Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 99: Diệu Diệu tưởng bở




? edit: Phương Moe ?

Giang Diệu tiến vào lều vải của mình nghỉ ngơi, Bảo Lục tiến lại nói:

“Tiểu thư, vừa nãy nha hoàn bên người Tiết tiểu thư nói với nô tỳ là một lúc nữa Tiết tiểu thư sẽ đến.”

Sau này Tiết Kim Nguyệt sẽ là tiểu cô tử của Trưởng công chúa nên hôm nay cùng đi đến đây cũng không phải là chuyện gì ngạc nhiên.

Giang Diệu gật đầu, hướng về Bảo Lục nói:

“Ừm, ta biết rồi. Vậy em đi chuẩn bị một chút điểm tâm mà Tiết biểu tỷ thích ăn đi.”

Bảo Lục biết rõ khẩu vị của Tiết Kim Nguyệt, nghe tiểu thư nói xong thì liền gật đầu rồi lui xuống chuẩn bị.

Giang Diệu quan sát toàn bộ bên trong lều cỏ, tuy rằng không có cách nào đánh đồng với trong phủ, nhưng cũng hoàn toàn đầy đủ nằm khỏi dự liệu của nàng. Nàng rất hài lòng.

Giang Diệu nằm nhoài trên giường nhỏ nghỉ ngơi chốc lát, chờ Bảo Lục đều đã chuẩn bị xong bánh ngọt kỹ càng, mà Tiết Kim Nguyệt còn chưa đến đây, Giang Diệu thấy đúng là kỳ quái, nàng bèn đứng dậy quay về Bảo Lục nói:

“Em đi ra ngoài xem một chút đi.”

Ở phía lều của Tiết Kim Nguyệt, sau khi phái nha hoàn truyền lời xong, nàng liền lập tức hướng về phía lều vải của Trấn Quốc Công phủ.

Mà từ hồi cùng Giang Thừa Hứa định thân, Tiết Kim Nguyệt càng ngày càng chú trọng đến bề ngoài của chính mình, tâm trạng vừa có chút căng thẳng lại vừa có chút hồi hộp mong chờ.

Thời điểm đi vào khu vực của Trấn Quốc Công phủ, lúc nàng đang đi qua một cái lều vải thì bên trong đột nhiên duỗi ra một cánh tay, vững vàng che miệng nàng, sau đó một tay kia ôm lấy eo nàng, trực tiếp đem nàng kéo vào trong.

Tiết Kim Nguyệt nhát gan, nhất thời không nghĩ được nhiều, đều bị doạ cho sắp khóc. Sau đó nàng mới phản ứng lại, chính là tàn nhẫn há miệng hướng về bàn tay đang che miệng nàng cắn tới, dáng vẻ như muốn liều mạng.

Lúc này lại nghe phía trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh quen thuộc:

“… Là ta.”

Hả? Tiết Kim Nguyệt rưng rưng muốn khóc, vẻ mặt ngạc nhiên một trận, chớp chớp mắt to ngập nước long lanh, sau đấy nàng được nam nhân phía sau xoay người lại.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, không có kinh hỉ, chỉ oán giận:

“Nhị biểu ca…”

Nàng muốn nói không muốn để ý đến hắn, nhưng đến cùng tâm vẫn không tàn nhẫn buông lời nói được, chỉ tức giận chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng cánh tay của nam nhân vững vàng ôm chặt nàng, nói cái gì cũng không chịu thả nàng ra.

Tiết Kim Nguyệt cuống lên, nhỏ giọng nói lầm bầm:

“Nha hoàn của muội còn ở bên ngoài…”

Giang Thừa Hứa nhìn đôi mắt của nàng, thấp giọng nói:

“Lúc này không phải không có vào sao?”

Nghe hắn nói xong, Tiết Kim Nguyệt nhất thời hiểu rõ, trong lòng nàng tức giận nhưng lại nhát gan không dám mắng hắn, chỉ có thể ủy khuất nói:

“Nhị biểu ca làm muội sợ…”

Tuổi nàng so với Giang Diệu tuy lớn hơn một chút, nhưng lá gan này chỉ nhỏ bằng một phần mười của cô nương gia bình thường, hơn nữa nàng cũng là đơn thuần ngây thơ, vào lúc này viền mắt cũng hồng hồng như con thỏ nhỏ bị doạ sợ, làm người ta thật đau lòng.

Giang Thừa Hứa xưa nay lạnh lùng, nhưng đối diện với tiểu cô nương mình thích thì lòng hắn vẫn là mềm nhũn.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mắt nàng, thấy nàng muốn né tránh, hắn liền nhíu mày lại, theo bản năng nâng phía sau gáy nàng, rồi mạnh mẽ hôn xuống, còn bàn tay thì vươn lên nơi mềm mại của nàng mà xoa nắn.

Chỉ là hắn còn chưa đủ nhẫn tâm, thấy nàng oan ức nghẹn ngào, động tác hôn môi tự nhiên cũng ôn hòa hơn, mới đầu tiểu cô nương vốn là bị chấn kinh nên chống lại, lúc này cũng bởi vì hắn ôn nhu mà tiểu cô nương theo bản năng giơ tay ôm lấy thân thể nam nhân, ngẩng đầu nghênh hợp.

Nụ hôn dài kết thúc, gò má Tiết Kim Nguyệt mắc cỡ nóng bỏng, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Diệu Diệu đang chờ muội.”

Giang Thừa Hứa “Ân” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng thơm một cái lên đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, cúi đầu chống đỡ lên cái trán của nàng.

Đôi mắt to tròn của Tiết Kim Nguyệt thoáng hiện lên nét sợ hãi, đến khi đối mặt với con ngươi u trầm của nam nhân, nàng nhất thời ngượng ngùng thu ánh mắt lại.

Có ví dụ vài lần trước, nàng hiểu được Nhị biểu ca thích nàng ngoan ngoãn nghe lời, không được có ý phản kháng. Quả nhiên, nàng ngoan, hắn liền ngừng tay.

Tiết Kim Nguyệt cúi đầu, nhìn xiêm y trên người mình bị vò nhiều nếp nhăn, còn nơi ngực… Gò má nàng đỏ đến mức muốn chảy máu, càng phát giác hắn càng ngày càng được voi đòi tiên. Nhưng hắn lại cứ nhiều lần như vậy, đem nàng doạ đến sững sờ, hắn liền ỷ vào thấy nàng đần nên dám làm gì hắn.

Tiết Kim Nguyệt lại là người không thù dai, thấy hắn giúp mình sửa soạn lại xiêm y, trong lòng liền không có bực bội hắn nữa, đến khi tay hắn đụng tới xiêm y nơi ngực nàng làm dáng muốn mặc lại cho nàng, lúc này nàng mới vội vàng lui hai bước, yếu ớt nói:

“Muội… muội tự mình làm được.”

Chỗ này, không thể để cho hắn lại đụng vào!

Sửa soạn xong xuôi, Tiết Kim Nguyệt liền trốn chạy ra ngoài, như con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Tiết Kim Nguyệt thở hồng hộc chạy đi, ngay cả mặt nha hoàn thiếp thân cũng không dám nhìn, gò má nàng đỏ chót tiến vào lều vải của Giang Diệu.

Giang Diệu còn để Bảo Lục đi nhìn một cái, không ngờ biểu tỷ đã lại đây rồi. Nàng vội vàng đứng dậy, kéo biểu tỷ lại đây cùng ngồi, đến gần một chút mới thấy gò má Tiết Kim Nguyệt hồng hồng, môi cũng sưng đỏ.

Giang Diệu cũng không phải là tiểu cô nương vô tri, mà bản thân nàng cũng trải qua chuyện này nên tự nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nàng bèn lặng lẽ đến gần, nhỏ giọng hỏi:

“Biểu tỷ… Gặp Nhị ca của muội sao?”

Tiết Kim Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới ủy khuất nói:

“Tỷ mới không muốn tiếp tục để ý đến hắn.”

Thấy Giang Diệu che miệng cười không ngừng, nàng càng cảm thấy ngượng ngùng:

“Muội cùng Nhị ca của muội đều xấu như nhau, toàn muốn bắt nạt ta.”

Giang Diệu nào dám bắt nạt? Với lại nàng cũng không chê cười biểu tỷ. Ngược lại hai người đều sắp kết hôn mà Nhị ca vẫn không có cơ hội cùng biểu tỷ gặp mặt, lúc này rốt cục gặp được rồi, khó tránh khỏi có chút kích động. Có điều may mà biểu tỷ làm xong chuyện xấu thì đến tìm nàng, chứ để gương mặt như thế mà đi ra ngoài thì kẻ ngu si cũng hiểu là xảy ra chuyện gì.

Giang Diệu nhanh chóng để Bảo Lục chuẩn bị nước nóng cho Tiết Kim Nguyệt rửa mặt và trang điểm lại, chỉ là màu sắc bờ môi này so với lúc trước thì đậm hơn chút, Giang Diệu liền thoa cho biểu tỷ một ít son màu nhạt, nhìn mềm mại hồng hào, đúng là trông không ra đầu mối.

Xong xuôi đâu vào đó, Giang Diệu và Tiết Kim Nguyệt mới cùng nhau đi ra ngoài dạo.

Đã thấy Kiều Nguyên Bảo cũng tới.

Giang Diệu tinh tế nhìn, cảm thấy mập biểu đệ của nàng so với lúc trước có vẻ càng châu tròn ngọc sáng hơn, thầm nghĩ: Muốn gầy đi quả thực không được nha.

Nhưng Kiều Nguyên Bảo không ý thức được chuyện này. Lúc trước hắn không thích hoàng cung, cũng không thích tiến cung cùng Thụy Vương chơi đùa, nhà bếp trong cung làm ra bánh ngọt ăn quá ngon, Kiều Nguyên Bảo lại là người thèm ăn nên thường xuyên qua lại liền rất yêu thích tiến cung đi chơi.

Hôm nay đến Tây Sơn săn bắn, Thụy Vương đương nhiên phải đến, trước khi hắn đi, theo thói quen chạy tới Kiều phủ, kêu Kiều Nguyên Bảo cùng đi. Kiều Nguyên Bảo cảm thấy thú vị, mới miễn cưỡng gật đầu theo đến.

Giang Diệu và Tiết Kim Nguyệt hướng về Thuỵ Vương bên cạnh Kiều Nguyên Bảo hành lễ.

Có điều Thuỵ Vương điện hạ xưa nay hung hăng càn quấy, bây giờ lại dị thường bình dị gần gũi, theo Kiều Nguyên Bảo ngọt ngào hô:

“Giang tỷ tỷ, Tiết tỷ tỷ.”

Tiết Kim Nguyệt nghe nói Thụy Vương tính khí không tốt, là hỗn thế tiểu Ma vương, nhưng lúc này gặp mặt, nhìn vị tiểu thiếu niên này mặt mày trong sáng, tuy rằng sinh ra ở hoàng gia, nhưng lại hoạt bát đáng yêu, nụ cười xán lạn, thật là làm người yêu thích. Lại thấy Thụy Vương từ bên trong túi gấm trên éo lấy ra một khối bánh táo đưa cho nàng, nàng liền cười cười tiếp nhận.

Thầm nghĩ: Đồn đại quả thực không thể tin, tiểu thiếu niên bên người mang theo bánh ngọt thì có thể ngang ngược chỗ nào được chứ?

Kiều Nguyên Bảo quay về Giang Diệu nói:

“Tiểu biểu tỷ, A Đôn đáp ứng Nguyên Bảo sẽ đưa cho Nguyên Bảo một con hươu con. Chờ Nguyên Bảo cũng có hươu con, liền không cần ước ao của tiểu biểu tỷ nữa rồi.”

Bởi vì có hươu con, hắn mới bằng lòng đến.

Giang Diệu nhất thời không kịp phản ứng, sau mới biết trong miệng mập biểu đệ “A đôn” chính là nói vị Thụy Vương này, Lục Đôn chính là đại danh của Thụy Vương nha.

Không ngờ quan hệ của hai người còn giống như huynh đệ. Giang Diệu cũng vì mập biểu đệ mà cảm thấy cao hứng, dù sao bên người mập biểu đệ không có bằng hữu nào thật tâm, bằng không từ nhỏ đến lớn hắn cũng sẽ không quấn quít lấy nàng như vậy.

Lúc này Thụy Vương đang ở bên cạnh cũng nói:

“Nếu như ngươi yêu thích thì ta đưa cho ngươi một Đại lão hổ cũng được.”

Đại lão Hổ…. đôi mắt to của Kiều Nguyên Bảo chuyển động, trước đây hắn yêu thích Đại lão hổ, nhưng hiện tại hắn lại yêu thích hươu con đang nuôi trong phủ của tiểu biểu tỷ hơn. Hắn nghiêm mặt nói:

“Không, ta chỉ muốn nai con.”

Thụy Vương nửa điểm cũng không tức giận, cười híp mắt nói:

“Được, nai con thì nai con. Đường ca của ta rất lợi hại, chờ một lúc nữa ta sẽ nói cùng đường ca, để hắn chuẩn bị cho ngươi một con hươu con.”

Mặt mày Kiều Nguyên Bảo lúc này mới mỉm cười.

。・°°・(>_<)・°°・。

Cách đó không xa, Vệ Bảo Linh đang tản bộ, nàng nheo mắt nhìn thấy đằng trước có bốn người vừa nói vừa cười.

Bên cạnh Vệ Bảo Linh là một tiểu cô nương mặc nhu quần xanh biếc, vầng trán kiêu căng chính là Lục Linh Lung.

Lục Linh Lung theo ánh mắt Vệ Bảo Linh nhìn theo, lúc này mới nhẹ nhàng “Xì” một tiếng, nói:

“Bảo Linh, ngươi nhìn xem, Giang Diệu này cũng thật là lợi hại. Không chỉ cùng Tam thúc của ta định thân, mà quan hệ cùng Thụy Vương cũng tốt như vậy.”

Chuyện Giang Diệu cùng Tuyên Vương định thân, Vệ Bảo Linh cũng kinh ngạc hồi lâu. Nhưng nàng nhớ mang máng khi còn bé, Tuyên Vương xác thực đối với Giang Diệu rất đặc biệt. Nhưng khi đó Giang Diệu còn là một tiểu Nữ Oa, lại còn mập như vậy, căn bản Giang Diệu không sánh được nửa phần đáng yêu và thông tuệ của nàng nha.

Nàng vốn là chán ghét Giang Diệu, mà quan hệ của Giang Diệu và Hoắc Tuyền rất tốt nên nàng càng thêm chán ghét hơn.

Nhưng trước mắt, một người thì thành Hoàng hậu, một người thì sắp trở thành Tuyên Vương phi, mà nàng thì…

Vẻ mặt Vệ Bảo Linh có chút lờ mờ.

Chuyện trong cung, nàng cũng biết một ít. Biểu ca đối với Hoắc Tuyền vô cùng tốt, có người nói là tương kính như tân, ân ái ngọt ngào. Nghĩ đến biểu ca của nàng và Hoắc Tuyền cùng giường cùng gối, mỗi buổi tối nàng đều tức ngủ không được. Mà biểu ca nàng cũng đã rất lâu không tìm đến nàng, ở Tây Sơn săn bắn là một cơ hội tốt, hắn yêu thích nàng như thế, nhất định sẽ tìm đến nàng.

Nghĩ như vậy, Vệ Bảo Linh nhìn về lều vải hào hoa, phú quý tinh xảo của Đế hậu, đang có trọng binh đang canh gác cách đó không xa.

Lục Linh Lung nói lời này, là muốn Vệ Bảo Linh phụ họa theo nàng, nhưng không ngờ nàng ta giống như người câm, đúng là thật vô vị. Lục Linh Lung bĩu môi, thấy Vệ Bảo Linh đang nhìn về hướng lều vải của Đế hậu, tâm trạng liền hừ hừ nghĩ: Trong ngày thường thì hung hăng như vậy, nhưng giờ hoàng thượng đang trong thời kì tân hôn ngọt ngào, nào có thời gian đi xem vẻ mặt của ngươi như thế nào??

