Kiều thị đến xuân hi đường, nói việc này.

Kiều thị vừa nghe, cười nói: “Nương, đây là chuyện tốt!” Nàng mỗi ngày đều ngóng trông Tuần Tuần có tiền đồ.

Lão thái thái lại nhíu mày: “Chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương có ý tứ khác.”

Đông Cung ban đầu có một vị Thái Tử Phi, mấy năm trước nhiễm bệnh đã chết. Tính đến tính đi, Hoàng Hậu cũng nên bảo Thái Tử định ra một vị Thái Tử Phi. Vốn dĩ là chuyện tốt cầu còn không được, nhưng vị Thái Tử với nam nữ việc thật sự hoang đường, hiện giờ lại làm Hoàng đế tức giận, bị cấm túc ở Đông Cung, hiện giờ nhà ai đều không quá nguyện ý với cửa cao này.

Trong lúc nhất thời ba người an tĩnh lại.

Lão thái thái trầm giọng phân phó nói: “Qua năm Tuần Tuần cũng không nhỏ, các ngươi làm phụ mẫu để ý một chút.”

Mai Dần cùng Kiều thị đồng ý việc này, hai người trở về, ở phòng trong nói thầm.

Kiều thị phân tích nói: “Lập Thái Tử Phi cũng không phải là việc nhỏ, đến hiền giả cư chi, về sau là muốn thống lĩnh lục cung. Tuần Tuần tính tình kiều kiều man man, tật xấu còn không ít, hành sự không có đúng mực, như thế nào vào được mắt Hoàng Hậu nương nương?”

Mai Dần nói: “Tuần Tuần hiện giờ bái Bình Dương tiên sinh làm sư, lại được bệ hạ khen ngợi, còn chưa đủ vào mắt Hoàng Hậu sao?” Hắn đè thấp thanh nói: “Hiện giờ Đông Cung muốn theo ý tứ bệ hạ an phận hành sự, cho nên khẳng định muốn lập một người bệ hạ thích……” Nói đến đây, Mai Dần than một tiếng.

“Thật không biết như thế nào cho phải? Lão gia, chúng ta phải định hôn nhân cho Tuần Tuần sao?” Kiều thị mày liễu hơi chau, buông tay nói: “Cũng không biết nên tìm người nào xứng với Tuần Tuần……” Nói tới đây, Kiều thị: “Muốn tính tình tốt, có thể bao dung tính khí của Tuần Tuần, còn phải có năng lực, không đến mức về sau Tuần Tuần chịu khổ, sống hoà hợp với bà bà, không tra tấn tức phụ……”

Nghe xong Mai Dần nhíu mày. Chợt, không biết nghĩ đến cái gì, hắn đập bàn, vui vẻ nói: “Phu nhân, Mạnh phủ An ca nhi khá được!” Mai Dần vui rạo rực nói: “An ca nhi tuấn tú lịch sự, cùng Tuần Tuần là biểu huynh muội, hiện giờ chưa có đính hôn. Còn có, hắn sang năm đi thi, tiền đồ nhất định không kém. Nếu không…… Phu nhân đi Mạnh phủ thăm xem? Nếu là tốt, chúng ta lặng lẽ định.”

Vừa nghe An ca nhi, Kiều thị khẽ lắc đầu, nàng nói: “An ca nhi khá tốt, nhưng ta nhìn ý tứ lão thái thái giống như muốn gắn cho Thiến tỷ nhi.”

“A?” Mai Dần kinh ngạc, “Không nóng nảy hỏi thăm, chờ ba ngày sau đi.”

Ba ngày này Định Quốc Công phủ muốn yến khách, đến lúc đó có thể lại nhìn Đỗ lão thái thái có ý gì…… Giống như cũng chỉ có thể như thế, Kiều thị nhíu mi, dừng lại nói nhỏ: “Tuần Tuần giống như gần gũi với Thập Nhất điện hạ.”

“Thập nhất điện hạ?” Mai Dần càng thêm kinh ngạc.

Kiều thị im lặng gật đầu: “Lúc ở bãi săn đối Tuần Tuần không tồi, đến chuyện Tuần Tuần thích ăn vặt cũng biết. Tuần Tuần sau khi săn thú trở về có cây cung mềm, giống như cũng là điện hạ đưa.”

Mai Dần ừm một tiếng, một khuôn mặt liền nhăn lại.

Thập nhất điện hạ cùng Tuần Tuần tuổi tác xấp xỉ, hiện giờ còn không có hôn ước, hai người ở một chỗ, nhất định cãi nhau ầm ĩ, sao có thể qua ngày lành? Huống chi, Mai Dần căn bản không muốn Tuần Tuần gả cho người của Thiên tử. Một khi gả cho, chính là không đếm hết lễ nghi, Tuần Tuần chỗ nào chịu được?

