Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 88




Lúc Mai Như hồi dũng tuyền các Bảo Tuệ công chúa đã ở.

Nhìn thấy Mai Như, nàng cố ý hỏi: “Ngươi đi đâu đấy?” Lại không vui phát giận: “Ta tìm mãi mà không thấy ngươi!”

Mai Như trong lòng cười lạnh, lười trả lời nàng, chỉ lập tức cáo tội Lý hoàng hậu: “Nương nương, thần nữ lúc trước không cẩn thận ở trong vườn lạc đường, bị gió lạng trong núi thổi, bây giờ rất đau đầu, sợ là cảm phong hàn.” Lúc trước bị Thái Tử kinh hách, mà sau khi cùng Phó Tranh tách ra, Mai Như một mình đứng cho gió thổi ba mươi phút, cho nên giờ này khắc này, nàng sắc mặt là thật sự không thích hợp, rất tái nhợt, gương mặt đẹp chỉ có môi là hồng, bộ dạng yếu ớt dễ chiết.

Lý hoàng hậu cẩn thận đoan trang đi qua, cũng hoảng sợ, nàng phải truyền thái y, Mai Như vội cáo tội: “Thần nữ bệnh khí quá nặng, thật sự sợ hãi……” Lý hoàng hậu gật gật đầu, vì thế an bài ma ma đưa Mai Như về Đinh Lan quán.

Một ngày này đi đi lại lại, Mai Như lo lắng lại sợ hãi. Chống đỡ đến bây giờ, tinh thần nàng p và thể xác đều mệt mỏi, cả người rất mệt, thái y chẩn bệnh ra mạch tượng không được tốt, còn nói yêu cầu tĩnh dưỡng. Lý hoàng hậu sau khi biết, cho người truyền lệnh Mai Như nghỉ ngơi cho tốt.

Ban đêm, bên ngoài tuy rằng có cung nữ hầu hạ, nhưng Mai Như nằm ở trên giường, vẫn như cũ không dám nhắm mắt. Nàng chỉ cần nhắm mắt lại, chính là bóng dáng tối tăm dưới đèn cung đình, đầu tiên là đầu, sau đó là bóng nam nhân đáng sợ còn cười biến thái……

Mai Như lập tức mở to mắt!

Ngực nàng cảm thấy rất nặng giống có cục đá đè xuống rất khó chịu. Tay nàng sờ đến bên cạnh gối. Nơi đó có chiếc thuỷ chủ, Mai Như rút ra. Chuỷ thủ khá nặng, lóe lên ánh sáng lạnh. Nàng hôm nay nghĩ tới, nếu Thái Tử dám chạm vào nàng, nàng một đao đâm hắn. Chỉ là làm như vậy khiến Mai Như thống khoái, Định Quốc Công phủ lại xui xẻo. Cho nên, dùng thanh chuỷ chủ này vẫn là đâm chính mình.

Nghĩ như vậy, Mai Như đỏ mắt.

Lúc trước nàng suýt khóc cũng là ở núi giả.

Lúc ấy, Phó Tranh nắm chặt tay, nặng nề nói: “Thù này bổn vương cùng Thập Nhất đệ chắc chắn nhớ rõ, tuyệt không làm ngươi nhận ủy khuất.” Giọng nói hắn lạnh lùng như dao nhỏ.

Cây đao này từng đối với nàng, nói ra những lời tuyệt tình nhẫn tâm, bức nàng đến cùng đường, chỉ cầu chết, hiện giờ rồi lại hết sức che chở. Phó Tranh đối với người mà

mình để ý, luôn là như vậy. Nếu không cẩn thận thành chướng ngại vật của hắn, sẽ không lưu tình chút nào đá một bên. Kiếp trước nàng chính là chướng ngại vật xui xẻo kia hắn chán ghét nàng, lại căm ghét nàng, mười ba năm lạnh nhạt làm lơ nàng, vì sao đời này Phó Tranh không thể tiếp tục chán ghét nàng, căm ghét nàng? Vì sao lại đối với nàng tốt như vậy?

Vì sao?

Hai chữ nặng trĩu trong lòn, Mai Như chỉ cảm thấy khó chịu.

Kiếp trước kiếp này, một màn tiếp một màn không ngừng lặp lại ở trong đầu, Mai Như trong lòng nổi lên chua xót, tâm nàng lại bắt đầu đau, nàng căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt……

Một đêm không ngủ, lại thêm tâm tư quá nặng, hôm sau tinh thần Mai Như càng thêm uể oải, không có huyết sắc, mắt thâm cuồng.

Đúng là thần sắc có bệnh.

Tuy rằng Lý hoàng hậu có thể không cần đi thỉnh an, nhưng Mai Như có tâm tư, vẫn đi. Lúc nàng đến nhân thọ điện, mấy người Hạ phủ và Bảo Tuệ công chúa đều ở đó. Đột nhiên nhìn thấy Mai Như bộ dáng thảm thương, các nàng hoảng sợ, Bảo Tuệ công chúa càng chột dạ thè lưỡi.

Mai Như lạnh lùng nhìn qua, hành lễ với Lý hoàng hậu cùng công chúa xong, lại chủ động đề ra ý muốn hồi phủ.

Lý hoàng hậu rất muốn Mai Như ở lại, tiếp tục thi ân điển. Nàng vừa lòng Mai Như. Gần đây, Mai Như ở trước mặt Duyên Xương Đế lộ tài năng, lại là đệ tử của Bình Dương, hoàng đế thích nha đầu này; thứ hai, Quốc công phủ xuống dốc, đặc biệt Mai phủ đại phòng không có thành tựu, bối cảnh như vật sẽ không làm Duyên Xương Đế kiêng kị, mà cưới nha đầu này, còn có thể làm hoàng đế đối Thái Tử cũng có hảo cảm. Tính đến tính đi, Lý hoàng hậu chẳng lẽ không nắm lấy cơ hội này?

Nhưng hôm nay Mai Như thật sự không ổn, dọa người, giống như trong chốc lát, có thể ngất xỉu. Lý hoàng hậu đương nhiên không trì hoãn, vội an bài xe ngựa đưa Mai Như trở lại kinh thành. Mà Hạ quyên, Chu Tố Khanh còn muốn ở y viên ở hai ngày, làm bạn với Bảo Tuệ công chúa.

Xe ngựa từ trong vườn ra, Mai Như thở phào một hơi.

Lặng lẽ xốc màn xe, nàng quay đầu lại lạnh lùng nhìn chỗ này, chỉ cảm thấy đời này sẽ không muốn quay lại qua đây.

Trong y viên, Phó Tranh mặt mày lười nhác ngồi ở bên hồ, trước mặt hắn là một cây gậy trúc. Không có người để ý một Vương gia nghèo nàn, Phó Tranh rảnh rỗi không có việc gì, đơn giản mừng rỡ nhẹ nhàng, dù sao nha đầu kia cũng đã đi rồi.

Sau một lúc lâu, Chu Tố Khanh lại đây tìm hắn: “Thận Trai ca ca.” Nàng gọi.

Phó Tranh thản nhiên nhìn qua, ngừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng cười.

Chu Tố Khanh sửng sốt, sắc mặt ửng đỏ, chậm rì rì nói: “Vừa rồi Như muội muội sức khỏe không tốt, đi về trước rồi.” Nàng vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Phó Tranh. Mai Như ở trong lòng nàng vẫn là một cây đinh, như thế nào đều không thoải mái.

Chu Tố Khanh cố tình nhắc trước mặt Phó Tranh, không ngừng thử người nam nhân này, nếu hắn không để bụng, nàng rất vui vẻ, nếu hắn để ý, nàng có thể giận cả ngày.

Nghe được lời này, Phó Tranh không có gì cảm giác gì, chỉ “Ừ” một tiếng, bộ dáng không để ý.

Chu Tố Khanh cười, lại nói: “Nhìn dáng vẻ bệnh rất nặng, sắc mặt Như muội muội xám trắng, sức khỏe không tốt.”

Dừng một chút, Phó Tranh mặt vô cảm nghi hoặc nói: “Đúng không?”

“Đúng rồi.” Chu Tố Khanh trả lời.

Phó Tranh không nói tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, ánh mắt nhàn nhạt, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

……

Lại nói Mai Như trở lại Định Quốc Công phủ, khiến Kiều thị sợ hãi.

Lúc Tuần Tuần đi tuy nói không tình nguyện, nhưng tốt xấu cung tung tăng nhảy nhót, chỉ một buổi tối, người này bị bệnh trở lại, Kiều thị nhìn như thế nào có thể không đau lòng? Bà ôm Mai Như chua xót muốn rớt nước mắt, trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy không thích hợp, bà hối hận nói: “Hôm qua nương không nên cho con đi!”

Nghe thấy lời này, Đỗ lão thái thái không khỏi nhăn mày, nhưng lúc này cũng chỉ là kinh ngạc hỏi: “Tuần Tuần con làm sao vậy?”

Mai Như sắc mặt tái nhợt cười cười, đã nghĩ sớm lý do trả lời: “Lão tổ tông, ban đêm quá lạnh, con lơ đãng bị phong hàn, cho nên nương nương để con trở về dưỡng bệnh.” Mai Như biết lão tổ tông có tính toán của chính mình, cho nên nàng cũng không muốn cùng lão tổ tông nói thật, Mai Như rất sợ chính mình nói lời nói thật, lão tổ tông còn sẽ đẩy mình ra bên ngoài, như vậy tim Mai Như càng băng giá

Hiện giờ nghe Mai Như nói như vậy, Đỗ thị than một tiếng nói: “Lớn như vậy cũng không biết chăm sóc mình.” Mai Như vẫn cười cười. Lão thái thái rốt cuộc cũng đau lòng nàng, bảo Mai Như mau trở về nghỉ ngơi.

Mai Như mệt mỏi, cả người lả đi, chỉ muốn về phòng an tĩnh nằm. Kiều thị không dám trì hoãn, một bên phái người đi mời đại phu tới, một bên ôm Mai Như hồi viện.

Dựa vào ngực mẫu thân, ngửi thấy trên người mẫu có mùi xà bông hoa nhài quen thuộc, vành mắt Mai Như đỏ lên.

Trở lại trong phòng, Ý Thiền trải giường chiếu, Tĩnh Cầm thu thập tay nải của Mai Như. Trong bao quần áo nặng trĩu, Tĩnh Cầm biết kia chủy thủ trong đó. Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Mai Như.

Cái nhìn này, không có tránh được mắt Kiều thị. Kiều thị liền cảm thấy có chỗ không đúng, hiện tại càng thêm khẳng định. Đợi nha hoàn hầu hạ Mai Như nằm xuống, Kiều thị đưa mắt ra hiệu, những nha hoàn nối đuôi nhau ra. Nàng ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ của Tuần Tuần trắng bệch hỏi: “Tuần Tuần, con có phải hay không có việc gạt nương?”

Mai Như nghe vậy ngây ra một lúc, cuống quít lắc lắc đầu.

Kiều thị chọc trán nàng, đáy mắt hồng giận dữ nói: “Con là miếng thịt trên người nương, còn lừa nương?”

Chỉ một câu này của mẫu thân, Mai Như chớp mắt, vành mắt lại đỏ. Nàng không muốn cha mẹ lo lắng chính mình, sự việc tối hôm qua giấu ở đáy lòng, nàng căn bản không nín được.

Vừa thấy Mai Như như vậy, Kiều thị liền khẳng định có chỗ không đúng, nàng sốt ruột hỏi: “Cuối cùng bị làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không……” Câu nói kế tiếp Kiều thị không dám nói, chỉ là tưởng tượng, liền mắt hoa đầu váng.

Mai Như ngồi dậy chui vào lòng ngực Kiều thị, dựa vào mẫu thân, mới nói chuyện của Thái Tử ra,

Chỉ nói đơn giản, Kiều thị nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức liều mạng với Thái Tử!

Kiều thị cũng là người lợi hại, chủ trì Định Quốc Công phủ, chẳng qua sau khi Mai Tương hưu thê, nàng bệnh nặng việc nội trợ đến tay tiểu Ngô thị. Vì việc này, Kiều thị nỗi lòng khó chịu, sau lại lại cả ngày lo lắng cho Mai Tương, Mai Như, còn đâu thời gian lo cái khác? Hiện giờ nghe được Tuần Tuần chịu uỷ khuất như vậy, Kiều thị căn bản chịu không nổi! Nàng tức giận đến cả người run rẩy, hận ý trực tiếp nổi lên, ôm chặt Mai Như, môi run run, sau một lúc lâu, Kiều thị oán hận nói: “Tuần Tuần, cha mẹ cho con làm chủ, đó là gả cho gia đình bình thường, cũng tuyệt không làm cho con chịu khổ!”

Lúc này Mai Như bật khóc.

Kiều thị giúp nàng gạt lệ, lại oán trách nói: “Nha đầu ngốc, nên nói sớm với nương! Dưới bầu trời này, ai nương làm chủ cũng không được, chỉ có thể làm chủ cho con!” Nói xong, Kiều thị cũng rất khó chịu. Đến khi đại phu tới, nàng mới ngừng nước mắt.

Đại phu bắt mạch, nói là chứng phong hàn, vì thế kê mấy đơn thuốc. Nhưng liên tiếp uống hai đơn, Mai Như cũng không khoẻ, Kiều thị càng thêm nóng lòng, canh giữ ở giường Mai Như, một tấc cũng không rời. Mai Dần từ nha môn trở về nghe được Tuần Tuần bị bệnh, cũng sốt ruột đầu óc đều là mồ hôi.

Ban đêm, Kiều thị nói cho Mai Dần sự việc của Thái. Mai Dần cũng tức giận, đi quanh phòng. Hắn nói: “Nhanh chỉ định việc hôn nhân của Tuần Tuần.”

Kiều thị sốt ruột: “Thiến tỷ nhi còn không có động tĩnh đâu, Tuần Tuần như vậy không thích hợp.”

Mai Dần lại hỏi: “Mạnh phủ bên kia nói như thế nào? An ca nhi có ý tứ gì? Nếu thích hợp, hai phủ ngầm đổi thiếp canh, chờ Tuần Tuần vừa đến tuổi, làm luôn hôn sự.”

“Tính An ca nhi mềm, gần đây nhìn nó đối Thiến tỷ nhi cũng khá tốt, chỉ sợ……” Kiều thị nhíu mày.

Mai Dần nói: “Mạnh phủ không phải còn có Vũ ca nhi sao?”

Vừa nói, Kiều thị nghĩ đến khi ở chùa Liên Hương, quả quyết lắc đầu: “Vũ ca nhi càng không được, không xứng với Tuần Tuần.”

Lời này nói xong, hai người trầm mặc.

Một lúc sau, Mai Dần nhíu mày nói: “Thật Nhất điện hạ thì sao?” Hắn nói: “Ta đã nhiều ngày nhận được tun của Tương ca, Thật Nhất điện hạ đối Tuần Tuần khá tốt, ta chỉ lo lắng hoàn cảnh ……” Mai Dần càng nói càng nói không được, than một tiếng.

Kiều thị cũng thở dài: “Thiếp cũng không muốn Tuần Tuần gả gia cảnh như vậy, tuy là hưởng không hết vinh hoa phú quý, nhưng không biết khi nào sẽ……” Bà đè thấp nói: “Giống như Yến Vương điện hạ, ai có thể nghĩ đến đâu?” Lại nói: “Vẫn là gia đình bình thường chiều được tính Tuần Tuần, như vậy thích hợp nhất.”

Nói như vậy, hai người một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, Lý hoàng hậu lại phái người đưa tới không ít đồ vật, còn quan tâm Mai Như, để dưỡng bệnh cho tốt. Mai Dần cùng Kiều thị tiếp ban thưởng, sau đó hai mặt nhìn nhau trở về phòng, hai người trong lòng nặng trĩu. Hoàng Hậu thật đúng là coi trọng Tuần Tuần?

Mai Như trong lòng cũng nặng nề. Nghe được Hoàng Hậu tặng đồ vật, nàng liền càng thêm ghê tởm, chỉ muốn trốn đến rất xa, lại ngóng trông những người này nhanh rời kinh đi thu thú. Vì thế Mai Như nói: “Cha mẹ, ta muốn đi thôn trang dưỡng.”

Tuy rằng biết nữ nhi muốn tránh họa, Kiều thị lại không bỏ được: “Thôn trang chỗ nào tốt hơn trong phủ?”

Mai Như đáng thương vô cùng nhìn cha, Mai Dần mềm lòng, hắn nói: “Tuần Tuần vốn là sợ nóng, kinh thành mấy ngày nay quá nóng, để Tuần Tuần đi thôn trang giải sầu.”

Được cha cho phép, Mai Như hoan thiên hỉ địa, tạm thời thở ra một hơi.

Nghe nói Mai Như muốn đi thôn trang thượng dưỡng bệnh, Mai Thiến cùng Mai Bình lại đây thăm bệnh. Thấy Mai Như suy yếu tái nhợt, Mai Thiến thở dài: “Tam muội muội sức khoẻ luôn tốt, không nghĩ tới lại bị bệnh.” Lại ôn tồn nhắc nhở: “Mùa hè phong hàn khó chịu, Tam muội muội ở thôn trang thượng dưỡng cho tốt.”

Hiện giờ lại đối với Nhị tỷ tỷ, nghĩ đến Thái Tử, lại nghĩ đến Phó Tranh, Mai Như chỉ cảm thấy lung tung rối loạn. Nàng đáy lòng than một tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Đúng là cái gì cũng không ngờ được.”

Mai Thiến còn muốn nói nữa chút gì đó, thấy Mai Như mệt, bộ dán tâm sự nặng nề, nàng liền thức thời bảo Bình tỷ nhi đi.

Mai Như một mình nằm ở đàng kia, nghĩ đến kiếp trước kiếp này, nàng chỉ cảm thấy như cục đá đè trên ngực, Mai Như rất khó chịu. Nàng nằm ở đó, cái gì đều không muốn nghĩ, cũng lười nghĩ, chỉ muốn đi ngủ.

Hôm sau, Mai Dần đưa Mai Như đi thôn trang, nói là dưỡng bệnh, thật ra đi trốn.

Mai Như đi thôn trang mấy ngày, Phó Chiêu hồi kinh, đến trước mặt Duyên Xương Đế phục mệnh, hắn lại đi Yến Vương phủ tìm Phó Tranh.

“Thất ca! Thất ca!”

Phó Chiêu trước nay đều là không nói trước, trực tiếp xông tới, giống với trận gió. Phó Tranh ngước mắt nhìn qua, thấy Thật Nhất đệ bị phơi đem, vóc dáng cao lên không ít, cả người dáng người đĩnh bạt, hành sự vẫn là lỗ mãng, chỉ nghe Phó Chiêu sốt ruột hỏi: “Tuần Tuần làm sao vậy?”

Tên này lọt vào tai, Phó Tranh cứng người.

Hắn vân vê tay, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng giống như còn giữ sự mềm mại hôm đó. Nàng trong lòng ngực sợ hãi run bần bật, kinh hoảng thất thố, nàng dựa vào hắn, ngay cả nhìn hắn đôi mắt đều hồng, bên trong chứa nước mắt ủy khuất. Những giọt nước mắt đó làm đáy lòng hắn rất đau, khiến hắn điên cuồng muốn hôn môi nàng……

Nhìn Chiêu Nhi, Phó Tranh trầm mặc, p nhàn nhạt nói: “Vẫn là chuyện Thái Tử.”

Phó Chiêu biết lại là p Thái Tử, hắn giận dữ dậm chân, rồi lại lo lắng hỏi Phó Tranh: “Thất ca, Tuần Tuần có xảy ra việc gì không?”

Không biết nghĩ đến cái gì, Phó Tranh mày hơi chau. Ít khi, hắn nói: “Tam cô nương giống như bị bệnh, nghe nói bệnh rất nghiêm trọng.”

“Tuần Tuần bị bệnh? Sao lại thế này? Còn bệnh nặng?” Phó Chiêu tung ra liên tiếp câu hỏi hốt hoảng lo lắng. Ở trong phòng xoay hai vòng, hắn sốt ruột nói: “Không được, đệ phải đi thăm nàng.” Phó Chiêu nói lại vội vàng đi ra bên ngoài.

Phó Tranh thấy thế, ở phía sau nhắc nhở nói: “Nàng ở thôn trang dưỡng bệnh.”

“Tuần Tuần ở thôn trang?” Phó Chiêu rõ ràng sửng sốt, những câu hỏi lại muốn thoát ra, Phó Tranh lại sắc mặt bình tĩnh thêm câu: “Ta mấy ngày trước đây đi Bình Dương tiên sinh phủ, nghe tiên sinh nói.” Phó Chiêu “Ừm” một tiếng, lại không để ý tới cái khác, chỉ nói: “Đệ phải đi nhanh thôi.”

Khi nói chuyện, Phó Chiêu giống như trận gió vụt qua.

Cách cửa sổ, Phó Tranh xa xa nhìn hắn. Thật lâu sau, hắn thu hồi tầm mắt. Ánh mắt Phó Tranh thâm trầm, sau một lúc lâu, hắn khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, giống như tự giễu, có sự thống khổ không tên.

Thôn trang Mai phủ ở kinh giao, ban đầu Đổng thị ở một thời gian dài.

Kiều thị ở thôn trang một ngày, Mai Như muốn bà hồi kinh. Nương không ngừng nói bệ tai nàng, đặc biệt đề cập đến hôn sự Mai Như còn không có tin tức, lại nhịn không được thở ngắn than dài. Mai Như muốn để mẫu thân hồi kinh. Tính toán tới tính toán lui, nàng nói với mẫu bảo Mạnh Uẩn Lan đến chăm sóc mình chính mình.

Mai Như cũng nghĩ đến Dao tỷ. Nhưng hôn nhân Đổng thị cùng Hồ Tam Bưu đã định ngày, đúng là hơi vội, Mai Như không tiện quấy rầy, vì thế chỉ cầu mẫu thân bảo Mạnh Uẩn Lan lại đây.

Mạnh Uẩn Lan tự nhiên cũng nguyện ý tới. Nàng ở trong phủ bị tiểu Kiều thị nhìn chằm chằm, cả ngày học này học kia, căn bản không thoải mái. Tới thôn trang, Mai Như còn có thể dạy nàng cưỡi ngựa, Mạnh Uẩn Lan như thế nào không muốn?

Tiểu tỷ muội hai người ghé vào cùng nhau, Mai Như cảm thấy thoải mái rất nhiều, bệnh đáng chết kia đỡ hơn hẳn. Tỷ muội thường thường là thừa bên ngoài luyện cưỡi ngựa, buổi chiều ở trong phòng đợi, Mạnh Uẩn Lan muốn đọc sách, Mai Như dưỡng bệnh.

Trước đó vài ngày Bình Dương tiên sinh truyền tin lại đây, nói là chờ Mai Như khoẻ lại,muốn dẫn nàng đi ra ngoài vân du, được thêm kiến thức. Mai Dần cùng Kiều thị không đồng ý, nhưng nghĩ đến Tuần Tuần ở kinh thành nói không chừng càng nguy hiểm, không bằng đi theo Bình Dương tiên sinh, nhiều thêm chút thanh danh, vì thế đồng ý.

Mai Như nghe tin, rất kích động, càng thêm nỗ lực dưỡng bệnh.

Ngày này nghỉ xong, Mai Như còn ở trên giường nằm dưỡng tinh thần, Tĩnh Cầm lại đây nói: “Cô nương, Thập Nhất điện hạ lại đây thăm người, bây giờ ở phía trước.”

Mai Như không ngờ: “Hắn sao nhanh vậy đã trở lại?”

Mạnh Uẩn Lan ở bên cạnh luyện chữ, lúc này xích xích cười nói: “Vị ngốc điện hạ hồi kinh liền mong gặp ai đây.”

“Còn nói bậy?” Mai Như trừng nàng.

Mạnh Uẩn Lan vẫn cười: “Còn không mau đi? Muốn hắn chờ.”

Thôn trang không có nam nhân, Mai Như cùng Thập Nhất tính có giao tình, nàng thay xiêm y lại để Tĩnh Cầm trang điểm chi mình, còn không quên kéo theo Mạnh Uẩn Lan đi bên ngoài gặp khách.

Vừa thấy Mai Như lại đây, Phó Chiêu quả nhiên kinh ngạc vạn phần, hắn đứng dậy nghênh nói: “Tuần Tuần, ngươi sao bị bệnh nặng vậy?”

Mai Như sức khỏe luôn tốt, rất khó sinh bệnh, lần bệnh này như núi, bệnh đi như kéo tơ, hơn nữa trong lòng có tâm sự, bệnh liền triền triền miên miên, không dứt. Cả người hai má gầy ốm, sắc mặt vẫn tái nhợt, không có hồng nhuận huyết sắc.

Lúc này nghe Phó Chiêu hỏi như vậy, Mai Như cười cười, chỉ nói: “Còn tốt.”

Nàng cười, Phó Chiêu cảm thấy người trước càng thêm mảnh khảnh, hai má hao gầy.

Mai Như đáng nhẽ ra là hoa chi no đủ, hiện giờ lại gầy như vậy, làm người nhìn liền đau lòng. Tưởng tượng hành vi ghê tởm của Thái Tử, Phó Chiêu càng thêm oán giận. Lúc này ở trước mặt Mai Như hắn cũng không nhắc tới, chỉ mang hạnh nhân mang từ Tây Khương đến nói: “Tuần Tuần, lúc này thời tiết quá nóng, quả hạnh gì đó không mang được, ngươi nếm thử hạnh nhân.” Lại đắc ý hỏi: “Nửa sọt thanh hạnh ta ra lệnh cho người ta thúc ngựa về kinh, Thất ca phái người đưa tới trong phủ.”

Mai Như giật mình, nghi hoặc nói: “Nửa sọt?”

Bên cạnh Mạnh Uẩn Lan cũng nghe ra không thích hợp, nàng nhìn nhìn Mai Như, lại nhìn nhìn Phó Chiêu.

Phó Chiêu không hề có phát hiện không thích hợp, hắn cười nói: “Đúng vậy, chiến sự khẩn trương, ta tìm được nửa sọt, ngươi đừng chê ít.” Thấy Mai Như giật mình ở đàng kia, Phó Chiêu sợ Mai Như nghĩ mình nuốt lời, vội vàng nói: “Đừng nghĩ quả hạnh, kỳ thật hạnh nhân cũng ăn rất ngon, còn rất bổ.”

Mai Như chớp chớp mắt, trong lòng càng thêm trầm. Nàng than một tiếng, khách khí hành lễ nói: “Đa tạ Thập Nhất điện hạ.”

Phó Chiêu vò đầu: “Ngươi cùng ta khách khí làm cái gì?” Nói xong lời này, hắn sắc mặt hơi hơi có chút hồng.

Bình tĩnh nhìn nhìn hắn, Mai Như nói: “Là nên khách khí.” Nếu không phải có Mạnh Uẩn Lan ở, Mai Như nói sẽ càng thêm rõ ràng.

Nghe nàng như vậy xa lạ, Phó Chiêu có chút không vui, xem ra vì Mai Như sinh bệnh, hắn không cùng nàng so đo đấu võ mồm, chỉ nói: “Ngươi mau chút đi nghỉ tạm đi, đừng phí nhiều tâm sức nữa.” Lại nói: “Ban đêm phụ hoàng còn muốn thay ta đón gió tẩy trần, ta về thành trước, ngày khác lại đến nhìn ngươi.”

Mai Như còn muốn nói gì nữa, Phó Chiêu đã lại vội vã đi rồi, giống như sợ nàng nói cái gì.

Nhìn Phó Chiêu để lại vài thứ kia, lại nghĩ đến hôm sinh nhật có hai sọt thanh hạnh cùng mấy quả dưa lê, Mai Như hơi chau mày. Ban đầu nàng vẫn luôn cho rằng đó là Thập Nhất sai làm người đưa, hiện tại xem ra trừ Phó Tranh, còn có thể có ai? Tưởng tượng đến người kia, đầu Mai Như lại đau, nàng nhẹ nhàng than một tiếng.

Mạnh Uẩn Lan tò mò: “Tuần Tuần, hai sọt hạnh cùng dưa lê rốt cuộc ai đưa? Không phải ngốc tử điện hạ? Vậy ngươi vừa rồi vì sao không rõ nói?”

Hỏi vấn đề này, Mai Như cung không biết đáp sao, lúc này chỉ xấu hổ lại quẫn bách nhìn Mạnh Uẩn Lan.

Mạnh Uẩn Lan trước nay cũng là người thông minh, đầu óc xoay vòng, nàng liền phản ứng lại, lúc này không thể tin tưởng nhìn Mai Như, “Yến Vương điện hạ” mấy chữ này liền phải buột miệng thốt ra, lại bị nàng nuốt xuống, Mạnh Uẩn Lan sắc mặt quái dị nói: “Yên tâm đi Tuần Tuần, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”

Mai Như trong lòng vẫn p trầm.

Nàng bỗng nhiên lại vô cùng cảm khái, may mắn Phó Tranh thu tay lại, bằng không nàng thật là không chỗ dung thân.

Mai Như lại nghĩ, chờ lần sau nhìn thấy Phó Chiêu, nàng nói rõ tránh lại xấu hổ.

……

Ban đêm, Duyên Xương Đế xác thật là vì Phó Chiêu đón gió tẩy trần, ở trong cung đãi buổi tiệc.

Phó Chiêu thắng trận, mà Thái Tử đã nhiều ngày tắc làm không ít việc sai, chính xuân phong đắc ý, mọi người thay phiên chúc mừng, bọn họ đều đã uống không ít rượu, đặc biệt Thái Tử duy độc nhìn Phó Chiêu có chút lạnh lẽo.

Phó Tranh nhàn nhàn nhìn qua, lại lạnh lùng thu lại. Quan trường phía trên nịnh giàu đạp nghèo, một nghèo túng Vương gia không ai để ý, lại quá tầm thường. Hắn một mình ngồi ở chỗ đó, an tĩnh như không tồn tại. Cánh tay bị thương, Phó Tranh cũng không thể nào động chiếc đũa, chỉ ngẫu nhiên uống ly rượu. Hắn không nói lời nào, đến khi phát hiện Thập Nhất lại nổi tính nóng vội, cùng Thái Tử va chạm, hắn mới lên, kéo Phó Chiêu ra bên ngoài tỉnh rượu.

Ban đêm có gió, Phó Chiêu uống rượu bị thổi như vậy có chút say.

Nhìn hắn một cái, Phó Tranh trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tam cô nương bệnh sao rồi?”

Phó Chiêu tuy rằng say, lại vẫn là theo bản năng trả lời: “Tuần Tuần bệnh có chút nặng, cả người rất gầy.”

Nghe được lời này, Phó Tranh ánh mắt thoáng trầm xuống. Nhưng thực mau, hắn liền nói chuyện khác, giống như câu kia chỉ là tuỳ tiện nói thôi.