Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 90




Tháng tám Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh rời kinh, giữa tháng 8 Đổng thị cùng Hồ Tam Bưu thành thân.

Hồ Tam Bưu rất vui vẻ, lão tử cuối cùng cũng thành thân, lão tử cuối cùng làm tân lang, hắn cưỡi tuấn mã, một thân hồng y đi đón dâu, cười vui vẻ, giống như đóa hoa. Đã lạy thiên địa, hắn chờ không kịp muốn vén khăn voan. Nhưng vén khăn voan, hắn chà xát tay, ngây người chỗ đó. Tiểu nương tử phía dưới khăn voan đỏ thật là đẹp mắt, tóc đen như tóc mây, như một đoá hoa dung. Nhìn ngoại hình tốt như vậy, hắn không biết nên làm cái gì mới tốt. Hồ Tam Bưu biết dung mạo và tài học của mình không xứng, hắn hoàn toàn là nhặt được một tức phụ vô cùng tốt! Nghĩ như thế, hắn thầm nghĩ nên đối tiểu nương tử tốt một chút.

Hồ Tam Bưu ngây ngốc cười.

Từ trong viện uống không ít rượu trở về, mặt hắn đỏ hết lên. —— bởi vì không muốn ủy khuất Đổng thị, cho nên Hồ Tam Bưu mua một toà nhà mới, còn mua hai tiểu nha hoàn hầu hạ. Đổng thị mang của hồi môn, hắn cũng không chạm tới, chỉ muốn Đổng thị tự mình quyết định.

Lúc này đi đến, hắn lo chính mình vén mành đi vào, thấy Cùng Tuệ đã hầu hạ Đổng thị rửa mặt chải đầu xong, thay áo ngủ, gương mặt trắng nõn sạch sẽ lại tròn tròn càng khiến cho người ta thích.

“Đi ra ngoài đi.” Hồ Tam Bưu tuỳ tiện xua tay với Cùng Tuệ.

Đối với người này quá mức tuỳ tiện, không chú ý cô gia, cùng tuệ có chút sợ. Nàng nơm nớp lo sợ đứng ở chỗ đó, mắt lộ ra dò hỏi nhìn phía Đổng thị. Đổng thị gật gật đầu, cùng tuệ mới đi ra ngoài.

Trong phòng long phượng hỉ, Hồ Tam Bưu cởi hỉ bào bên ngoài, nghiêng nghiêng nằm ở trên giường, hai cái chân thoải mái vắt lên nhau, tay gối lên sau đầu, thất thần đánh giá tức phụ nhà mình.

Trong phòng an tĩnh, Đổng thị ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi chỉnh lại tóc. Nàng sắc mặt nhàn nhạt, khiến người nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.

Hồ Tam Bưu lười đoán, nữ nhân p đơn giản thẹn thùng, hắn là đại lão gia cũng không thể giống với tiểu tức phụ…… Hồ Tam Bưu cố ý thêm can đảm nói: “Những cái đó làm cái gì?”

Nghe hắn nói, Đổng thị mới quay đầu. Trước mặt người uống không ít rượu, trên người đều là mùi rượu, lúc này theo gió thổi qua, Đổng thị nhăn mày, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Gia, có muốn hay không gọi người tiến vào hầu hạ người rửa mặt?”

Hồ Tam Bưu là hán tử, một chút đều không chú ý, hắn ngẩn người, nói: “Rửa cái gì? Rửa nữa trời sẽ sáng mất.”

Hắn thổi tắt hỉ quốc, lại đứng dậy bế tiểu tức phụ.

Mùi rượu nhi thật sự quá nặng, làm người khó chịu. Đổng thị nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhịn không được quay mặt đi, lặng lẽ nhăn mày. Hồ Tam Bưu vừa thấy, hắn ngượng ngùng dừng lại, lại ngượng ngùng nói: “Ta vẫn nên đi rửa thôi.”

Đổng thị chỉnh lại vạt áo, “Ừ” một tiếng.

Thời tiết tháng tám quá nóng, Hồ Tam Bưu tắm nước lạnh vừa nghĩ, nữ nhân gia rất tinh ý, về sau vẫn nên tắm sạch mới lên giường, để khỏi bị ghét bỏ.

Năm nay tình hình không tốt lắm, Hồ Tam Bưu ở kinh thành cũng chỉ có nửa tháng, tháng chín vội vội vàng vàng trở về đại doanh.

Lúc rời thành, hắn đối lão nương nhà mình rất yên tâm, hắn chỉ không yên tâm tức phụ của mình. Mới thành thân nửa tháng, Hồ Tam Bưu cũng không thấy Đổng thị cười qua vài lần, hắn dùng sức người lẫn thủ đoạn, sắc mặt người này cũng chỉ là bình bình đạm đạm, không biết là vui hay buồn. Đổng thị ban ngày hầu hạ mẫu thân, ban đêm hầu hạ hắn, nàng làm việc không ít, nhưng không thấy gương mặt tươi cười.

Hắn đoán không ra suy nghĩ của tức phụ nhà mình. Hồ Tam Bưu có chút sốt ruột, lại người ăn nói vụng về, thẳng tính, lúc này chỉ đưa cho nàng toàn bộ bạc trên người bạc.

Đổng thị đẩy nói: “Gia, ta có bạc, chàng giữ trên người phòng thân đi.”

Hồ Tam Bưu nói: “Đừng, p ở doanh bao ăn bao ở, nàng cùng nương ở nhà mới cần dùng đến” Chợt, lại cười ha hả trêu đùa: “Nàng không sợ ta có bạc rồi đi tìm mấy cô nương chứ?”

Đổng thị nghe vậy, sắc mặt biến đổi, thực mau lại đạm nhiên trả lời: “Gia nếu muốn đi, cũng là lẽ đương nhiên.”

Hồ Tam Bưu hôn nàng cười nói: “Đùa nàng thôi, gia muốn đưa bạc cho nàng quản, để nàng giải sầu? Nếu nàng tức giận, gia mới vui mừng.”

Đổng thị bỗng dưng ngẩn ra, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn. Hồ Tam Bưu vuốt mặt nàng, nói: “Được rồi, đừng nhìn gia như vậy. Gia đi rồi, trong nhà có việc gì nhớ gửi thư cho gia.”

Đổng thị gật gật đầu, Hồ Tam Bưu nghĩ nghĩ, lại vò đầu thẹn thùng nói: “Đừng viết quá khó, gia không biết nhiều chữ.”

Đổng thị lúc này mới cười cười, nàng nói: “Ta nhớ rõ.”

Thấy nàng cười, Hồ Tam Bưu vui vẻ lại luyến tiếc, ôm nàng, hôn đỉnh đầu nàng nói: “Ở nhà an tâm chờ gia trở về, sinh cho gia một tiểu tử béo tròn.”

Người với người luôn là hợp lại tan, tan lại hợp.

Đổng thị chỉ nói: “Gia, chàng ở bên ngoài cẩn thận.”

“Không chết được, trở về còn muốn con đấy.” Hồ Tam Bưu tùy tiện cười.

……

Mùa đông năm nay tình cảnh của Ngụy triều không tốt lắm, vốn dĩ trong nước cũng có vấn đề, lúc đi săn thú Duyên Xương Đế còn không cùng phía bắc Thát Đát bàn bạc thoả đáng. Hơn nữa, bởi vì mỹ nữ tiến cống, Thái Tử say rượu còn cùng người ta tranh cãi p, thật quá mất hết thể diện. Tháng mười, người Hồ bắt đầu tiến về phía nam đốt giết đánh cướp, rồi tới sông Hoài. Thái Tử ở sông Hoài bị bại trận, toàn bộ kinh thành lại bắt đầu trở nên hoảng sợ.

Năm nay Mai phủ không quá an ổn, đặc biệt Mai Dần cùng Kiều thị, nhi tử ở bên ngoài đánh giặc, nữ nhi cũng ở bên ngoài, nghĩ như thế nào cũng khiến cả người khó chịu.

Đặc biệt đêm này cả nhà ở bên nhau đón giao thừa, đối diện nhị phòng tốt đẹp, con cháu đều ở, bình bình an an, vui mừng. Lại đối lập với phòng bọn họ, thật là lạnh lẽo, thê thảm…… Kiều thị nhịn không được lại chua xót. Trở lại phòng nàng rớt nước mắt, “Tương ca nhi không lương tâm, vừa đi hai năm, cũng không trở về thăm nhà!”

Mai Dần cũng không thoải mái. Hắn ở phía trước nhìn nhị đệ, hiện tại còn rơi vào cục diện quạnh quẽ. Nếu không phải chính mình mơ màng hồ đồ, nhà bọn họ sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Trong lòng hắn chua sót, lại còn phải dỗ Kiều thị, Mai Dần nói: “Tương ca nhi hiện giờ thăng đô, cũng coi như là có chút thể diện, chúng ta không thể ngăn nó.”

Kiều thị nói: “Mấy cái đó đều lấy mạng đổi lấy!” Mắng Mai Tương, nàng lại bắt đầu mắng Mai Như, “Tuần Tuần là đồ vô lương tâm, vừa đi mấy tháng, chỉ biết ở bên ngoài tiêu dao tự tại, sợ là đã quên hai chúng ta!” Nhưng mắng xong lại không được gạt lệ lo lắng: “Cũng không biết Tuần Tuần ở bên ngoài thế nào……”

Mai Dần vẫn dỗ nói: “Phu nhân, trước đó vài ngày không phải Tuần Tuần gửi thư nói đi vào núi sao.”

“Trời lạnh như vậy vào núi làm cái gì!” Kiều thị chỉ nghĩ thôi đã đau lòng, “Còn không bằng ở lại Giang Nam chịu nóng.”

Nghe Kiều thị vừa mắng vừa lo lắng, Mai Dần cười nói: “Khuông lư kỳ tú giáp thiên hạ. Tuần Tuần khó có cơ hội vẽ, đi danh sơn du lịch được thêm kiến thức, đối với nghiệp vẽ của nó cũng tiến bộ.”

Thốt ra lời này, Kiều thị cũng vui mừng: “Đúng rồi. Tuần Tuần có phúc vẽ Quan Âm tượng, thật là vào mắt Tịnh Minh pháp sư.” Mấy ngày nay Kiều thị ở bên ngoài, các phu nhân luôn khen tranh Tuần Tuần, Kiều thị trong lòng rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến hôn sự của nữ nhi, Kiều thị lại thở dài: “Lão gia, chàng ở bên ngoài cần phải để ý, chờ Tuần Tuần trở về chúng ta sẽ sắp xếp hôn nhân.”

“Ta biết.” Mai Dần gật đầu nói: “Thừa dịp đang ăn tết nàng đi thăm các phu nhân, nhìn xem có ý với Tuần Tuần hay không. Nếu cũng được thì chúng ta có thể thương lượng trước.”

Làm phụ mẫu, luôn lo lắng.

Nhưng đối Mai phủ mà nói, năm nay trước hết nhọc lòng, vẫn là hôn nhân của nhị tỷ Mai Thiến. Mẹ Mai Thiến không còn nữa, hôn sự của nàng lão thái thái tự nhiên để bụng rất nhiều.

Đầu tháng giêng, các phủ chúc tết qua lại, Mạnh phủ tới Mai phủ chúc tết, Mạnh An cùng Mạnh vũ tới. Bởi vì có bà con quan hệ, đương nhiên sẽ không giống người ngoài. Lão thái thái càng khách khí đưa bọn họ đến xuân hi đường.

Trong phòng, nhị phòng còn có Mai Thiến, Mai bình tỷ muội đều ở, lúc này đang vây quanh lão thái thái nói chuyện. Lúc Mạnh An đi vào, không biết ai nói cái gì, mọi người đều cười vang. Bình tỷ nhi cười cong eo, ôm bụng cười thấy có người tới mới dừng lại. Mà thiến tỷ nhi trên mặt cũng là ý cười nhợt nhạt, giống như tiên nữ hạ phàm.

Gương mặt này, Mạnh vũ chỉnh người lại trở nên thẳng tắp, kể từ đó, Mai Thiến ngồi ở bên cạnh lão tổ tông, xấu hổ cúi đầu.

Bên cạnh Mạnh An nhăn mày, ho nhẹ một tiếng, Mạnh vũ mới thu lại ánh mắt đường đột đó,

Biết người này thay mình giải vây, Mai Thiến tuy cúi đầu, rồi lại lặng lẽ cảm kích liếc nhìn Mạnh An một cái.l.

Cái nhìn này, sóng mắt nhẹ nhàng chảy, mềm mại như nước.

Nhận thấy được ánh mắt Thiến tỷ nhi, gương mặt Mạnh An hơi hơi nóng lên, hắn không được tự nhiên sau một lúc lâu, mới lấy hết can đảm nhìn lại. Lúc ấy, Mai Thiến đã ngồi như cũ. Mạnh An chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, ôn ôn nhu nhu chóp mũi nhỏ nhắn…… Thật sự rất đẹp. Không giống như vẻ đẹp sắc bén của Như muội, đây là kiểu nhu nhược từ trong xương cốt, làm cho người ta nguyện che chở trong tay, nguyện thay nàng che chắn gió mưa.

Mạnh An cúi đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy trong lòng có gì khac khác.p.

Hôm nay là mười lăm tháng giêng, Mai phủ Nguyên ca nhi mời Mạnh An, Mạnh vũ đi ngắm hoa đèn, đoán đố đèn. Hai phủ thân nhau, mọi người sẽ không trách móc.

Mấy tỷ muội theo thường lệ đi ở phía trước, bọn họ dừng ở phía sau vài bước. Lúc nói chuyện với Nguyên ca nhi tầm mắt Mạnh an tự giác dừng ở người đi phía trước.. Ba tỷ muội thì Mai Thiến lớn nhất, vóc người cao cao, hiện giờ chăm sóc Bình tỷ nhi cùng Mạnh Uẩn Lan, ánh mắt càng ôn nhu. Lúc trước nàng nhìn trúng một trản hoa đăng, vẫn là nhường cho Bình tỷ nhi, nàng là tỷ tỷ, tuy rằng có chút mất mát, nhưng khóe miệng vẫn cong…… Ý thức được chính mình thấy được nhiều như vậy, Mạnh An thu hồi tầm mắt, bên tai có chút nóng.

Mọi người vừa dạo hoa đăng vừa đoán đố đèn, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, cuối cùng chỉ còn Mạnh An đi bên cạnh Mai Thiến. Hai người đều không phải người nói nhiều, chỉ gặp được đèn khó đoán, mới nói một hai câu. Chậm rãi đi dạo thế nhưng gặp được Yến Vương điện hạ cùng Chu Tố Khanh, còn có mấy người Hạ phủ.

Cuộc gặp này, tầm mắt Phó Tranh nhàn nhạt dừng ở người Mạnh An. sau đó mới

không chút để ý nhìn qua Mai Thiến. Hắn gật đầu nói: “Mai nhị cô nương.”

Mai Thiến hành lễ với Phó Tranh, lại nhìn người phía bên cạnh hắn, chỉ nghe Chu Tố Khanh hỏi: “Thiến muội muội, sao không nghe thấy tin tức của Như muội muội?” Mai Như là cây đinh trong lòng nàng, Chu Tố Khanh cố tình hỏi để thử phản ứng của Phó Tranh.

Mai Thiến trầm mặc, cười trả lời: “Năm trước Tam muội muội gửi thư nói đến Khuông sơn, chỉ sợ gần đây ở chỗ đó.” Thoáng dừng một chút, nàng vẫn hòa nhã nói cảm ơn: “Làm phiền Chu tỷ tỷ nhớ thương Tam muội muội.”

Lời này có chút ý tứ.

Như là bị nhìn thấu, Chu Tố Khanh lặng lẽ liếc mắt Phó Tranh. Phó Tranh sắc mặt bình tĩnh cùng Mạnh An nói chuyện phiếm, cũng không biết hắn có để ý hay không.