Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 131: Chỉ một nữ nhân




? edit: Phương Moe ?

Giang Diệu nằm nhoài sau tấm bình phong, hai chân mềm nhũn, mỏi rã rời, căn bản là đứng không được vững.

Nàng cắn cắn môi, nhìn thứ chất lỏng chảy dọc từ trên đùi mình xuống, xấu hổ nhìn nam nhân bên cạnh đang giúp nàng sửa soạn lại quần áo, nước mắt rưng rưng nói:

“Chàng đáng gét… không cho chàng chạm vào thiếp.”

Lục Lưu ôm lấy thê tử từ phía sau, nắm bàn tay nhỏ của nàng đưa lên môi hôn một cái, mặt mày lại vui vẻ nói:

“Là ta không tốt..”

Rồi hắn đem mặt dán sát vào, nói tiếp:

“Có điều đây cũng không phải tại ta, ta ở bên ngoài luôn quy củ, không hề trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu trở về nhà mà nửa điểm ham muốn nàng cũng không có, vậy nàng sẽ lo lắng, không phải sao?”

Hứ… hắn còn nguỵ biện! Giang Diệu mới không tin, nàng cảm thấy hắn chính là người háo sắc, nào có quy củ như vậy??

Có điều nàng cũng nghe qua một ít chuyện, thê tử muốn biết phu quân của mình có hay không có ở bên ngoài phong lưu thì buổi tối ở trên giường nhỏ thăm dò một phen, nếu phu quân trên giường uy phong nhiệt tình, vậy chứng tỏ không ở bên ngoài vụng trộm; còn nếu phu quân đối mặt với thê tử thiên kiều bá mị mà nửa điểm cũng không có phản ứng, rồi liền mấy ngày cũng không có ân ái vợ chồng, nếu có mấy biểu hiện này thì chắc chắn bên ngoài có nữ nhân khác.

Một khắc trước Giang Diệu vẫn còn cáu kỉnh, hiện nay nghe Lục Lưu cãi chày cãi cối, rồi lại liên tưởng đến chuyện này, Giang Diệu đã dần dần nguôi giận.

Có điều nghĩ đễn vừa nãy Bảo Cân, Bảo Lục còn đứng ở bên ngoài, Giang Diệu lập tức đỏ bừng mặt, nghẹn ngào nói:

“Tại chàng… thiếp không có mắt mũi nào mà gặp người rồi.”

Lục Lưu thu dọn lại thật tốt xiêm y, đem thê tử ôm lấy, mặt đối mặt cọ cọ chóp mũi của nàng, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng:

“Trong lòng nàng nghĩ gì, nàng cho rằng ta không biết sao? Nàng cứ ngoan ngoãn cho ta, ta sẽ bảo vệ cưng chiều nàng đàng hoàng, đảm bảo không đi ra ngoài làm mấy chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lời này nói… Giang Diệu trợn hai mắt như chuông đồng, làm ra dáng vẻ hung hãn:

“Vậy nếu thiếp không ngoan, vậy thì chàng có cớ đi trêu hoa ghẹo nguyệt hửm??”

Lục Lưu thở dài, nắm tay nhỏ của nàng đưa lên miệng cắn hờ một cái, trầm giọng nói:

“Vậy ta đành phải chịu oan ức… dùng biện pháp khác thôi.”

Cái gì mà biện pháp khác? Giang Diệu đang sững sờ, đã thấy hắn cười cười nhìn tay nàng, nhất thời nàng liền nhớ tới hình ảnh Lục Lưu nắm tay nàng để xử lý… lỗ tai Giang Diệu liền đỏ chót, nàng chỉ cảm thấy da mặt Lục Lưu càng ngày càng dầy, vậy mà ở trước mặt người khác thì lúc nào cũng thanh cao lạnh lùng.

Chân nàng mềm nhũn tựa ở trong ngực hắn, tuỳ ý để hắn ôm, nàng nghe thấy hắn thủ thỉ bên tai nàng:

“….Diệu Nhi, từ bé đến bây giờ, ta chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng, từ trước vẫn thế, hiện tại cũng vậy và cả sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi!”

Giang Diệu thông tuệ, làm sao không biết ý tứ này của Lục Lưu? Nàng nhếch miệng lên, tuy rằng nàng đã tự nhủ không nên để ý đến quá khứ, nhưng giờ khắc này nghe được lời này của Lục Lưu, trong lòng nàng rất là mừng rỡ. Nàng cười cười, giẫy giụa ra khỏi lồng ngực của hắn, sẵng giọng:

“Không thèm nói với chàng, thiếp đi tắm.”

Lục Lưu cũng cười vui vẻ, rồi theo nàng cùng vào tịnh thất tắm rửa.

(๑>◡<๑)

Ba ngày sau.

Giang Diệu xuất môn cùng Nhị tẩu và Tam tẩu đi Tương Nguyên tự.

Ngày hôm đó vừa vặn Lục Lưu cũng được nghỉ, nhưng làm sao mà thê tử không chịu cho hắn đi cùng, nên hắn cũng chỉ có thể ngậm ngùi ở lại Vương phủ.

Lục Lưu nhìn công văn một lúc, liền đứng dậy đi ra bên ngoài dạo.

Hoa cỏ ngoài sân viện, vì có nữ chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc mà nở rộ đến kiều diễm ướt át.

Trên hành lang có nhóm nha hoàn túm năm tụm ba đi qua, vốn mấy nha hoàn này bị điều đến Ngọc Bàn viện làm việc thì trong lòng rất là sợ hãi, nhưng không ngờ Vương phi lại là người hiền lành, thân thiện, nên trên mặt bọn họ cũng nhiều hơn mấy phần nụ cười.

Một tiểu nha hoàn có khuôn mặt mập mạp, đem xiêm y từ phòng giặt đồ đi ra, ngữ khí kinh ngạc nói với nha hoàn cao gầy bên cạnh:

“Muội cũng biết chuyện này sao? Chuyện xảy ra ngày ấy, nha hoàn bên người Vương phi không dám nói lung tung, có điều tỷ có giao hảo tốt với một tỷ muội, mà ngày hôm đó tỷ muội ấy lại vừa vặn đi ngang qua nên nhìn thấy. Đại công tử trong ngày thường là người hiền lành lịch sự, quân tử khiêm tốn, vậy mà ngày ấy còn chưa biết rõ ràng chuyện gì lại đi nói Vương phi như vậy. Cũng may nhờ Vương phi của chúng ta rộng lượng, nếu đổi lại là người khác, còn không phải nháo đến chỗ của Vương gia sao??.”

“… Đúng đấy, đúng đấy, Vương phi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình lại rất rốt, chẳng trách lại được Vương gia sủng như vậy. Lục tỷ tỷ, tỷ nói một chút xem, Vương gia cưng chiều bảo bối người như thế, cuối cùng lại bị chất nhi con của thứ huynh chỉ trích như vậy, nếu Vương gia mà biết được chuyện này, còn không phải là đau lòng chết sao?”

Nha hoàn mập mạp được gọi là “Lục tỷ tỷ” kia đang định đáp lời, thì đã thấy cách đó không xa nam nhân như ngọc, toả ra hơi thở lạnh lẽo khiếp người, nhất thời làm nàng sợ đến nỗi hai chân đều mềm nhũn, mặt mày trắng bệch, vội vội vàng vàng quỳ xuống:

“Nô tỳ gặp qua Vương gia.”

Nha hoàn còn lại cũng “Phù phù” một tiếng quỳ xuống.

Lục Lưu chậm rãi đi qua, cúi đầu nhìn hai tiểu nha hoàn này một chút, nói:

“Đem chuyện mới vừa nói, kể lại từ đầu đến cuối một lần nữa cho Bản vương.”

Nha hoàn họ Lục vội vàng đáp lại, âm thanh run sợ nói:

“Ba ngày trước, Vương phi nhìn thấy Nhị công tử không cẩn thận bị ngã, nên muốn đưa Nhị công tử về viện bôi thuốc, vừa vặn Đại công tử nhìn thấy. Đại công tử lại cho rằng… cho rằng Vương phi làm hại Nhị công tử bị thương, nên Đại công tử liền chỉ trích Vương phi là lòng dạ độc ác, rồi còn nói Vương phi mấy câu.”

(๑>◡<๑)

Lúc này tại sườn núi của Tương Nguyên tự.

Giang Diệu đi đến nơi, nhìn thấy Lương Thanh Huyên và Tiết Kim Nguyệt bước từ xe ngựa xuống, nàng liền nở nụ cười dịu dàng đi tới, nhưng phía sau hai người kia, Giang Diệu còn thấy một tiểu cô nương mặc một thân váy dài màu xanh lục thêu hoa sen.

Tiểu cô nương kia cùng Lương Thanh Huyên vừa nói vừa cười, quan hệ thật là thân mật.

Còn Tiết Kim Nguyệt thì hai gò má hồng hào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút nào oan ức mà Giang Diệu đã gặp lúc nàng về lại mặt, hiển nhiên mấy ngày này Tiết biểu tỷ được Nhị ca Giang Thừa Hứa chăm sóc vô cùng tốt.

Giang Diệu nhìn mặt Nhị tẩu tròn một vòng, trêu ghẹo:

“Mới mấy ngày không gặp, sao đã mập ra rồi?” Nói xong nàng còn xoa bóp mặt Tiết Kim Nguyệt:

“Nhìn này… thành hai cằm rồi đó.”

Có sao? Tiết Kim Nguyệt không hề phát hiện, giờ khắc này nghe Giang Diệu nói, liền vội vã cuống cuồng sờ lên mặt mình. Thân thể nhỏ bé này được nuôi đến béo trắng, cái bụng còn chưa có lộ ra mà những nơi khác đã mập lên trước rồi.

Tiết Kim Nguyệt âm thầm ảo não, nhưng nàng không thể không ngoan ngoan nghe theo phu quân, vì phu quân cho nàng ăn quá nhiều, khó tránh khỏi mập nhanh như thế.

Cùng Tiết Kim Nguyệt chào hỏi, Giang Diệu mới mỉm cười nhìn Lương Thanh Huyên, gọi một tiếng “Tam tẩu.” Rồi nhìn Đường Anh bên cạnh Lương Thanh Huyên, hô: “Đường tỷ tỷ.”

Đường Anh chưa từng thấy Giang Diệu sau khi muội ấy trở thành Tuyên Vương phi, giờ khắc này thấy Giang Diệu ăn mặc một thân như ý màu đỏ nhạt cùng với đoạn quần trắng bạc, chân đi giày thêu hoa sen sợi vàng, toàn thân quý khí sang trọng, đây không phải mỗi tiểu cô nương nào cũng đều có thể toát ra được.

Rồi nhìn lên búi tóc và trâm hoa cùng khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười, tuy rằng vẫn còn nét trẻ con, nhưng dĩ nhiên có được khí thế của đương gia chủ mẫu.

Đường Anh ngượng ngùng nói:

“Cũng đã là Tuyên Vương phi, gọi ta như vậy, ta sợ có chút chịu đựng không nổi.”

Ở trong kinh thành một thời gian, Đường Anh cũng dần dần thích ứng được với quy củ nơi đây, đặc biệt về mặt thân phận là nửa phần không thể vượt khuôn phép.

Nhìn Đường Anh khách khí như vậy, rồi Giang Diệu lại thấy Đường Anh cùng Lương Thanh Huyên có tình cảm vô cùng tốt, liền biết hai người này đã trở thành bạn chung hoạn nạn kể từ ngày tết Nguyên Tiêu.

Nhưng đời trước, nàng cùng Đường Anh mới là bạn tâm giao… Tuy nhiên Đường Anh đã không còn là Tam tẩu tẩu của nàng nên cũng không có đạo lý gì mà tỷ ấy lại thân thiết với nàng.

Giang Diệu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nhìn thấy thứ thuộc về mình bị người khác lấy mất, trong lòng nàng có chút rầu rĩ, vội vàng nắm tay Đường Anh nói:

“Đường tỷ tỷ đừng khách khí như vậy, chúng ta đều là tỷ muội chơi với nhau, nơi nào còn Vương phi với không Vương phi. Tỷ vẫn gọi muội là Giang muội muội là được rồi, không được gọi muội là Vương phi, muội sẽ không trả lời tỷ đâu.”

Đường Anh là người thoải mái, liền biết Giang Diệu không thích quy củ gò bó, hiện nay nhìn muội ấy giận hờn, vội vàng chịu thua nói:

“Được, tỷ liền nghe theo Giang muội muội.”

Nàng cười cười, dương dương đắc ý nói:

“Có Tuyên Vương phi là tỷ muội tốt, nếu tỷ nói ra thì không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ đây.”

Vì Đường Anh không tiếc khuê dự của chính mình mà cứu Lương Thanh Huyên, Trấn Quốc Công phủ tự nhiên đối với Đường Anh vô cùng cảm kích, mà Trấn Quốc công phu nhân chủ động nói muốn thay Đường Anh làm mai, nên Trấn Quốc Công phủ và Đường gia tự nhiên qua lại với nhau thân thiết hơn.

Giới quý tộc trong kinh thành này đều mắt cao hơn đầu, hiện nay thấy Đường phủ có quan hệ tốt với Trấn Quốc Công phủ, nên mọi người đối với Đường Anh đến từ địa phương nhỏ này, cũng đã nhiệt tình hơn một chút.

Bây giờ cũng có người tới cửa giúp Đường Anh làm mai.

Kiều Thị nghĩ nếu đã đáp ứng tìm cho Đường Anh một mối hôn nhân tốt thì tất nhiên phải chọn lựa kỹ lưỡng, với lại Đường Anh có điều kiện tốt, không việc gì phải vội vàng gả đi.

Còn nữa, Kiều Thị chỉ có một nữ nhi là Giang Diệu, còn chưa có cơ hội tuyển chọn vị hôn phu cho nữ nhi thì đã bị Tuyên Vương nhìn chằm chằm bảo vệ rồi, lúc này Kiều Thị được tuyển chọn giúp Đường Anh, vậy cũng coi như là thoả lòng mong ước.

Bốn người cười cười nói nói, rất là hợp ý. Tiết Kim Nguyệt trêu ghẹo nói:

“Diệu Diệu không biết chứ, hiện tại Đường muội muội có bao nhiêu quý hiếm, có rất nhiều nhà tới cửa làm mai đấy.”

Đường Anh tuy rằng lẫm lẫm liệt liệt, nhưng đến cùng vẫn còn là một cô nương gia, nói tới việc hôn nhân khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, liền bất mãn quay về Tiết Kim Nguyệt nói:

“Tiết tỷ tỷ đừng trêu ghẹo muội. Rất ngượng ngùng.”

Mặt này của Đường Anh quả thực đã đỏ như mông khỉ rồi.

Giang Diệu hy vọng Đường Anh có thể có một nhân duyên tốt, hỏi:

“Đó là công tử nhà ai vậy?”

Tiết Kim Nguyệt không nói, chỉ hướng về Đường Anh cười cười, ra hiệu để bản thân muội ấy tự nói.

Đường Anh nhăn nhó một phen, nói:

“Mấy ngày trước đây, người Tống phủ tới cửa cầu hôn cho Tống tam công tử, nương của tỷ rất hài lòng…”

Tống phủ. Giang Diệu cân nhắc một phen, hỏi:

“Tống phủ chính là Đại Lý tự Thiếu Khanh kia sao?”

Đường Anh nắm chặt khăn gật đầu.

Nụ cười trên mặt Giang Diệu ngừng lại. Nếu thật sự là Tống tam công tử của Tống phủ này, vậy thì không ổn. Kỳ thực, nếu như có thể thuận lợi thì đây cũng là một mối hôn nhân tốt, Tống tam công tử xuất thân từ chi thứ hai, là người hiền lành lịch sự, đọc đủ thứ thi thư quân tử, ở Tung Sơn thư viện cũng được Phu tử tán thưởng. Đường Anh có thể thuận lợi gả đi, đương nhiên là tốt đẹp. Nhưng mà… Nếu nàng nhớ không sai thì đời trước vị Tống tam công tử này trên đường đi thăm ngoại tổ phụ, không cẩn thận té gãy chân, cuối cùng phải cưa đứt đi một chân để bảo toàn tính mạng. Lúc ấy, Tống tam công tử cũng chuẩn bị làm mai, nhưng sau đó hắn vì không muốn làm lỡ dở cô nương gia, mà đã lui lại hôn sự này.

Tuy rằng Giang Diệu đồng tình với vị Tam công tử này, nhưng nàng vẫn có tâm tư riêng, nàng không muốn Đường Anh phải gả cho người chỉ còn có một chân.

Tiết Kim Nguyệt đúng là không hề phát giác ra Giang Diệu có điểm khác lạ, liền nói:

“Mà nói mới nhớ, vị Tống tam công tử này cùng Tuyên Vương còn có chút quan hệ. Nếu dựa theo bối phận thì sợ là hắn phải kêu Tuyên Vương một tiếng thúc thúc …”

Nói xong, Tiết Kim Nguyệt liền nở nụ cười:

“Vậy nếu Đường muội muội gả cho Tống tam công tử, vậy chẳng phải là sẽ gọi Diệu Diệu là thẩm thẩm sao.”

Mẫu thân của Lục Lưu – Tống thị xuất thân từ Tống gia, chỉ là sau đó cả nhà Tống gia rời về Dân Châu. Mà Đại Lý tự Thiếu Khanh – Tống Thanh Hồng, chính là chi nhỏ tách ra khỏi Tống gia để lập môn hộ ở nơi khác, quan hệ với Lục Lưu tụ nhiên chênh lệch rất nhiều.

Đường Anh xấu hổ, nói:

“Chuyện này còn chưa có quyết định đâu, mẹ của muội nói đợi lần sau xem thành ý của họ.”

Tuy nói thì như vậy, nhưng mẫu thân Đường Anh – Tôn thị rất vừa ý hôn sự này.

Nhưng Giang Diệu biết, lần tới thời điểm Tống gia đến Đường phủ, sợ không phải là bàn việc hôn nhân, mà là nói rõ thương thế của Tống tam công tử, không muốn làm lỡ nhân duyên của Đường Anh.

Giang Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:

“Đường tỷ tỷ đã thấy vị Tống tam công tử kia chưa?

Đường Anh lắc đầu một cái, nói:

“Chưa từng. Có điều tỷ nghe nói hắn mấy ngày này đang đi thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, nương của tỷ nói nam tử hiếu thuận thì nội tâm sẽ không xấu, bảo tỷ đừng chọn nhiều, lần này liền gả đi.”

Giang Diệu không lên tiếng. Nếu Đường Anh chưa từng thấy mặt, cho dù hôn sự này không thành thì cũng không quá khó chịu. Mà đời trước Tống tam công tử đi tới thăm ngoại tổ phụ gia thì bị thương, đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi.

Giang Diệu nhất thời sinh ra luống cuống, nàng vẫn tình nguyện muốn chính mình không biết được những chuyện này.

Lúc này, Bảo Cân ở bên tai Giang Diệu thoáng nhắc nhở, nói:

“Vương phi, người nhìn —— ”

Giang Diệu theo ánh mắt Bảo Cân thấy cách đó không xa dưới cây lớn có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nói chuyện, cử chỉ có chút thân mật. Giang Diệu lẳng lặng nhìn Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, nàng đúng là không nghĩ tới hai người bọn họ vẫn cùng nhau ở một nơi.

Giang Diệu không muốn nhìn, liền theo hai vị tẩu tẩu đi lên núi cầu bình an cho Lục Lưu.