Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 34: Minh quân và quyền thần




Chương 34:



- Thái tể, thái tể!



Lê Hoài Chi chạy dọc hành lang hành cung vừa gọi Lê Ê, Lê Ê bực bội thả chậm bước. Lê Hoài Chi chạy đến đi sau Lê Ê nửa bước nhỏ giọng nói.



- Bệ hạ còn trẻ người non dạ, đại nhân việc gì phải tức giận với bệ hạ.



Lê Ê sắc mặt chưa nguôi hừ một tiếng nói.



- Ranh con vắt mũi chưa sạch, ta phò tá các tiên đế đến nay có thể nói một nửa cái giang sơn này có công sức đóng góp của ta, ấy vậy mà lần này hắn không nể mặt mũi ta, định lấy ta làm đá kê chân hay sao.



Qua mấy triều tiên đế, các khai quốc công thần kẻ chết già coi như may mắn, còn lại đều bị chém sạch, Lê Sát, Lê Ngân, Lê Khả, Lê Khiêm... những thần tử cùng thời với Lê Ê giờ cũng chỉ còn hắn còn sống nắm quyền to, Lê Ê không chỉ không sợ mà còn kiêu ngạo, hắn cảm thấy hoàng đế bây giờ chính là do hắn phò tá nên, mấy năm trước hắn quen thói nhiếp chính, cùng Lê Sát hoành hành bá đạo đã quen, giờ bệ hạ cầm lại trọng quyền Lê Ê lại cảm thấy bệ hạ không tôn trọng hắn.



Lê Hoài Chi biết rõ tính cách của Lê Ê, Lê Ê dốt đặc cán mai, làm việc bá đạo đã quen, nhưng tay cầm quyền lớn, ưa thích nghe lời của cấp dưới, nếu không có một đội ngũ quan lại hỗ trợ đắc lực ở bên dưới thay Lê Ê làm việc, chỉ sợ Lê Ê sớm đã phạm nhiều sai lầm rồi. Bây giờ hoàng đế vạch rõ yếu điểm trong kế của Lê Ê, Lê Ê làm sao chịu nổi. Lê Hoài Chi liền nói.



- Đại nhân yên tâm, tình hình biên giới như thế này ngoại trừ hai kế chúng ta nghĩ ra thực sự là không còn cách nào khác nữa, bệ hạ sớm muộn gì cũng gọi chúng ta trở vào để bàn chuyện mà thôi.



Lê Ê nghe vậy sắc mặt mới nguôi ngoai gật đầu nói.



- Ngươi nói cũng đúng. Ngươi làm ở Nội mật viện, chú ý nghe nóng tình hình, đừng để một tên Trình Giảo Kim nào nhảy ra chọc gậy bánh xe, đã rõ chưa?





- Hạ quan tuân lệnh!



Lê Hoài Chi lập tức cung kính nói. Hắn là người khéo đưa đẩy, tài năng hạn chế nhưng dựa vào quan hệ để có thể leo lên được chức vụ này, hắn đương nhiên nhận ra được lúc này trong triều đình hoàng đế cùng các đại thần đang giao đấu cực kỳ quyết liệt, hoàng đế trẻ tuổi muốn lấy lại quyền lực của mình, trong khi các đại thần nhiếp chính lại không muốn buông, thành thử trong triều chia thành hai thái cực đối lập, chưa kể bên dưới các vương gia cũng không phải kẻ ăn chay, theo hắn thấy từ Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân hay Bình Nguyên vương Lê Tư Thành cũng không phải là đèn cạn dầu. Vì vậy hắn phải lựa chọn đội làm sao để đứng cho đúng.



Trong khi đó Lê Bang Cơ ở bên trong điện không khỏi thở dài, thái độ kiêu ngạo của Lê Ê làm sao hắn không nhận ra được, thế nhưng hiện tại Lê Bang Cơ vẫn chưa thể làm gì, hắn mới chỉ nắm quyền ba năm, trong khi Lê Ê đã thu thập hết vây cánh của Lê Sát, các thần tử tài năng như Lê Ngân, Lê Khả, Lê Khắc Phục thì đều bị chúng hãm hại mà chết sạch, giờ những người Lê Bang Cơ còn có thể tin cậy vào thực sự rất ít. Lê Bang Cơ gọi Đào Biểu vào trong điện nói.




- Ngươi lập tức đi mời Đại tư đồ, Thượng thư lệnh đến đây gặp Trẫm.



Lê Bí và Lê Khang rất nhanh được triệu kiến vào bên trong điện để bàn việc. Tình cảnh của Lê Bang Cơ lúc đầu lên ngôi thực sự rất giống cha mình, khi không hề có quyền lực trong tay, các tể thần đều bàn việc với nhau xong mới tâu lên vua để vua đồng ý, hắn hiện tại thu hồi lại được một số quyền lực, ít ra vẫn không phải là kẻ để mặc cho các đại thần bày bố.



- Bệ hạ, thực ra việc này chủ ý của Lê Ê vẫn là theo đúng quy củ, bệ hạ nói như vậy chẳng khác nào đánh đánh vào mặt của Lê Ê.



Lê Bí nghe hoàng đế nói như vậy không khỏi thở dài, hắn thuộc phái hoàng đảng do đó tìm mọi cách bảo vệ hoàng đế, đối với việc Lê Ê công cao lấn chủ Lê Bí nhìn trong mắt, thế nhưng thế lực của Lê Ê lớn, Lê Bí cũng không thể làm gì khác, huống chi Lê Ê cũng không làm gì có lỗi với quốc gia, dù rằng hắn ngu dốt, làm việc có chút bá đạo, thế nhưng làm rất hết sức, chưa bao giờ lơ là.



- Việc đó để nói sau, điều Trẫm quan tâm lúc này chính là làm sao để giải quyết vấn đề ở biên giới.



Lê Bang Cơ không quan tâm nói, giải quyết Lê Ê chỉ là việc sớm muộn, hắn làm sao cam lòng để quyền lực bị quyền thần nắm lấy. Bài học thời nhà Trần còn đó khi quyền thần quyền lực lấn vua thì triều đại diệt vong cũng là ngày không xa. Lê Khang cùng Lê Bí không khỏi suy nghĩ, bọn hắn đều là những người theo Lê Lợi dựng cờ khởi nghĩa, nếu nói cầm quân đánh trận bọn hắn không sợ ai, thế nhưng về mưu đồ trị quốc bọn hắn lại không bằng những văn thần khác. Nghĩ một hồi, Lê Khang nói.



- Chúng ta có thể mượn cách của Chiêu Văn đại vương đối phó với chúa Đà Giang năm xưa.




Năm 1280, sau khi vua Trần nghe tin chúa Đà Giang là Trịnh Giác Mật tụ quân chống triều đình liền cử Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật đem quân thảo phạt. Trịnh Giác Mật nghe nói quân triều đình đến liền lập kế ám hại Trần Nhật Duật, Trịnh Giác mật mời Trần Nhật Duật vào trong lãnh địa của mình. Trần Nhật Duật biết rõ đây chính là Hồng môn yến, thế nhưng lúc này thế nước đang lâm nguy, bên trong có nội phản, bên ngoài quân Nguyên đang chuẩn bị cho một cuộc xâm lượt mới, Trần Nhật Duật không muốn tổn hao sức dân sức lính vào cuộc chiến vô nghĩa này, vì vậy hắn quyết định một mình một ngựa đến trại của Trịnh Giác Mật.



Tại đây Trần Nhật Duật dùng tài "ngoại ngữ" cùng sự am hiểu về văn hoá của những dân tộc khác của mình, Trần Nhật Duật đã chinh phục chúa Đà Giang bằng cách "ăn bằng tay, uống bằng mũi". Từ đó Trịnh Giác Mật đã quy thuật triều đình cùng Trần Nhật Duật về Thăng Long gặp vua Trần. Lần này Lê Khang cho rằng cũng không thể dùng binh đao mà giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc người, mà phải tìm một người nào đó giỏi tiếng nói, giỏi văn hoá của người Nùng để lên Thái Nguyên dùng chiêu bài tình cảm xoa diệu Nông Kính.



- Thế nhưng trong triều đình ta hiện tại cũng không có người như Chiêu Văn đại vương. Người biết nói tiếng Nùng thì có, thế nhưng bảo bọn hắn am hiểu văn hoá, lại biết nói chuyện thu phục Nông Kính thực sự không phải điều đơn giản.



Lê Bí nói, cả vua và thần đều thở dài, mọi thứ đều lâm vào bế tắc. Bọn hắn biết rõ muốn ổn định cục diện ở đây thì hoặc Nông Kính phải lánh đi chỗ khác hoặc Đàm Khoan phải bị tiêu diệt. Khả năng thứ nhất rõ ràng không thể nào, khả năng thứ hai lại càng khó bởi Đàm Khoan được tri phủ Thái Bình tỉnh Quảng Tây bảo vệ, nếu không không có khả năng Đàm Khoan dám đánh sang châu của Đại Việt được. Trong khi đó bọn hắn cũng thể đoán được đây cuối cùng có phải ý tứ của hoàng đế nhà Minh hay không.



- Trước tiên để những người biết tiếng Nùng kia tìm hiểu thêm về văn hoá của người Nùng trước, chờ khi bọn hắn thuần thục xong liền phái đi. Đây chính là con đường duy nhất để chúng ta giải quyết việc này.



Lê Bang Cơ trầm giọng nói, hắn lại nói tiếp.




- Lại sai Lỗ Bộ ty chuẩn bị một nhóm khí giới cung cấp Nông Kính, chờ khi nào sứ giả của ta sẽ sàng liền chuyển đi, dặn dò rõ, thứ này chỉ để cho hắn phòng ngự tự bảo vệ mình, không phải để hắn đánh sang đất Quảng Tây.



Lỗ Bộ ty là cơ quan chuyên trách quản lý, trông coi các đồ nghi vệ, xe ngựa của vua, binh khí, áo giáp của triều đình, đây là cơ quan chỉ riêng Đại Việt có, các triều đại phương Bắc không có. Lê Bang Cơ dự tính dùng một ít binh khí, đồ sắt, muối coi như đền bù, xoa dịu cho Nông Kính trước. Đương nhiên đây chỉ là kế hoãn binh, việc giữa Nông Kính và Đàm Khoan sớm muộn cũng phải giải quyết.



- Chúng thần tuân chỉ!



Lê Bí cùng Lê Khang nghe bệ hạ hạ chỉ cũng không hề phản đối, bọn hắn vui mừng vì bệ hạ đã dần trưởng thành lên, dù sao ở tuổi bọn hắn cũng đã gần đất xa trời, không biết đến khi nào rời xa nhân thế, có thể nhìn thấy được bệ hạ trưởng thành, là một đấng minh quân thì đối với hắn đó chính là niềm vui lớn nhất rồi.




Lê Bang Cơ lại hỏi.



- Lê khanh, việc ban thưởng cho Vô Niệm khanh đã chuẩn bị xong hay chưa?



Lê Khang lúc này mới nhớ đến vị "anh em kết nghĩa" của hoàng đế vẫn chưa nhận được phong thưởng, hắn vội nói.



- Tâu bệ hạ, Thượng thư sảnh đã soạn xong Thánh chỉ, phủ đệ cũng đã sửa sang lại xong, chỉ cần đưa đi Hoàng môn sảnh đóng dấu là được.



Hoàng môn sảnh là nơi cất giữ ấn tín của vua. Nhà Lê sơ có 6 ấn đúc bằng vàng bạc gồm: "Thuận Thiên thừa vận chi bảo" bình thường cất đi truyền ngôi mới dùng, "Đại Thiên hành hoá chi bảo" dùng khi phát lệnh xuất binh chinh phạt, "Chế cáo chi bảo" dùng khi ban chế chiều; "Sắc mệnh chi bảo" dùng khi có sắc dụ việc lớn và ban thưởng, xử phạt; "Ngự tiền chi bảo" để đóng giấy tờ và sổ sách; "Ngự tiền tiểu bảo" dùng khi các việc cơ mật.



Đối với Lê Khang hồi đáp Lê Bang Cơ rất hài lòng, hắn nói.



- Đóng dấu xong thì để đó, chưa phát ra vội, cứ đợi lệnh Trẫm, Trẫm nghe nói rằng huynh đệ Trẫm đang gặp khó khăn, Trẫm phải giúp đỡ hắn một chút.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc: