Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 84: Thân thế của Vô Niệm?






- Được rồi, ông quên là hôm nay chúng ta mời La Hiên bá đến dự tiệc hay sao?



Lúc này Lê phu nhân cùng Vệ quốc Trưởng công chúa đi lên nói. Lê Thụ cười lớn.



- Đúng đúng, La Hiên bá, mời!



Nguyễn Vô Niệm được gia đình Lê Thụ đưa đến bàn tiệc, thậm chí Thái Sung cũng được mời, bởi vì Nguyễn Vô Niệm đã giải thích Thái Sung không phải là người hầu mà là môn khách của hắn, vì vậy không thể tiếp đãi Thái Sung như là một hạ nhân được.



Bữa tiệc Lê Thụ tổ chức là một bữa ăn gia đình ấm cúng, chỉ là có rất nhiều đồ ăn thịnh soạn mà thôi. Nếu như là nhà khác thì sẽ chia ra làm mâm trên và mâm dưới dùng cho nam và nữ giới trong nhà, thế nhưng Lê Thụ là võ tướng, trong nhà lại có con dâu là Trưởng công chúa, vì vậy chỉ để một mâm trên mà thôi.



- La Hiên bá, tại đây ta cũng chỉ có ly rượu nhạt xin tạ ơn La Hiên bá đã giúp đỡ trước mặt bệ hạ, nếu không thật không biết đến ngày nào Lê Thụ ta mới có thể ra ngoài.



Lê Thụ cầm lên chén rượu nói. Lê Quát cũng nói.



- Xin tạ ơn La Hiên bá, ngài chính là ân nhân của gia đình chúng tôi. Xin lấy chén rượu này tỏ lòng tạ ơn.



Nguyễn Vô Niệm cười nói.



- Chén rượu này ta xin nhận, thế nhưng tạ ơn thì xin đô chỉ huy sứ hãy cảm ân bệ hạ, đây chính là ân trạch bệ hạ ban cho, ta cũng chỉ là góp một chút sức mọn mà thôi.



- Được, cạn!



- Cạn!



Rất nhanh ba chén rượu liền cạn, không khí coi như hoà hợp mà mọi người cũng như xích lại gần nhau hơn, Lê phu nhân không phải người nói nhiều, Vệ quốc Trưởng công chúa lại không thể nói, nàng chỉ híp mắt cười cảm thụ không khí vui vẻ sung sướng mà đã lâu gia đình chồng mới có được. Trên bàn tiệc cũng chỉ có ba người đàn ông nói chuyện với nhau.



- Đô chỉ huy sứ đại nhân nếu không ngại xin để ta gọi một tiếng bác chứ, cứ đại nhân này, bá tước nó lại xem rất xa cách.



Nguyễn Vô Niệm lúc này chủ động nói. Điều này lại vô cùng hợp ý của Lê Thụ, hắn lập tức đáp ứng nói.



- Như vậy ta liền gọi La Hiên bá một tiếng Vô Niệm rồi. Quát cùng với cháu cũng coi như là đồng lứa, cũng có thể gọi nhau là anh em.



Thực tế Lê Quát phải lớn hơn Nguyễn Vô Niệm một lứa mới đúng, Lê Quát cũng không ngại xấu hổ liền nói.



- Đúng vậy, như vậy hai bên gia đình chúng ta thân càng thêm thân.



Mục đích giữa hai bên không mưu mà hợp đều đã đạt được, Lê Thụ lại hỏi.



- Vô Niệm, bác nhìn cháu là tuổi trẻ tài tuấn, rõ ràng được giáo dục rất kỹ càng từ nhỏ. Gia phụ hẳn không phải là người bình thường chứ?



Trong mắt của Lê Thụ lúc này Nguyễn Vô Niệm chính là “con nhà người ta” chính hiệu, tuổi trẻ văn võ song toàn, trên thân lại mang tước vị. Một gia đình bình thường không thể nào giáo dục ra được một đứa bé như vậy.



- Đáng tiếc, cháu cũng không biết cha là ai. Mẹ nuôi cháu khôn lớn đến năm tuổi thì trong trận bão đã qua đời.



Nguyễn Vô Niệm có chút bi thương nói. Thực tế Nguyễn Vô Niệm đương nhiên biết được thân phận của cha mình, hắn lúc còn nằm nôi đã không ít lần nghe được mẹ gọi tên người kia. Hắn đối với người kia cũng không hề có cảm giác ghét bỏ hay thù hận gì, thế nhưng nói có hảo cảm thì cũng không đúng. Trên đời này hắn không có cha, chỉ có mẹ.



- Bác xin lỗi lại nhắc lại chuyện không vui, bác tự phạt ba chén vậy.



Lê Thụ không ngờ đến hoàn cảnh của Nguyễn Vô Niệm lại như vậy liền tự phạt uống liền ba chén rượu, nhưng hắn càng khâm phục đối với sự vươn mình phát triển của thiếu niên này. Ánh mắt của Lê phu nhân nhìn Nguyễn Vô Niệm lại dần trở nên từ ái, đứa nhỏ này mệnh thật khổ, sinh ra không biết cha là ai, mẹ lại mất sớm, nàng không thể tưởng tượng nổi một đứa bé còn chưa đầy mười tuổi làm sao có thể sinh tồn phát triển được đến mức này.



- Vô Niệm, từ nay ngươi và Quát đây là anh em, có chuyện gì có thể đến tìm gặp anh, anh nhất định sẽ không chối từ.



Lê Quát vỗ ngực cam đoan nói, cứ như vậy Vô Niệm lại có thêm một người anh trai kết nghĩa, hơn nữa thân phận người này cũng không hề nhỏ chút nào, đối với biến cố Thiên Hưng Vô Niệm càng có thêm một tầng bảo hiểm.



