Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 74: Điệp viên hai mang






Phát hiện ra được chiếu chỉ của hoàng đế, Lê Hoài Chi lập tức chạy đến tư dinh của Lê Ê. Lê Hoài Chi thân là người của Nội mật viện, thường hoạt động bên trong cung thành cũng như công việc thu giữ các giấy tờ văn bản, do đó hắn nghiễm nhiên trở thành cánh tay trái đắc lực của Lê Ê ở bên trong cung thành, một khi có chuyện gì, Lê Hoài Chi sẽ lập tức báo cáo cho Lê Ê.



- Bẩm đại nhân, chiếu chỉ của bệ hạ mới ban xuống, phong Hành khiển nội mật viện Trình Thuấn Du làm khâm sai lập tức vào Hải Tây đạo phụ trách việc đào sông. Ngoài ra còn lệnh cho Hải Tây đạo Hành khiển Lê Thái kết hợp để chuẩn bị, Bách tác cục sản xuất ra công cụ, chuẩn bị cho việc đào sông.



Lê Ê nghe Lê Hoài Chi bẩm báo xong không khỏi nhíu đôi chân mày lại.



- Bệ hạ trẻ người non dạ, bây giờ lại chuyên quyền độc đoán, không nghe theo lời của thần tử khuyên ngăn mà chỉ nghe theo lời của bọn xu nịnh. Thực sự đáng lo thay. Nếu như cứ tiếp tục công trình hao tổn sức dân kia, sớm muộn căn cơ của Đại Việt sẽ bị đảo lộn.



Lê Hoài Chi nói.



- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao để giúp bệ hạ đây?



Lê Ê suy nghĩ một chút liền nói.



- Ta đi tìm gặp Lê Bí và Lê Khang vào cung diện Thánh, hi vọng bệ hạ sẽ thay đổi thánh chi đi.



Lê Ê làm người không lề mề, một khi đã quyết định thì sẽ lập tức làm ngay, hắn không phải loại người đi một bước tính ba bước, không suy xét quá nhiều về hành động của mình. Lê Hoài Chi đưa tiễn Lê Ê xong liền bí mật đi đến một căn biệt phủ nhỏ ở cách đó không xa. Nhìn xung quanh không có ai hắn lặng lẽ gõ lên cửa bốn cái, cổng phủ khẽ mở hé ra để đưa Lê Hoài Chi vào bên trong phủ.



Đi xuyên qua sân trước, vào bên trong phòng khách, đã có một người chờ sẵn Lê Hoài Chi ở đó đã chờ sẵn. Lê Hoài Chi bước vào bên trong quỳ xuống nói.



- Lê Hoài Chi bái kiến vương gia!



Người lúc này đang ngồi trong phòng khách chẳng phải Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân thì là ai. Lê Hoài Chi không chỉ làm nội gián cho Lê Ê, đồng thời cũng làm nội gián cho Lê Nghi Dân. Sống ở trong cung đình lâu ngày, Lê Hoài Chi hiểu rõ sự tranh đấu giữa các con trai tiên đế chưa bao giờ kết thúc, đồng thời cũng càng thêm hiểu sự mâu thuẫn giữa hoàng đế và các quyền thần. Vì vậy hắn tình nguyện ở bên trong Nội mật viện, thu lợi từ cả hai đầu cho mình, còn hơn là nắm giữ những vị trí quan trọng sau đó liền bị hoàng đế chặt đầu.




Lê Nghi Dân đương nhiên cũng hiểu được loại người hám lợi như Lê Hoài Chi, thế nhưng hắn cần chẳng phải chính là loại người này sao? Lê Nghi Dân lúc nhỏ từ Thái tử bị phế đi, mẹ cũng bị phế làm thứ dân, vì vậy căn cơ của Lê Nghi Dân vốn đã thấp kém. Thế nhưng Lê Nghi Dân không cam lòng bỏ qua mối hận với mẹ con Lê Bang Cơ, hắn quyết tâm phải đòi lại những gì hắn cho rằng vốn là của mình



Vì vậy lợi dụng tính cách mềm yếu của Lê Bang Cơ, Lê Nghi Dân được chu du khắp thiên hạ, hắn cũng không phải ăn chay, mà bắt đầu tìm hiểu, lợi dụng các điểm yếu của quan lại địa phương. Lê Nghi Dân cực kỳ thông minh, hắn biết rằng cả địa vị và danh vọng của mình nhỏ yếu, do đó cách tốt nhất để khống chế người khác hoặc là nắm được điểm yếu của bọn hắn, hai là dùng tiền để mua chuộc bọn hắn.



Dưới thời kỳ Thái Hoà, quyền thần thao túng triều đình, bên dưới quan lại thường xuyên tham ô, nhũng nhiễu dân chúng, vì vậy Lê Nghi Dân rất dễ dàng nắm được điểm yếu của bọn này. Lê Nghi Dân không tố cáo bọn chúng, ngược lại bày cách cho bọn hắn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng với điều kiện phải cống nạp một nửa cho Lê Nghi Dân, đồng thời phải nghe theo lời điều khiển của hắn.



Còn đối với các quan lại ở trung ương như Lê Hoài Chi, Lê Nghi Dân chọn lựa những người ở vị trí không quan trọng, nhưng nắm được nhiều tin tức dùng chính tiền của bọn tham ô cống nạp lên để mua chuộc những người này. Kết quả nhờ vào Lê Hoài Chi, Lê Nghi Dân không chỉ biết được nhiều tin tức trong cung cấm, còn có thể móc nối quan hệ với rất nhiều người bên trong kinh thành.



- Bên trong cung lại có chuyện gì sao?



Lê Nghi Dân nói, Lê Hoài Chi chính là ánh mắt của hắn ở bên trong cung cấm, đồng thời nhờ Lê Hoài Chi ở trong nội mật viện nên có rất nhiều chính sự Lê Nghi Dân vẫn thông qua Lê Hoài Chi mà biết được. Lê Hoài Chi nói.



- Bẩm vương gia, bệ hạ đã phái Hành khiển Nội mật viện Trình Thuấn Du cùng với Hải Tây đạo Hành khiển Lê Thái tiến về Nghệ An Thanh Hoá để tiếp tục đào sông.



Lê Nghi Dân nghe xong không khỏi mỉm cười nói.



- Em trai này của ta tuy tính cách mềm yếu, thế nhưng thực sự rất cứng đầu, một khi hắn đã muốn làm thì các đại thần có dùng sức chín trâu hai hổ cũng khó lòng mà kéo hắn lại được. Nếu đường sông này được hoàn thành, đối với Đại Việt thực sự là điều tốt.



Lê Nghi Dân trái ý kiến lại với các quan lại trong triều, thân làm vương gia tiêu dao, bàn chân đạp lên khắp cõi sơn hà, Lê Nghi Dân chứng kiến được rất nhiều chuyện, tư tưởng cũng không bị bó buộc bởi nho giáo. Hắn rõ ràng nếu nối được đường sông nội thuỷ đối với kinh tế nông nghiệp, thương nghiệp và quân sự của Đại Việt sẽ có ảnh hưởng lớn đến như thế nào. Năm xưa Tuỳ Dạng đế vì dời kinh mà xây nên Đại vận hà, ban đầu nó là công trình hao phí sức dân, thế nhưng bây giờ chẳng phải người Hán đang hưởng thành quả từ chính "hôn quân" Tuỳ Dạng đế đó sao.



Do đó Lê Nghi Dân đối với việc làm của Lê Bang Cơ vô cùng ủng hộ. Thế nhưng thân là đối thủ chính trị, Lê Nghi Dân làm sao có thể để cho Lê Bang Cơ được toại nguyện. Thậm chí Lê Nghi Dân còn muốn biến Lê Bang Cơ trở thành Tuỳ Dạng đế thứ hai. Vì sao Tuỳ Dạng đế đang làm cho Đại Tuỳ ở đỉnh cao lại suy bại nhanh chóng như vậy? Chính là vì Đại Vận hà, viễn chinh Cao Ly thất bại, hao tiền tốn của, sau Tuỳ Dạng đế tuổi già ham hưởng lạc, kết quả kéo theo Đại Tuỳ sụp đổ, trong đó Đại Vận hà có thể nói là góp một phần công.



Lê Nghi Dân chính là muốn việc đào sông của Lê Bang Cơ biến hắn từ minh quân trở thành hôn quân, bị dân chúng oán thán, nhưng sau này Lê Nghi Dân lên ngôi sẽ lại được thừa hưởng thành quả từ chính Lê Bang Cơ. Tính toán này rất tốt, thế nhưng để đạt được hắn cần phải gây khó dễ cho Lê Bang Cơ, khiến cho việc đào sông gặp nhiều trắc trở, hao phí càng lớn càng tốt, như vậy uy vọng của Lê Bang Cơ mới giảm xuống, như vậy khi Lê Nghi Dân hành sự thì mới có thể thuận lợi được.



- Được rồi, ngươi trở về cung đi, có việc gì lập tức báo lại cho ta.



Lê Nghi Dân gật đầu nói, sau lại đưa cho Lê Hoài Chi không ít tiền bạc coi như ban thưởng để Lê Hoài Chi để hắn càng thêm cố gắng làm việc. Lê Hoài Chi sau khi rời đi, Lê Nghi Dân suy nghĩ một chút liền vào bên trong thư phòng viết ra mấy phong thư, gọi vệ sĩ của mình cầm lấy thư nói.



- Lập tức gửi thư này đến cho các quan phủ, lộ Hải Tây đạo, bảo bọn chúng đọc xong thư lập tức đốt đi. Bây giờ chính là thời cơ cho bọn hắn bộc lộ khả năng tốt nhất của bọn chúng rồi đấy.



- Tuân lệnh chủ tử!



Hải Tây đạo vốn là nơi xa xôi với hoàng đế, dù có Tây kinh thế nhưng chẳng qua chính là một hình thức mà thôi, quan lại nơi đây phần lớn đều có dính líu đến các án tham ô, tham nhũng, vì vậy bọn hắn đều bị Lê Nghi Dân nắm thóp, hằng năm phải cống nạp lên cho Lê Nghi Dân cũng không ít. Chờ cận vệ đi rồi, Lê Nghi Dân nhàn nhã ngồi uống trà, tay xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ở ngón cái nói.



- Lê Ê à Lê Ê, hi vọng ngươi cũng đừng làm ta thất vọng. Còn có La Hiên bá, ta thực sự tò mò về ngươi đây, cuối cùng ngươi là thần nhân nơi nào đột nhiên xuất hiện khiến cho vị trí của Lê Bang Cơ càng lúc càng vững vàng như vậy.



Trong khi đó Lê Ê đã đi vào hoàng thành để gặp Lê Khang cùng Lê Bí. Thế nhưng cũng chỉ có Lê Bí đồng ý cũng Lê Ê đi vào bên trong Vạn Thọ cung diện thánh. Khi bọn hắn đến được cung thành thì đã chiều, vì vậy càng thêm gấp gáp, bởi vì chỉ chút nữa thôi Cung thành sẽ đóng cửa, không thể gặp được hoàng đế.



Thế nhưng khi bọn hắn đi đến Vạn Thọ cung, chỉ thấy Đào Biểu đã đứng chờ sẵn ở đó, nhìn thấy hai vị Thái tể đương triều, Đào Biểu mỉm cười nói.



- Hai vị đại nhân thông cảm, Thái hậu đã có chỉ, không cho phép bệ hạ tiếp tục buồn phiền vì chính sự, phải an tâm dưỡng bệnh. Thân làm hiếu tử, bệ hạ phải tuân theo, vì vậy mấy ngày tới bệ hạ sẽ không gặp bất cứ vị đại thần nào. Mời hai vị về cho.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc: