Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 120: Trước lúc động phòng




? edit: Phương Moe ?

Giang Diệu tiến vào cửa lớn của Tuyên Vương phủ, sau khi bái đường xong mới được đưa vào tân phòng.

Giang Diệu ngồi ở một bên giường, phía dưới mông nàng có vài món đồ vật, Giang Diệu biết đó có thể là mấy vật cát lợi như hạt lạc, táo đỏ, hạt sen (*)…. Giang Diệu chỉ ngoan ngoãn ngồi im, không dám di chuyển, chờ có người nói “Tân lang vào phòng”, nàng theo bản năng liền nắm nắm hai tay chặt lại.

——————

(*): Trên giường tân hôn của Trung Quốc thường để 4 loại củ quả cát lợi là: táo đỏ, hạt sen, long nhãn, hạt lạc.

Các loại củ quả trên có cách phát âm lần lượt như sau:

– Táo đỏ: 红枣 (Hóngzǎo)

– Hạt lạc: 花生 (Huāshēng)

– Quả nhãn: 桂圆 (Guìyuán)

– Hạt sen: 莲子 (Liánzǐ)

Khi ghép 4 loại này vào sẽ có câu: “枣生桂子” (Zǎo shēng guìzǐ), cách đọc này cũng đồng thời là cách đọc của câu chúc rất hay: “早生贵子” (TẢO SINH QUÝ TỬ), Chúc tân lang, tân nương sớm có con trai nối dõi.

———————

Nàng cúi đầu, xuyên qua kẽ hở của khăn voan đã nhìn thấy mũi giầy của nam nhân.

Sau đó nàng liền cảm giác được nam nhân cầm hỉ cân chậm rãi nhấc khăn voan của nàng lên.

Từ nhỏ đến giờ Giang Diệu chưa từng cảm thấy căng thẳng như này, hai tay nàng lại dùng sức nắm thành nắm đấm, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát ra rất nhiều mồ hôi, sau đó nàng mới theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lục Lưu.

Nàng biết dáng dấp Lục Lưu rất đẹp, nhưng vào lúc này thấy hắn một thân đại hồng hỉ bào, thân thể cao to kiên cường, mặt như ngọc, lông mày rậm dài, sắc nét như kiếm, ngay cả đuôi lông mày cũng tràn trề vui vẻ.

Giang Diệu nhìn đến ngây dại, sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến, sau này khi ở trước mặt người ngoài thì Lục Lưu vẫn cứ mặt lạnh thì tốt hơn ——. Tuấn mỹ như thế, chỉ nên cười cho một mình nàng ngắm thôi.

Chỉ là nàng cứ mải chăm chú ngắm tân lang tuấn mỹ vô song của mình, đến khi bên tai truyền đến mấy trận tiếng cười hết sức đè ép, Giang Diệu mới bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng cúi đầu, làm ra vẻ bộ dáng ngượng ngùng bình thường.

Nghe bên tai lời may mắn của hỉ nương, Giang Diệu cũng muốn nghiêng đầu lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh mình. Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu thì bàn tay nàng đã được nam nhân nắm chặt rồi. Tai nàng nhất thời nóng rực, nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ bên cạnh tràn đầy vui sướng, tâm trạng nàng liền cảm thấy ngọt ngào.

Tiếp đó có một nha hoàn bưng một bàn sủi cảo tới, rồi đi qua nhắc nhở nàng, Giang Diệu mới ngây ngốc quay đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp một viên sủi cảo. Hôm nay nàng ăn không nhiều, mà mấy món nàng ăn toàn là đồ chay, nên bụng nàng từ lâu đã đói cồn cào, vào lúc này nhìn bàn sủi cải trắng trẻo mềm mại, nàng liền không nhịn được mà muốn cắn một miếng. Chờ đến khi nhận ra sủi cảo này cũng là nhân chay, Giang Diệu liền thấy có chút khó nuốt xuống. Nhưng bởi vì muốn có khởi đầu may mắn nên Giang Diệu vẫn nhẫn nhịn đem nửa cái sủi cảo còn lại nuốt xuống.

Khuôn mặt nhỏ bé của nàng rơi vào trong mắt Lục Lưu, hẳn liền hiểu được nàng không thích ăn, nên cũng không để cho nàng ăn nhiều, chỉ ăn cho có lệ sau đó để bọn nha hoàn bưng xuống.

Sau đó hai người cùng nhau uống rượu giao bôi. Lục Lưu nhìn khuôn mặt tinh xảo tươi cười trước mặt, bèn cúi người xuống hôn chụt một cái lên môi nàng, ánh mắt đen kịt nóng rực, nói:

“Ta đi ra ngoài tiếp rượu mọi người, một lúc nữa sẽ trở lại với nàng.”

Lục Lưu nói xong, lại hôn nàng thêm một cái.

Nhiều người nhìn như vậy, mà Lục Lưu cứ ngang nhiên hôn nàng, Giang Diệu thực sự không được tự nhiên. Nghĩ đến bọn họ bây giờ đã bái đường, là phu thê danh chính ngôn thuận, đôi mắt nàng lại càng xấu hổ ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Lục Lưu một chút, rồi bèn gật gật đầu.

Nhìn vẻ mặt bẽn lẽn của nàng, Lục Lưu không nhịn được lại tiếp tục hôn thêm cái nữa, sau đó hắn mới hài lòng đi ra tiếp khách.

Thấy hắn đi ra ngoài, Giang Diệu mới ngẩng đầu quan sát tân phòng.

Cả căn phòng đều trang trí đỏ rực sáng loáng, còn có nến hỷ cùng chữ “Song hỷ” được dán xung quanh, Giang Diệu hít một hơi thật sâu, ý thức được dưới tay là bộ chăn đệm uyên ương, nàng không khỏi nghĩ đến lúc nữa khi Lục Lưu quay lại thì hai người sẽ cùng nhau làm cái gì.

(๑>◡<๑)

Thời điểm Lục Lưu còn ở đó thì các phu nhân bên trong tân phòng có chút câu nệ, hiện nay nhìn tân lang đã đi ra ngoài chúc rượu, mấy phu nhân này mới dồn dập tiến lên nói chuyện cùng Tuyên Vương phi tuổi còn trẻ này.

Vị phụ nhân khuôn mặt trái xoan, mặc bối tử sắc hoa hồng thêu sợi vàng, hoa văn hồ lô, đầu chải phi thiên kế, cài trâm hoa mẫu đơn chính là Vân hoa Huyền Chủ, ngày xưa Vân hoa Huyền Chủ cùng mẫu thân Tống thị của Lục Lưu chính là biểu tỷ muội, hiện nay nàng nhìn Lục Lưu rốt cục đã thành gia, cưới được một tiểu thê tử yểu điệu, trong lòng nàng cũng là rất vui vẻ.

Lúc trêu trọc tân nương, lời nói của các phụ nhân tuy rằng không thô tục, nhưng hôm nay là đại hỷ nên khó tránh khỏi mấy câu “sớm sinh quý tử.”

Mà nhìn tân nương tử nhỏ nhắn như này, chuyện dòng dõi sợ là một vấn đề. Có điều dáng vẻ vừa nãy của Tuyên Vương, rõ ràng là đối với vị tiểu Vương phi này rất là yêu thích. Cũng đúng thôi, một người thiên kiều bá mị như thế, đã là nam nhân thì sẽ đều yêu thích nàng.

Giang Diệu không cần phải nói cái gì, gò má chỉ hồng hồng ngồi ở bên giường là được rồi.

Vân hoa Huyền Chủ biết tân nương tử tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, cũng không ồn ào theo mà còn nói giúp tân nương tử mấy câu, đem đội ngũ mấy người bát quái này dẫn hết ra ngoài. Người đi rồi, Giang Diệu mới thay đổi một tư thế ngồi thoải mái.

Bảo Cân, Bảo Lục cùng theo đến đây, cũng vì hoàn cảnh sống đổi mới nên không dám nói nhiều, hiện nay nhìn mọi người đi ra ngoài, Bảo Cân mới nhỏ giọng hỏi:

“Vương phi muốn thay đổi xiêm y sao?”

Nghe được danh xưng này, Giang Diệu mới đầu còn không phản ứng lại, sửng sốt trong chốc lát sau, mới hiểu được người mà Bảo Cân đang hỏi chính là mình. Nàng mím mím miệng, tuy rằng gả y cùng phượng quan này rất rườm rà phiền toái, nhưng Lục Lưu còn chưa có trở lại, nàng đổi trang phục khác thì không hay lắm. Dù sao so với việc mặc y phục bình thường ngồi trên giường nhỏ đợi hắn, thì nàng vẫn tình nguyện mặc gả y này hơn.

Giang Diệu nói: “Chờ một chút đi…”

Nếu đã không đổi y phục vậy nàng liền nhìn nhóm ma ma cùng nha hoàn trong Ngọc Bàn viện một chút.

Hai ma ma cùng bốn nha hoàn trong phòng hầu hạ lần lượt từng người tới hành lễ với Giang Diệu.

Hai ma ma này một người họ Hà, một người họ Chương, dáng vẻ Hà ma ma hoà ái, xác thực là thân thiện, tận tâm.

Còn khuôn mặt Chương ma ma có ý cười đậm hơn một chút, nhưng nụ cười như thế Giang diệu từng nhìn thấy trên mặt của Nhị thẩm thẩm Phùng thị, nàng rất không thích.

Đều nói diện hữu tâm sinh (*) nên lần đầu tiên Giang Diệu nhìn thấy Hà ma ma liền rất yêu thích.

——————

(*) Diện hữu tâm sinh: Có nghĩa tâm như thế nào thì biểu hiện ra tướng mạo bên ngoài cũng như thế, có thể thông qua diện mạo bên ngoài để biết tâm lý và hành vi của một người.

——————

Còn bốn nha hoàn kia, Giang Diệu không lộ ra dấu vết mình đang đánh giá bọn họ, nàng hiểu được Lục Lưu thân là Vương gia, trong phòng có bốn nha hoàn cũng không coi là nhiều. Hơn nữa bốn nha hoàn này tuy rằng dung mạo đoan chính, nhưng không có phát triển đẹp đẽ, mà nhan sắc chỉ thường thường không có gì lạ, nghĩ đến… có lẽ sẽ không dùng đến nhan sắc để lợi dụng. Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Diệu liền thoải mái hơn.

Giang Diệu nhớ bốn tên của nha hoàn là Cầm, Kỳ, Thư, Họa. Rồi nàng để Bảo Cân cho các nàng ấy tiền lì xì.

Nhận được tiền lì xì, bọn nha hoàn tự nhiên hài lòng. Nha hoàn có dáng dấp trẻ con nhất, ngước mắt lén lút nhìn vị Vương phi này một chút, thấy Vương phi tuổi không lớn lắm, nhưng dáng vẻ giống như tiên nữ trên trời, vì bọn họ là nha hoàn chưa từng đọc sách, nên không thể nghĩ ra từ gì hoa lệ để miêu tả Vương phi, chỉ cảm thấy dáng dấp của tiên nữ chính là như Vương phi nhà mình.

Giang Diệu ngước mắt lên, nhìn thấy nha hoàn đứng trong cùng phía bên trái đang lén lút quan sát mình, một đôi mắt nhìn nàng rất sạch sẽ, trong suốt. Lúc bị nàng bắt gặp thì nha hoàn ấy lập tức cúi đầu, dáng vẻ rất là buồn cười, đáng yêu.

Giang Diệu không nhịn được liền cười cười.

Hôm nay gác đêm sẽ do người thận trọng là Hà ma ma cùng Mặc Cầm, Mặc Kỳ và còn có hai nha hoàn Bảo Cân, Bảo Lục mà Giang Diệu mang theo đến đây.

Vì hôm nay tình huống đặc thù một chút, nên nha hoàn gác đêm có thêm hai người, nếu là thường ngày thì Giang Diệu cảm thấy chỉ cần an bài hai người là được.

Còn Hứa ma ma là ma ma hồi môn của nàng, ngày sau có nhiều chuyện nàng cần Hứa ma ma chỉ điểm thêm, dù sao chuyện trong hậu viện, Giang Diệu rõ ràng bản thân mình chỉ là một người mới.

Hà ma ma thấy vị Vương phi này đối với người ngoài rất khách khí, tính khí cũng tốt, liền nói:

“Vương gia có thể phải muộn một chút mới trở lại đây, Vương phi có muốn ăn một chút đồ lót dạ trước không?”

Không thể không nói, bụng Giang Diệu xác thực đói cồn cào rồi. Nghe Hà ma ma nói xong, nàng thật cảm kích nhìn về hướng Hà ma ma.

Đối đầu với đôi mắt nước long lanh này, Hà ma ma cũng ngẩn cả ra, thảo nào Vương gia lại tâm tâm niệm niệm muốn thành hôn cùng Vương phi, ngay cả lão bà như nàng nhìn vào mà tim gan cũng run lên rồi.

Giang Diệu cười cười nói:

“Vậy thì phiền phức Hà ma ma.”

Trực giác của nàng quả thực không sai, vị Hà ma ma này xác thực là người thận trọng săn sóc.

Hà ma ma tuân lệnh đi tới nhà bếp.

Bảo Cân cũng đi theo ra ngoài, tiện đường để Hà ma ma giúp quen thuộc nơi đây.

Hà ma ma là người hay nói, Bảo Cân đi cùng rất nhanh đã tới nơi, sau khi nàng tiến vào nhà bếp mới phát hiện phòng bếp này dường như là mới làm, từ kệ bếp cũng đều rất mới.

Hà ma ma hiểu ý, nói:

“Lúc trước Vương gia không hay ăn khuya.”

Nên Vương phi còn chưa vào cửa, nhìn điệu bộ này của Vương gia, bọn hạ nhân trong Ngọc Bàn viện đều hiểu không quan tâm tính khí Vương phi như thế nào, sau này bọn họ đều phải theo ý tứ của Vương phi, dù sao Vương phi rất được Vương gia sủng ái.

… Mà nhà bếp mới này được xây dựng chính là vì Vương phi.

Nhìn Vương gia đối với Vương phi để bụng như vậy, Bảo Cân không nhịn được cười cười.

Hà ma ma lại hướng về Bảo Cân hỏi khẩu vị của Vương phi, sau khi nghe xong, bà liền nói:

“Buổi tối ăn quá nhiều cũng không tốt, vậy làm chè hạt sen táo đỏ, rồi thêm mấy món bánh ngọt mà Vương phi thích ăn, Bảo Cân cô nương thấy vậy có được hay không?”

Mà chè hạt sen táo đỏ này còn rất thích hợp cho tân nương tử ăn.

Bảo Cân gật đầu:

“Vẫn là Hà ma ma nghĩ chu đáo, liền y như lời ma ma.”

Hà ma ma cười cười, cảm thấy Đại nha hoàn bên người Vương phi đều dễ dàng ở chung, hơn nữa dáng dấp cũng đẹp đẽ, nên Hà ma ma đối với Bảo Cân cũng nhiều hơn mấy phần thân thiết.

(๑>◡<๑)

Giang Diệu ngồi ở bên giường, nhìn thấy Hà ma ma cùng Bảo Cân bưng đồ ăn khuya đi vào, còn chưa thấy rõ trong bát là món gì, nhưng ngửi được mùi vị này, Giang Diệu liền vui vẻ nói:

“Là chè táo đỏ.”

Giang Diệu quá đói bụng, liền đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn chè táo đỏ hạt sen mềm nhuyễn thơm ngọt trong chén nhỏ, đôi mắt đều sáng bừng lên.