Rượu qua ba tuần, Lê Thụ gương mặt cũng đỏ lên vì men rượu, cả ba đều đã có men say. Lê Thụ nói.



- Vô Niệm, cháu không biết đâu, lần đầu gặp cháu bác cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau này mới nhớ ra hoá ra nhìn cháu thật giống một người quen cũ, một người anh mà bác vô cùng kính trọng. Cháu biết đó là ai không?



Nguyễn Vô Niệm còn chưa kịp trả lời thì Lê Thụ đã cười lớn.



- Là Lý Triện, không sai đâu, cháu rất giống Lý Triện, vừa nhìn qua liền khiến bác giật mình cứ ngỡ là ông ấy sống lại còn trẻ ra mấy chục tuổi đấy.



Lông mày của Nguyễn Vô Niệm hơi giật giật, hắn còn chưa gặp Lý Triện, không biết được Lý Triện dung mạo như thế nào. Lê Quát cũng giống như vậy dò hỏi.



- Dung mạo của Lê Tư mã thực sự giống với Vô Niệm sao cha?



Lý Triện sau khi tử trận người nhà đều được ban quốc tính, truy phong làm Nhập nội tư mã, Lê Thụ quen thuộc gọi chiến hữu cũ là họ Lý, còn Lê Quát thì gọi là họ Lê.



Lê Thụ cười lớn nói.



- Giống, giống chứ, đến con trai của hắn còn phải đồng ý với cha như vậy thì sai đi đâu được. Biết đâu mấy trăm năm trước người nhà của Vô Niệm và nhà họ Lý là anh em với nhau đây.



Hắn chưa bao giờ nghĩ đến Nguyễn Vô Niệm sẽ có liên quan gì đến nhà Lý Triển, bởi người nhà Lý Triện cho đến giờ vẫn chưa bao giờ đăng tin tức tìm hậu đại nào thất lạc cả. Nguyễn Vô Niệm hơi nhếch môi lại nói sang chuyện khác.



- Bác, gần đây cháu muốn đi Vân Đồn một chuyến, có thể sẽ mất chừng một tuần, không biết có thể hướng lên trên xin nghỉ được không?



Nguyễn Vô Niệm không còn quá nhiều thời gian, hắn phải nhanh chóng tìm đường ra biển sớm, vì vậy ưu tiên của hắn vẫn là đi Vân Đồn quan sát thử nơi này như thế nào, sau đó mới tìm kiếm thợ thuyền, thuỷ thủ các loại, đó mới là cái khó nhất.



Lê Thụ lúc này đã không còn quá tỉnh táo, nam nhân quả thực chỉ có thể nói chuyện được trên bàn nhậu. Hắn nói.



- Không vấn đề gì, nhưng có một chuyện bác có thể nói trước với cháu, sắp tới Cấm quân rất có thể tổ chức một cuộc thi đấu. Bác dự định chọn Thiên Định sở làm đại diện cho Ngự tiền vũ vệ đi thi đấu, cháu cảm thấy thế nào?



- Không vấn đề gì. Chỉ cần thêm nửa tháng nữa khi đó Thiên Định sở lực chiến cũng đã có thể thành hình, hoàn toàn có thể đảm nhận khiêu chiến.



Nguyễn Vô Niệm nói. Đối với sức mạnh của Thiên Định sở Nguyễn Vô Niệm vô cùng tự tin. Thực tế sức mạnh của các vệ sở không hề chênh lệch quá lớn, thế nhưng Thiên Định sở sau khi Nguyễn Vô Niệm đến nhận cường độ huấn luyện cũng như dinh dưỡng cao hơn nhiều, nếu như còn không thể đánh thắng được thì đám này thực sự nuôi quá tốn cơm rồi.



- Niệm, nếu như không phiền sau khi thi đấu xong anh muốn đến Thiên Định sở tham quan một chút, cũng như học tập phương pháp huấn luyện như thế nào.



Lê Quát lúc này đề nghị, Nguyễn Vô Niệm đương nhiên hoan nghênh điều đó. Chỉ một mình hắn mà nói không thể nào thay đổi được quân đội Đại Việt, cha con Lê Thụ lại là tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, từ đây hắn có thể tìm được sự ủng hộ cho sau này.



Lê Thụ như chợt tỉnh hơi men một chút lại nói tiếp.



- Thế nhưng cháu muốn đi Vân Đồn thì không được tự ý đi. Luật lệ của triều đình quy định quan viên vô cơ đi đến Vân Đồn thì sẽ bị tội đồ lưu (đày đi xa), người tố giác sẽ được thưởng một tư. Hiện tại trong triều đình dù cháu làm chức quan không lớn nhưng danh khí lại như mặt trời ban trưa, bọn đài quan chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm, chúng sẽ không bỏ qua cơ hội này.



Nếu nói thương nghiệp của Đại Việt thời phong kiến phát triển nhất khi nào thì chắc chắn là thời nhà Lý, khi đó vua Lý chủ động thông thương với nhà Tống, lợi dụng chính sách khuyến thương của triều Tống mà phát triển đất nước, hấp thu được nhiều kỹ thuật, tinh hoa văn hoá của phương Bắc đem trở về Đại Việt.



Thế nhưng đến những triều đại phong kiến sau này thái độ của các triều đình đều trở nên dè dặt, lo sợ rằng người phương Bắc có thể dò xét tình hình trong nước, từ đó sẽ cất binh xâm lược, do đó ngoại thương, đặc biệt là ở các cảng biển như Vân Đồn dần dần hạn chế. Các quan viên cũng không được tự ý đến đó, nếu không sẽ bị nghi ngờ là trao đổi tin tức tình báo với nước ngoài.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc: