Thịnh Thế Trà Hương

Chương 34




Tần Thiên phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là nhìn thấy chiết phiến màu trắng, trên chiết phiến có đề vài chữ to, nét chữ rồng bay phượng múa.

“Giục ngựa độ vách núi đen giương cung bắn hồ nguyệt.”

Chữ viết kiên cường, lại mạnh mẽ hữu lực.

Phía dưới cây quạt có giắt một khối thủy tinh trong suốt hình thú, dưới thủy tinh lại là một viên châu mã não oánh nhuận, màu đỏ trong, nhìn qua vô cùng hoa lệ.

“Tiểu nha đầu, ta đang nói chuyện với ngươi đó.” Đối phương dường như có chút không kiên nhẫn.

Tần Thiên ngẩng đầu, liền thấy một đôi con ngươi đen sáng ngời, mày rậm, anh khí bức người. Đúng là Tạ công tử lần trước đã làm khó dễ Phạm Thiên.

Lần này, phía sau hắn còn có một gã tùy tùng đi theo. Nam tử này dáng người giống hắn rất cao to, hơi lớn tuổi, ngũ quan thô cuồng, ánh mắt lãnh lợi, trên hai má đều có vết sẹo, nhìn qua có chút đáng sợ. Bất quá có người như vậy đứng phía sau hắn, càng khiến hắn ngọc thụ lâm phong, uy vũ bất phàm.

Tần Thiên vội vàng lui ra phía sau từng bước, hướng tới Tạ công tử làm lễ, cười nói: “Tạ công tử, tiểu nhị chậm trễ, Tạ công tử mời vào.” Nói xong vươn tay tỏ ý mời vào, đưa hắn tiến vào đại đường.

Bên cạnh, một gã tiểu nhị hơn hai mươi tuổi, tế mi tế mắt tên Đức Quý thấy Tạ công tử tiến vào, biết hắn ra tay hào phóng, lần trước đã thưởng cho tiểu nhị pha trà là hắn, vừa ra tay là một nắm bạc vụn, cho nên rất muốn từ trong tay Tần Thiên đoạt lấy khách nhân của nàng. Lập tức hắn ỷ vào chính mình làm đã lâu, đi đến bên cạnh Tạ công tử, xoay người cười nói: “Tạ công tử, một thời gian không thấy, công tử trông càng có tinh thần, hôm nay không bằng để tiểu nhị ta đến tiếp đón công tử?”

Tần Thiên làm sao không biết dụng ý của hắn, bất quá trước mặt khách nhân cũng khó mà nói điều gì, hơn nữa tiền lương của tiểu nhị cũng không phải trích phần trăm từ doanh thu, không nền vì một chút tiền thưởng mà đối kháng với bọn họ, dù sao bọn họ cũng là tiền bối.

Nghĩ vậy, Tần Thiên chuẩn bị thối lui, nào biết Tạ công tử này lại lên tiếng: “Không cần ngươi, để tiểu nha đầu này tiếp đón là tốt rồi.”

Đức Quý vuốt mũi, cười gượng hai tiếng, lại trừng mắt nhìn Tần Thiên bên cạnh liếc một cái, phẫn nộ tránh ra. Hắn đi đến bên cạnh một tiểu nhị tên Đại Hồng, nhìn bóng dáng Tần Thiên tiếp đón Tạ công tử, hừ một tiếng: “Cũng không biết Đại phu nhân nghĩ như thế nào, lại để cho tiểu nha đầu kia đứng tiếp đón ở đại đường, nếu biết là đến mua trà thì không nói, không biết, còn tưởng rằng chúng ta bán là…” Nói tới đây, trên mặt biểu lộ sự khinh thị.

Tần Thiên chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã được thăng thành tiểu nhị chính. Hơn nữa biểu hiện xuất sắc, lập tức đứng đầu nhóm tiểu nhị, vì vậy mấy tiểu nhị này trong lòng sớm đã có chút không thoải mái.

Đại Hồng nhìn bóng dáng Tần Thiên liếc mắt một cái, đến gần bên tai của Đức Quý, đè thấp thanh âm nói: “Ta cũng không tin nàng có bản lãnh thật sự, còn không phải ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, đối với nam nhân cười một cái so với chúng ta nói toạc mồm mép đều hơn hẳn! Cứ như vậy, Trà Hành chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ bị đàm tiếu!”

“Ngươi chờ đi, đợi đến lúc thực sự có chuyện xảy ra, phu nhân sẽ phải hối hận về quyết định của bà!”

“Khách nhân đến đây, trước tiếp đón khách nhân quan trọng hơn.” Hai người thế này mới ngừng nói, vội vàng tiếp đón khách.

Bên này, Tần Thiên hướng Tạ công tử cười nói, “Tạ công tử, lại đến Dương Thành du ngoạn sao? Lần trước mua trà về có hợp ý hay không, lúc này cửa hàng đã có lá trà mới, Tạ công tử có muốn xem thử vài giống trà khác?” Nói xong, liền giới thiệu với Tạ công tử vài loại lá trà, về tính chất của lá trà, nơi sản sinh tất nhiên là thuộc như lòng bàn tay, vô cùng lưu loát.

Tạ công tử mặt lộ thần sắc kinh dị: “Nha đầu, lần trước khi gặp ngươi, ngươi dường như không hiểu biết thế này, bất quá mới qua một thời gian ngắn ngủi, ngươi đã biết được nhiều như vậy?”

Tần Thiên hé miệng cười, “Cũng không có gì khó khăn, nếu dụng tâm nhất định có thể thành công.”

Tạ công tử cầm trong tay chiết phiến “Xoẹt” một cái thu lại, tư thái tiêu sái hào sảng, hắn đem cây quạt chỉ hướng Tần Thiên, cười nói: “Lời này ta thích nghe!” Nói xong, hơi hơi cúi đầu nhìn nàng, hai mắt hắc bạch phân minh: “Tiểu nha đầu ngươi, trí tuệ cùng khí độ so với một ít nam nhân khác không hề kém cỏi, có điều, nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, xuất đầu lộ diện như thế, đối với ngươi cũng không phải là một chuyện tốt.”

Những lời này, ở thời điểm Đại phu nhân để cho nàng ra đại đường tiếp đón khách nhân, cũng đã nói qua, lúc ấy Đại phu nhân nói: “Ngươi đến đại đường rồi đàm tiếu tất sẽ không ít, ngươi có sợ hãi không?”

Tần Thiên nhìn Tạ công tử mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta vốn không phải là thiên kim nhà giàu, cũng không phải tiểu thư khuê các, ta sợ gì mà không xuất đầu lộ diện? Trước mắt bao người, ta thân làm việc chính đáng, cho dù có đàm tiếu, ta cũng không sợ!”

Đại phu nhân lấy thân phận quả phụ, có thể đứng vững trước lời đàm tiếu của thế nhân, vẫn kiên trì đến bây giờ, nay cũng không phải đã được đại đa số người tôn trọng hay sao? Nàng là một tiểu nha đầu thì sợ cái gì, nàng lại không sợ tổn hại đến khuê danh, sau này sẽ gả không được. Xuyên qua thành gia nô, lại phải vắt óc nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho một nam nhân tốt, không bằng nắm lấy cơ hội trước mắt, vì chính mình thu xếp thật tốt.

Hơn nữa sau lưng có Đại phu nhân làm chỗ dựa, càng không cần lo lắng mấy vấn đề này.

Tạ công tử nghe xong lời này, cười ra tiếng, “Thân làm chuyện chính đáng, ha ha, nha đầu ngươi tính khí rất hợp với ý ta!”

Tần Thiên thấy hắn vui vẻ, nhân cơ hội nói: “Không bằng để tiểu nhị giới thiệu mấy giống trà mới cho Tạ công tử thử xem? Tạ công tử cảm thấy nếu tốt, có thể mua nhiều chút mang về, ẩm thực phương bắc nhiều dầu mỡ, uống trà sẽ giúp thanh lọc và tiêu hóa tốt, đồng thời cũng là một tặng phẩm cao quý!”

“Chim chóc trên cây chỉ sợ đều bị ngươi dỗ xuống dưới!” Tạ công tử nhìn nàng nhếch miệng cười, ánh mắt lóe sáng, gương mặt anh tuấn hình như có chút sáng rọi, làm cho Tần Thiên hơi hơi sửng sốt.

Rất nhanh, Tần Thiên liền phục hồi tinh thần, hướng về phía Tạ công tử tay ra ý mời: “Tạ công tử, mời đi vào nhã gian bên này, sẽ có chuyên gia tiếp đón công tử nhấm nháp các loại trà ngon!” Nói xong, đưa hắn tiến vào nhã gian, giao cho tiểu nhị bên trong phụ trách.

Từ sau khi Tần Thiên đến Trà Hành làm việc, Đại phu nhân liền tiếp thu đề nghị của Tần Thiên, ở đại đường phía đông, mở một nhã gian, trang trí cách điệu, rất được khách nhân hoan nghênh, cũng kích thích khách nhân mua trà. Vào đầu tháng, Đại phu nhân phát tiền lương cho Tần Thiên, đó là ba lạng bạc, trong đó hai lượng bạc là tiền lương của nhị đẳng nha hoàn, còn lại là thưởng cho đề nghị của nàng.

Lúc ấy bạc thu về sau khi hòa vốn vì mở ra nhã gian mới có mười mấy lạng bạc, thiếu chút nữa bị lỗ, Tần Thiên được nhận những ba lạng bạc, tất nhiên rất cao hứng, nghĩ về sau càng phải để nhiều tâm tư vào việc kinh doanh của Trà Hành, cũng có thể càng được thưởng nhiều bạc. Như vậy chẳng bao lâu, nàng có thể tự chuộc thân!

Thời điểm Tần Thiên đưa Tạ công tử tiến vào nhã gian, một gã mặc áo bào dài màu xám, có vẻ là văn nhân tầm bốn mươi tuổi cùng với vài nam tử khác đi vào. Vốn chuẩn bị đi tiếp đón, Đức Quý vừa thấy khách nhân là hắn, vội vàng xoay người trốn một bên, kéo Đại Hồng qua bên cạnh nói: “Lũ tú tài nghèo kiết hủ lậu chỉ thử trà mà không mua lại tới nữa, lần trước bị hắn phiền đến chết mà chỉ mua một hai lạng trà, làm mất không ít thời gian và công sức của ta, cuối cùng còn bị hắn mắng cho sa sả, lần này ta sẽ không làm công cụ phát tiết cho hắn nữa đâu.”

Lý tú tài tự cho mình tài cao lại chỉ uống thử mà không mua, tính tình dễ buồn giận, xảo quyệt lại không tốt, Đại hồng cùng các tiểu nhị khác đều đã từng chịu khổ khi tiếp Lý tú tài lúc này đều lui ra một bên, làm bộ như bề bộn nhiều việc, ai cũng không muốn đi tiếp đón hắn.

Đức quý quay đầu nhìn, thấy Tần Thiên từ nhã gian bên kia đi ra, lập tức nhãn châu chuyển động, một chủ ý hình thành trong lòng, hắn hướng về Tần Thiên ngoắc nói: “Tần Thiên, có khách, ngươi đi tiếp đón đi!”

Ngươi không phải cười rất vui vẻ sao? Không phải ngay cả Đại chưởng quỹ đều nói ngươi có tài năng sao? Tốt lắm, ta thật muốn nhìn xem ngươi hay khoe khoang khả năng của mình sẽ thất bại như thế nào ở trước mặt tên tú tài này!