Lúc nàng đang cầm thìa lên thổi thổi cho bớt nóng, thì lại nghe thấy bên ngoài âm thanh nha hoàn đang hành lễ, tiếp theo liền thấy nam nhân đẩy cửa, xoải bước đi vào.

Giang Diệu có chút ngây ngốc, hiển nhiên nàng không nghĩ tới hắn sẽ trở lại sớm như vậy.

Giang Diệu nắm cái thìa, thật không tiện để ăn tiếp, nàng bèn đem thìa đặt xuống dưới khay, đứng dậy nhìn hắn, cũng không biết nên nói cái gì.

Trên mặt Lục Lưu vẫn mang theo ý cười, mà khi đi vào nhìn thấy nàng thì ý cười càng sâu hơn.

Nàng chỉ cảm thấy Lục Lưu cười lên rất đẹp đẽ, ôn hòa vô cùng nên nàng không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, sau khi đến gần, nàng mới ngửi thấy được mùi rượu trên người hắn.

Ngửi mùi vị này, đúng là đã uống không ít. Mà mặt Lục Lưu chỉ hơi đỏ, có thể thấy được tửu lượng của Lục Lưu rất tốt.

Lục Lưu giơ tay vuốt ve mặt nàng, nhìn nàng một thân đại hồng gả y, tâm trạng hắn lúc trước còn có chút cảm giác không chân thực, hiện giờ thật sự đã đưa nàng thú vào đến cửa rồi. Hắn nhẹ nhàng bóp mặt nàng mấy cái, tiểu thê tử của hắn trang điểm tuy rằng kinh diễm, nhưng lớp phấn quá dày đặc, khiến hắn không thấy rõ tâm tình chân thực của nàng.

Hắn cúi đầu nhìn chè táo đỏ hạt sen cùng bánh ngọt ở trên bàn, liền nói:

“Trước tiên đi đổi xiêm y đã, rồi lại tiếp tục ăn.”

Lục Lưu đã trở lại, nàng dĩ nhiên có thể thay y phục thường.

Cả ngày nay Giang Diệu hầu như không nói chuyện, hiện tại nhìn hắn, nàng còn có chút hoảng hốt, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Bảo Cân, Bảo Lục đỡ nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, đem phượng quan lấy xuống, sau đó đi tịnh thất thay y phục.

Chờ đến lúc đi ra, Giang Diệu đã thay một thân tẩm y sắc ngọc lan, vì hiện nay thời tiết có chút nóng, nên tẩm y này không kín như trang phục mùa đông mà là tẩm y bằng tơ tằm mềm mại, nếu đổi lại là ngày thường, Giang Diệu mặc ngủ ở trong khuê phòng cũng không có vấn đề gì…. chỉ là hiện nay bên trong phòng còn có thêm một nam tử, nàng cảm thấy tẩm y này quá mỏng manh.

Nàng ngồi nhìn nhìn ở trước gương, thấy mặt mình vẫn còn trẻ con nhưng đã chải lên búi tóc phụ nhân, thật sự có một loại cảm giác đã được gả làm vợ người ta.

Mà nghĩ cũng thấy kì quái, chỉ cần nghĩ có thể gả cho Lục Lưu, trong lòng nàng liền cảm thấy ngọt ngọt ngào ngào.

Nàng cười cười, người ở trong gương cũng cười theo nàng, khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng đã rửa sạch phấn son, nhưng so với lúc được thoa phấn hồng thì gò má nàng càng muốn đỏ hơn.

Ngay lập tức, trong gương lại xuất hiện một gương mặt tuấn mỹ khác.

Nhìn nàng đã thay trang phục đơn giản, Lục Lưu không nhịn được mà vươn tay ôm nàng từ phía sau, ở gò má nàng thơm thơm mấy cái.

Giang Diệu hơi co người lại, ngửi thấy trên người hắn mũi mùi rượu nồng nặc, nàng nhẹ nhàng nói:

“Lục Lưu… thiếp có chút đói bụng.”

Da mặt nàng mỏng, không dám trực tiếp nói hắn đi tịnh thất rửa ráy.

Lục Lưu hiểu ý, đáp:

“Ta đi đổi quần áo, nàng ăn chè hạt sen đi.”

“… Vâng.”

Giang Diệu gật đầu, thấy hắn tự mình đến tủ quần áo lấy tẩm y đi tịnh thất tắm rửa, mà ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng đều không gọi.

Giang Diệu không biết thường ngày Lục Lưu tắm rửa là do nha hoàn hay là gã sai vặt hầu hạ, nếu là nha hoàn, nàng tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không quá mức, dù sao chuyện như vậy cũng quá bình thường.

Trong lòng nàng vừa nghĩ, vừa ngồi ở bên cạnh bàn ăn chè hạt sen, bụng tuy rằng đói nhưng cũng không phải quá đói như vừa nãy.

Giang Diệu ăn non nửa bát, cảm thấy cái bụng đã no rồi, lại nhớ trước lúc xuất giá mẫu thân đã căn dặn nàng, nhất thời nàng do dự không biết có nên hay không nên đi vào hầu hạ hắn.

Nhưng mà nghĩ đến mình có thể sẽ nhìn thấy thân thể của nam nhân, Giang Diệu liền có chút lúng túng.

Đợi nàng do do dự dự hồi lâu đã nghe thấy bên trong tịnh thất tiếng nước ào ào dần dừng lại. Yên tĩnh, có lẽ là Lục Lưu đang mặc quần áo. Nàng ngước mắt nhìn, chỉ trong chốc lát, quả thực thấy Lục Lưu từ trong tịnh thất đi ra.

Nàng biết Lục Lưu nhìn thì gầy gò, nhưng thực tế thân thể hắn rất săn chắc, vai rộng eo hẹp, cực có ý vị nam nhân.

Hiện nay Lục Lưu vừa mới tắm rửa xong, mặc một thân bạch trù tẩm y, cổ áo hơi mở rộng, nước từ trên tóc không cẩn thận nhỏ xuống, đem lồng ngực của hắn ướt nhẹp, giọt nước lại tiếp tục nghịch ngợm chảy xuống dưới, không biết được là đã chảy xuống nơi nào.

Lục Lưu thấy tiểu thê tử đứng ngấy ngốc ở đằng kia, có lẽ hôm nay quá căng thẳng nên nàng không có nửa điểm hoạt bát đẹp đẽ như thường ngày, mà là đặc biệt yên tĩnh, đoan trang.

Lục Lưu đi qua nắm tay nàng, bóp mấy cái, thấy nàng rốt cục hoàn hồn, mới hỏi: “No rồi sao?”

Giang Diệu thành thực trả lời: “vâng.”

Nàng vốn ăn ít, hiện nay ăn nửa bát chè hạt sen, còn có thêm mấy khối điểm tâm, tự nhiên là no rồi.

Lục Lưu không nhiều lời, nghe nàng trả lời xong, liền nắm tay nàng hướng về phía giường.

Giang Diệu lúc này mới phản ứng được.

Nàng liếc mắt nhìn đại hồng hỉ trướng treo bên giường, giường rất lớn, so với giường trong Cẩm Tú viện của nàng thì phải lớn gấp hai lần…ừm… còn rất chắc chắn nữa.

Trong lúc Giang Diệu nghĩ lung tung thì người cũng đã bị hắn dắt đi rồi, sau đó đứng ngốc ở bên giường.

Lục Lưu cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của nàng, không hiểu làm sao mà lại rất khiến người yêu thích, hắn bèn cười khanh khách nói:

“Chúng ta ngủ sớm chút đi.”

Giang Diệu thật sự muốn sớm đi ngủ. Nhưng nàng rõ ràng, vào lúc này lên giường thì còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu phải hoàn thành. Lấy kinh nghiệm ba ngày nàng đọc xuân cung đồ ra suy đoán, nếu thời gian thi hành nhiệm vụ ngắn một chút thì còn cố gắng có thể chịu đựng, còn nếu thời gian mà dài một chút, thì đây chính là một công việc tay chân nặng nhọc…