Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 104: Nhanh chóng đến thăm




? edit: Phương Moe ?

Giang Thừa Hứa trấn an Tiết Kim Nguyệt rồi cũng đưa nàng cùng lên xe ngựa. Sau đó ba huynh đệ liền ngồi ở đầu xe, điều khiển xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Bên trong xe ngựa, Tiết Kim Nguyệt nhìn tiểu cô nương đã thay đổi xiêm y mới, mặt mày tái nhợt được bao bọc bởi chăn dày, càng nhìn càng thấy đau lòng. Nàng giơ tay sờ sờ mặt Giang Diệu, nói lầm bầm:

“Làm sao lại bị thương thành như vậy?”

Tiết Kim Nguyệy khóc đến đỏ cả mắt, giống như chính mình mới là người bị thương.

Giang Diệu đúng là đã quên mất việc này nha, nghe Tiết Kim Nguyệt nói, nàng mới duỗi tay nhỏ từ trong chăn ra nói muốn tấm gương.

Bảo Cân đưa gương cho Giang Diệu. Giang Diệu nhìn khuôn mặt của chính mình trong gương có một vết cào chói mắt, nàng nhíu mày nói:

“Vẫn còn tốt, may mà cào không có sâu. Vệ Bảo Linh này đúng là mụ điên.”

Vệ Bảo Linh? Tiết Kim Nguyệt trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi:

“Ý của muội là —— Vệ Bảo Linh cũng ở trong xe ngựa?”

Chuyện này cũng khó trách Tiết Kim Nguyệt sẽ kinh ngạc, chuyện Vệ Bảo Linh cùng bị lăn xuống dốc núi liên quan đến danh tiết của nàng ta nên chuyện này chỉ có Trưởng công chúa bên kia biết được.

Giang Diệu tuy không muốn bôi xấu danh tiếng Vệ Bảo Linh, nhưng cũng sẽ không bởi vì Vệ Bảo Linh mà lại gạt Tiết Kim Nguyệt. Giang Diệu gật đầu, lại nói:

“Lúc trước muội quả thực biết nhân phẩm của nàng ta có chút vấn đề, lúc này mới nhìn ra nàng ta lại là loại người vô liêm sỉ như vậy.”

Tuy rằng không biết lúc đó Giang Diệu và Vệ Bảo Linh đã trải qua chuyện gì, nhưng Giang Diệu nói cái gì thì Tiết Kim Nguyệt sẽ không nghĩ tới nguyên nhân, mà tự nhiên rất tán thành quan điểm của Giang Diệu. Tiết Kim Nguyệt nắm chặt hai tay, căm phẫn sục sôi:

“Muội yên tâm, người như thế sẽ bị ông trời trừng trị, muội chớ vì nàng ta mà tức giận rồi ảnh hưởng đến thân thể.”

Lúc trước tuy rằng Giang Diệu có tức giận, nhưng hiện nay nàng đâu thèm tốn sức đi tức giận với Vệ Bảo Linh? Người như thế, mới không đáng để nàng nổi giận. Giang Diệu đáp:

“Tiết biểu tỷ yên tâm, muội sẽ không để cho mình chịu thiệt, nàng ta dám cào muội, muội ngay tại chỗ liền trả lại nàng ta gấp bội.”

Giang Diệu nháy mắt một cái, đắc ý:

“Sợ là một thời gian tới nàng ta không dám ra khỏi cửa nửa bước.”

Nói tới chỗ này, Tiết Kim Nguyệt cũng không nhịn được cười.

Nàng với Giang Diệu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên nàng biết Giang Diệu nhìn mảnh mai nhưng trong xương có cỗ khí lực mạnh mẽ kinh người, muội ấy tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình bị oan ức. Thân là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, xưa nay muội ấy luôn được xem là bảo bối, lại có ba người ca ca hung hăng che chở, dù bị ủy khuất thì ba ca ca cũng sẽ tự mình vì muội ấy mà ra mặt nên cũng ít khi muội ấy phải tự mình động thủ….Xem như là làm mai một thiên phú của muội ấy.