Ngày đầu tiên ở Tây Sơn, đúng là không có hoạt động gì, sau khi gặp qua Cảnh Huệ đế và Hoàng hậu thì từng người trở về lều vải nghỉ ngơi, chuẩn bị kĩ càng để ngày mai làm một vố lớn.

Buổi tối Giang Diệu nằm ở trên giường nhỏ, nàng và Lục Lưu đã hai tháng không gặp nhau, theo tính tình Lục Lưu thì đêm nay có thể hắn sẽ tới tìm nàng. Tuy rằng Giang Diệu biết như vậy là không được, nhưng nàng thực sự quá nhớ hắn nên cũng không lo nổi là lễ nghi hay không lễ nghi. Nàng cố ý xuyên một thân tẩm y mình thích nhất, người cũng thơm ngát nằm ở trên giường nhỏ, không ngờ canh hai đã qua mà Lục Lưu vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Tâm trạng Giang Diệu ảo não không thôi.

Tiểu cô nương tuổi còn trẻ liền liền hi vọng người mình thích cũng có cùng cảm giác trong lòng với mình, vậy mà trong lòng nàng mong gặp hắn, nhưng cái tên đầu gỗ toàn mụn nhọt kia nửa điểm cũng không hiểu phong tình.

Giang Diệu nhíu mày, thở dài một hơi.

Bảo Cân ở bên ngoài đi vào, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu thư còn chưa ngủ sao? Hay là muốn uống nước?”

Giang Diệu muốn một chén nước, “Rầm rầm” uống xong, đem toàn bộ lửa giận trong đầu dội sạch, sau đó đem chăn gấm kéo một cái, che đầu lại rồi lăn ra ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, bên ngoài đã sớm nhiệt nhiệt nháo nháo. Tiểu cô nương tuổi trẻ tự nhiên là tinh thần phấn chấn, cho dù đêm qua ngủ muộn một chút thì sáng sắc mặt hồng hào, tinh thần vẫn thoải mái như thường. Rửa mặt trang điểm xong, Giang Diệu đi ra ngoài dùng đồ ăn sáng.

Nhóm nha hoàn đem đồ ăn sáng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đây đều là những món thường ngày Giang Diệu thích ăn.

Bảo Lục cười khanh khách nói:

“Tiểu thư, đây là Tuyên Vương mới phái người đưa tới, có người nói là sáng sớm hôm nay Tuyên Vương vừa mới bắt được món ăn dân dã này.”

Giang Diệu nhìn nhìn thịt thỏ trong bát trước mặt, có chút thèm ăn, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, nàng khẩu thị tâm phi nói:

“Sáng sớm, ai muốn ăn đồ bóng mỡ như này?”

Ồ? Nụ cười của Bảo Lục hơi thu lại, nhìn nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, hôm qua thấy Tuyên Vương còn có dáng vẻ thẹn thùng, sao hôm nay liền buồn bực rồi. Bảo Lục không nghĩ ra, nhưng cũng không muốn để cho tiểu thư tức giận, liền vươn tay muốn dọn, nói:

“Vậy nô tỳ liền đổi món khác cho tiểu thư.”

“… Đừng.”

Thấy Bảo Lục thật sự muốn mang đi, Giang Diệu lập tức ngăn lại, vẻ mặt không muốn, nói:

“để đấy đi.”

Sớm như thế đã đi ra ngoài săn, sợ là đêm qua cũng chỉ ngủ có một chút đi. Nếu nàng không ăn, chẳng phải là phụ lòng hắn một phen tâm tư sao?

Bởi vậy, Giang Diệu liền cầm chiếc đũa gắp một miếng, cảm thấy thịt thỏ này ngọt ngào mềm mại, mùi vị béo ngậy mà không gây ngấy, mỹ vị cực kỳ… nàng liền không nhịn được mà ăn hết sạch, ăn đến miệng nhỏ cũng bóng loáng luôn…