Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 59: Mê tình mạt thế (Xong)




Bác sĩ Đường quả nhiên nói được thì làm được, Zombie cấp cao vừa chết, đám Zombie cấp thấp lập tức như rắn mất đầu, hiện tại không cần bác sĩ Đường phải ra tay nữa, những dị năng giả kia đã có thể giết gần hết đám Zombie cấp thấp.

Cuối cùng cả trụ sở đều trở thành biển tử thi, bất luận là thi thể của con người hay là Zombie, đều nhiều đến dọa người.

Đặc biệt là Ngải Thụy đã biến thành người khổng lồ trước đó, một cước là một cái hố sâu, bên trong chất đống vô số Zombie.

Hết thảy đều trở nên bình lặng, bởi vì lần thắng lợi này, trong căn cứ lớn như thế lần đầu tiên yên tĩnh, nhưng ngay sau đó là vô số tiếng hoan hô, gần như muốn lật tung cả căn cứ vậy.

Sau đó mọi người lại nhìn sang những người bên cạnh mình, rất nhiều đồng đội đã chết oan chết uổng trong trận chiến lớn vừa rồi, không ít thi thể bị Zombie gặm cắn đến nỗi chỉ còn lại mấy mảnh xương nát, nội tạng bị kéo ra đầy đất, căn bản không thể phân biệt được đến tột cùng ai là ai.

"Hức hức -- a a --" trong căn cứ lại vang vọng tiếng khóc vô cùng bi thương, bọn họ chiến đấu với Zombie lâu như vậy, lần này đám Zombie cấp cao xâm lấn, hơn nữa còn là quy mô lớn như thế, sau này chắc rằng những Zombie này sẽ chẳng gây nên được chuyện gì đáng lo nữa.

Nhân loại đã lâu không nghênh đón thắng lợi như vậy, đồng thời khiến cho vô số người thấy được hy vọng, bọn họ muốn thoát khỏi địa ngục này.

Cô bé Nghi Quân đưa tay ôm lấy cô, trên mặt cũng đầy nước mắt, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, vừa khóc rồi lại cười nhìn thật đáng thương.

Cô bé trưởng thành trong thời mạt thế, từ nhỏ đã trải qua hoàn cảnh tra tấn đau khổ như vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ bị ăn sạch, rốt cuộc hiện giờ cũng có thể chờ đợi được thắng lợi này, cô bé gần như vui đến phát khóc, mặc sức tung hô lung tung bên tai Lâm Vãn.

Bác sĩ Đường chậm rãi đi tới, anh vỗ tay một cái, vô số đốm lửa lan tràn, thiêu hủy đi toàn bộ thi thể buồn nôn trên mặt đất.

Thời mạt thế, không thể giữ lại thi thể của Zombie, thi thể con người bị Zombie cắn chết cũng không thể để lại, bởi vì trên thân thể kia có virus Zombie, nếu lỡ xảy ra phiền toái gì, chỉ sợ mãi mãi cũng không thể thoát khỏi thời mạt thế.

Ngọn lửa lớn cháy hừng hực, dị năng hệ lửa của Đường Nghị quả nhiên lợi hại, chỉ thiêu chết vật, không hề ảnh hưởng đến những vật sống xung quanh.

Giữa khói lửa lượn lờ, rất nhanh anh đã đến bên cạnh Lâm Vãn, Nghi Quân đã cực kỳ biết điều rời đi.

Anh ôm chặt lấy cô, cứ như vậy ngay trước mặt mọi người, hôn cô thật sâu, thậm chí còn đưa đầu lưỡi vào trong miệng của cô, thỏa thích càn quét đến nghiêng trời lệch đất.

Đương nhiên nếu để cho Lâm Vãn đánh giá, nụ hôn này có thể đạt chín mươi điểm, dù sao Đường Nghị hôn vô cùng lịch sự, không còn là nụ hôn lướt qua là xong nữa, mà là một nụ hôn sâu tận cổ họng.

Mười điểm bị trừ đi hoàn toàn là do anh hôn đến nỗi nước bọt chảy ra, trượt xuống khóe miệng cô, làm cô có hơi xấu hổ, huống chi cô bé Nghi Quân vẫn còn đang ở bên cạnh lén lút nhìn trộm kìa, có làm sao cũng thấy không ổn.

"Chúng ta kết hôn đi." Đường Nghị thấy cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, chợt đưa lưỡi liếm sạch sẽ chỉ bạc còn sót lại trên miệng cô, cuối cùng ghé sát bên tai của cô thấp giọng nói.

Giọng nói của Đường Nghị vẫn luôn rất êm tai, trầm thấp như pháo hoa vậy, giờ đây anh còn nói ra câu nói này, càng giảm thấp giọng xuống, cố ý dùng loại cảm giác tràn đầy từ tính kia.

Lâm Vãn nghe thấy, lập tức muốn run chân.

"Cái gì?" Lâm Vãn sững sờ.

Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên quỳ một gối trên đất, vỗ tay một cái, trong tay chợt xuất hiện một bó hoa hồng đỏ rực như lửa.

"Lâm Vãn, gả cho tôi được không? Tôi yêu em, yêu hơn cả sinh mạng của mình, sự tồn tại của em chính là ý nghĩa cuộc sống của tôi. Cuộc đời của tôi vốn chỉ là bóng đêm u ám, tôi chẳng khác gì một cỗ máy tinh vi, cho đến khi tôi gặp em, tôi mới cảm nhận được ánh mặt trời."

Anh thâm tình chân thành nhìn Lâm Vãn, lời nói ra tựa như một bình rượu nồng nàn, mùi rượu tỏa hương khắp nơi, Lâm Vãn chưa uống giọt nào nhưng đã muốn say rồi.

"A a a, cầu hôn kìa!"

"A --- lão đại, anh đang cầu hôn sao?" Nghi Quân la to lên, người xung quanh đều biết hết.

"Rốt cuộc bác sĩ Đường cũng cầu hôn Lâm Vãn rồi, ngày nào tôi cũng phải nhìn hai người show ân ái đến phiền, mau mau ở bên nhau đi!" Mọi người rối rít trêu chọc.

"Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau..." Tất cả mọi người trong căn cứ bắt đầu vỗ tay ồn ào lên.

Sắc mặt Lâm Vãn càng thêm đỏ, cô có hơi không biết làm sao, hoàn toàn không nghĩ tới vậy mà Đường Nghị lại cầu hôn cô, nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Lật Xe, rõ ràng giá trị xảo trá chỉ có bốn mươi điểm, tại sao hắn lại muốn cầu hôn ta? Rõ ràng là không yêu ta mà, ngay cả điểm trung bình cũng chưa tới đâu!" Lâm Vãn cực kỳ nghi hoặc dò hỏi.

"Sao ta biết được, tên Xảo Trá xui xẻo này, đồ khốn kiếp, số liệu của ta không có cách nào vận hành bình thường được. Sức mạnh của hắn còn lợi hại hơn cả Lạnh Nhạt ở thế giới trước, hơn nữa hắn còn rất thông minh, đã rất lâu rồi ta không liên lạc được với tổng bộ..."

Hệ thống dông dài nói một đống lớn, sau đó lại như đang phát tiết nói ra: "Không nên đáp ứng hắn, mau cự tuyệt đi. Ai muốn ở cùng với tên biến thái này chứ, Bạo Ngược và Lạnh Nhạt đều cho cô max điểm, nhưng cô cũng đâu có kết hôn với bọn họ, bây giờ cùng hắn kết cái rắm í!"

Lâm Vãn hơi do dự, cô thật sự không biết rốt cuộc là bác sĩ Đường đang giở trò gì.

Đây là thế giới thứ ba mà cô tới, cô cũng đã có hiểu biết đại khái đối với các loại giá trị, đoán chừng đó chính là mức độ tình cảm sâu cạn của mục tiêu đối với cô, loại tình cảm này có thể là yêu, cũng có thể là hận.

Có điều từ trước đến nay cô đều là ký chủ có lương tâm, chắc là mục tiêu đều yêu cô đến nỗi không kiềm chế được.

Đường Nghị thấy cô thật lâu vẫn không nói gì, chợt búng tay lần nữa.

Hai người đều đang ở trên lưng Poodle, sau khi anh búng tay một cái, bỗng nhiên có vô số cánh hoa hồng xuất hiện, hình thành một đóa hoa cực lớn, bao bọc lấy hai người bọn họ.

Hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn, phía trên đỉnh còn có mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh, không đến mức khiến trong này trở nên tối tăm không ánh sáng.

"Người bên ngoài không thấy được trong này đâu, em nói cho tôi biết đi. Lâm Vãn, em có bằng lòng trở thành vợ của tôi không?" Đường Nghị vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng như thế, ánh mắt sâu xa.

Không thể không nói, lúc anh muốn hóa thành một người đàn ông có mị lực, cả người tựa như phát sáng vậy, làm cho bất cứ ai cũng không thể cự tuyệt.

Anh bố trí một cạm bẫy dịu dàng, dẫn dụ Lâm Vãn nhảy vào.

"Không bằng lòng."

Lâm Vãn mở miệng, có điều đây không phải là do cô tự nguyện nói, mà là do hệ thống đang điều khiển thân thể cô.

Biểu cảm của Đường Nghị trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, anh nhẹ nhàng híp mắt, cong môi khẽ cười: "Bé yêu, tôi đã nói với em chưa nhỉ, toàn thân trên dưới của em đều rất đáng yêu, nhưng chỉ có duy nhất thứ đang ẩn nấp trong thân thể em kia là tôi không thích, hơn nữa còn đặc biệt chán ghét."

Lúc anh nói xong câu đó, mở miệng thổi vào mặt Lâm Vãn một hơi.

Lâm Vãn chỉ có thể nhắm mắt lại, bởi vì có gió phất qua khuôn mặt của cô nên đây chỉ là động tác bản năng mà thôi.

"A a a, Xảo Trá muốn tạo phản, ký chủ cứu ta, ký chủ -- "

Âm thanh sợ hãi của Lật Xe truyền đến, kinh hãi rõ ràng.

"Tôi biết điều em muốn là gì, bé yêu, tôi không mong gì khác, chỉ mong em ở bên cạnh tôi đến hết quãng đời này, tôi sẽ cho em điều em muốn, lần này tôi không lừa em, tôi thề!" Đường Nghị ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô.

Anh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối trên đất, ngữ khí trịnh trọng.

"Nhưng chính anh đã nói, em có cơ thể bất tử, cả đời này của chúng ta e rằng sẽ chẳng kết thúc được." Lâm Vãn đã bị lừa rất nhiều lần, hiện tại cô cũng học khôn ra.

"Không, cả đời này chúng ta sẽ giống như những người bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử. Tôi hi vọng có thể cùng em bên nhau đến khi bạc đầu, con cháu đầy cả sảnh đường."

Lâm Vãn kinh ngạc nhìn anh, trong thế giới này, Đường Nghị hoàn toàn chính là chúa tể.

Anh đã nói như thế, vậy thì nhất định có thể thực hiện.

Lâm Vãn nhẹ hít một hơi, cô nghe được tiếng tim đập "Thịch thịch thịch" trong lồng ngực mình, cô đang khẩn trương, cô đang chờ mong.

"Được, em bằng lòng, chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi bạc đầu, con cháu đầy cả sảnh đường."

Cô tiến lên phía trước, nhận lấy bó hoa hồng trong tay anh, đóa hoa vốn chỉ đang nở một nửa, nhưng ngay lúc chạm phải tay cô, bỗng nhiên nở rộ hoàn toàn.

Trong mắt Đường Nghị lóe lên sự mừng như điên, anh dùng sức ôm lấy Lâm Vãn, tựa như muốn hòa cô vào trong ngực mình, mãi mãi cũng không xa rời nhau.

"Anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em." Anh hứa hẹn.

Chờ đến khi Lật Xe trở nên tỉnh táo lại, hết thảy đã trở thành kết cục đã định.

Lâm Vãn đáp ứng lời cầu hôn của Đường Nghị, sau khi người trong căn cứ biết tin tức này, gần như tất cả mọi người đều bắt đầu reo hò, đồng thời bọn họ đều thương lượng muốn tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng cho bác sĩ Đường và Lâm Vãn.

Đây là dịp để ăn mừng bọn họ chiến thắng Zombie, cũng là để chúc phúc cho đôi tân nhân, song hỉ lâm môn.

Đường Nghị rất gấp gáp, sau khi Lâm Vãn đáp ứng anh, anh lập tức bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, các đội viên trong đội thợ săn Chú Hề cũng không ai thoát khỏi, toàn bộ đều bị anh sai bảo vòng quanh.

