Thính Thần

Chương 11: Bình yên trước bão tố




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Cố Trọng nhìn những tép tỏi bắn bốn phương tám hướng, Lâm Thương Từ xấu hổ căng cứng người. Cô thu hồi biểu cảm sững sờ, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.

"Thớt nhà tôi không thích tỏi rồi."

Lâm Thương Từ cứng ngắc quay đầu nhìn Cố Trọng, sau đó lỗ tai đỏ bừng lên.

"Thương Từ, hay là cô chơi với Sếp Tổng đi, mình nó cô đơn lắm." Cố Trọng buột miệng gọi tên cô ấy, sau đó mới ý thức là hai người chưa thân thiết đến mức có thể gọi tên nhau, bèn bổ sung: "Tôi có thể gọi tên cô không? Cứ gọi là cô Lâm làm tôi cứ cảm giác như quay về thời đi học."

"Được, tôi sao cũng được." Lâm Thương Từ mở vòi nước rửa bàn tay căn bản không hề bẩn của mình, nói: "Tôi vào phòng vệ sinh tý."

"Phòng vệ sinh ở......"

Cố Trọng còn chưa kịp nói cho cô ấy biết phòng vệ sinh ở đâu, Lâm Thương Từ đã đi đúng hướng cần đến.

Đóng cửa phòng vệ sinh, hai tay Lâm Thương Từ nắm chặt thành quyền chống vào bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch đen, các loại chai lọ vại bình đặt một góc ngay ngắn ở góc quầy rửa. Cô ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, ánh đèn trong phòng vệ sinh yếu ớt, cô nhìn thấy lỗ tai đỏ hồng của mình, đưa tay nhéo nhéo, chỉ cảm thấy xấu hổ.

Quá xấu hổ, vờ vĩnh làm gì, có khi nào Cố Trọng lén cười nhạo sau lưng cô không? Biết thế từ đầu chơi với mèo cho rồi!

Cố Trọng vẫn nhớ rõ mình bỏ bao nhiêu tép tỏi, cô đi xung quanh nhặt những tép tỏi đó lên, tép cuối cùng nằm ở chỗ Sếp Tổng. Khi cô ngồi xuống còn thuận tay dùng ngón trỏ cào đầu nó, vừa cào vừa hỏi nó:

"Cô ấy có chút đáng yêu phải không Sếp?"

"Mewww ~" Tiếng meo này xem như trả lời cô.

Khi Lâm Thương Từ ra khỏi phòng vệ sinh, cô nghe thấy tiếng đập mạnh trong bếp, cô lén nhìn xem. Cố Trọng cầm dao bản to đang đập tỏi, cô âm thầm học hỏi, hóa ra là đập như vậy, phải hơi nghiêng dao thì đập mới không bay tỏi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Trọng không quay đầu đã nói: "Thương Từ, cô giúp tôi chơi với Sếp Tổng một lúc được không?"

Một giọng nói nhỏ xíu phát ra từ cuống họng: "Được."

Lâm Thương Từ lê dép vào phòng khách, Sếp Tổng nhe răng với cô giống như đang cảnh cáo trò đánh lén vừa rồi.

Lâm Thương Từ ngồi xổm, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu nhìn nó, nói: "Xin lỗi nha?"

Đôi mắt của Sếp Tổng có hai màu khác nhau, một bên màu lam, một bên màu vàng, hệt như đá quý. Nó bày tỏ sự không hài lòng với âm cuối câu "Xin lỗi nha" của Lâm Thương Từ.

Lâm Thương Từ ngẫm nghĩ, lấy một chiếc bút laser từ trong túi ra, chỉ to bằng ngón tay. Cô để điểm laser vẽ vài vòng trước mắt Sếp Tổng, rõ ràng Sếp Tổng thấy hứng thú. Thế là cô di chuyển điểm laser hướng ra xa, quả nhiên Sếp Tổng bắt đầu đuổi theo điểm laser, liên tục dùng móng vuốt muốn bắt lấy.

Cô thoải mái thong dong ngồi dưới đất, dựa lưng vào thành sofa bắt đầu chơi với mèo.

Cố Trọng bận rộn trong bếp, cô bớt thời gian nhìn thoáng qua phòng khách, thấy Lâm Thương Từ cười lộ cả răng chơi rất vui vẻ. Cô cũng vui vẻ, thế là bỏ thêm hai muỗng muối vào canh!

Cố Trọng tay chân lanh lẹ, chưa đầy một giờ đã nấu xong hết. Lâm Thương Từ nghe tiếng tắt bếp, quay đầu thấy Cố Trọng đưa tay ra sau lưng tháo tạp dề, tháo khó nên ấn đường cô ấy nhăn lại như một gò núi nhỏ. Lâm Thương Từ cất bút laser đi vào phòng bếp, đưa tay cởi giúp cô ấy.

"Cảm ơn." Cố Trọng thả tay.

Lâm Thương Từ dùng móng tay tháo từng nút kết bị thắt chặt, cô và Cố Trọng cao xấp xỉ, có thể ngửi rõ mùi hương trên người cô ấy. Mùi dầu khói thoang thoảng, còn có mùi tươi mát từ mái tóc vô tình lướt qua.

Có lẽ loại dầu gội cô ấy dùng không phải là những thương hiệu phổ biến trên thị trường, da đầu Lâm Thương Từ rất nhạy cảm, cô đã dùng qua phần lớn các loại dầu gội, mà mùi dầu gội của Cố Trọng cô chưa ngửi thấy bao giờ.

Lâm Thương Từ lơ đãng hỏi: "Cô dùng dầu gội gì vậy?"

Cố Trọng bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh trả lời: "Villain, một hãng quốc tế."

"À." Lâm Thương Từ gật gật đầu, nút thắt được tháo lỏng.

Cố Trọng cởi tạp dề, khi cô ấy xoay người đối mặt Lâm Thương Từ, bốn chữ lớn "Thịnh Thế Mỹ Nhan" đột nhiên trở nên rất bắt mắt.

"Áo đẹp đấy." Lâm Thương Từ nói một câu.

Giọng điệu đều đều, nghe không rõ là đang châm biếm hay khen thật.

"Hậu viện hội tự thiết kế, dù sao cũng là áo, mặc đi ngủ cũng được." Cố Trọng muốn qua loa kết thúc chủ đề này.

*Hậu viện hội: Một hình thức tổ chức của người hâm mộ khá giống fanclub bên Trung, có quan hệ khá mật thiết với công ty quản lý của ngôi sao đó.

Nói thật, chất liệu quần áo khá tốt, mặc cũng rất thoải mái, cho nên bình thường cô mặc trong nhà cũng thành quen. Tuy nhiên, hôm nay có Lâm Thương Từ đến nhà, cô định chờ cô ấy đến sẽ thay một bộ đồ lịch sự hơn, nhưng khi cô xuống lầu đón cô ấy lại quên mất, thế là cứ mặc cái áo "Thịnh Thế Mỹ Nhan" này.

Tránh cho Lâm Thương Từ lại khai thác thêm những chủ đề kỳ lạ, Cố Trọng vội vàng mời cô ấy vào bàn ăn, lấp đầy suy nghĩ của cô ấy bằng một bàn mỹ vị.

Cố Trọng mỏi mắt mong đợi nhìn chằm chằm Lâm Thương Từ, làm cô ấy mất tự nhiên. Lâm Thương Từ cúi đầu nhìn đồ ăn, sau đó im lặng ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Cô không ăn sao?"

"Cô ăn trước đi." Cố Trọng chống má, cô tự nhận trù nghệ của mình không tệ lắm.

Bởi vì khi còn vô danh, cô đã rất nỗ lực cải thiện mọi mặt của bản thân như nấu nướng, thủ công,... để sau này nếu có ngày nổi tiếng sẽ có ích khi xuất hiện trên các chương trình. Đặc biệt là hai năm gần đây, phong cách sống liên quan đến du lịch và ẩm thực đang thịnh hành trong các chương trình tạp kỹ, cho nên cô rất tự tin về khả năng nấu nướng của mình.

Ai ngờ Lâm Thương Từ lại đặt đũa xuống, nói: "Cô ăn trước đi."

Không biết Cố Trọng có lén làm gì không, cô ấy thấy hơi lo.

"Cô ăn trước."

"Cô trước đi."

Hai người từ ban đầu khách sáo đến cuối cùng trở thành d ục vọng hiếu thắng hơn thua không thể hiểu nổi, Cố Trọng nhận ra nếu tiếp tục "khách sáo" thì bữa cơm này không cần phải ăn nữa.

"Ăn cùng lúc, được không?" Rốt cuộc Cố Trọng cũng cầm đũa.

"Được." Lâm Thương Từ cũng cầm đũa, hai người quan sát đối phương gắp đồ ăn, sau đó bỏ vào miệng cùng lúc.

Lâm Thương Từ chỉ mới nhai vài miếng lại vô thức mở to hai mắt, Cố Trọng biết phản ứng này của cô ấy chứng tỏ là ăn ngon, trong lòng phấn khởi chỉ vào những món khác, nói: "Món cà tím này, xương sườn rồi cả canh nữa, cô thử hết đi."

Những món cô nấu hôm nay đều là những món mà Diệp Tây Nhã đã xác nhận có thể mở quán ăn. Khẩu vị Diệp Tây Nhã rất kén chọn, có chấp nhất với mỹ thực, thế nên sự chấp nhất này cũng "báo đáp" lại bằng cân nặng cùng số đo vòng 2 của cô ấy.

Diệp Tây Nhã là tạng người mặc đồ trông thì gầy nhưng cởi ra lại có da có thịt.

Lâm Thương Từ ăn mỗi món một ít, sau đó nói: "Sau này về hưu có thể mở quán ăn."

Trong bữa tối, Cố Trọng phát hiện Lâm Thương Từ không giỏi khơi gợi đề tài, cô ấy thích tiếp nối chủ đề của người khác hơn. Nếu chủ đề đó kết thúc, cô ấy tự nhiên cũng sẽ im lặng, chờ người khác mở miệng.

Thế nhưng đó không phải là suy nghĩ trong đầu Lâm Thương Từ, cô đang phiền não làm sao nói cho Cố Trọng biết xe bảo mẫu của đối phương sẽ gặp tai nạn vào ngày 26 tháng 8. Chuyện này không thể đánh đồng với việc xảy ra ở phố Duyên Thành được, chuyện phố Duyên Thành nếu xảy ra hiểu lầm, cùng lắm chỉ cảm thấy là Lâm Thương Từ cô đây cắn rứt lương tâm bỏ tà theo chính. Còn riêng vụ tai nạn giao thông này, nếu bây giờ cô nói ra, đến lúc đó lỡ như thành sự thật, chưa kể việc vòng tuần hoàn có thể sẽ kết thúc, vậy cô sẽ bị nghi ngờ là cố ý mưu sát.

Hơn nữa, đương lúc bầu không khí hài hòa ấm áp này làm sao cô có thể thay mặt Tử Thần thông báo cho Cố Trọng khi nào cô ấy sẽ chết đi.

Ngoài ra còn có một chuyện, hiện giờ ratings của [Phong hoa] có xu hướng tụt giảm, là một biên kịch cô rất rõ cốt truyện ở giai đoạn này chủ yếu để mở đường cho phần cao trào cuối cùng. Quan trọng là plot twist, nếu người xem không kiên trì theo dõi phần nội dung nhàm chán này, có khả năng [Phong hoa] sẽ mất một bộ phận khán giả, dẫn đến tổng số lượt xem có đạt được 5,473 tỷ không cũng là một vấn đề.

*Plot twist: (tạm dịch: điểm ngoặt hoặc cú ngoắt) là một sự thay đổi triệt để theo hướng kết quả ngoài mong đợi của một cuốn sách,,,,, hoặc các tác phẩm khác.

Lần trước có tin đồn của Cố Trọng chống đỡ thu hút một bộ phận khán giả mới, nhưng lần này Cố Trọng sẽ không dính tin đồn ngủ với fans, vậy làm sao bổ sung lượng người xem bị khuyết thiếu? Những khán giả được bổ sung đến từ đâu?

Nhìn đôi mày của đối phương càng lúc càng cau chặt hơn, Cố Trọng hỏi: "Cô sao vậy?"

Lâm Thương Từ ngẩng đầu, hàng lông mày nhíu chặt khi thấy Cố Trọng lập tức giãn ra.

"Không có gì, nhưng canh này hơi mặn, cô thích ăn mặn sao?" Lâm Thương Từ húp canh, tuy có hơi mặn nhưng không đến mức cô nuốt không trôi.

Cố Trọng múc một muôi canh, húp xong không khỏi nhăn mày, cô nhẹ nhàng đặt chén canh vào lòng bàn tay, "Vừa rồi tôi quên là đã nêm muối rồi, sau đó còn nêm thêm lần nữa, nếu mặn thì đừng dùng nữa."

"Không sao, tôi thích ăn mặn."

Dù sao đây là tâm ý người ta đã tốn công tốn sức nấu, không ăn cô sẽ cảm thấy tội lỗi vì lãng phí thức ăn.

Ăn xong, Lâm Thương Từ đảm nhận việc rửa bát, Cố Trọng nói sẽ làm cho cô một loại đồ uống đặc biệt. Thế là sau đó cô ấy lấy chanh, soda, đào từ trong tủ lạnh ra, còn lấy thêm một chiếc ly tinh xảo từ ngăn tủ.

Lâm Thương Từ rửa bát xong quan sát cô ấy biểu diễn, nhìn cô ấy cắt đào rồi nghiền nó bỏ vào ly, sau đó cắt chanh, bỏ chút đường vào ly, cuối cùng là mở soda và đổ đầy khoảng bốn phần năm ly.

Cô ấy xoa tay, hỏi Lâm Thương Từ: "Cô uống rượu không?"

Lâm Thương Từ gật gật, Cố Trọng lại mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai rượu nhỏ mua ở cửa hàng tiện lợi, mở nắp rót vào ly.

"Cô uống thử đi."

Đưa món đồ uống đã được khuấy nhẹ chuyển sang màu hồng nhạt cho Lâm Thương Từ. Lâm Thương Từ ngồi trên ghế uống một hớp, cô chưa từng thử qua loại đồ uống này, bình thường lướt video cũng xem không ít, chẳng ngờ Cố Trọng lại là người đầu tiên làm cho cô uống.

"Rất ngon, cô có thể mở quán bar."

Cố Trọng chăm chú nhìn Lâm Thương Từ, thấy cô ấy đưa đầu lưỡi li3m chỗ đồ uống còn sót lại trên môi, cuống họng cô nhúc nhích, sau đó lấy trong tủ lạnh ra một chai nước có ga không đường, làm dịu cổ họng khô khốc của mình.

Lâm Thương Từ uống xong cảm thấy hơi choáng váng, cô biết uống rượu nhưng tửu lượng không tốt, nên cô nhìn phớt qua chai rượu nhỏ của cửa hàng tiện lợi để xem nồng độ cồn, là loại rượu có nồng độ cao mà bình thường cô sẽ không chạm vào.

"Tôi quên mất, cô uống được loại cồn cao như vậy không?" Thấy Lâm Thương Từ có phần ngơ ngác, Cố Trọng l úc này mới nhớ đến "việc tốt" mình làm.

Cô sống trong showbiz đã lâu khó tránh khỏi phải tham gia đủ loại tiệc tùng, để tự bảo vệ bản thân nên cô cũng tập tăng tửu lượng. Tuy nhiên Lâm Thương Từ uống rượu xong hiện hết lên mặt, rõ ràng tửu lượng không cao, uống xong mặt đỏ hây hây.

"Chưa từng uống, nhưng không đến nỗi say chết đâu." Lâm Thương Từ lắc đầu, cô ấy nhìn lướt qua điện thoại, gần 10 giờ nên định đi về.

"Cô tự mình ngồi xe về được không?" Cố Trọng hơi lo âu, nhưng thấy cô ấy bước đi vững vàng, không hề phù phiếm, hẳn là không có vấn đề gì.

Lâm Thương Từ vẫy tay, đi qua phòng khách, Sếp Tổng đang nằm trên sàn, cô ấy ngồi xổm kéo nó dậy, nói: "Đi nha Sếp! Bye nha!"

Sếp Tổng meo meo, ngáp một cái rồi dùng đầu dụi vào chân cô ấy.

"Nó có vẻ thích cô." Cố Trọng mỉm cười.

Sếp Tổng rất sợ người lạ, vì trước kia nó đã lẻ loi khi còn rất nhỏ. Lúc cô tìm thấy nó, nó đang cuộn mình trong một hộp các tông nhỏ, bên cạnh là mèo mẹ và những chú mèo con khác đã chết cóng. Sau khi được đem về nhà, nó cũng bám mỗi Cố Trọng, ngay cả Diệp Tây Nhã hay đến nhà cũng phải mất một thời gian rất lâu nó mới nhớ kỹ, không ngờ lần đầu tiên Lâm Thương Từ tới mà Sếp Tổng đã chủ động thân thiết với cô ấy.

"Tôi cũng thích nó, rất đáng yêu." Lâm Thương Từ chơi thêm một lúc, lúc này mới lưu luyến không nỡ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lâm Thương Từ đứng ở huyền quan, một tay chống tường tay kia xỏ giày, Cố Trọng nhìn bóng lưng cô ấy bỗng hơi ngập ngừng.

Lâm Thương Từ thay giày xong, kéo cửa, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Cô xoay người, thấy Cố Trọng đã thay chiếc áo "Thịnh Thế Mỹ Nhan", đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trong tay cô ấy còn cầm chìa khóa xe, mỉm cười với cô.

"Tốt nhất là vẫn để tôi đưa cô về!"

- ---

Cố Trọng: Ai mượn vậy bạn