Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 26




Ngày… tháng… năm nào đó, trời trong gió nhẹ, vạn dặm không một áng mây. Tiểu Quận chúa A Cẩn được đặt ngồi trên giường bên cửa sổ nhỏ, há miệng chờ A Bích đút ăn, canh trứng gà gì đó là ngon nhất! Còn nhớ nàng cũng đã từng là một nữ thanh niên tốt đẹp của thế kỷ hai mươi mốt, bây giờ đã lưu lạc đến mức được ăn canh trứng gà đã cảm thấy thỏa mãn trong lòng, thật là… thoải mái chua xót đến ngậm ngùi!

A Cẩn nuốt từng miếng giống như con sóc nhỏ, dáng vẻ cực kì đáng yêu, khiến A Bích vui vẻ: "Tiểu Quận chúa đáng yêu quá."

A Cẩn nghiêng đầu há miệng thật to để ăn canh trứng gà trong thìa, nghe vậy bèn cong môi cười một cái. Ta là người tốt vạn người mê! A Cẩn đang ăn hăng hái thì một giọng nữ xin cầu kiến từ ngoài cửa truyền đến. A Cẩn vội vàng xoay cổ sang nhìn, phát hiện người cầu kiến là Liên di nương. Nàng rụt đầu về, im lặng cảm thán vị Liên di nương này đúng là một đóa hoa sen trắng, đáng tiếc là, đóa hoa sen trắng gặp đàn ông cặn bã cũng uổng công!

Tuy nhiên A Cẩn vẫn bội phục thủ đoạn của mẫu thân nhà mình. Lại nói đến sáng hôm đó, Liên di nương là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của phụ thân nàng và thị nữ Doanh Doanh của ả ta, khóc lớn quậy phá, kết quả khiến cho phụ thân nàng chán ghét. Còn không phải à, ngay cả chuyện sáng sớm tiến cung xin phong Quận chúa cho A Điệp cũng phải gác lại. Không thể không nói, đầu thai vào làm con của phụ thân thế này phải có một mẫu thân thật tốt, nếu không thì sẽ như vậy đấy. Còn Doanh Doanh kia thì được mẫu thân nàng nâng thành di nương, địa vị ngang hàng với Liên di nương, đúng là khác biệt. Vốn là chủ tớ, chớp mắt cái đã biến thành kẻ thù! Nghĩ đến đây, A Cẩn thật muốn cảm thán, đúng là không có mặt trận nào thống nhất vĩnh viễn.

Lục Vương phi xem hết sổ sách trong phủ, vừa ra khỏi phòng trong đã thấy nhóc tỳ nhà mình đang ngoan ngoãn há lớn miệng ăn, gương mặt nhỏ nhắn đầy thỏa mãn. Bà mỉm cười đi đến bên cạnh A Cẩn, nhóc con liên tục cười với bà, Lục Vương phi sờ đầu nàng, nói: "Đừng cho A Cẩn ăn nhiều quá."

A Cẩn lập tức thấy như có sấm sét giữa trời quang, đừng nói nàng bị nhặt về nha? Thế mà không cho ăn! Dỗi!

Cảm nhận được tiểu nữ nhi đang giận dỗi, Lục Vương phi chọc chọc nàng: "Ăn nhiều không tiêu hóa được."

A Cẩn không nguyện ý, lẩm bẩm kéo tay Lục Vương phi, dáng vẻ cực kì lấy lòng. Vì một miếng ăn, nàng cũng liều mạng.

Lục Vương phi cảm thấy tiểu nha đầu nhà mình thật sự đáng yêu, khiến cho người ta hận không thể mang theo bên cạnh bất cứ lúc nào. Bà đang tính mở miệng thì thấy Lâm ma ma vội vàng bước vào, sắc mặt rất khó coi.

Lục Vương phi nhíu mày: "Có chuyện gì xảy ra?"

Lâm ma ma trả lời: "Vương gia về rồi."

"Sao? Lại dẫn theo một con "ngựa gầy Dương Châu" hả?" Bà đã quen rồi. Lục Vương phi nghĩ một chút, nở nụ cười: "Mấy ngày trước mới nạp hai vị di nương Vãn Thúy, Doanh Doanh. Đúng là có vẻ muốn ngủ với mỹ nhân khắp thiên hạ."

Lâm ma ma lắc đầu: "Không phải như thế, Vương gia bị thương!"

Lục Vương phi vui mừng nhướng mày: "Ái chà, ai có quyết đoán như thế. Dám đánh vị Vương gia không sợ gì cả của chúng ta." Cũng may không có người ngoài, nếu để bọn họ thấy dáng vẻ này của Lục Vương phi thì sợ là sẽ ồn ào lật trời.

Lâm ma ma do dự một lát, Lục Vương phi thấy biểu cảm kì quái của bà, lập tức đổi sắc mặt: "Là Tứ Vương gia à?"

Lâm ma ma gật đầu: "Còn không phải vậy ư."

Lục Vương phi lập tức đứng lên: "Dẫn ta đến đó." A Cẩn giơ tay Nhĩ Khang*, thế nhưng lúc này nào còn có ai quan tâm nàng... A Bích lau miệng giúp nàng: "Tiểu Quận chúa ngoan. Nào, chúng ta tiếp tục ăn ngon ngon."

A Cẩn rất buồn bực, nàng cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra mà! Vươn tay, lúc nào mới có thể trưởng thành đây!

Lục Vương phi vội vã đi đến phòng khách, chỉ thấy Lục Vương gia đang bày ra gương mặt đau khổ, thấy Lục Vương phi đến thì mặt khóc tang bổ nhào vào bên cạnh bà: "Mỹ Phù, nàng phải làm chủ cho ta! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, tại sao ông ta có thể đánh ta. Ta biết, ông ta đang ghen ghét ta, đúng là đang ghen ghét ta!"

Lục Vương phi suýt nữa không thở được, bà đuổi những người lung tung rối loạn ra bên ngoài, kiềm lửa giận lại hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lục Vương gia kéo tay bà: "Cái người kia, nàng cũng biết rồi đó. Ai biết tại sao ông ta nổi điên, ta thấy ông ta đang ghen ghét ta anh tuấn phóng khoáng hơn." Mắt Lục Vương gia nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Lục Vương phi. Lục Vương phi nhạy cảm phát hiện, bà đè lửa giận xuống, tiếp tục hỏi: "Vương gia, nếu như ông không nói, sao chúng ta tiến cung được? Ông ta đánh ông thế này, chúng ta phải vào cung cầu xin Hoàng Thượng lấy lại công bằng cho chúng ta. Mọi người đều là Vương gia, cho dù ông ta là huynh trưởng cũng không thể đánh ông thế này. Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, ông ta thế này là không nghĩ đến tâm trạng của ông."

Lục Vương gia hầm hừ gật đầu: "Còn không phải à. Chỉ là..." Giọng ông ta yếu xuống: "Không cần, không cần tiến cung gặp phụ hoàng nhỉ? Những chuyện nhỏ nhặt thế này sao có thể quầy rầy lão nhân gia được?"

Gương mặt Lục Vương phi ngập tràn lo lắng: "Mặc kệ lí do là gì, cũng không thể đánh người thế này được! Cho dù Vương gia làm sai, nhưng làm ca ca cũng không được đánh người thế chứ. Ông cũng đâu phải trẻ con, nhìn mặt mũi này thật khiến người ta đau lòng." Ánh mắt bà lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại cực kì lo lắng.

Lục Vương gia thấy không có ai, dứt khoát tựa vào ngực Lục Vương phi, giọng nói ông ta tràn ngập đáng thương: "Ta vốn không sai nha! Ta có ý tốt mà, hôm nay uống rượu ở bên ngoài thì gặp ông ta. Ta thấy ông ta cứ nhìn chằm chằm tiểu quan kia, dường như rất vui vẻ. Ta nghĩ ông ta đang bảo vệ thanh danh, thế nên không có ý mua đứt luôn. Vì muốn chữa trị quan hệ bình thường với nhau, ta lập tức mua người đưa đến phủ ông ta. Ông ta không cảm ơn ta thì thôi, lại còn đánh người thế này. Làm gì có chuyện như vậy được. Ta còn không phải là vì ông ta à? Nếu như ông ta không thích thì tại sao phải nhìn người ta chằm chằm chứ! Thật là một người trong ngoài không giống nhau."

Lục Vương phi "phì" một tiếng, chỉ tay vào Lục Vương gia, hỏi: "Ông mua tiểu quan đưa cho ông ta?"

Lục Vương gia gật đầu, tức giận: "Ta bỏ ra hai mươi lượng đấy!"

Lục Vương phi nhịn cười: "Chà, Vương gia đúng là chịu bỏ tiền."

Lục Vương gia gật đầu: "Còn không phải à! Ta nhớ nàng đã dặn, có thể ké người khác thì sẽ không tốn bạc nhà mình. Hài tử còn nhỏ, cần phải tích góp nhiều tiền, nếu không tương lai sẽ trở thành hoàng tộc lụn bại. Nhưng mà, nàng nói xem, ta có lòng tốt như vậy, kiếm lời gì chứ! Ông ta lại xem lòng tốt của ta như lòng lang dạ thú, cái quỷ gì chứ!"

Lục Vương phi nhíu mày: "Đúng thế, cái quỷ gì chứ! Nhưng mà Vương gia, chuyện này… ồn ào lớn rồi sao?"

Lục Vương gia ấm ức: "Ông ta đặc biệt đến trà lâu tìm đánh ta, nàng nói xem!"

"Những lời ông vừa nói với ta đều ồn ào ra ngoài rồi?" Gương mặt Lục Vương phi ngập tràn tươi cười.

Lục Vương gia ưỡn ngực: "Đương nhiên bản vương phải nói. Ta không thể chịu trận đánh này không được. Dáng dấp tiểu quan kia không tệ, ông ta đúng là không biết điều."

Lục Vương phi thật lòng cảm thấy Lục Vương gia không chịu oan trận đòn này.

"Đi, chúng ta tiến cung, không thể để trận đánh khổ sở này bị uổng phí được. Nếu như Tứ Vương gia tiến cung cáo trạng trước, đổi trắng thay đen, vậy ông sẽ càng bị thiệt thòi." Lục Vương phi đứng dậy nói.

Lục Vương gia nghe xong, lập tức mở miệng: "Thế ta cũng đi."