Khoảng khắc hành khúc đám cưới vang lên, Lâm Vãn mặc áo cưới trắng như tuyết, ngồi lên xe hoa hình bí đỏ tinh xảo.

Chiếc xe hoa này được thiết kế như xe ngựa, giống hệt trong truyện cổ tích mà Lâm Vãn từng xem, thân xe màu đỏ, bốn góc đều được trang trí bằng những bó hoa hồng đỏ nở rộ.

Đường Nghị đợi cô trong xe, hai người nắm tay nhau, xe ngựa chậm rãi khởi hành, chạy quanh căn cứ một vòng.

Hai bên đường đều là người, tất cả mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ, thỉnh thoảng còn vỗ tay huýt sáo, chúc mừng cho đôi tân nhân.

Công lao vào sự nỗ lực của bác sĩ Đường dành cho trụ sở này rõ như ban ngày, bây giờ anh kết hôn với người mình yêu, trên mặt tất cả mọi người trong căn cứ đều tràn đầy nụ cười, nhảy cẫng hoan hô.

"Ngài Đường Nghị, anh có đồng ý cưới cô Lâm Vãn làm vợ hay không? Anh có đồng ý bất kể là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay ốm đau, vui vẻ hay đau buồn, anh cũng sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy không?" Người chứng hôn là Ngải Thụy, hiếm khi anh ta nghiêm chỉnh được một lần.

"Tôi đồng ý." Giọng nói của bác sĩ Đường kiên định, tựa như một lời cam kết.

Câu hỏi như vậy cũng dành để hỏi Lâm Vãn, đương nhiên là đạt được câu trả lời như nhau. Hai câu "Tôi đồng ý", trên ngón áp út mang nhẫn cưới đã kết nối chặt chẽ hai người với nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Lúc Lâm Vãn bị anh ôm lấy mà hôn, cảm thấy hơi giật mình, hết thảy tựa như một giấc mộng vậy, tới nhanh như thế, lại xinh đẹp nhường này.

Toàn bộ người trong căn cứ đều tham gia hôn lễ của hai người bọn họ, nên dĩ nhiên khách quý chật nhà, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Vãn đi bên cạnh Đường Nghị, cùng anh mời rượu bốn phía.

"Ha ha." Ngay lúc mọi người xung quanh đều đang nói lời chúc mừng, chỉ có hệ thống trong đầu Lâm Vãn đang cực kỳ không vui, còn thỉnh thoảng cười lạnh.

"Lật Xe, hôm nay là ngày vui của ta, mi muốn ăn kẹo cưới không?"

"Ăn chứ, ăn nhiều nữa là đằng khác, để cho ta ăn rồi chết đi cho khỏe. Sau khi tên Xảo Trá này che chắn ta, đến tột cùng là hắn đã cho cô chỗ tốt gì mà cô cứ như vậy không chùn bước gả cho hắn?"

Lâm Vãn vẫn đang uống rượu với người ta, nhưng cũng không lạnh nhạt nó: "Bọn ta chỉ là giao dịch py*, mi đừng có nghĩ bọn ta quá dơ bẩn như vậy. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu ta kết hôn, rõ ràng ta và Bạo Ngược đã từng thành thân rồi!"

*Giao dịch py: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ giao dịch ngầm không muốn để người khác biết, cũng dùng để chỉ giao dịch giữa bạn bè với nhau. (Theo Baike)

"Cô đánh rắm, lần đó là cô bị ép buộc, còn lần này là cô cam tâm tình nguyện!" Hệ thống rống cô, nhưng nó bi thương phát hiện, dù mình có la nát cổ họng cũng vô ích, bởi vì nó lại bị che chắn.

***

Đến buổi tối vốn còn một màn náo động phòng, nhưng cuối cùng do ảnh hưởng của bác sĩ Đường quá sâu, những người kia không dám quậy nữa, cứ như vậy sợ hãi rút lui.

Đêm nay bác sĩ Đường đặc biệt kích động, đồng thời cũng sớm đánh tiếng với Lâm Vãn, nói là muốn mở mang kiến thức hoành tráng một chút, kết quả lại dọa Lâm Vãn chưa kịp cởi quần áo đã muốn bỏ chạy trước.

Cuối cùng đương nhiên là bị anh bắt về, ngoan ngoãn bị người ta ăn sạch.

Đương nhiên Lâm Vãn cũng coi như đã trải qua vô số việc đời, dị năng hệ băng mà cô biết trước đây đều chỉ là trò trẻ con, bác sĩ Đường là dị năng giả toàn hệ, cho nên chỉ có thứ Lâm Vãn không nghĩ tới, chứ không có chuyện bác sĩ Đường không làm ra được.

Quá nhiều trò làm cô xấu hổ đến nỗi toàn thân đỏ bừng, không ngừng thở gấp.

Đến cuối cùng khi cô sắp ngất đi, mới nhớ tới một chuyện, bắt lấy cánh tay của anh, thấp giọng hỏi một câu: "Vì sao trước kia anh lại gạt em để các đội viên trong đội săn Chú Hề chạy trốn?"

Đường Nghị hôn lên thái dương ẩm ướt mồ hôi của cô, nói khẽ: "Bởi vì anh muốn yêu đương với em, mấy cái bóng đèn kia quá vướng víu."

Sau khi Lâm Vãn có được đáp án thì mơ màng ngủ mất, trong mơ không có bất kỳ nguy hiểm gì, chỉ có chim hót hoa nở.

Cô ngủ rất an ổn, có bác sĩ Đường ở bên cạnh, Lâm Vãn cảm thấy trên đời này không một ai có thể tổn thương cô được.

"Chào buổi sáng, bác sĩ Đường." Cô tỉnh lại đã thấy ngay vẻ mặt dịu dàng của người đàn ông, cười nhẹ lên tiếng chào.

"Chào buổi sáng, Đường phu nhân."

Bác sĩ Đường và Đường phu nhân sống một cuộc sống rất hạnh phúc, bọn họ cùng nhau đến bệnh viện làm, cùng nhau về nhà nấu cơm, ngoại trừ lúc Đường Nghị phẫu thuật thì cô không đi vào, còn thời gian khác đều như hình với bóng.

Tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể nhận ra bọn họ rất yêu nhau, không ai lại đi quấy rầy bọn họ.

Lần thanh trừ Zombie cấp cao quy mô lớn kia, quả nhiên đã mang thắng lợi đến ngay trước mắt nhân loại, những Zombie cấp thấp đã không gây nên nổi sóng gió gì nữa.

Mạt thế dường như đang dần dần rời xa, căn cứ đang không ngừng mở rộng, thậm chí còn sắp khôi phục thành trạng thái thành trấn thôn trang trước đó.

Mọi người không cần phải lo lắng sẽ tử vong bất cứ lúc nào nữa, cũng không cần phải sợ hãi Zombie nữa, càng không lo sẽ bị đói bụng.

Lương thực được trồng với số lượng lớn, bọn họ sẽ không vì tiết kiệm một hạt bã đậu mà đói đến thoi thóp.

Mỗi lần Lâm Vãn nắm tay Đường Nghị đi dạo trên đường phố, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của mọi người.

"Bác sĩ Đường, đây là cà chua nhà tôi vừa hái, tặng cho Lâm Vãn ăn nè."

"Bác sĩ Đường, nhà tôi vừa làm kẹo hồ lô nè, phụ nữ có thai thường thích ăn chua lắm."

"Bác sĩ Đường, đến khuya nhớ phải nấu cơm cho Tiểu Lâm ăn nha, trong bụng của cô ấy còn một miệng ăn nữa đó!"

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

...

Đi đến đâu cũng có vô số người chào hỏi bọn họ, có điều trong khoảng thời gian gần đây, tất cả mọi người đều không thể không nhắc đến Lâm Vãn.

Bởi vì cô mang thai, hơn nữa còn ** tháng, mỗi lần nâng cao cái bụng lớn đi ra đường, Lâm Vãn đều có một loại cảm giác vui mừng.

*Chả biết sao chỗ này bị che mất.

Đã qua ba thế giới, đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác mang thai, cô muốn làm mẹ, cô muốn sinh con cho bác sĩ Đường.

"Một ngàn bước, đủ rồi." Đường Nghị cầm máy đếm bước trong tay, nhìn thấy con số trên đó biến thành một ngàn, lập tức ngoắc cô đến.

Lâm Vãn bĩu môi: "Bác sĩ Đường, nhất định là anh lén lút ăn gian, em mới đi có mấy bước thôi, sao chưa gì đã một ngàn rồi?"

"Lại đây!" Anh ngoắc cô, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.

Lâm Vãn không có cách nào khác, trước đó Đường Nghị đều ngoan ngoãn phục tùng cô, nhưng từ khi cô mang thai, anh liền bắt đầu các loại quan tâm.

Không biết anh tìm được một quyển sách từ đâu, nói là phụ nữ có thai trước khi lâm bồn hai ba tháng nên đi đường cẩn thận. Đúng là nên vận động thân thể, nếu không xương chậu quá nhỏ sẽ rất khó sinh, nhưng mỗi lần vận động cũng không thể quá nhiều, nếu không sẽ dễ bị ảnh hưởng, dù sao trong cơ thể Lâm Vãn vẫn còn trọng lượng của một người nữa. "Lật Xe, chỗ mi có sách gì hay không, ta không tin quyển sách kia của bác sĩ Đường đâu. Trở về còn muốn phụ nữ có thai tập yoga, ta thật là vất vả mà!" Lâm Vãn không có cách nào khác, chỉ có thể đi đến trước mặt anh, nhưng vẫn không từ bỏ, lập tức cầu cứu hệ thống.

"Ha ha." Lật Xe rất lạnh nhạt với cô, từ khi cô kết hôn với bác sĩ Đường, nó cứ luôn âm dương quái khí.

Lâm Vãn cũng đã quen rồi, cô chỉ muốn trêu chọc hệ thống một chút, bằng không Lật Xe sẽ nhàm chán biết bao, không có ai nói chuyện với nó.

Giữa cô và Lật Xe tạo thành một sự ăn ý, ai cũng không nhắc đến giá trị xảo trá nữa.

Giống như thế giới này đã trở thành một sự tồn tại chân thật, không còn là mang theo nhiệm vụ tới nữa, Lâm Vãn cũng không muốn xoát giá trị xảo trá nữa, bác sĩ Đường đã đáp ứng cô rồi, đến khi bọn họ từ từ già đi, anh sẽ cho cô điều cô muốn.

Đường Nghị vô cùng thoải mái ôm ngang cô lên, hai người vừa nói vừa cười.

Cô nằm trong ngực của người đàn ông, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nhắm mắt lại tựa như muốn ngủ say.

Gió nhẹ phất qua mặt, bỗng nhiên từ phía trên có một con Zombie nhảy ra, nhìn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề kia, hơn nữa còn biết đánh lén, chắc hẳn là Zombie cấp cao.

Có điều ngay cả đầu Đường Nghị cũng chẳng thèm ngẩng lên, miệng thổi một hơi, mấy lưỡi đao gió lập tức bay qua, cắt Zombie cấp cao thành mấy khúc, óc văng khắp nơi.

Lại một trận gió thổi qua, xua đi mùi hôi thối đó, Lâm Vãn không thoải mái giật giật, dường như sắp tỉnh lại.

Đường Nghị cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô, thấp giọng dỗ dàng: "Ngủ ngoan nhé, bảo bối của anh."

Lâm Vãn khôi phục yên tĩnh, hô hấp cũng hài hòa hơn.

Hệ thống "Chậc" một tiếng, nó đã sớm phát hiện, Xảo Trá khống chế thế giới này, nhưng bản thân thế giới cũng đang chối bỏ anh.

Lúc nhiệm vụ của Lâm Vãn không có cách nào triển khai, thế giới sẽ phản ứng theo bản năng, muốn khó khăn trắc trở xuất hiện giữa bọn họ, nhưng Đường Nghị quá mức lợi hại, bất luận là Zombie hay là trong căn cứ có người muốn ám sát anh, đều vô dụng.

Dù toàn thế giới đều đối địch với anh, nhưng chỉ cần anh còn Lâm Vãn, Đường Nghị chính là bất khả chiến bại.

Anh bằng lòng tạo nên một thế giới tốt đẹp vì cô.

***

"Vỡ nước ối rồi, mau đưa vào phòng sinh đi, bác sĩ đã đợi ở bên trong rồi."

"Bác sĩ Đường, anh không thể cầm dao được, tay anh đang run kìa!"

Lâm Vãn nằm trên băng ca, được người ta đẩy về phía phòng phẫu thuật, Đường Nghị đang theo phía sau trở nên cực kỳ khẩn trương, thậm chí hốc mắt của anh còn ẩn ẩn đỏ lên.

"A a, đau quá!"

"Miệng tử cung của bệnh nhân mở rất nhỏ, hơn nữa chân đứa bé lại muốn ra trước, e rằng sẽ mất rất nhiều máu..."

Đường Nghị ngồi xổm bên ngoài phòng phẫu thuật, anh vẫn luôn tai thính mắt tinh, thanh âm bên trong không ngừng truyền vào lỗ tai của anh, xen lẫn tiếng la đau đớn của Lâm Vãn, trong lòng của anh vừa vội vừa sợ.

"Thịch, thịch --" Bên tai anh còn có tiếng trái tim đang đập, từ thong thả trở nên gấp rút, thẳng đến cuối cùng tựa như muốn nổ tung.

Xung quanh dường như có cái gì đó đang vỡ tan, tiếng "Răng rắc --" giống như bùa đòi mạng.

Cặp mắt của anh triệt để biến thành màu đỏ sậm, búng tay một cái, toàn bộ nhân viên y tế đang bận bịu đều dừng lại, chung quanh trở nên mơ hồ, chỉ có anh là rõ ràng nhất.

Anh từng bước một đi vào phòng phẫu thuật, Lâm Vãn nằm trên giường thở hổn hển, dưới người cô đầy máu, đứa bé chỉ mới ra được một nửa, dường như bị kẹt ở nơi đó không ra được.

"Lâm Vãn, chúng ta không sinh nữa được không, anh không cần con, anh chỉ cần em thôi."

Đường Nghị đưa tay chạm lên bờ môi cô, ánh mắt không có tiêu cực của Lâm Vãn chợt ngưng tụ lần nữa, toàn thân cô đều là mồ hôi, bờ môi trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt rất tệ.

"Không được, em nhất định phải sinh, chúng ta đã nói phải con cháu đầy đàn rồi mà! Không có con, thì lấy đâu ra cháu." Giọng của cô khàn khàn, giống như nhạc cụ bị hỏng vậy, khiến người ta nghe mà đau lòng.

Đường Nghị nhìn cô thật sâu, không nói gì.

"Bác sĩ Đường, chúng ta đã nói rồi mà, anh sắp làm ba ba rồi, cười một cái nào." Cô khó khăn giật giật khóe miệng.

Đường Nghị thấy được sự kiên quyết trong ánh mắt cô, anh không nói gì, chỉ lui đến một nơi hẻo lánh, búng tay lần nữa.

Cảnh tượng lại khôi phục, bác sĩ vẫn còn đang khích lệ cô.

"Ra, ra rồi!" Bác sĩ y tá xung quanh đều vui đến phát khóc, thời gian sinh lâu như thế, cuối cùng đứa bé cũng ra được.

Bác sĩ tay mắt lanh lẹ cắt cuống rốn, nhưng anh ta còn chưa kịp chúc mừng, chợt nghe thấy tiếng vang tích tích tích.

"Bác sĩ, cô ấy ra máu quá nhiều, nhịp tim giảm tốc."

"Bác sĩ, đứa bé không có hơi thở, ở trong bụng quá lâu, e là -- "

Đường Nghị đứng trong góc nhỏ, cứ như vậy nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt.

Anh cười lạnh một tiếng, lúc anh còn rất nhỏ, có người xem số mạng cho anh, cả đời mẹ goá con côi, không vợ không con.

Thế nhưng anh không tin số mệnh, anh đấu với trời, có một người vợ đáng yêu vui vẻ, vợ lại còn mang thai, tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt nhất, nhưng vợ của anh lại vì khó sinh mà nằm trên bàn phẫu thuật, đứa bé cũng không thể thở nổi, một xác hai mạng.

Chung quy anh cũng không thể chạy khỏi số mệnh.

"Rắc!" Một tiếng thật lớn, giống như mặt kính vỡ vụn.

Đường Nghị biết, ảo cảnh của anh đã tan vỡ, anh cũng nên tỉnh khỏi giấc mộng này rồi.

Tiếng đánh "Bốp bốp bốp --" nhẹ nhàng truyền đến, ngay sau đó là tiếng khóc "Oa oa --" nỉ non, tiếng khóc non nớt giống như chim hoàng oanh hót vang, thanh thúy êm tai.

"Đứa bé sống rồi! Thật tốt quá."

"Tích -----" đáng tiếc trái tim Lâm Vãn lại không đập nữa.

"Lâm Vãn, mạt thế năm 134 ngày 28 tháng 4 lúc bảy giờ, không thể cứu sống, tử vong!" Bác sĩ trưởng xác định cô tử vong.

Trong phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ, ngay sau đó liền có tiếng nức nở trầm thấp truyền đến, bất luận là y tá hay là bác sĩ, đều rất quen thuộc Lâm Vãn, mỗi ngày cô đều đến đây.

Cô tựa như là một mặt trời nhỏ, sưởi ấm người bên cạnh, cô xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi, hạnh phúc, cô đã có con với bác sĩ Đường, nhưng lại không thể mở mắt ra nhìn ngắm thế giới này nữa.

"Bác sĩ Đường, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúc mừng anh, có được quý tử." Bác sĩ nói hai câu cùng một lượt với anh, một chết một sống.

Đường Nghị vẫn còn sững sờ, bác sĩ đưa đứa bé còn bọc trong tã lót cho anh, khoảnh khắc anh ôm lấy thân thể mềm mại kia, anh hoàn toàn cảm nhận được sinh mệnh mới tràn đầy.

"Thịch -- Thịch --" anh nghe được tiếng trái tim đang đập, dễ nghe như vậy, mê người như vậy.

Đời này của anh, có vợ lại có con, đã phá tan chuyện hoang đường của tên đạo sĩ thối kia.

Đường Nghị ôm con gào khóc, người đàn ông được toàn căn cứ kính ngưỡng, giờ phút này lại đang khóc như một đứa trẻ.

Những bác sĩ và các y tá trong phòng phẫu thuật tốp năm tốp ba rời đi, lúc này bọn họ không thể an ủi được anh, chỉ có thể để anh ở cùng vợ con của mình, từ biệt nhau lần cuối.

Mệnh cách của một người không phải dễ dàng phá vỡ như vậy, Đường Nghị vẫn luôn biết.

Cho nên anh chưa từng có bất kỳ ý nghĩ xa xỉ nào, sau khi đám Zombie cấp cao kia bị giết chết, anh đã xếp đặt một ảo cảnh, anh phải cầu hôn Lâm Vãn, anh muốn lấy cô, muốn cùng cô sinh con, thực hiện tất cả bên trong ảo cảnh.

Nhưng ảo cảnh cuối cùng vẫn chỉ là ảo cảnh, anh không phải thần, trong ảo cảnh cũng không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của hiện thực, cho nên đến một lúc nào đó khi ảo cảnh quá khác biệt so với hiện thực, sức mạnh của anh sẽ không có cách nào duy trì ảo cảnh được nữa.

Cho nên ảo cảnh của anh tan vỡ, nhưng trong hiện thực, Lâm Vãn đã để lại cho anh một đứa con.

Đường Nghị đã từng nói, chỉ cần bọn họ bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn thì sẽ cho Lâm Vãn điều cô muốn, nhưng anh thích cô như vậy, cho nên dù không thể bên nhau đến già, sau khi ảo cảnh này kết thúc, anh cũng sẽ cho.

Mà Lâm Vãn cũng hoàn toàn chính xác có được điều cô muốn, đó chính là để đứa bé này sống lại, để bác sĩ Đường làm ba ba.

"Bé yêu, anh yêu em. Lâm Vãn, cám ơn em." Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn trên vầng trán đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo của Lâm Vãn.

Tôi hi vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại, tôi sẽ ôm con của chúng ta, ở thế giới của tôi, chờ em!

《Mê tình mạt thế (Xong)》

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ta rất bi kịch, mắt cá chân đau, hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng, trực tiếp sưng lên, đau chết mất, cho nên mới trễ, thứ lỗi ~

Câu chuyện này xong rồi, hỏi các ngươi có sướng hay không?, tóm lại ta rất thoải mái, viết lúc nửa đêm, lỗ mũi mình ê ẩm ~ hy vọng các ngươi thích câu chuyện này này.