Chỉ tưởng tượng như vậy, Mai Dần luyến tiếc nha đầu nhà mình, nhất thời lắc đầu.

……

Mai Như lúc này đang ở trong phủ Bình Dương tiên sinh chúc tết. Nói là chúc tết, còn không bằng nói là tiên sinh đang đố nàng. Mai Như lại viết thơ lại đối thơ, mới miễn cưỡng được một cái gật đầu của tiên sinh.

Đối diện, Bình Dương tiên sinh đang ở xem nàng dịch sách cũ Tây Vực. Chỉ một lúc tiên sinh lấy bút khoanh một vòng lại chỉ ra rất nhiều sai lầm tới.

Mặt Mai Như hoàn toàn đỏ, nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lúc này cũng không rảnh lo thẹn thùng, xin Bình Dương tiên sinh chỉ cho nàng sai ở nơi nào —— nàng rõ ràng là đối với Hồng Lư Tự tư liệu muốn biết.

Thấy Mai Như tính tình thản nhiên, sai cũng không thấy xấu hổ, Bình Dương tiên sinh trong lòng vừa lòng

Nàng nói: “Sai không ở ngươi, nha đầu này không chính mắt gặp qua, chờ về sau tầm mắt rộng hơn, kiến thức cũng vậy, tự nhiên hiểu” Lại nói: “Vi sư xem qua ngươi giúp dì sửa phương vật chí, so cái này có linh khí! Cho nên nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi đường ngàn dặm.”

Được dạy bảo, Mai Như giật mình, lập tức gật đầu.

Từ Bình Dương tiên sinh trong phủ ra, Mai Như gặp Phó Chiêu.

Thập Nhất điện hạ ngồi ở trong xe ngựa bên đường, còn ăn mặc y phục hoàng tử chắc là vừa từ trong cung lại đây.

Ngõ nhỏ yên lặng, Phó Chiêu lại mang theo người, Mai Như trực tiếp hỏi: “Điện hạ, sao ngươi lại tới đây?”

“Chúc tết Tuần Tuần.” Phó Chiêu thản nhiên trả lời, hắn khom người đòi ôm.

Hai người khó không đấu võ mồm, Mai Như cười, cũng hành lễ.

Gã sai vặt bên người Phó Chiêu cầm lễ lại đây, là hạnh nhân. Mai Như thấy thế, thẹn thùng nói: “Điện hạ, ta không chuẩn bị hạ lễ, lần sau trả ngươi.”

Phó Chiêu thuận miệng nói tiếp: “Đồ vật nào của ngươi có thể lọt trong mắt bổn hoàng tử?”

Vị này nói không được hai câu, quả nhiên còn muốn đấu khẩu.

Mai Như nhíu mày nói: “Vâng vâng vâng, không vào được mắt điện hạ, điện hạ chạy nhanh hồi cung đi không nhìn thấy ta cũng bẩn mắt!”

Bị nàng nghẹn lời, Phó Chiêu xấu hổ dừng lại.

Chỉ thấy Mai Như xoay người lên xe ngựa Mai phủ, cũng không liếc hắn một cái. Phó Chiêu muốn gọi nàng……

Gãi gãi đầu, Phó Chiêu trong lòng hơi bực.

Ngày này Mai Như trở lại phủ, liền nghe thấy ngày mai mình bị triệu vào cung, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Mai Như kinh hô: “Vì cái gì?” Tuy rằng Thái Tử cấm túc, nàng không cần lo lắng gặp được người nọ, nhưng Mai Như m không ngờ người gọi nàng tiến cung là Lý hoàng hậu.

Kiều thị nói: “Người khác vừa nghe là vui mừng, sao con lại có bộ dáng muốn từ chối?” Sợ Mai Như ở trong cung không tuân thủ quy củ, Kiều thị cùng Đỗ lão thái thái ở trước mặt Mai Như dặn dò thật lâu, đến kho Mai Như trên lỗ tai đều mọc cái kén, nàng không thể không nhiều lần bảo đảm, nhị vị mới dừng dặn dò.

Mùng hai tháng giêng, Mai Như bị Hoàng Hậu triệu tiến cung.

Có Thù Vinh, còn có Chu Tố Khanh.

Chu Tố Khanh là tiểu thư đứng nhất Ngụy triều, giống như hàng năm đều phải tiến cung bái yết, Mai Như là lần đầu tiên.

Hiện giờ, hai người ở ngoài Khôn Ninh Cung chờ.

Vừa thấy mặt, Chu Tố Khanh liền cười cười với Mai Như giống như đã không nhớ rõ chuyện hôm sinh nhật.

Mai Như sắc mặt nhàn nhạt, không khỏi thầm nghĩ, người này thật có thể trầm được tính tình, xứng với Phó Tranh.

Bên kia sương, nghe nói Mai Như bị Hoàng Hậu nương nương truyền triệu tiến cung, Phó Chiêu liền muốn nhìn thấy Mai Như. Đợi nghe nói xác thật là Mai phủ tam cô nương, Phó Chiêu nhăn mi, sắc mặt hơi ngưng đọng. Hắn muốn thấy Mai Như, nhưng ở trong cung căn bản không có tiện, huống chi —— hai người bọn họ còn cãi nhau!

Phó Chiêu căm giận rũ mắt.

Hắn trên bàn là muốn viết tin cho Thất ca. Đã nhiều ngày chiến sự ở Ngọc Môn Quan giằng co. Nghe nói Ngọc Môn Quan gian khổ dị thường, cát vàng từ từ, trời giá rét, tới đông lương thảo rất ít, cũng không biết Thất ca ở đàng kia đến tột cùng như thế nào.

Phó Chiêu nhắc tới bút, nhịn không được lại than một tiếng, nếu là Thất ca ở đây thì tốt rồi, ít nhất có thể nghĩ cách cho mình. Nhất thời hắn lại may mắn, may mắn Thái Tử bị phụ hoàng cấm túc, bằng không còn không có cơ hội đi gặp Tuần Tuần?

Lại nói Mai Như từ Khôn Ninh Cung ra, cũng không được tự nhiên. Lúc trước Lý hoàng hậu đánh giá nàng giống như hơi nhiệt tình, làm người ta không thoải mái.

Mai Như mím môi, liếc mắt Chu Tố Khanh bên cạnh.

Hôn nhân của người này cùng Phó Tranh giống như chắc chắn, hôm nay Hoàng Hậu đối Chu Tố Khanh rõ ràng lạnh lùng hơn—— không ổn!

Mai Như nhíu mày, thật bế tắc, vạn nhất Hoàng Hậu trong lòng thực sự có tính toán, nên cự tuyệt như thế nào mới phải?

Trong đầu nàng lung tung xoay chuyển, không biết sao, lại đột nhiên cân nhắc

An biểu ca. Chỉ một chớp mắt, Mai Như lắc đầu, thầm nghĩ chính mình không khỏi

xấu xa, thế nhưng có chủ ý này……

Mai Như trở về phủ.

Mùng ba tháng giêng, Định Quốc Công phủ yến khách.

Một ngày này Định Quốc Công phủ cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, ngựa xe nối liền không dứt.

Đằng sau xuân hi nội đường, các phủ lão thái thái cùng các phu nhân đang ngồi nói chuyện. Kiều thị tiếp đón khách, trong lòng có việc, một đôi mắt lặng lẽ ngó Đỗ lão thái thái. Bên kia, Đỗ lão thái thái lôi kéo Mạnh lão thái thái nói chuyện phiếm, hình như còn ước hẹn sơ mười ngày sau đi chùa Liên Hương dâng hương.

Kiều thị âm thầm thở dài, chỉ cảm thấy chuyện này là thật phiền toái.

Lão thái thái rõ ràng nhìn trúng Mạnh An, Tuần Tuần cũng không thể lại muốn chuyện

này, bằng không ở chỗ lão thái thái cũng không dễ nghe, xem ra tìm cách khác.

Ban đêm, nàng nói với Mai Dần.

Mai Dần trấn an nàng: “Tuần Tuần hôn sự không cần gấp, chúng ta xem đã.” Lại may mắn nói: “May mắn Tuần Tuần mới mười bốn, còn có thể lại lấy cớ về tuổi, một năm Thái Tử nhìn trúng người khác, thì tốt rồi.”

Kiều thị phụ họa gật đầu, lại nghĩ.

Tuần Tuần tuy rằng có chút thanh danh, nhưng rốt cuộc tính nết không tốt, kiêu căng lại nhỏ nhen —— còn không phải vì nàng chiều?

Tưởng tượng đến nơi này, Kiều thị lại ngủ không được, càng nghĩ càng cảm thấy Mạnh An tốt. Nàng nhất thời lặng lẽ cân nhắc, chờ đến ngày mười lại quan sát

, nếu An ca nhi không thấy thích Thiến tỷ nhi mà coi trọng Tuần Tuần?

……

Ngọc Môn Quan.

Phó Tranh nhận được thư Phó Chiêu tin, khó khăn mới rút ra thời gian đọc. Đọc xong, p ánh mắt hơi trầm xuống, cặp đẹp mắt càng thêm sắc bén.

Hai vật nhỏ ở kinh thành đều không bớt lo!