Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 68: Lê Nghi Dân






Diên Ninh hoàng đế lâm bệnh khiến cả cung Vạn Thọ rối loạn. Thái y rất nhanh được đưa vào bên trong cung, trong khi các Tể thần như Lê Ê, Lê Bí, Lê Khang, Nguyễn Xí, Lê Ngang… cũng rất nhanh tụ tập tại cung Vạn Thọ chờ tin tức. Bọn nội thị Đào Biểu thì quỳ ở dưới sân trước cửa điện Vạn Thọ, Lê Ê gầm gừ quát lớn.



- Đám nội thị các ngươi chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là chăm lo cho chủ tử, ấy vậy mà cũng không nên thân, bệ hạ lâm bệnh vậy mà không ai biết phải để đến Thái hậu phát hiện. Nếu như hôm nay Thái hậu không đến thăm bệ hạ thì tính mạng của bệ hạ sẽ ra sao? Đến lúc đó các ngươi có chịu nổi tội trạng của các ngươi gây ra hay không?



Bọn Đào Biểu quỳ ở trước sân, trời mưa phùn tưới lên ước đẫm người bọn hắn, thế nhưng một đám lại không dám hé răng cãi nửa lời, bởi vì chức trách chăm sóc hoàng đế là của bọn hắn, nay hoàng đế lâm bệnh thì chắc chắn cũng là do lỗi của bọn hắn.



Lê Ê cũng chỉ vì bực bội mà chửi mắng đám nội thị một trận, hắn cũng không dám trị tội Đào Biểu, nội thị dù chức quan thấp bé, là hoạn quan, thế nhưng vẫn là gia nô của hoàng đế, ngoại trừ hoàng đế ra không ai có quyền xử phạt các nội thị.



- Lạng Sơn vương đến!



Lúc này một tiếng hô vang lên, dọc theo hành lang của Vạn Thọ cung, một thanh niên da trắng, gương mặt thon dài, ngũ quan sáng lạng, thông minh, trên gương mặt luôn giữ một nụ cười hơi mỉm, toàn thân toả ra khí chất cao quý, mặc áo bào tím, chân đi hia đạp lên trên nền điện đi nhanh đến trước cửa cung. Đây chính là con trưởng của tiên đế, phế Thái tử Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân.



Lê Nghi Dân nhìn thấy bọn Đào Biểu quỳ dưới đất bị Lê Ê quát mắng, Lê Nghi Dân lại hiền hoà nói.



- Lê đại nhân việc gì phải tức giận với đám nội thị, bệ hạ bị ốm cũng là việc mà không ai muốn, hiện tại chúng ta nên làm là chờ đợi tin tức, chớ nên gây rối loạn trước cung cấm.



Lê Ê bị Lê Nghi Dân giáo huấn trong lòng không khỏi khó chịu, hắn trước giờ luôn đề phòng Lạng Sơn vương này, biết rõ không thể tranh chấp với Lê Nghi Dân bằng miệng lưỡi, huống chi lúc này mọi người đang nhìn vào hắn cũng không thể gây loạn, Lê Ê liền quyết định nhường bước một chút nói.



- Vương gia quá lời, hạ quan nào dám gây rối trước nơi điện tiền. Thông tin của vương gia cũng thật nhanh, mới đó đã biết bệ hạ lâm bệnh.



Trong lời nói của Lê Ê có gai, ý nói Lê Nghi Dân luôn chú ý tin tức nơi cung cấm, có ý đồ xấu. Lê Nghi Dân đối với sự công kích của Lê Ê lại không hề tỏ ra khó chịu một chút nào, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt nói.



- Việc bệ hạ lâm bệnh lúc này đã truyền khắp cả cung, ta cũng chỉ là vô tình ở bên trong hoàng thành, nghe được tin tức vội vàng vào cung để làm trọn vẹn trung tâm của bề tôi, đồng thời cũng là tình nghĩa huynh trưởng.




Lời nói của Lê Nghi Dân rất xảo diệu, vừa vặn tránh né các mũi tấn công chụp mũ của Lê Ê, lại vừa tỏ ra mình là trung thần, tự nhận là bề tôi trước tiên, đồng thời đối với bệ hạ cũng là anh em, nên Lê Ê đừng có mà nghi vấn lung tung.



