Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 18: Chủ Chiến




Trông mong một vò rượu có thể đánh gục được Tương Thanh thì đúng là chuyện bất khả thi nhưng Ngao Thịnh lại muốn thử xem có thể đem mình chuốc say được hay không. Dù sao với tính cách của Tương Thanh thì dù y có say cũng sẽ chẳng thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa được, nên tốt nhất là Thịnh hắn tự say. Mà nếu không say được thật thì cứ vờ giả say đi, nói không chừng Thanh lại mềm lòng mà chìu theo hắn, mặc hắn làm gì thì làm.



Nhưng, liều mạng uống hơn nửa vò rượu rồi mà mặt Ngao Thịnh vẫn không chút đổi sắc, chẳng có chút men say nào…Xoay mặt nhìn Tương Thanh, y chỉ uống vài chèn mà hai má đã đỏ ửng….Ngao Thịnh biết, không phải tửu lượng y kém, trước nay chẳng mấy dịp hắn thấy Tương Thanh uống rượu. Nghe đâu người từ Hắc Vân Bảo ra, ít ai lại không thể uống được hơn năm vò. Có lẽ Tương Thanh là do dễ đỏ mặt thôi, chứ chẳng say. Nhân gian vẫn thường rỉ tai nhau bảo nữ nhi trước khi được gả đi thường chiêu dụ ý trung nhân của mình uống rượu, người nào càng dễ đỏ mặt thì càng chứng tỏ bản thân là nam nhân tốt, có thể an tâm mà trao thân gửi phận. Trái lại, càng uống mà mặt càng trắng thì ngàn vạn lần không được dây vào, không phải bạc tình lãnh tính thì là đoản mệnh vô phúc.



Vò rượu vơi, Ngao Thịnh quyết định cứ giả say cho nhanh… Thế là một hai ngã xuống bàn, mượn rượu giả điên, bắt đầu loạn ngôn: “Thanh, ta thích ngươi.”



Tương Thanh sửng sốt, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vẻ mặt thanh tỉnh mà miệng nói sảng của Ngao Thịnh: “Về phòng ngủ đi.”



Ngao Thịnh bắt lấy vai y: “Ngươi đỡ ta với, ta chóng mặt quá!”



Tương Thanh phân vân nhưng vẫn nâng hắn dậy, đỡ hắn đứng lên. Ngao Thịnh đương nhiên sẽ không bỏ cơ hội ngàn năm có một này, dựa hết cả người vào Tương Thanh, Tương Thanh muốn đỡ hắn quay về tẩm cung nhưng hắn lại vờ hàm hồ nói: “Đi từ phòng ngươi qua sẽ nhanh hơn.”



Tương Thanh trừng mắt liếc hắn, cười lạnh: “Xem ra ngươi vẫn rất tỉnh táo!”



Ngao Thịnh cười gượng, ôm Tương Thanh nói: “Thanh, ta thích ngươi~~”



Tương Thanh vô lực thở dài, dìu Ngao Thịnh vào phòng, đỡ hắn ngồi lên giường, mở vách tường ra, ý muốn hắn đẩy hắn sang bên kia giường, nhưng Ngao Thịnh lại nhanh tay túm lấy eo Tương Thanh… Tương Thanh hụt người, ngã đè lên người hắn, khó hiểu giương mắt nhìn con sói kia.



“Thanh…ta muốn ngủ ở đây~~.” Ngao Thịnh cười tủm tỉm: “Ta say rồi~~”



Tương Thanh chống tay lên ngực hắn, nhìn khóe miệng giăng ý cười của Ngao Thịnh mà vội lật tẩy trò ranh mãnh này: “Kẻ say luôn miệng nói mình tỉnh chứ chưa bao giờ lại tự nhận mình say cả!”



Ngao Thịnh vươn tay nâng cằm Tương Thanh, thấp giọng nói: “Ta không giống với những tên ma men khác! Ta không say vì rượu mà say vì…ngươi!”



“Được rồi…” Tương Thanh vội vàng ngăn lại những lời buồn nôn sắp được thốt ra tiếp theo của Ngao Thịnh, buông lời cảnh cáo: “Ngoan ngoãn mà ngủ đi!”



“Vâng!” Ngao Thịnh vâng lời nằm xuống, kê đầu lên gối của Tương Thanh còn biết điều chừa ra một nửa còn lại cho y.



Tương Thanh nhìn sang phía giường bên kia vách tường: “Gối của ngươi đâu…Ách.”



Nói còn chưa dứt lời, y đã bị Ngao Thịnh kéo mạnh, buộc y phải nằm cạnh mình, hai người cùng kê đầu trên một chiếc gối. Ngao Thịnh mỉm cười, chỉ chỉ gối nằm, thấp giọng nói: “Cùng ngủ một giường nhé.”



Tương Thanh không nói gì, nâng người thổi tắt nến, buông mành, cởi áo khoác, nằm xuống ngủ.



Trong chăn, Ngao Thịnh choàng tay qua ngang hông Tương Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng y, tận lực nghiêng đầu tựa sát vào cổ, gục mặt vào hõm vai y, tựa hồ đang hôn lên cổ Tương Thanh.



Tương Thanh nhìn hắn, cũng không để ý tới việc hắn mượn rượu giả điên rồi tùy hứng làm bậy, chỉ mong có thể mau mau ngủ, sáng mai còn phải lâm triều sớm. Nhưng sở dĩ gọi Ngao Thịnh là sói bởi vì hắn không biết khắc chế, vĩnh viễn cũng không biết thỏa mãn. Thấy Tương Thanh không ngăn cản, Ngao Thịnh càng được nước làm tới, cứ lấn lướt mà hôn dọc theo vành tai y.



Tương Thanh chậm rãi quay sang đối mặt với Ngao Thịnh, Ngao Thịnh nhìn chằm chằm vào hai mắt Tương Thanh, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào má y, cười duyên, ý muốn hôn. Tương Thanh hơi hơi ngữa ra sau, thấp giọng nói: “Trước kia dù ngươi có uống hết hai vò rượu to cũng không bao giờ say, nếu bây giờ không chịu nhắm mắt lại ngủ thì ta sẽ đuổi ngươi về phòng.”



Ngao Thịnh bất đắc dĩ chao mày, đành phải dựa sát vào Tương Thanh, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.





Thấy Ngao Thịnh cuối cùng cũng không quấy nhiễu làm loạn nữa, Tương Thanh mới nhắm mắt lại, chậm rãi nhập mộng, nhưng trong lúc ngủ mơ lại cảm giác thấy Ngao Thịnh vẫn cố chấp sáp lại gần, nhẹ nhàng phủ lên môi y một nụ hôn.



Tương Thanh đành phải tự an ủi mình, coi như đang ngủ nằm mơ thấy ác mộng đi…



Một đêm mộng đẹp, hai người theo thường lệ bị tiếng chuông báo lâm triều lay tỉnh, Ngao Thịnh ngồi dậy, thấy Tương Thanh muốn đứng lên, vội ngăn lại: “Ngươi cứ tiếp tục ngủ đi… Không đúng, theo ta đi vào điện ngủ đi? Nằm trên giường ngọc mà ngủ, như vậy ta có thể nhìn thấy ngươi!”



Tương Thanh dở khóc dở cười lắc đầu, rời giường rửa mặt, cùng Ngao Thịnh đến điện kim loan.



“Hôm nay mấy lão già đó phỏng chừng sẽ chết đứng cho xem.” Ngao Thịnh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Vừa nói ra chủ ý ngự giá thân chinh, thể nào hai phái lập trường cũng sẽ tranh cãi một trận.”



Tương Thanh đi bên cạnh hắn, cúi đầu suy tư: “Vị tất phải nói ra.”



“Sao?” Ngao Thịnh nhìn y: “Ý của ngươi là gì?”



“Ngươi muốn đánh tây bắc và ngoại tộc, tất nhiên trước phải bình định được đông bắc cùng Nam Hải… Trước tiên hãy cứ để cho các cựu thần có thời gian chuẩn bị tâm lý, hoặc là nói làm dịu lòng họ, ngươi cho mọi người khai nhãn bằng một vài trận thắng, chắc chắn họ sẽ thêm phần tin tưởng ngươi.”



“Chủ ý này không tồi.” Ngao Thịnh gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói: “Thừa dịp trong khoảng thời gian này chọn nhiều nhân tài trẻ tuổi có tâm huyết ra làm quan. Hiện tại trong triều, phái những người bảo thủ vẫn còn hơi nhiều, đến lúc đó lấy một nửa này ra đối chọi với một nửa kia, coi như có thể giành được phần thắng.”



“Đúng vậy!” Tương Thanh gật gật đầu.



“Bất quá mà nói” Ngao Thịnh nhíu nhíu mày: “Không chừng đến lúc ta ngự giá thân chinh thì mấy lão già đó cũng đều chết hết cả rồi.”



Tương Thanh trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nói bậy!”



Đi vào kim loan điện, Ngao Thịnh liền nhìn đến người cao to uy vũ đứng sau Mặc Tây Nhung, tân khoa trạng nguyên Uông Càn Khôn và người thấp bé đứng chưa tới ngực Quý Tư, Diệp Vô Quy, bất đắc dĩ lắc đầu, Ngao Thịnh nói thầm, sau này nếu cho hai người kia làm tả hữu thừa tướng, đúng là sẽ còn lắm dịp ngồi cười.



Hai hàng người quay về long ỷ hành lễ, Ngao Thịnh vội phất tay ngăn lại nhóm chư thần: “Miễn lễ hết đi.”



“Mọi người đều biết mặt những tân quan vừa nhậm chức hết cả rồi chứ?” Ngao Thịnh hỏi.



Quần thần nhìn Uông Càn Khôn và Diệp Vô Quy, đồng loạt gật đầu nói đã gặp qua.



“Tốt.” Ngao Thịnh tựa vào một bên tay vịn: “Họ còn trẻ tuổi, các khanh là trưởng bối, về sau có gì hãy hướng dẫn thêm cho bậc hậu bối, không chỉ làm vậy với họ, mà còn với cả những người khác.”



“Chúng thần tuân chỉ.” Mọi người gật đầu tán đồng.



“Rất tốt.” Ngao Thịnh lại gật đầu, sau lại im lặng, quả thật hắn hôm nay hoàn toàn không có gì muốn nói, Văn Đạt thấy Ngao Thịnh không có gì muốn phân phó, liền quay sang hỏi chư thần trong điện: “Có việc khởi tấu…”



Chúng thần hai mặt nhìn nhau, một quan văn bước ra khỏi hàng hành lễ rồi tâu: “Hoàng Thượng, vi thần có việc hợp tấu.”doc truyen chu dam my




Ngao Thịnh giương mắt nhìn người vừa bước ra, mỉm cười, sớm phải đoán ra là ngươi. Hình bộ thị lang Chương Lý Phương.



“Chương thị lang có chuyện gì muốn tấu?” Ngao Thịnh bình tĩnh hỏi.



“Khởi bẩm Hoàng Thượng.” Chương Lý Phương khẽ cau mày: “Trước đó, Hoàng thượng từng hạ chỉ cho Tống Hiểu mang quân đến đông bắc bình định Vương Nhiếp… Người có nói các quan viên ở châu thành phủ pha phải giúp đỡ.”



“Phải, trẫm có nói như thế.” Ngao Thịnh gật gật đầu, cười hỏi: “Thế nào, Tống Hiểu muốn khanh giúp?”



“Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm qua Tống tướng quân đã đề xuất với vi thần một yêu cầu quá mức hoang đường.” Chương Lý Phương thở dài: “Tướng quân muốn thần đem tất cả những phạm nhân đang bị giam giữ đưa đến quân doanh của y, có bao nhiêu thì cứ đưa sang bấy nhiêu, thậm chí còn chiêu hàng thổ phí ác bá các nơi, bảo rằng chỉ cần nhập ngũ thì sẽ không giết. Y muốn kiến tạo Tống gia quân nên muốn thần trả lại tất cả những binh khí đã bị tịch thu.”



Ngao Thịnh nghe xong, cười gật gật đầu: “Nói như vậy, thật đúng là có không ít người…đúng rồi, tổng số phạm nhân của Thịnh Thanh là bao nhiêu?”



Chương Lý Phương nói: “Thần thật đã quên tính số lượng phạm nhân nhưng đoán chừng có gần sáu vạn người, nếu có thể tiếp tục chiêu hàng, phỏng chừng con số có thể đạt tới tám vạn.”



“Rất có khả năng.” Ngao Thịnh gật gật đầu: “Tám vạn người cộng thêm số quân lính cùng những đầu bếp trong quân đội của Tống Hiểu không phải vừa đủ mười vạn người sao? Nhưng số ngựa chiến vẫn còn thiếu…”



“…Hoàng Thượng, vi thần không phải nói đến số lượng.” Chương Lý Phương lắc đầu: “Người nghĩ mà xem, đây đều là chuyện liên quan đến mạng người cả. Những người đó nếu xông ra chiến trường, không đánh giặc mà chỉ biết lo chạy thoát thân thì không phải làm lỡ đại sự sao?”



Ngao Thịnh nghe xong nói: “Đây cũng là vấn đề đáng lo…À, đích thật phải phòng ngừa tù phạm đào ngũ, còn phải khiến bọn họ đoàn kết một lòng ra sức giết địch. Các khanh có chủ ý gì không? Giúp Tống Hiểu một phần sức lực.”



Chương Lý Phương nói hết lời, đành phải quay về hàng, nhìn dáng vẻ Ngao Thịnh, chắc chắn hoàn toàn tán thành ý định của Tống Hiểu, bản thân có nói nữa thì ích gì? Ngoan ngoãn đứng vào hàng vẫn tốt hơn.



Văn võ quần thần liếc mắt dò xét nhau, đều cảm thấy biện pháp này tuy rằng tốt, nhưng nếu thực thi thì lại quá phiền toái, đặc biệt lại còn liên quan mật thiết đến tồn vong của nhiều người, thật sự đau đầu.



“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần có cách.” Diệp Vô Quy từ sau lưng Quý Tư bước ra.




Ngao Thịnh gật gật đầu: “Diệp học sĩ nói thử xem.” Vì Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn đều không có chức quan cụ thể nhưng lại là hàng tứ phẩm nên đều tạm gọi là học sĩ, nói cách khác, họ chỉ là những người đề xuất ý kiến, không trực tiếp quản lý quốc sự, làm trợ thủ cho hai vị tể tướng đại nhân, đương nhiên, tể tướng kỳ thật cũng không cụ thể quản lý nhiều ít sự tình gì, chỉ phụ trách nêu ra chủ ý giúp hoàng thượng mà thôi.



“Hồi bẩm hoàng thượng.” Diệp Vô Quy tấu trình: “Thần có bốn chiêu có thể quản thúc số phạm nhân ấy.”



Ngao Thịnh gật đầu, ra hiệu Diệp học sĩ cứ tiếp tục.



“Chiêu thứ nhất.” Diệp Vô Quy tuy vóc người nhỏ nhưng thanh âm lại không nhỏ chút nào, ngẩng đầu ưỡn ngực cất cao giọng phân trình: “Trước, đem tất cả phạm nhân họp vào một chỗ, phái người của chúng ta trà trộn vào, tung tin đồn Hoàng thượng chuẩn bị mang đại quân đi đánh Vương Nhiếp, đến lúc đó phản quân đông bắc cùng sáu vạn trọng phạm đều sẽ bị hình bộ xử quyết.”



Hình bộ thị lang sửng sốt, sờ sờ đầu, tựa hồ có chút mặt mũi.



“Sau đó, lại để người của chúng ta kích động các lao bá, khiến họ nghĩ rằng họ có thể lấy công chuộc tội, chỉ cần nhập ngũ xung phong đánh Vương Nhiếp thì có thể có cơ hội cứu lấy mạng sống của chính mình.”



“Giỏi lắm.” Phía sau bình phong, Tương Thanh cúi đầu tán thưởng, Ngao Thịnh cũng gật đầu: “Chủ ý này rất hay, do đó sẽ không phải là trẫm muốn họ đi đánh giặc, mà là bọn họ cầu trẫm cho họ đi đánh giặc!”




“Chính xác là như vậy!” Diệp Vô Quy lại tiếp tục: “Chiêu thứ nhất này gọi làuy, chiêu thứ hai là ân… Để các lao bá viết một bảng tấu chương trình lên Hoàng thượng. Sau khi đọc xong tấu chương, Hoàng thượng liền hạ lệnh ai có thể ra trận giết giặc, chỉ cần còn sống trở về thì không cần phải ngồi tù, có thể chân chính trở thành một người lính!”



“Được.” Ngao Thịnh gật gật đầu: “Ân – uy đều khả thi, tốt! Còn chiêu thứ ba?”



“Chiêu thứ ba là pháp!” Diệp Vô Quy đáp: “Đợi đến khi phạm nhân được đưa đến quân doanh, nhóm ba người thành một nhóm, họp thành tiểu đội, ba tiểu đội nên một đại đội, ba đại đội thành một tiểu tổ, ba tiểu tổ thành một đại tổ, thực thi tội liên đới! Chỉ cần một người vi phạm quân quy hoặc đào ngũ thì cả tiểu đội ba người đều bị giết! Hai người vi phạm, giết cả đại đội, ba người vi phạm, giết tiểu tổ, bốn người vi phạm, giết đại tổ. Mỗi một phạm nhân có án tội thì cả nhà cũng không thoát khỏi vạ lây. Nếu có kẻ dám làm loạn lòng quân, làm chậm trễ quân tình thì cả nhà bị tịch biên gia sản! Nhưng, có phạt thì phải có thưởng, đã là quân lính trong quân đội, không cần phân biệt dân thường hay phạm nhân, chỉ cần lập công thì đều được phong thưởng, tương đương với việc cho họ một cơ hội được sống thêm lần nữa. Đương nhiên những chuyện này còn phải nhờ Tống tướng quân huấn luyện thêm cho bọn họ.”



“Tốt lắm!” Ngao Thịnh liên tục gật đầu: “Thế còn chiêu cuối cùng?”



“Chiêu cuối, chính là lừa!” Diệp Vô Quy tiếp tục: “Những kẻ vô cùng hung ác chưa hẳn đã là người không có tâm huyết. Tù phạm giết người phóng hỏa phần lớn là do thù hận hoặc vì cuộc sống bức bách, chỉ cần chúng ta giả trang thành đám người Vương Nhiếp, vờ lạm sát người vô tội, khi dễ dân chúng, khiến cho tù phạm thấy rằng giết Vương Nhiếp là thay dân cứu khổ cứu nạn, có thể chuộc lại tội nghiệt bọn họ đã gây ra. Thần nghĩ, đại đa số phạm nhân đều sẽ được cổ động. Mặt khác, chúng ta chờ đến ngày xuất chinh, ở ven đường an bài dân chúng vui vẻ tiễn quân, đại đa số phạm nhân đều là những người hơn nửa đời người phải sống kiếp trốn chạy, chui rúc chẳng khác gì chuột chạy qua đường, chúng ta dùng đại lễ đưa quân, coi như khích lệ thêm sĩ khí họ!”



“Quả thật rất tài tình!” Không đợi Ngao Thịnh có ý kiến, Quý Tư đã giành quyền tiên phong, ra sức tán thưởng: “Bốn chiêu này thật sự là diệu kế!”



Mặt khác, tất cả thần tử đều thi nhau gật gù, cũng liên tục ngợi khen.



“Tốt!” Ngao Thịnh vừa lòng nói: “Đã có chủ ý tuyệt vời như vậy…Chương thị lang, việc này sẽ do khanh, Diệp học sĩ, và Tống tướng quân toàn quyền phụ trách! Nếu cần châm ngòi thổi gió, cứ tới gặp trẫm!”



“Vi thần tuân chỉ!” Ba người cùng nhau hành lễ.



“Được rồi!” Ngao Thịnh cười khua tay: “Vậy các khanh hãy nhanh chóng tiến hành, nhớ là cẩn thận làm việc.” Nói xong, Ngao Thịnh liền đứng lên, bỏ lại Văn Đạt một mình nói: “Bãi triều”, cùng quần thần sảng khoái tung hô: “Cung tiễn hoàng thượng”, mà vội vàng kéo tay Tương Thanh chạy đi.



“Này…” Tương Thanh mặc cho Ngao Thịnh kéo chạy cả đoạn đường: “Sao lại chạy? Định đi đâu?”



Ngao Thịnh chạy ùa vào tẩm cung của mình, đẩy Tương Thanh ngã lên giường, bắt đầu cởi thắt lưng mình ra, đoạn quay sang bảo Tương Thanh: “Cởi y phục ra!”



Tương Thanh sửng sốt, không được tự nhiên đứng lên: “Ngươi…lại hồ nháo gì nữa thế? Ta đi đây…”



“Aiiiii!” Ngao Thịnh nhanh giữ chặt Tương Thanh lại, cười nói: “Ngươi nghĩ ta và ngươi ấy ấy trên giường à? Không phải!” Nói xong, Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, lại khoát tay: “Ý của ta là, không phải không muốn mà là hiện tại không phải lúc. À, cũng không phải hiện tại không phải lúc, ta vẫn rất muốn, nhưng hiện tại khẳng định ngươi không muốn… Bất quá, Thanh à, nếu ngay bây giờ ngươi mà nói ừ, ta đây sẽ làm liền…”



Tương Thanh nhanh phủ đầu: “Ngươi đến tột cùng là muốn cái gì?”



“Xuất cung.” Ngao Thịnh cười.



Tương Thanh trừng mắt nhìn: “Xuất cung để làm gì? Đi nhà xí?”



“Hả” Ngao Thịnh há to miệng: “Ai đi ngoài chứ! Mà là xuất cung…”



Khi nói chuyện, chỉ thấy khóe miệng Tương Thanh mang ý cười, cởi kiện bạch sam, đổi lấy hắc y. Ngao Thịnh nháy mắt hiểu ra, nâng tay vén một lọn tóc Tương Thanh vờn quanh tay mình, cười nói: “Thanh, ngươi trêu ta, ta phải phạt ngươi.”