Có điều…

Tiết Kim Nguyệt nhìn vết cào trên mặt Giang Diệu, nghĩ: loại thiên phú này không cần có cũng được. Tiểu cô nương yểu điệu thục nữ vẫn nên ngoan ngoãn để các ca ca của muội ấy che chở là được rồi.

。・°°・(>_<)・°°・。

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như này, Trấn Quốc Công phủ cũng nhanh chóng nhận được tin tức.

Lão thái thái nghe thấy tôn nữ bảo bối cả người lẫn xe ngựa đều bị lăn xuống sườn núi thì sợ đến nỗi té xỉu. Kiều Thị cũng bị doạ cho bối rối tay chân. May mà tin tức tốt tới cũng nhanh, Tây Sơn bên kia ngay lập tức đem tin tức đã tìm được người bình an truyền tới Trấn Quốc Công phủ, lúc này mới khiến các đại gia hỏa thở phào nhẹ nhõm. Lăn xuống núi như vậy, chỉ bị vài vết thương nhẹ, xem như là phúc lớn mệnh lớn.

Nhìn xe ngựa dừng lại trước cửa Trấn Quốc Công phủ, Giang Chính Mậu, Kiều Thị cùng Thích thị vẫn ở bên ngoài đợi người, lập tức chạy tới.

Mành xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ bị thương, Kiều Thị liền khóc luôn tại chỗ. Giang Diệu phải động viên một phen, nói rõ mình không có chuyện gì, lúc này mới bình an vô sự theo cha mẹ vào trong phủ.

Ở tiền thính gặp qua Lão thái thái, Lão thái thái nhìn tôn nữ bảo bối không có chuyện gì, mới đau lòng ôm một lát, sau đó mau chóng để cho Kiều Thị đem người đưa về Cẩm Tú viện để dọn dẹp tốt một phen, rồi kiểm tra xem trên người có thêm vết thương nào không.

Kiều Thị kiểm tra cẩn thận, thấy trên người nữ nhi có chút máu ứ đọng, ngoại trừ bên chân trái có vết thương nghiêm trọng thì những cái khác không có gì đáng ngại.

Giang Diệu mới tắm rửa xong, thấy mẫu thân nhìn thân thể của mình không rời một tấc, đúng là làm nàng thấy thẹn thùng, lại một lần nữa cường điệu nói:

“Nương, nữ nhi không có chuyện gì.”

Kiều Thị lạnh lùng đáp:

“Gì mà không có chuyện gì, như vậy mà cũng gọi là không có chuyện gì sao?”

Kiều Thị đau lòng trực rơi nước mắt, nói tiếp:

“Ngày sau không cho con ra ngoài, đỡ phải xảy ra chuyện.”

Lời này của Giang Diệu cũng không phải ý đó, nhưng hôm nay thấy mẫu thân lo lắng như vậy, nàng biết mình nói gì cũng vô ích, bèn thuận theo:

“Nữ nhi nghe nương, nương đừng lo lắng, có được hay không? Nương lại khóc, nữ nhi lại thấy mình mang tội lỗi rất to nha.”

Nữ nhi nhảy nhót tưng bừng, Kiều Thị ôm lấy nữ nhi căn dặn một phen, lại tự mình bôi thuốc, quấn băng gạc chỗ chân cho bữ nhi.

Còn vết cào trên mặt này…. Kiều Thị đem ngọc da cao bôi lên khuôn mặt trắng mịn của nữ nhi, thấy nữ nhi cau mày, nàng bèn oán giận:

“Không phải chỉ là mấy quả dại thôi sao, con cho nàng ta là được rồi, giờ nhìn con…”

Giang Diệu mở to hai mắt nói:

“Không đơn thuần chỉ là quả dại, ngược lại chính là không thể cho được.”

Giang Diệu thấy mẫu thân làm dáng muốn đánh nàng, lập tức trốn đến phía sau lưng đại tẩu Tống Loan, hướng về Tống Loan nói:

“Muội biết hiện tại nương thương đại tẩu nhất, đại tẩu đến giúp đỡ muội đi, nếu không nương sẽ véo tai của muội giống như là giáo huấn Tam ca.”

Kiều Thị quả thực không thể làm gì được nữ nhi. Nàng khi nào thì muốn véo lỗ tai của nữ nhi? Coi là bảo bối còn không kịp đấy.

Chờ đến khi Giang Diệu đã bôi thuốc thật tốt, ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhỏ, ba huynh đệ mới đi vào bồi tiếp muội muội trò chuyện.

Chưa qua bao lâu, Hứa ma ma đi vào, quay về Kiều Thị bẩm báo:

“Phu nhân, Tuyên Vương đến thăm tiểu thư.”

Nghe thấy Lục Lưu đến rồi, vầng trán Giang Diệu cũng không nhịn được mà nhiễm phải một chút ý cười, đôi mắt to tròn cũng loé sáng. Nhanh như vậy liền đến.

Có điều nhiều người ở đây như vậy, nàng đương nhiên phải rụt rè, không thể để cho mấy ca ca biết nàng rất háo hức, nên nàng giả vờ như không có nghe thấy, lại tiếp tục cùng nhóm ca ca tẩu tẩu nói chuyện.

Kiều Thị cũng không nói một lời, chỉ đứng dậy hướng về phía tiền viện.

Tại tiền viện.

Giang Chính Mậu và Lục Lưu đang nói chuyện. Lần này Lục Lưu đến đây, tự nhiên là áo mũ chỉnh tề, không có nửa điểm dáng dấp chật vật giống như lúc trước tìm người. Lục Lưu thấy Kiều Thị lại đây, nhanh chóng hướng về phía nàng chắp tay, nói:

“Bá mẫu, Diệu Diệu thế nào rồi?”

Nghe được xưng hô của Lục Lưu, Kiều Thị có chút không phản ứng kịp. Hắn là Vương gia, coi như thành con rể của nàng thì bọn họ cũng vẫn phải hành lễ, nhưng vào lúc này là ở quý phủ mình, người ta lại ngoan ngoãn khéo léo gọi nàng một tiếng “Bá mẫu”, nàng nếu cứng nhắc hành lễ lại, sợ là có chút không thức thời. Hơn nữa ở trong lòng Kiều Thị, Lục Lưu cũng không phải là người cao cao tại thượng mà là một vãn bối cực hiểu lễ phép.

Kiều Thị mỉm cười: “Vương gia yên tâm, Diệu Diệu không có gì đáng ngại, chỉ là bị kinh hãi một chút, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Lục Lưu thở phào: “Vậy thì tốt…”

Hắn dừng một chút, chậm rãi rũ mắt suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Giang Chính Mậu, rồi lại quay về Kiều Thị nói:

“Bản vương có một yêu cầu quá đáng, bá mẫu có thể…… để ta vào thăm Diệu Diệu không!!!”

Lục Lưu hiểu được nhạc phụ tương lai chắc chắn sẽ không đáp ứng, nên chỉ có thể ra tay ở phía Kiều Thị.

Kiều Thị ngây người, nghĩ phu quân chắc chắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của Tuyên Vương, nàng đang muốn làm sao để uyển chuyển từ chối con rể tương lai này.

Lại nghe Giang Chính Mậu nói:

“Đi vào thôi.”

Kiều Thị nhất thời cảm thấy bất ngờ, sau đó như rõ ràng cái gì, cười cười nói:

“Vương gia đi theo ta.”

Lục Lưu hướng về Giang Chính Mậu và Kiều Thị hành lễ:

“Đa tạ bá phụ, bá mẫu.”

(๑>◡<๑)

Bên trong phòng, Giang Diệu chính là đang mất tập trung, tuy cùng Tam ca Giang Thừa Ngạn nói chuyện nhưng ánh mắt lại vô tình hay cố ý hướng về sau tấm bình phong, nghĩ nghĩ nương khi nào mới trở về. Không biết cha mẹ nói cái gì với Lục Lưu, lúc này Lục Lưu tìm được nàng, cha mẹ nên càng yêu thích Lục Lưu mới đúng. Giữa lúc Giang Diệu suy nghĩ lung tung thì nàng thấy mẫu thân rốt cục trở lại, chỉ là phía sau…

Nhìn thấy nam nhân phía sau mẫu thân, Giang Diệu trợn to hai mắt, nàng còn tưởng chính mình hoa mắt đấy. Cha nàng ở ngay bên ngoài, làm sao có khả năng cho phép nương đem Lục Lưu mang vào khuê phòng của nàng?

Lần trước nàng sinh bệnh, Lục Lưu có đến khuê phòng nàng, nhưng đấy là lén lút vào ban đêm, còn bây giờ hai người bọn họ tuy đã định thân, nhưng đến cùng nam nữ khác biệt, ngang nhiên đi vào như này không hợp lễ nghi nha.

Giang Thừa Ngạn cũng ngẩn người, nhìn Kiều Thị:

“Nương, chuyện này —— ”

Kiều Thị lạnh nhạt nói:

“A Loan, còn có ba người các con cùng nương ra ngoài, nương có việc muốn cùng nói với các con.”

Có thể có chuyện gì để nói chứ? Rõ ràng là muốn tách bọn họ ra! (¬_¬)

Thái độ của Giang Thừa Ngạn đối với Lục Lưu đã đổi mới không ít, nhưng hắn cũng không cho phép Lục Lưu đến khuê phòng muội muội của hắn!!!

Giang Thừa Ngạn chết sống cũng không chịu đi, vẫn là Kiều Thị phải véo lỗ tai hắn một cái, trực tiếp đem người kéo ra ngoài.

Giang Diệu ngồi ở trên giường nhỏ, trên người đắp kín chăn gấm, một đôi mắt to nhìn về phía hắn, khóe miệng theo bản năng cong cong lên cười, lẩm bẩm:

“Chàng… Chàng làm sao có thể tiến vào?”

Cha nàng làm sao có thể để hắn tiến vào?

Vòng qua đồ trang trí ngà voi trạm trổ hoa mẫu đơn, Lục Lưu tự mình đến bên cạnh giường nàng ngồi xuống, mở miệng:

“Bá phụ đáp ứng.”

Bá phụ….Giang Diệu cười cười, cảm thấy âm thanh này của Lục Lưu gọi “bá phụ” đến là thuận miệng, không biết mấy nữa gọi “Nhạc phụ”, có phải là cũng thuận miệng như thế.

Tuy rằng lễ nghi là trọng yếu. Nhưng hiện tại hai người bọn họ là vợ chồng sắp cưới, nói không chừng sang năm liền cưới đấy. Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, ngoại lệ một lần cũng là không sao.

Nàng đột nhiên có chút thật ngượng ngùng, hai tay không tự chủ được nắm nắm chăn, suy nghĩ một chút, mới nói:

“Tuyền tỷ tỷ sao rồi? Thời điểm ngã xuống, nếu không có Tuyền tỷ tỷ che chở, ta làm sao sẽ may mắn như vậy?”

Lục Lưu đáp:

“Hoàng hậu không có gì đáng ngại, chỉ bị mấy vết thương ngoài da, nàng không cần lo lắng quá mức. Nếu như có tin tức khác, Bản vương sẽ phái người nói cho nàng. Mấy ngày nay, nàng chỉ cần an tâm ở quý phủ dưỡng thân thể…”

Lục Lưu nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, mới nói:

“Ngày khác ta sẽ trở lại thăm nàng.”

Tuy rằng nhạc phụ đại nhân cho hắn đi vào, nhưng Lục Lưu hiểu rõ tuyệt đối không thể được voi đòi tiên muốn nhiều thêm. Trước mắt nhìn qua, thấy nàng bình an, hắn tự nhiên có thể yên tâm đi rồi.

Không nói được mấy câu liền muốn đi rồi, trong lòng Giang Diệu đúng là rất không nỡ, nhưng nàng ghi nhớ cha mẹ và nhóm ca ca tẩu đều ở bên ngoài, xác thực không thể ở lâu, nàng cũng đành gật đầu, sau đó ân cần nói:

“Chàng hôm nay cũng mắc mưa, trở lại nhớ tắm nước ấm, rồi uống canh gừng, đừng để sinh bệnh …”

Âm thanh tiểu cô nương mềm mại nhỏ nhẹ nói lời quan tâm, khiến vẻ mặt Lục Lưu đặc biệt nhu hòa, hắn nghiêm túc cẩn thận nghe nàng nói từng chữ một. Lúc trước hắn cũng không hiểu tại sao chính mình lại muốn kết hôn cùng nàng, bây giờ đúng là có chút rõ ràng… Bên cạnh hắn cũng cần một người thê tử quan tâm săn sóc như thế.

Nhìn nàng mấp máy môi, Lục Lưu biết rõ lúc này mình nên làm quân tử để cho toàn gia lưu lại ấn tượng tốt, nhưng đến cùng hắn vẫn không kháng cự được sự dịu dàng của nàng, hắn liền đi tới đem người ôm sát trong lồng ngực, cúi xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại dị thường của tiểu cô nương.

Giang Diệu ngây người nhưng cũng không từ chối hắn.

Chỉ là hắn hôn nàng vừa vội lại vừa kịch liệt, Giang Diệu thấy hắn chưa dừng, ngược lại càng hôn mạnh mẽ hơn, lúc này nàng mới hoảng hồn, vội vàng đưa tay đẩy đẩy hắn.

Nếu bị nhóm ca ca của nàng nhìn thấy thì có mà đem hắn đánh ra tận cửa!

Lục Lưu dừng lại, thấy tiểu cô nương trong lồng ngực thở hổn hển, mềm nhũn thành một đoàn, đôi mắt to trong vắt xinh đẹp trở nên mông lung, gò má càng là đỏ bừng bừng, giống như đoá hoa đào mềm mại mới nở đầu mùa xuân, phía trên dường như còn dính sương sớm. Giọng hắn khàn khàn:

“Ta đi đây.”

Giang Diệu mắc cỡ không ra hình thù gì. Rõ ràng cha mẹ và các ca ca đều ở bên ngoài, hắn lại ở trong trộm hương của nàng. Nàng sợ mẫu thân tiến vào nhìn ra đầu mối nên liền giả chết tiến vào trong chăn, xoay người vào trong không nhìn hắn, nàng lầm bầm:

“Chàng đi nhanh lên.”

Lục Lưu cười cười, đứng lên.

Giang Diệu lẩm bẩm dặn dò vài câu, sau đó nhận ra được tay của người nào đó cách một lớp chăn đang bóp mông nàng một cái, lúc này nàng mắc cỡ mặt càng đỏ chót, thầm mắng: sắc bại hoại.

(๑>◡<๑)

Vệ phủ.

Tô thị nhìn thấy Vệ Bảo Linh được đưa trở về thì nơi nào còn nhận ra được đây chính là nữ nhi thiên kiều bá mị của mình.

Vệ Bảo Linh nhìn thấy Tô thị liền khóc lên, dọc đường đi biểu tỷ không giúp nàng làm chủ, biểu ca cũng không xuất hiện, khiến Vệ Bảo Linh không có chỗ tố khổ, oan ức ròng rã cả một đường.

Tô thị nghe rõ ngọn nguồn, cũng cảm thấy nữ nhi thực sự là hồ đồ, lại còn sốt ruột làm ra chuyện như thế.

Tô thị cẩn thận nhìn mấy vết cào dữ tợn trên mặt nữ nhi, âm thầm chửi bới dã nha đầu của Trấn Quốc Công phủ một phen. Chờ đến khi nhìn thấy phần bụng và lưng của Vệ Bảo Linh bị sưng tím một mảng lớn, Tô thị mới sửng sốt.

Vệ Bảo Linh khóc đến thương tâm, đem chuyện Tuyên Vương đạp nàng kể cho mẫu thân nghe.

Không ngờ Tô thị chỉ lạnh lùng nói:

“Ngươi thực sự là hồ đồ, đi trêu chọc tên Diêm Vương kia làm cái gì? Nương đã nói với ngươi, bây giờ Giang Diệu là vị hôn thê của Tuyên Vương, dù ngươi đối với Giang Diệu bất mãn như thế nào đi nữa, cũng không thể ở bên ngoài đối nghịch với nàng ta.”

Vệ Bảo Linh không nghe vào tai, khóc réo lên:

“Chẳng lẽ nương cho phép kẻ khác bắt nạt nữ nhi sao??”

Oan ức này xác thực là quá độ, nhưng Tô thị cũng rõ ràng, lúc này chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nhịn, ai bảo đó là Tuyên Vương? Tô thị nói:

“Ít hôm nữa ngươi tiến vào cung, phải giữ chắc địa vị của mình trong lòng hoàng thượng thì tự hoàng thượng sẽ thay ngươi làm chủ, trước mắt đấy là vấn đề mấu chốt, còn hiện tại thì không cho phép ngươi náo loạn.”

Nhớ tới Cảnh Huệ đế, Vệ Bảo Linh liền nghĩ đến chuyện hôm nay Hoắc Tuyền giúp Cảnh Huệ đế hút độc rắn, nhưng nàng sợ mẫu thân sẽ quở trách nàng sợ chết, nên nàng không dám đem chuyện này kể cho mẫu thân nghe.

Đến khi Tô thị giúp nữ nhi chải tóc, thì thấy nữ nhi đau đến kêu ra tiếng.

Tô thị ngẩn ra, nhìn đầu của nữ nhi, kinh hô một tiếng. Phần vị trí bên trái bị giựt đi một mảng tóc khiến phần da đầu bị lộ ra có chút trơ trọi.

Vệ Bảo Linh nghe xong, lại nhớ tới lúc cùng Giang Diệu đánh nhau dưới gốc cây, nàng vốn tưởng rằng Giang Diệu gầy gò yếu đuối nhưng khi cả hai người giao thủ, nàng càng không chiếm được nửa phần tiện nghi!

Vệ Bảo Linh khóc đến lợi hại, vừa nghe Tô thị nói sau này chỗ da đầu kia có thể không mọc lại được tóc thì nàng càng là khóc đến tan nát cõi lòng:

“Nữ nhi muốn đi tìm Giang Diệu tính sổ!”

Nói xong liền làm dáng muốn đi ra ngoài.

Tô thị vốn vì chuyện hôm nay mà buồn phiền, vừa nghe nữ nhi lại không hiểu chuyện như vậy, nàng lập tức giáng xuống một bạt tai, trực tiếp doạ Vệ Bảo Linh đơ luôn người.

Đối đầu với ánh mắt ngơ ngác của nữ nhi, Tô thị nhìn mà cũng không muốn nhìn thêm vào khuôn mặt của nữ nhi, trực tiếp cầm tấm gương tiến đến trước mặt, nói:

“Ngươi nhìn cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của ngươi xem…. sợ là giờ phút này ngay cả hoàng thượng cũng không muốn nhìn ngươi thêm một chút.”

Vệ Bảo Linh nhìn bộ dạng không ra hồn người của mình trong gương, nhất thời sợ sệt “Oa” một tiếng khóc lên, tự nhiên cũng không dám tìm Giang Diệu tính sổ.

Sau một đoạn tháng ngày, Cảnh Huệ đế nghe nói thân thể Vệ Bảo Linh không khỏe, đúng là có sai người đưa một ít vật liệu quý giá đến. Chỉ là mỗi lền đều là công công mang đến, còn Cảnh Huệ đế chưa từng xuất hiện một lần.

Một lần, hai lần cũng coi như không sao, nhưng thời gian lâu dài Vệ Bảo Linh mới lo lắng, cầm lấy ống tay áo Tô thị:

“Nương, biểu ca có phải là không quan tâm nữ nhi nữa không?”

Tô thị đáp: “Nói bậy, biểu ca ngươi từ nhỏ đến lớn đều thương ngươi nhất.”

Đúng nha, biểu ca thương nàng nhất. Nếu nói biểu ca là bởi vì thân phận nên không thể đến, nhưng biểu tỷ không đạo lý gì mà lại cũng không đến nha. Hẳn là… Biểu tỷ cũng biết chuyện ở trong sơn động Hoắc Tuyền giúp biểu ca hút độc rắn? Bởi vậy, tâm trạng Vệ Bảo Linh lo lắng không ngớt.

Tô thị hiểu rõ nữ nhi nhất, thấy nữ nhi hồn vía lên mây, liền biết nữ nhi có chuyện gạt mình, nàng bèn tinh tế hỏi một phen, chờ Vệ Bảo Linh nói thẳng ra, Tô thị chỉ tiếc mài sắt không thành thép nói:

“Ngươi đúng là hồ đồ, bởi vậy biểu ca của ngươi mới không còn đau lòng ngươi!”

Cảnh Huệ đế thuở nhỏ mất đi mẫu phi, nên hắn trân trọng nhất là những người thân bên cạnh, quan hệ biểu huynh muội cùng Vệ Bảo Linh cũng là mười mấy năm tình cảm, mà lúc này Hoắc Tuyền lại đồng ý vì hắn mà đánh đổi mạng sống, vậy trong tâm Cảnh Huệ đế sao có thể không cảm động được!

Vệ Bảo Linh oa oa gào khóc, ủy khuất nói:

“Nhưng mà nữ nhi không muốn chết… Nữ nhi…”

Tình hình như thế, nàng làm sao có thể chịu chết uổng phí? Nếu mà chết rồi thì cái gì cũng đều không còn.

Nhìn bộ dáng nữ nhi không có tiền đồ, Tô thị cũng chẳng muốn nhìn nhiều, vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng. Tô thị đi ra tới bên ngoài, tức giận đến nỗi lồng ngực cũng phập phồng, thầm mắng: Nàng làm sao có thể sinh ra cái đồ vô dụng này! Nếu như thật sự tiến cung, cũng không biết được đây là phúc hay là họa.

(๑>◡<๑)

Đảo mắt một cái liền đến cuối tháng mười một.

Tiết trời càng ngày càng lạnh giá, mà trong Trấn Quốc Công phủ trước sau đều náo nhiệt như một, toàn thể người của Trấn Quốc Công phủ đang bận rộn việc hôn nhân của Nhị công tử, việc này được định vào ngày mùng sáu tháng chạp, trước mắt trên dưới trong phủ tự nhiên đều đang thu xếp.

Mà ngay lúc này, con dâu mới vừa vào cửa không lâu, cũng chính là đại tẩu Tống Loan của Giang Diệu, đã được đại phu chẩn mạch là đang mang thai được một tháng, càng làm cho Trấn Quốc Công phủ mừng vui gấp bội.

Giang Diệu cũng là vì chính đại ca và đại tẩu của mình mà cảm thấy cao hứng.

Ngày hôm đó, sau khi Giang Diệu theo Tống Loan đi ra tiền viện thì lúc trở về viện của mình, trong cung bỗng nhiên truyền đến tin tức —— nói là Hoàng hậu Hoắc Tuyền có thai.