Nói rồi không để ý đến Lê Ê, Lê Nghi Dân hướng về phía các Tể thần khác vô cùng khiêm cung chào hỏi.



- Các vị tể thần không ngờ đều ở đây, bản vương hạnh ngộ.



Lê Khang gật đầu nói.



- Bái kiến vương gia, hạ quan cũng có nghe nói vương gia trở về kinh đô, nhưng mãi đến hôm nay mới được gặp. Vương gia thực sự rất bận rộn.



Dù là Lê Ê hay Lê Khang cũng đều cùng chung một mặt trận đứng bên phía hoàng đế để đối kháng với Lê Nghi Dân, tuân theo di mệnh của tiên đế, bọn hắn luôn xem Lê Nghi Dân là mối nguy tiềm tàng. Lê Nghi Dân đối với sự xa lánh của các thái tể đã quen, những kẻ này chính là do người phụ hoàng bất công kia đưa lên để bảo vệ cho thằng nhóc Bang Cơ, làm sao hắn có thể lôi kéo được, nhưng đương nhiên Lê Nghi Dân cũng không thể không nể mặt, bởi lúc này quyền lực của những kẻ này có thể làm khuynh đảo triều chính, hắn giờ còn yếu nhược, không thể làm được gì ngoài nhường nhịn.



Nghĩ xong Lê Nghi Dân lại nói.



- Thượng thư lệnh lại nói oan cho ta, ta vốn là phế thái tử, may mắn nhờ ân điển của bệ hạ mà mới được phong vương, làm một vương gia tiêu sái nhàn tản, mấy năm qua đi ngao du khắp thiên hạ, ngắm nhìn cảnh đẹp trên đất nước, nay trở về Đông kinh cũng không gì ngoài mục đích là đi du ngoạn, khắp Đông kinh đều in lên dấu giày của ta, có chăng là vì Thượng thư lệnh ngài quá bận rộn, nên mới không nhìn thấy ta mà thôi.



- Được rồi, bệ hạ còn đang ở bên trong chưa biết tình hình như thế nào, các vị cũng mỗi người bớt một tiếng đi.



Lê Bí lúc này nói, thân làm Đại tư đồ, lời của Lê Bí vô cùng có uy vọng, đám người Lê Nghi Dân, Lê Ê lập tức an phận xuống.



Bên trong Vạn Thọ cung, Lê Bang Cơ vẫn còn nằm sốt li bì, trong khi Nguyễn Thị Anh nhìn Thái y bắt mạch sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Thời đại mà một lần bệnh vặt cũng như một lần đi quỷ môn quan như thế này, hơn nữa Lê Bang Cơ lúc này vẫn còn đang hôn mê li bì, sốt cao, thử hỏi thân làm mẹ làm sao nàng không lo lắng cho được.



Một lát sau Thái y mới buông tay, đặt tay của Lê Bang Cơ lại vào trong chăn, hắn quay ra nói.



- Bẩm Thái hậu, gần đây thời tiết rất khắc nghiệt, bệ hạ lại lao tâm lao lực vì việc nước, dẫn đến tâm bệnh, thân thể không chịu nổi mà đổ xuống. Thần sẽ lập tức kê đơn thuốc, bệ hạ cần tịnh dưỡng mấy ngày, sẽ hoàn toàn bình phục.



Nguyễn Thị Anh gật đầu nói.



- Như vậy thì tốt quá. Thuý Hoa, đưa tiễn Thái y. Mời các vị Tể thần sang phòng bên cạnh.



- Thần xin cáo lui!



Thái y lập tức lui ra kê đơn thuốc. Nguyễn Thị Anh cũng tha cho bọn Đào Biểu, gọi bọn hắn đi thay quần áo sau đó lập tức trở lại hầu hạ hoàng đế.



Lát sau đám người Lê Bí liền được triệu kiến vào bên trong, nhìn thấy Nguyễn Thị Anh bọn hắn lập tức quỳ xuống hành lễ.



- Bái kiến Thái hậu!



- Các vị khanh gia miễn lễ. Người đến, ban ghế cho ngồi.



Nguyễn Thị Anh nói, ánh mắt nàng không khỏi nheo lại khi nhìn thấy Lê Nghi Dân, trong lòng không khỏi thẩm nghĩ Lê Bang Cơ vừa mới đổ bệnh thì Lê Nghi Dân đã xuất hiện, liệu rằng có uẩn khúc gì ở đây không, hay chỉ đơn thuần là sự trùng hợp. Nguyễn Thị Anh nói.



- Thái y đã khám bệnh cho bệ hạ, không có gì quá nặng, nhưng bởi vì lao tâm lao lực trong thời gian dài nên cần phải tịnh dưỡng.



Nghe Thái hậu nói như vậy quần thần không khỏi thở phào, Lê Nghi Dân trên gương mặt lại không có biểu cảm gì, đối với hắn Nguyễn Thị Anh chẳng khác nào kẻ thù, bởi vì Nguyễn Thị Anh được sủng ái, trong khi mẹ hắn từ Dương phi xuống làm Chiêu nghi, rồi phế thành thứ dân, cuối cùng khi Thái tông chết cũng không trở lại Đông kinh, mà hắn từ là một Thái tử, cuối cùng bị phế đi, sau lại phải nhờ ơn huệ là Lê Bang Cơ được sinh ra thì hắn mới được phong làm Lạng Sơn vương.




- Như vậy trong mấy ngày tới e rằng bệ hạ không thể lâm triều, việc đại sự lớn nhỏ trong triều liền giao cho các vị Tể thần bàn với nhau rồi quyết định. Các sảnh, viện cứ theo lệ mà làm.



Nguyễn Thị Anh như quay trở lại phong thái khi Thái hậu nhiếp chính mấy năm trước. Các vị tể thần đối với nàng cũng không dám khinh thị lập tức đáp vâng. Nguyễn Thị Anh nói xong cũng để cho các vị tể thần lui đi, dù sao lúc này trời đã tối, cửa của cung thành cũng đã sắp đóng. Các vị đại thần rời đi chỉ còn duy nhất Lê Nghi Dân ở lại, Nguyễn Thị Anh nói.



- Dương phi lâu nay vẫn khoẻ chứ?



Dù Dương Thị Bí đã bị giáng làm thứ dân, thế nhưng Nguyễn Thị Anh vẫn gọi là Dương phi để biểu đạt sự tôn trọng. Thế nhưng Lê Nghi Dân đương nhiên không lĩnh tình, hắn vẫn luốn cho rằng chính Nguyễn Thị Anh là người đã mê hoặc Lê Thái Tông mà phế hắn đi. Lê Nghi Dân lãnh đạm nói.



- Bẩm Thái hậu, mẹ của thần từ khi bị giáng làm thứ dân thì đã rời Đông kinh, thần lâu nay cũng không có gặp lại mẹ. Nếu như Thái hậu có gặp được mẹ của thần xin nói rằng đứa con bất hiếu gửi lời thăm.



Trong lời nói tràn ngập sự mỉa mai và oán độc của Lê Nghi Dân đối với mẹ con Nguyễn Thị Anh, như trách rằng chính vì nàng mà mẹ con hắn mới xa cách như thế, bây giờ còn ở đây diễn trò mèo khóc chuột?



Nguyễn Thị Anh nghe xong trong lòng không khỏi lạnh đi, nàng biết rõ kẻ này chỉ e là mối nguy tiềm tàng với con mình. Nguyễn Thị Anh lạnh lùng nói.



- Lê Nghi Dân, ngươi phải biết ngươi còn sống đến lúc này chính là nhờ bệ hạ luôn niệm tình anh em, cho người một chức vương gia tiêu dao để hưởng vinh hoa phú quý. Ngôi vị thiên tử là do trời đã định sẵn, chính danh định phận, người ở vị trí nào thì hãy làm tốt ở vị trí đó, đừng mơ mộng đoạt những thứ không thuộc về mình. Nếu không sẽ chết không có chỗ chôn đâu.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc: