Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 32: Giao dịch




Chương 32: Giao dịch



Nói chuyện một hồi Nguyễn Vô Niệm cảm thấy Trịnh Hoà thực sự hợp khẩu vị với hắn. Trịnh Hoà vốn cũng không phải lang băm, hắn thực sự là người có thực tài, thế nhưng chuyên môn lại hơi xấu hổ. Để có thể kiếm sống, hắn phải vào thành, chữa bệnh phụ khoa này phụ nữ nông dân bình thường không quan tâm lắm, cũng chỉ có ở trong thành có nhiều phu nhân, kỹ nữ, đào hát có tiền, có nhu cầu trị bệnh thì hắn mới có thể sống được. Trịnh Hoà quyết tâm bán cái mảnh ruộng ở Quảng Đức sau đó đi đến gần Trấn Vũ quán mua một mảnh đất, xây nên một tiệm thuốc đáp ứng đầy đủ sự riêng tư, hắn dành cái da mặt dày được tu luyện suốt mấy chục năm mặc kệ lời chê bai của những người đồng nghiệp để tiếp tục kiếm ăn.



Thế nhưng đời không như là mơ, số lượng bệnh nhân cũng không nhiều như hắn nghĩ, dù sao mấy thứ bệnh này người mắc cũng không quá nhiều, hơn nữa bọn hắn còn có chướng ngại tâm lý khi thầy thuốc là nam. Do đó người đến thì nhiều nhưng trị bệnh lại ít, mỗi ngày chừng năm sáu người đủ cho hắn duy trì cái ăn nhưng không thể làm giàu được.



Đây chẳng phải là loại người mà Nguyễn Vô Niệm thích hay sao, có thực lực, có da mặt dày và hành nghề vì kiếm cơm. Nếu như hắn gặp phải những danh y, y đức tốt đẹp mà nói Nguyễn Vô Niệm cũng không dám dùng tiền để làm bẩn mắt họ. So với danh y, những người như Trịnh Hoà dễ giải quyết, mua chuộc hơn rất nhiều.



- Thầy Hoà!



Hai người nói chuyện cũng coi như thân thiết, Nguyễn Vô Niệm không gọi họ mà gọi thẳng tên của Trịnh Hoà.



- Không giấu gì thầy hôm nay ta đến đây là có việc muốn hợp tác.



Trịnh Hoà nghe thấy biết trọng tâm câu chuyện đã đến, hắn liền nói.



- Mời cậu lớn nói.



Nguyễn Vô Niệm nói.



- Gần đây ta có mở một cái cửa tiệm bán đường, thầy biết đấy, ta ở nơi khác đến, nếu so với những tiệm bán đường khác trong kinh thành này thực sự không có lợi thế một chút nào. Có chăng cũng chỉ là đường của ta là đường thượng phẩm, ở những nơi khác không thể so được.



Nguyễn Vô Niệm cũng không nói dối, hắn tự tin rằng đường của mình là ra chính là loại đường tốt nhất, thậm chí những loại đường nâu của người Thiên Trúc cũng không thể nào sánh bằng so với đường của hắn sản xuất ra. Vô Niệm lại nói.



- Vì vậy ta muốn bán được hàng cũng chỉ có thể làm cho mọi người nhanh chóng biết đến hàng hoá của ta. Do đó ta muốn thông qua đại sư quảng cáo một chút.



- Quảng cáo?



Trịnh Hoà cũng không hiểu đầy đủ nghĩa của từ này. Nguyễn Vô Niệm gật đầu rút từ ống tay áo ra một tờ giấy nói.



- Cũng không có gì phức tạp, chỉ là khi thầy khám bệnh cho bệnh nhân thì tiện thể "khuyên" bọn hắn dùng đường từ cửa hàng của ta để bồi bổ sức khoẻ. Đây là những công dụng của đường thượng phẩm của bổn tiệm.



Trịnh Hoà cũng biết chữ, hắn đọc trên tờ giấy công dụng của đường nâu lại rất nhiều từ làm đẹp, giảm cân cho đến giảm đau bụng kinh, thậm chí một số công dụng loạn thất bát tao cũng là do Nguyễn Vô Niệm đưa vào bên trong. Ý đồ của Nguyễn Vô Niệm rất rõ ràng, hắn muốn biến đường không chỉ là một loại gia vị mà phải là một "vị thuốc", đặc biệt có hiệu quả đối với phụ nữ. Thời đại nào cũng vậy, phụ nữ luôn có xu hướng mua sắm, tiêu phí nhiều hơn đàn ông, kiếm tiền tự phụ nữ và trẻ em nhiều hơn so với đàn ông rất nhiều, huống chi loại gia vị như đường thì người mua thường vẫn là nữ nhân. Đặc biệt khi đường nâu có hiệu quả làm đẹp, dưỡng da, giảm đau bụng kinh nguyệt, đây chẳng phải là thứ chị em phụ nữ cần hay sao, đặc biệt là những người có tiền, họ tình nguyện tiêu phí nhiều tiền để giảm được cơn đau đớn lúc "bà dì" đến.



Mà Trịnh Hoà ở đây tiếp xúc nhiều với giới nữ lưu, đặc biệt là các kỹ nữ, bọn hắn cũng sẽ dần dần lan truyền tin tức này đi làm quảng cáo miễn phí cho Nguyễn Vô Niệm, so với cái giá mà hắn sắp đưa ra cho Trịnh Hoà quả thực là thu lợi lớn. Nguyễn Vô Niệm bắt đầu ra giá nói.



- Thầy không cần làm gì cả, chỉ cần khi khám bệnh xong thì giới thiệu một chút, trong thời gian một tháng, ta trả cho thầy hai quan tiền, hơn nữa mỗi cân đường bán ra, tiền hoa hồng cho thầy là hai đồng. Nếu hiệu quả tốt chúng ta có thể duy trì lâu dài. Thầy cảm thấy như thế nào?



Trịnh Hoà có chút động tâm, hai quan tiền ở đâu đi nữa thì cũng là con số lớn, huống chi hắn cũng không cần làm gì cả mà chỉ cần tốn nước bọt một chút mà thôi, không chỉ có tiền thu ổn định mà còn có hoa hồng, quả thực là kiếm lợi lớn. Thế nhưng Trịnh Hoà đương nhiên là biết chuyện làm ăn hợp tác ngươi đưa giá trên trời ta trả giá dưới đất, hắn tỏ vẻ không hài lòng nói.




- Cậu lớn thông cảm, ta không biết được những công hiệu này liệu có phải là thật hay không, ta là một lương y, y đức rất lớn.



- Mỗi tháng ba quan, đủ đã che lại y đức của thầy chưa?



Nguyễn Vô Niệm mắt còn không thèm liếc nói, hắn rõ ràng ý tứ trong lời nói của Trịnh Hoà, đơn giản là muốn thêm tiền mà thôi. Trịnh Hoà tỏ vẻ do dự nói.



- Ta còn phải kiểm tra lại công dụng của nó, dù sao đây là ta dùng danh khí, uy tín của mình để đổi lấy.



- Ba quan năm tiền, hoa hồng ba đồng một cân. Đây là giá cuối cùng, nếu không ta cũng có thể đi tìm người khác.



Nguyễn Vô Niệm trực tiếp đưa ra cái giá cuối cùng của mình, tỏ vẻ kinh thành này cũng không phải chỉ một mình hắn là thầy lang. Trịnh Hoà lập tức cười nhe ra hàm răng đen sì hoà khí nói.




- Phương thuốc của cậu lớn thực sự quá tuyệt, ta đồng ý giúp cho cậu lớn tạo phúc cho muông dân, giải cứu phụ nữ khỏi sự đau khổ của cơn đau bụng kinh.



Nguyễn Vô Niệm khẽ nhếch môi, thực tế trong kinh thành đúng là không chỉ có một thầy lang, thế nhưng là thầy thuốc phụ khoa, có quan hệ rộng với các kỹ nữ, phu nhân thì chỉ có một mình hắn mà thôi. Ban đầu đứng ở bên ngoài nhìn vào nhà Vô Niệm còn tưởng chừng có thể phải tốn mười quan để làm cho Trịnh Hoà đồng ý, thế nhưng chỉ cần ba quan rưỡi đã thuyết phục được Trịnh Hoà rồi, quả thực là lần này kiếm lợi lớn. Nguyễn Vô Niệm nói.



- Được, vậy chúng ta giao kết đi.



Bên trong tiệm thuốc vẫn có giấy bút, Trịnh Hoà gọi thằng Cơm đem giấy bút ra, Nguyễn Vô Niệm lập tức viết lên hai bảng giao kết, Trịnh Hoà liền vuốt mông ngựa nói.



- Chữ viết của cậu lớn thực sự cứng cáp, đầy chí khí.



Nguyễn Vô Niệm môi hơi nhếch cũng không có trả lời, hắn viết chữ theo kiểu chữ điện tử, cứng cáp thì có thừa nhưng hồn không có. Rất nhanh hai bản giao kết đã ký xong, Thái Sung còn lấy ra cả mực son để hai người điểm chỉ, mỗi người giữ một bản, cứ như vậy hoàn thành giao kèo. Vô Niệm nói.



- Như vậy ta trước tiên sẽ thanh toán cho thầy hai quan, còn một quan rưỡi đến cuối tháng sẽ thanh toán cùng với tiền hoa hồng.



Nguyễn Vô Niệm cũng không sợ Trịnh Hoà lấy tiền mà không làm việc. Tiền của hắn kiếm được nhiều hay ít còn phải phụ thuộc vào việc Nguyễn Vô Niệm có làm ăn được tốt hay không, nhận được càng nhiều tiền Trịnh Hoà sẽ càng ra sức quảng cáo cho hắn, thậm chí không chỉ gói gọn trong các bệnh nhân mà có thể mở rộng qua những người mà hắn quen biết. Nếu lần này có thể thành công Vô Niệm thực sự kiếm lợi lớn.



Trịnh Hoà rất nhiệt tình mời Vô Niệm ở lại ăn một bữa cơm, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này liền nhã nhặn từ chối. Hắn cũng không thể để trứng vào trong một giỏ được. Hắn giành một ngày hôm đó để đi gặp hai thầy lang khác, kết quả cũng chỉ ký kết được giao kèo với một người, lại còn mất đến bốn quan một tháng, tiền hoa hồng giảm xuống chỉ có hai đồng một cân.



Lúc hai người bọn hắn trở về thì trời cũng đã về chiều, mà trời cũng tối sầm lại, báo hiệu rằng mùa nồm đã đến. May mắn Mạc Khoa, Nguyễn Lộc cũng đã về từ sớm. Lần này bọn hắn nhận từ Lôi Dương đến năm trăm ký đường nâu, hai trăm ký các loại đường khác, trước tiên thí điểm ở thị trường Đông kinh, số đường này có thể đủ cho bọn hắn bán đến hết mùa nồm đi. Không có cách, mùa này hàng hoá thực sự quá dễ ẩm ướt, không cẩn thận toàn bộ đều mất trắng hết.



Lúc Nguyễn Vô Niệm trở về thì đám người Mạc Khoa mới vận chuyển xong đường vào bên trong kho, nhà kho được tách ra từ nhà bếp ở đằng sau, để 70 bao đường vẫn dư sức, tại nhà bếp cũng đốt lửa ấm áp xua tan đi khí lạnh, lại kín gió để chống ẩm. Lúc này trong tiệm cộng thêm sáu người vận chuyển từ Lôi Dương đến, sáu con ngựa thồ già nữa khiến cho lúc này cửa hàng đã có vẻ cực kỳ chật chội, Nguyễn Vô Niệm càng bức thiết mình cần có một chỗ ở rộng hơn thì mới đủ chỗ cho tất cả mọi người, nếu không mỗi lần chuyển hàng đến lại phải chen chúc như thế này hắn thực sự chịu không được, không biết bao giờ ban thưởng mới phát xuống đây.



main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh