Tại sao phải khổ sở đau đớn để lãng quên một người, thời gian dĩ nhiên sẽ khiến chàng quên hết.
Nếu thời gian không thể khiến chàng quên đi người mà chàng không nênnhớ, thì năm tháng đã qua của chúng ta sẽ còn ý nghĩa gì nữa đây?
Dung Trần Tử ở bên thành giếng đợi không thấy Hà Bạng lên, mà lạithấy một người mà hắn tuyệt nhiên không thể ngờ tới. Bước chân của hắnkhẽ hẫng đi một nhịp, khuôn mặt kinh hãi: “Thuần Vu Lâm?”.
Thuần Vu Lâm mặc bộ quần áo đỏ dài chấm đất, phong thái uyển chuyển: “Dung Trần Tử, lâu rồi không gặp”.
Mái tóc hắn đen như được dội mực, khuôn mày tinh tế, lời nói cử chỉ,vẫn ưu nhã như trước kia. Nhưng Dung Trần Tử đã nhìn ra sơ hở rất nhanh: “Chỉ là thứ huyền thuật nhỏ nhoi, sao có thể lừa được ta?”.
Tên Thuần Vu Lâm trước mặt cười khẽ, khi hắn cười giống như ánh mặttrời mới mọc, tuyệt sắc vô song: “Vì thế nên ta vốn cũng không có ý đếnđể lừa Tri quan. Ta đến chỉ vì muốn nói cho Tri quan biết một số việcthôi”. Tay phải của hắn khẽ giơ lên, trong tay liền xuất hiện một cuộnvăn thư màu xanh lục. Lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Khế ước thầnma!”.
Tay phải của Thuần Vu Lâm liền xòe ra, thì thấy tờ khế ước cũng từ từ được mở ra: “Hơn ba trăm năm trước, Hà Phán bị trọng thương, là concháu của ta đã cứu nàng ta, và đã cùng ta định ra khế ước thần ma. Nàngta bồi dưỡng một thân yêu, làm phụ hồn cho ta, giúp ta thoát khỏi cảnhvĩnh hằng này”.
Dung Trần Tử lùi lại sau một bước, ánh mắt sắc bén như dao. thì ra là vậy, thì ra là như vậy. Vậy là rất nhiều bí ẩn đều đã được giải đáp.Thân thể nàng bị thương nặng, mà vẫn có thể thoát khỏi tay Giang HạoNhiên, đủ thấy lúc ấy nàng hoàn toàn không còn sức lực nào để hành động, ngay cả Giang Hạo Nhiên cũng chưa từng đề phòng nàng sẽ bỏ trốn. Thânthể nàng mảnh mai yếu ớt như vậy, sao có thể sống được ở trong nước? Con cháu của Minh xà đã cứu nàng, đưa nàng đến núi Trường Cương, chữa trịvết thương cho nàng. Cái giá phải trả là nàng phải lập khế ước thần ma,giúp Minh xà thoát khỏi phong ấn. Cách làm chính là bồi dưỡng một thânyêu để trợ hồn cho Minh xà, nên nàng mới cuốn Thuần Vu Lâm đi, một lòngbồi dưỡng hắn. Bởi thế, Minh xà mới không ngừng tìm kiếm nàng, nhưng lại giả bộ như chưa từng quen biết nàng. Nên nàng luôn giữ kín mọi điều với Dung Trần Tử, không chịu tiết lộ chân tướng sự việc.
Dung Trần Tử khép hai mắt lại, trái tim như bị dầu thiêu lửa đốt.Diệp Điềm thoáng do dự: “Sư ca, muội cảm thấy việc này tốt nhất nên hỏithẳng Hà Bạng thì tốt hơn. nói cho cùng những lời của Minh xà, cũngkhông thể tin hoàn toàn được”.
Dung Trần Tử lắc đầu, nói: “Minh xà dù không đáng tin thế nào đichăng nữa, thì khế ước ma thần trong tay nó là thứ không thể làm giảđược, nàng ấy có ước định với Minh xà là điều không cần phải nghi ngờ gì thêm”.
Thuần Vu Lâm khẽ nở nụ cười giòn tan, trong nụ cười ấm áp ôn hòa thấp thoáng mang theo luồng khí yêu tà: “Giờ các ngươi còn có con đường sống sao?”.
Dung Trần Tử lập tức tung ra một lá bùa màu bạc, Thuần Vu Lâm giốngnhư một ngọn lửa tan ra thành vô hình. Ngay cả con rắn ba mắt cũng kinhngạc trợn mắt há hốc mồm: “thì ra bệ hạ đã từng gặp chủ nhân nhà ta từlâu rồi, thậm chí bọn họ còn cùng một phe nữa!”.
Diệp Điềm giẫm một phát lên đuôi rắn, khiến nó nhảy dựng lên, nhưngnó vẫn không hiểu được tình hình trước mắt: “Rốt cuộc hiện giờ ta đang ở phe của chủ nhân nhà ta, hay là ở bên phe Tri quan các ngươi đây? Rốtcuộc ta theo phe của ai đây trời!”.
Hà Bạng đứng ở bên mép giếng, nàng không hiểu đạo thuật, không biếtcách phá giải huyền thuật, nên chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân đểloại trừ. Nàng cẩn thận suy nghĩ, từ lúc xuống giếng đến giờ nàng cũngchưa đi được xa lắm, dù thế nào đi nữa cũng vẫn đang ở gần cái giếng,nước ở đây chắc chắn là thật. Nghĩ vậy, nàng liền hút toàn bộ nước ởtrong giếng ra, giống như đang thổi bong bóng càng tích lại càng nhiều.Chân thân của Minh xà vẫn chưa hiện ra được, nên để tạo ra được cảnhtưởng huyền ảo mê hoặc được nàng vốn dĩ là chuyện không hề dễ dàng, vìthế nơi này đương nhiên không thể quá lớn được. Giờ nàng lại bổ sungthêm nước vào, lập tức khiến chúng nổ tung.
Lúc ấy, Hà Bạng mới phát hiện ra mình vẫn đang ở dưới đáy giếng,trong huyền thuật, đáy giếng và mép giếng đã bị đổi phương hướng. Nàngbơi đứng lần nữa để đi lên, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy đoàn người củaDung Trần Tử đang đợi ở bên miệng giếng. Nàng reo lên vui sướng lao bổtới làm nũng: “Tri quan! Khốn khiếp thật, Minh xà đã tạo cảnh tượnghuyền ảo ở dưới đó, dọa người ta sợ giật nảy mình!”.
Nhưng Dung Trần Tử lại không hề an ủi nàng, chỉ cúi đầu ừ một tiếng.Hà Bạng cảm thấy có chút kì quái, nhìn khắp xung quanh Diệp Điềm và đámtiểu đạo sĩ đứng sau lưng nàng, hỏi: “Sao vậy?”.
Mọi người không ai trả lời, ngay cả con rắn ba mắt cũng trốn phía sau Thanh Thư không dám lộ mặt. Dung Trần Tử lạnh nhạt nói: “không sao, đithôi”.
Tất nhiên, Hà Bạng có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó khôngổn, nàng nghi ngờ liếc nhìn bên này ngó nghiêng bên kia, cuối cùng vẫndụi dụi vào người Dung Trần Tử. Nội tâm Dung Trần Tử cũng rất mâu thuẫn, cuối cùng nên tin những lời Minh xà nói, hay tin tưởng Hà Bạng ngây thơ cùng phe với mình? hắn không phải là người dễ dàng bị kích động, cũngbiết dụng ý của Minh xà không đơn giản, nhưng chít ít những lời nó nóiđều là thật. Hà Bạng thật sự đã lập khế ước với nó, hơn nữa thân thể của Thuần Vu Lâm quả thật là để cho nó sử dụng.
Hà Bạng dựa vào người hắn, giống như một đứa trẻ làm sai thỉnh thoảng lại dụi dụi vào người tỏ vẻ lấy lòng. Trong lòng Dung Trần Tử càng thêm rối loạn.
Tuy Lý Gia Tập bị tà khí bao phủ, nhưng đa phần không phải do Minh xà làm. Nó đem thân thể Thuần Vu Lâm tới đây để tu luyện, nên mới khiến tà khí dày đặc, quái vật sinh sôi nhiều như thế. Hà Bạng ảo não đi phíasau Dung Trần Tử, không biết mình đã lại làm sai chuyện gì. Nàng khôngphải là người nhanh nhạy, nên những hành động này hoàn toàn là vì chộtdạ mà thôi.
Dung Trần Tử muốn đánh nàng, muốn gào thét lên với nàng, lại muốn ômchặt nàng hôn lên môi nàng, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả. Cho dùnàng có khế ước với Minh xà, nhưng nói cho cùng đó là cũng là nhữngchuyện trước đây, có lẽ bản thân hắn nên thật sự thử tin nàng.
Cả đoàn người đi thẳng về phía trước thì thấy một rừng trúc nhỏ, bênngoài rừng trúc cócái chuồng bò. hiện giờ những chuyện quái dị cựcnhiều, đại đa số súc vật đều đã thành tinh, cũng không biết những con bò ấy đã đi nơi nào. Bên cạnh chuồng có mấy hộ gia đình đang nương tựa vào nhau. Đương nhiên, Dung Trần Tử đi trước xem xét, Hà Bạng đã nhìn thấynhà cửa, nhưng chưa bao giờ trông thấy chuồng bò. Nàng đứng bên cạnhchuồng bò nghỉ chân, cái chuồng này được tạo thành từ những tảng đá xếpchồng lên nhau, nhìn từ ô cửa sổ hình vuông nhỏ nhỏ, chỉ có thể thấyđược đống rơm rạ tối om om. Hà Bạng liền thò đầu vào trong xem thử. Vừanhìn đến cái cọc buộc trâu, thì đột nhiên có một khuôn mặt hiện ra trước mặt nàng – Con ngươi lồi hẳn ra khỏi hốc mắt, giòi bọ lúc nhúc, con mắt kia trợn trừng trừng lên nhìn nàng.
Hà Bạng im lặng hai giây, sau đó hét lên một tiếng xuyên tim xé phổi, khiến Diệp Điềm bị dọa sợ nhảy dựng lên. Dung Trần Tử còn chưa kịp laora, thì Thanh Huyền đã xông tới trước tiên kéo Hà Bạng ra sau lưng. Cuối cùng mọi người đã nhìn thấy thứ ở bên trong chuồng bò. Chính là Lý Bàn, thằng bé bị chó cắn chết. Môi của nó cũng đã biến thành màu đen sì,trong miệng còn phun là một luồng khí màu xanh lục. Thanh Huyền lấy ramột lá bùa Trấn thi từ chiếc túi giắt ở thắt lưng, dính lên trán nó.Động tác của nó liền khựng lại, nhưng chưa được bao lâu, bùa Trấn thi tự nhiên bốc cháy. Cũng may lúc ấy Dung Trần Tử từ trong nhà chạy ra, taykết ấn, ấn một lá bùa lên trán cái xác.
Lý Bàn không ngừng há to miệng, dường như muốn nói gì đó, Dung TrầnTử ghé tai đến, nó chỉ vào Hà Bạng, giãy giụa nói: “Thủy yêu… giếtngười…”.
Hà Bạng trừng lớn hai mắt: “Ai? Ta ư?”.
Rồi đột nhiên cả người Lý Bàn co giật, trên cơ thể thối rữa không còn da để lộ ra cơ thịt trắng ởn, giống như đám sâu bọ đang bò lúc nhúc.Diệp Điềm đã quay người nôn mửa từ lâu. Hà Bạng từ từ lui về phía sau,nàng cũng không vui. Nếu dựa theo tính cách của nàng, thì hiện giờ sớmđã giận dỗi rồi. Nhưng nàng biết mình không thể bỏ đi được, nên trấntĩnh hơn hẳn lúc bình thường: “Ta không biết ngươi đang nghi ngờ điềugì, nhưng lúc này ngươi nhất định phải tin ta. Vì hiện giờ chỉ có mộtNội tu là Cao Bích Tâm, hơn nữa pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tuluyện không quá ba trăm năm, nền tảng của nàng ta có bao nhiê ta hiểu rõ nhất. Nếu chỉ dựa vào một mình nàng ta, các ngươi tuyệt đối sẽ khônggiết chết được hai con Minh xà đó đâu”.
Nàng nói “các ngươi”, trái tim Dung Trần Tử nhói đau, đột nhiên trầm giọng nói: “Ta tin người”.
Hà Bạng có chút nghi ngờ – Chính nàng cũng thấy hơi chột dạ, “thật chứ?”.
Giọng điệu Dung Trần Tử dần dần trở nên trầm ổn: “Ừ”.
Hà Bạng vui vẻ khoa chân múa tay, nàng áp má vào lồng ngực Dung TrầnTử, tư thế vô cùng thân mật: “Tri quan, ngươi là tốt nhất!”.
Dung Trần Tử vuốt ve mái tóc dài của nàng: “đi thôi, chúng ta đến phía trước xem còn có người nào khác nữa không”.
Hà Bạng đi sau lưng hắn, sung sướng vui vẻ. Con rắn ba mắt lén lénlút lút sán lại gần bên tai nàng, khẽ hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là ngườitheo phe nào?”.
Hà Bạng giẫm thẳng chân lên đuôi con rắn, giẫm đến mức nó phải nhảy bật dậy.
Mấy hộ gia đình bên cạnh chuồng bò đều đã gặp nạn, trong nhà lộn xộnbừa bãi, những bức tường đá đều vương đầy máu. Còn có một hộ gia đìnhhoàn toàn không thấy hài cốt đâu, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà có một lớphuyết tương đã khô. Dung Trần Tử không muốn cho Diệp Điềm và Hà Bạng vào trong, nhưng Diệp Điềm lo lắng bên trong vẫn còn có người sống, nênbước vào tìm kiếm. Hà Bạng thì lại xem xét với vẻ mới mẻ, ngó nghiêngmỗi thứ một tí. Nên cả hai người cùng bước vào. Nhưng sau khi bước quacửa mục đích lại không giống nhau, Diệp Diềm tìm ở phòng ngủ, Hà Bạnglại lục lọi ở phòng bếp. Lý Gia Tập vốn dĩ rất nghèo, ngôi nhà của mấyhộ gia đình này quả thật chỉ có bốn bức tường trống, nên tất nhiên trong phòng bếp sẽ chẳng có thứ gì ngon để ăn cả, trái lại Hà Bạng còn tìmđược một thằng bé đang ở trong ang đựng gạo. Thằng bé tầm bốn năm tuổi,mặc áo bông quần vải, đã đói đến mức không còn chút sức lực nào nữa. HàBạng cảm thấy không thể tay không mà quay lại như vậy được, bèn ôm thằng bé ra. Diệp Điềm liền bước lên đón lấy trước tiên, vừa hay Thanh Thưđang cõng mấy quả cam, liền lấy ít nước cam mớm cho nó.
Hà Bạng đứng ở bên cạnh thò đầu ra nhìn, nào ngờ thằng bé liền mở tomắt, lập tức chỉ vào nàng hét toáng lên: “Thủy yêu! Sư phụ, là nó giếtchết cha cháu, mẹ cháu và cả bà ngoại cháu nữa!”.
Hà Bạng sờ sờ mũi, không chút lo lắng: “Nếu như là ta giết người, thì căn bản sẽ không có chút dấu vết nào trên đất đâu”.
Mặt Dung Trần Tử đột nhiên tái đi: “Lẽ nào có con rắn mượn khí, giả mạo người?”.
Hà Bạng lắc đầu: “Nếu như hắn tu tiên, sở trường nhất định là biếnhóa. nói không chừng có lẽ có thể biến thành hình dạng của ta”.
Dung Trần Tử gật gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm mấy hộ gia đình nữa,cứu được hơn mười mấy người còn sống. Cuối cùng thì cũng không còn chútsinh khí nào của con người nữa. Dung Trần Tử liền tập trung tất cả mọingười lại, rồi thở dài, ai mà ngờ được một thôn trang yên ấm, lại gặpphải tai họa không đâu như vậy.
hắn dặn dò Diệp Điềm: “Chúng ta cùng mở kết giới, để cho bọn họ đi”.
Diệp Điềm không nói lời nào, hai người bấm niệm khẩu quyết, cũngkhông nhìn thấy động tác ra sao, một tầng kết giới trong suốt tự nhiêntiêu tan. Dung Trần Tử phái hai tên đồ đệ bảo vệ cho bọn họ ra khỏi trấn Lăng Hà, trước tiên tạm thời đến ở tại An Quốc tự, còn mình thì dẫnDiệp Điềm, Hà Bạng và mọi người vội vàng tới núi Trường Cương nơi phongấn Minh xà. hiện giờ hồn thức của Minh xà đã thoát khỏi cảnh vây hãm,nhưng thân xác của nó thì vẫn còn ở đó. một khi thân xác nó bị phá hủy,thì nghĩa là đại sự đã thành.
Lúc đến được núi Trường Cương, đám người Giang Hạo Nhiên đã động thủvới Minh xà rồi. Quả nhiên, Cao Bích Tâm mỏi mệt đến độ mặt mày xanh tái đôi môi trắng bệch, pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu luyện khôngquá ba trăm năm, quả thực không thể chống lại được hai con thú thầnthượng cổ.
Nhìn thấy đám người Dung Trần Tử đã tới, Giang Hạo Nhiên cũng phảithở phào nhẹ nhõm – hắn đã đánh giá thấp hai con rắn này rồi. TrangThiếu Khâm lười biếng chỉ thích trốn tránh, đến giờ vẫn rất ổn, mũ áochỉnh tề, thư thái phiêu diêu. Dung Trần Tử vừa đến, hắn liền không dámra vẻ đắc ý nữa, vội vàng lao lên đầu. Hà Bạng đi tới bên ngoài rìa, thì không chịu đi tiếp nữa. Dung Trần Tử có kéo nàng cũng không đi.
Giang Hạo Nhiên quá hiểu nàng, hỏi thẳng: “Nàng muốn thế nào?”.
Hà Bạng rất nghiêm túc: “Muốn ta giúp giết Minh xà, được thôi. Trả lại đồ của ta cho ta”.
Sắc mặt Giang Hạo Nhiên khẽ tái đi, Cao Bích Tâm sợ đến hồn bay phách tán: “Họ Giang kia! Chàng đã đồng ý với nàng ta?!”.
Hà Bạng ngồi lên một tảng đá, gió núi thổi từ dưới lên khiến váy áocủa nàng tung bay cùng mái tóc đen dài, người đẹp như tranh vẽ: “Vậy thì ta đi!”.
Nàng nhảy từ trên tảng đá xuống, toan nhấc chân muốn bỏ đi thật.Giang Hạo Nhiên đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: “Phán Phán”. hắn hạ thấpgiọng, gọi nàng hết sức dịu dàng: “Thiên phong linh tinh đã ở trongngười Bích Tâm rồi, sao có thể lấy ra được chứ?”.
Hà Bạng chậm rãi rút bàn tay ngọc ngà ra, thần thái lạnh lùng kiêungạo: “Lúc trước không phải cũng lấy từ trong cơ thể ta ra đó sao?”.
Cuối cùng Dung Trần Tử cũng hiểu tại sao nàng lại muốn đi cùng hắnđến Lý Gia Tập trước, nàng vốn dĩ không hề có ý định cứu người, điều mấu chốt vẫn là thương nhớ viên thiên phong linh tinh kia. Vào thời khắcquyết định cuối cùng, điều kiện đàm phán là quan trọng nhất. Mỗi việcnàng làm, dường như đều có mục đích khác.
Giang Hạo Nhiên do dự hồi lâu, rồi đột nhiên hắn hạ quyết tâm: “Nếunhư… ta trả lại thiên phong linh tinh đó cho nàng, nàng sẽ đồng ý trở về sông Gia Lăng cùng ta chứ? Phán Phán, tình cảm ta giành cho nàng chưatừng thay đổi, không phải lúc đầu nàng cũng yêu ta đó ư? Bất kể có muộnthế nào, nàng đều sẽ đợi ta về nhà. Trời lạnh nàng nằng nặc đòi ăn lẩu.Chúng ta đã cùng nhau bắt cá vược trên sông… Những chuyện trong quá khứ, nàng thật sự có thể buông bỏ được hết sao?”.
hắn đỡ lấy bả vai nàng, Hà Bạng lặng yên nhìn hắn, dường như tình ýtrong những lời hắn nói đều vô cùng chân thành, nhưng với nàng đó là lại câu chuyện của người khác: “Muốn ta ra tay đối phó với Minh xà, đượcthôi”. Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại cực kì rõ ràng: “Trả lại đồ của ta cho ta”.
Trận chiến với Minh xà đã diễn ra được một nửa, Giang phủ cũng đã dốc một lượng nhân lực, vật lực cực lớn vào đây, nên không thể bỏ dở giữachừng được. Vẻ mặt nàng lạnh lùng như băng tuyết, không cho người kháccơ hội thương lượng con đường sống.
Nếu như là hai ngày trước nàng đưa ra yêu cầu này, có lẽ Giang HạoNhiên còn có thể mời vài vị Nội tu cùng trợ chiến, nhưng hiện giờ mớinàng nhắc đến, thì hắn đã không còn đường lui nữa rồi. hắn đành nhìn vềphía Cao Bích Tâm. Ánh mắt của Cao Bích Tâm ngập tràn nỗi sợ hãi khôngnói lên lời: “không, biểu ca!”.
Sắc mặt Hà Bạng lãnh đạm như nước, phản ứng duy nhất, chỉ là đưa ra một thanh đao hình chóp trong suốt.
Đột nhiên Diệp Điềm nhớ tới lúc ở trong Thanh Hư quan, chính miệngnàng đã rất thản nhiên nói một câu – Món nợ tình cảm ngày trước, sớmmuộn gì cũng phải thanh toán cho thật sòng phẳng.
Giang Hạo Nhiên nắm chặt lấy thanh đao hình chóp trong suốt của HàBạng, Cao Bích Tâm bước từng bước thối lui, vẻ mặt hắn trầm tĩnh, tựanhư việc lấy thiên phong linh tinh ra đơn giản giống như rút một cáitrâm cài trên mái tóc của Cao Bích Tâm vậy: “không nguy hiểm đến tínhmạng đâu, muội không cần phải sợ”.
Nhưng Cao Bích Tâm liên tục lùi lại, giọng nói thê lương: “Biểu ca!”.
Giang Hạo Nhiên thở dài, từ từ tiến lại gần nàng ta, tay phải khẽ giơ lên, cũng không biết đã điểm vào huyệt đạo nào của Cao Bích Tâm, mà chỉ trong nháy mắt Cao Bích Tâm đã không thể động đậy được nữa. Nàng ta mởto miệng nhưng không thốt ra được tiếng nào, ánh mắt kinh hoàng tuyệtvọng. Thanh đao hình chóp không có cạnh, nhưng lại sắc nhọn vô cùng.Giang Hạo Nhiên giơ thanh đao lên, còn chưa tiếp xúc với da thịt, thìlồng ngực của nàng ta đã bị rạch mở, trước đó đã phong ấn huyệt đạo, nên máu chảy ra không nhiều lắm, chỉ có một đường màu đỏ cỡ như ngón tay út chạy dọc theo bộ váy áo nhạt màu của nàng ta.
Hai ngón tay của Giang Hạo Nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, thòvào trong khoang ngực của Cao Bích Tâm không chút trở ngại. Diệp Điềm đã quay mặt đi không thể nhìn tiếp được nữa. Hà Bạng ngồi trên một tảng đá lớn, đung đưa chân nhàn nhã, vẫn còn tâm tư để nói chuyện: “Đao phápcủa ngươi vẫn rất giỏi”.
Giang Hạo Nhiên không nói lời nào, thanh đao hình chóp lại khẽ rạchthêm một đường, con ngươi của Cao Bích Tâm lồi ra, cơ hồ muốn lọt rakhỏi hốc mắt. Hai ngón tay của Giang Hạo Nhiên nhanh như chớp, vừa chạmvào lập tức rút ra, sau đó lấy một loại thuốc bí truyền cầm máu cho nàng ta. Hà Bạng tung tăng chạy đến, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, ngươi cho nàng ta dùng thử xem, tốt lắmđấy”.
Giang Hạo Nhiên nhận lấy cao thuốc, còn tay nàng đã cầm được thiênphong linh tinh. Tất cả mọi người bao gồm cả Dung Trần Tử lần đầu tiênđược nhìn thấy bảo vật của tạo hóa. Thiên phong linh tinh vừa hiện ra,gió trên núi Trường Cương đột nhiên an tĩnh hẳn đi, dường như đang đợimệnh lệnh từ tân chủ nhân. Hình dạng của nó không giống với nhưng viêntrân châu mà mọi người vẫn thường tưởng tượng, chỉ thấy nó nhỏ dài nhưmột sợi tơ, lại lúc ngưng lúc tụ, dường như vô hình, màu sắc của nó cũng biến hóa tùy theo khung cảnh xung quanh, nhìn dưới ánh sáng ban ngàythì là màu vàng kim long lanh rực rỡ, nhìn ở trong nước thì lại giốngnhư mặt nước xanh biếc khẽ gợn sóng, tất cả ánh sáng như một dòng chảyđang lưu chuyển. Hà Bạng chậm rãi đưa nó vào linh hồn mình, còn GiangHạo Nhiên thì bôi thuốc cho Cao Bích Tâm.
Ngay cả Dung Trần Tử cũng thấy ngạc nhiên không hiểu tại sao hắn lạidám dùng thuốc của Hà Bạng. Nhưng quả thật loại cao thuốc này lại rấttốt, chỉ thoáng chốc máu đã ngừng chảy. Hà Bạng mở to mắt, đôi mắt vừato lại vừa sáng, trong veo như nước vô cùng động lòng người: “Cao BíchTâm, sau này ta sẽ không hận ngươi nữa!”.
Nàng tung tăng nhảy chân sáo vào trong giúp Trang Thiếu Khâm giết con rắn ba mắt, Dung Trần Tử và Giang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau, GiangHạo Nhiên thở dài, cũng không nói gì thêm.
Khe đá trong núi Trường Cương đã được đào ra, hiện giờ, nơi phong ấnMinh xà đã biến thành một cái hố sâu hơn hai trượng. Dung Trần Tử liếcmắt nhìn, mới hiểu tại sao Giang Hạo Nhiên không thể bỏ qua cho Minh xà – Giang Hạo Nhiên đã điều động một lượng lớn đệ tử tới, đến nay số ngườichết đã hoàn toàn vượt xa so với tượng tưởng. Giang Hạo Nhiên cũng không biết bên trong có hai con Minh xà. hắn không thể rút lui, trả cái giálớn như vậy, nhất định phải có thu hoạch.
Hà Bạng có được thiên phong linh tinh, gió khiến thế nước chảy mạnhhơn, pháp thuật của nàng vốn dĩ thuộc mệnh thủy nên giờ lại giống như hổ mọc thêm cánh. Huống hồ, suy cho cùng nàng có tới hơn bốn ngàn năm đạohạnh, đẳng cấp của Cao Bích Tâm quả thật không thể sánh kịp. Giang HạoNhiên, Dung Trần Tử cùng Giả Nghiệp đại sư và một vài Võ tu có thực lựcđứng chắn trước nhất, cận chiến cùng Minh xà. Hành Chỉ chân nhân, TrangThiếu Khâm cùng Diệp Điềm và những người khác ở giữa, toàn bộ đệ tử củaGiang gia đều là Thủy tộc, có người làm nhiệm vụ trữ nước, có người đứng từ xa cùng Hà Bạng tấn công Minh xà.
Hà Bạng lại sử dụng thuật Phong liệt, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một luồng nước táp vào mặt, con rắn cái phun lửa muốn làm tan băng, nhưnglập tức bị một cơn gió màu đen có sức mạnh như một cơn lốc điên cuồngtấn công. Con rắn cái không thể tránh được, đành thu tất cả ngọn lửa về, trong cơn hoảng loạn nó lấy đuôi mình ra chắn, nhưng lại có một cơn gió mạnh cuốn tới, xoắn đuôi nó vỡ nát như vặn một ống tre. Nó gào lên mộttiếng, dường như muốn thối lui. Nhưng sợi xích sắt ở quanh eo vẫn chưahoàn toàn bị giãy đứt, nên phong ấn chưa mất hiệu lực, nó chỉ biết lănlộn trên mặt đất. Cơn sóng tấn công lần thứ hai của Hà Bạng đã đến,cuồng phong kèm theo nước, ngọn lửa của con rắn căn bản không thể chốngđỡ được, ngay cả nọc độc nó phun ra cũng bị hắt ngược trở lại. Tronglòng Giang Hạo Nhiên vô cùng khiếp sợ, ngay cả Dung Trần Tử cũng có chút kinh hãi – Nàng tới giết Minh xà, liệu có phải vì thèm muốn thiên hỏalinh tinh không? Nhưng trận chiến đang đến hồi kịch tính, hắn không chophép bản thân mình nghĩ nhiều, cố gắng ngăn chặn sự tấn công của Minhxà.
Minh xà thấy không thể làm gì được Hà Bạng, đành ngoác miệng địnhnuốt hết tất cả những người trước mặt vào bụng. Nào ngờ, cơn gió thứ bacủa Hà Bạng mang theo nước lao tới, cuồng phong cuốn thẳng vào miệng nó. Lần trước nó đã bị đoàn người của Dung Trần Tử đánh cho trọng thương,sức lực đã tiêu hao rất nhiều, giờ lại thêm cuồng phong lao vào ngườitựa một đường đao quét qua, chỉ trong nháy mắt nó liền phụt ra một vũngmáu lớn, cơ thể to lớn tê liệt, khẽ co giật vài cái, rồi bất động.
Hà Bạng trốn sau lưng Trang Thiếu Khâm, hồi lâu sau mới thò đầu ranhìn, lúc ấy mọi người mới phát hiện ra tại sao Nội tu tu vi cao luôn là bảo bối khiến các bang phái tranh đoạt không ngừng nghỉ – Trong mônphái có một Nội tu, không phải việc gì cũng sẽ thành làm chơi mà ăn thật sao? Nhưng cũng đúng là Nội tu không dễ nuôi, vừa mỏng manh lại vừa yếu ớt, nên hiện giờ Nội tu tu vi cao trở nên khan hiếm như lông phượnghoàng, sừng kì lân vậy.
Hà Bạng lại được sở hữu thiên phong linh tinh, nên giờ mang ra nghịch một cách vô cùng hưng phấn, lát thì Phong truyền, lúc lại Phong liệt,ngay cả pháp thuật mệnh thủy cũng tăng tiến thêm vài bậc. Nàng hoa chânmúa tay. Nhưng có câu vui quá hóa buồn, mọi người nhìn thấy con rắn cáiđổ gục xuống đất, đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngay cả Hà Bạng cũng hơi hơi dựa người về phía trước hưởng thụ thành quả của mình. không ngờ,con rắn đực trong phong ấn bất chợt nhảy ra – Phong ấn trói buộc nó lúcban đầu đã hoàn toàn bị phá vỡ. Mức độ sát thương của thuật pháp mệnhphong cực lớn, đã giết chết được con rắn cái, nhưng lại phá hủy luôn cảkết giới đang phong ấn hai con rắn.
Mọi người đều vô cùng hoảng hốt, con rắn đực vừa thoát ra khỏi vòngvây, liền phun thẳng ra một luồng chướng khí hơn ngàn năm, mọi người đều che chắn cho mình. Hà Bạng không kịp thi triển pháp thuật, theo bảnnăng trốn về phía Dung Trần Tử, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc,Dung Trần Tử lại xoay người ôm lấy Diệp Điềm, dùng sức lăn tránh sangmột bên. Trang Thiếu Khâm cho rằng Dung Trần Tử sẽ bảo vệ Hà Bạng, nênhắn cũng ôm lấy Diệp Điềm. Cả ba người ôm lấy nhau lăn ra sau, tránhđược luồng chướng khí vạn năm kia.
“Tri quan!”. Hà Bạng vươn tay ra, nhưng chỉ chạm vào vũng máu rắn lạnh ngắt.
Trong màn sương khói dày đặc chỉ nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, Minh xà lao thẳng tới chỗ Hà Bạng, cái đuôi ở xa xa cuốn lấy nàng kéo nàng rakhỏi hang động.
Đến khi Dung Trần Tử thanh lọc được chướng khí, mặt hắn liền biến sắc – Tuy luôn miệng nói rằng phải tin tưởng Hà Bạng, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn luôn nghi ngờ nàng. Nên trong thời điểm nguy hiểm nhất, hắn đãchọn cứu người thân của mình, vứt bỏ nàng. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm lặng im nhìn hắn, không ai nói một lời. Trong chiếc hố sâu hơn haitrượng, máu của con rắn cái đã ngập tới tận mu bàn chân, còn Minh xà đực thì đã không thấy đâu nữa.
Dung Trần Tử từ từ siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, môi dưới bịcắn đến bật máu. Giang Hạo Nhiên cũng thảng thốt: “Phán Phán đi đâurồi?”. Thấy Dung Trần Tử vẫn đang ôm Diệp Điềm, hắn đột nhiên nổi giận:“Dung Trần Tử! Phán Phán đâu?”.
Dung Trần Tử cúi đầu, hắn quả thật không thích hợp để làm một Võ tu.một Võ tu trong bất cứ tình huống nào cũng chỉ quan tâm đến Nội tu củamình, cho dù người đang cận kề với cái chết là bằng hữu chí thân, thìcũng biết rõ ai mới là người quan trọng nhất. Hà Bạng sai, sai vì đã quá tin tưởng hắn. Nếu như lúc đó nàng ở bên Giang Hạo Nhiên, Giang HạoNhiên nhất định sẽ không bỏ mặc nàng.
Trước đây, hắn luôn cảm thấy Giang Hạo Nhiên mất Hà Bạng là hắn ta tự làm tự chịu, nhưng đến giờ, hắn mới hiểu chính hắn cũng đã sai quánhiều. Minh xà bày ra trăm mưu ngàn kế như vậy, cũng chỉ vì muốn đối phó với Hà Bạng. Có lẽ Hà Bạng thật sự đã từng có giao dịch gì đó với nó,nhưng giữa hai người từ lâu đã không phải là đồng minh.
Trong thân thể của Minh xà cái quả đúng là chứa rất nhiều bảo vậtthượng cổ, mặc dù không có thiên hỏa linh tinh, nhưng cũng đủ để trả cho tính mạng của mười mấy đệ tử khiến Giang gia vạn phần vui mừng. Nhưngtrong giờ phút này Giang Hạo Nhiên và Dung Trần Tử không mảy may có chút vui vẻ nào – một cô gái mong manh yếu ớt như Hà Bạng, rơi vào tay Minhxà, sao có thể chịu đựng được?
Dung Trần Tử dẫn đám đệ tử đi tìm kiếm khắp Lý Gia Tập thêm lần nữa,cẩn thận đến độ ngay cả hang chuột cũng không tha. Trang Thiếu Khâm lệnh cho Thiên hộ dẫn quân tìm ở trấn Lăng Hà, còn Giang Hạo Nhiên đến tìmLong Vương, sau khi có được sự đồng ý liền dẫn Thủy tộc tìm kiếm ở hảivực trấn Lăng Hà.
Suốt mấy ngày liền, vẫn bặt vô âm tín. Minh xà đực giống như đã hoàn toàn biến mất.
Còn Dung Trần Tử càng lúc càng trầm mặc.
Lúc tỉnh lại, Hà Bạng thấy mình đang ở trong một cái nồi, đúng vậy,một cái nồi đen kịt. Từ trong vỏ trai nàng thò đầu ra nhìn, bốn bề rấtyên tĩnh, xung quanh là vách đất, khô cong đến nứt nẻ. Tuy trước đâynàng vẫn luôn rất thích nồi, nhưng khi chính bản thân mình ở trong đóthì lại cảm thấy không hay chút nào. Nàng thò chân rìu muốn trèo rangoài, nhưng chân vừa hạ xuống lập tức vang lên một tiếng xèo xèo, nàngcuống quýt thu chân lại, mới phát hiện ra cái nồi đã bị đốt nóng đến mức đỏ rực. Chỉ vì vỏ trai của nàng tích tụ được linh khí ngàn năm, nên tạm thời mới ngăn chặn được luồng sóng nhiệt.
Hà Bạng hoảng sợ, nếu như không được bổ sung thêm nước, sớm muộn gìvỏ trai của nàng cũng sẽ bị thiêu rụi, đến lúc đó phải làm sao?
Nàng muốn tập hợp lại tất cả số nước cuối cùng định Độn thủy rangoài, nhưng rõ ràng nơi này đã được bố trí trận pháp, kết giới chuyêndùng để đối phó với pháp thuật mệnh thủy và mệnh phong, nàng thi triểnpháp thuật mấy lần liền, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Lượng nướcmất đi càng lúc càng nhanh, nàng lại không thể tụt xuống được, chỉ biếtkhóc rưng rức. Nàng khóc một hồi, chẳng thấy ai để ý tới, đành liên tụcdi chuyển vỏ trai, một mực muốn trèo ra khỏi miệng chiếc nồi sắt nóng đỏ này. Chiếc nồi vừa to lại vừa sâu, ngọn lửa bên dưới càng cháy càngđượm, Hà Bạng hết cửa cầu cứu, đành ngồi giữa nồi ngoác miệng khóc thậtto.
Hà Bạng không biết mình đã trong cái nồi đó bao nhiêu ngày, trong nồi càng lúc càng nóng, vỏ trai của nàng đã dần dần bắt đầu không cáchnhiệt được nữa. Nàng chỉ có thể dùng từng chút từng chút một lượng nướcdữ trữ trong người để hạ nhiệt độ trên vỏ trai xuống, nhưng nước càngngày càng ít, nàng cũng càng lúc càng yếu hơn. Đến ngày thứ năm, có mộtlần Minh xà đực trong tướng mạo của Thuần Vu Lâm tới xem nàng, Hà Bạnghi vọng nó sẽ dựa gần vào thêm chút nữa, nhưng rõ ràng nó rất sợ HàBạng, nên không dám lại gần.
Rất nhiều Nội tu đều có tuyệt kĩ bảo vệ tính mệnh lúc sau cuối hoặctuyệt kĩ cùng kẻ địch đồng quy vu tận, có người thậm chí còn không cầndựa vào pháp thuật để thúc đẩy. Nó là một con rắn cực kì thận trọng, sẽkhông để cho Hà Bạng có được cơ hội như vậy. Có thể nói, nó hận Hà Bạngđến tận xương tủy, mối thù oán của hai người có nguồn gốc từ hơn ba trăm năm trước, lúc đó Hà Bạng bị trọng thương trốn thoát khỏi Giang phủ,trên đường đi đã gặp được con Minh xà nhờ mượn khí mà nở được ra từtrứng, Minh xà đã dẫn nàng tới núi Trường Cương. Lúc ấy, phong ấn vẫnchưa hoàn chỉnh, con Minh xà đực nhìn ra được tuổi tác và thiên thủylinh tinh của nàng, một lòng muốn lấy làm của riêng, liền dùng huyếtmạch thượng cổ để giữ lại tính mệnh cho nàng, rồi cùng lập ra khế ướcthần ma, bắt Hà Bạng phải bồi dưỡng một pháp yêu cho nó, giúp nó thoátkhỏi cảnh bị giam cầm. Khế ước thần ma là một loại bằng chứng giao dịchcực kì nghiêm túc, giới hạn trong tam giới thần ma, một khi đã có hiệulực, thì nhất định phải hoàn thành. Hà Bạng đã kí, nên con Minh xà đựcrất yên tâm, để cho nàng đi.
Vốn dĩ tất cả đều đang vô cùng tốt đẹp, nhưng Hà Bạng vừa ra khỏi núi Trường Cương thì đã giết con Minh xà con mà khó khăn lắm mới mượn khíđể nở ra được, rồi bặt vô âm tín. Minh xà vô cùng tức giận, nó cũng thấy kì lạ bởi tại sao đã có khế ước thần ma, mà nàng ta vẫn có thể lật lọng được. Về sau vào một ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, nó đã cùng con rắn cái nghiên cứu kĩ càng lại tờ khế ước đó, mới phát hiện ra trên đókhông ghi lại ngày có hiệu lực. nói cách khác, Hà Bạng đồng ý bồi dưỡngmột pháp yêu cho nó, nhưng không nói trong bao nhiêu năm, một trăm nămcũng được, mà một nghìn năm cũng xong… dù sao cũng không có kì hạn.
Minh xà mất hết sạch cả thể diện, từ đó, nó hận Hà Bạng đến ngứa cảrăng, nên mỗi khi có một quả trứng rắn nở ra thành công, nó đều muốn đitìm nàng để rửa mối nhục này. Giờ nàng đã rơi vào tay nó, lí nào nó lạidễ dàng cho qua như vậy? Chỉ là hiện tại trong người Hà Bạng đang cóphong, thủy linh tinh, nếu nó cũng hơi chờn, không dám hành động thiếuthận trọng. Nó đành phải nhốt nàng trong bùn, làm hao tổn số nước dự trữ trong cơ thể nàng, khiến nàng thoi thóp. Đến lúc đó, bất kể là muốn cóhai viên linh tinh hay muốn tính mạng của nàng, chẳng phải đều dễ dàngnhư trở bàn tay, không cần phải lãng phí chút sức lực nào sao?
Cuối cùng, ngay cả khóc Hà Bạng cũng không dám nữa, lượng nước trongcơ thể càng ngày càng ít, nàng gầy đến nỗi thành một đống khô đét. trênthế gian này có hàng ngàn loại hình phạt tàn khốc, nhưng đối với mộtsinh vật sống dưới nước như nàng, không gì kinh khủng bằng chết khát. Hà Bạng chẳng thể thốt lên lời, hơn bốn ngàn năm, lúc đầu khi sư huynh vứt bỏ nàng, nàng cũng chưa từng tuyệt vọng đến thế. Nàng ở trong vỏ trai,thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, rồi không nhúc nhích gì nữa.
Dung Trần Tử tìm kiếm đến sắp phát điên rồi, hắn đã lật tung cả LýGia Tập và trấn Lăng Hà lên, nhưng rốt cuộc người đang ở đâu chứ? Suốtmấy ngày nay hắn vẫn chưa uống một giọt nước nào, Diệp Điềm vừa cuốnglại vừa thương: “Sư ca, huynh uống chút nước trước đi đã. Tìm được nàngta rồi, chúng ta vẫn còn một trận khổ chiến với Minh xà. Nếu như huynhgục, thì lấy ai đối phó với Minh xà đây?”.
Những lời đó không mảy may lọt vào tai Dung Trần Tử, đạo lí đó hắnhiểu cả, nhưng trong lòng lại không sao dứt bỏ được. Nàng yếu ớt nhưvậy, vừa tham ăn lại ham chơi, bình thường quên không cho ăn một chútxíu thôi nàng đã gào thét kêu đói, nàng cũng không chịu được mệt, đi bộcó vài bước đã muốn có người bế. Vì đối phó với Minh xà, mà suốt cảchặng đường cũng không cho nàng ăn được, bữa ăn cuối cùng cũng chỉ làmấy quả cam ở Lý Gia Tập. hắn bắt đầu có những suy nghĩ đáng sợ, tráitim đau đớn như bị vặn xoắn.
Giang Hạo Nhiên cũng đã lệnh cho mọi người đi tìm kiếm khắp nơi, bấtluận là trước đây đã làm những gì, nhưng chí ít hắn cũng có chút thậtlòng với Hà Bạng. Giang gia cũng tương đối quan tâm đến việc tìm kiếm Hà Bạng, hiện giờ trong người Hà Bạng đang tập hợp cả hai viên linh tinh,hơn thế phong, thủy có thể hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm thờigian, nhất định có thể có được thuật pháp thượng thừa. Còn nếu như nàngta yếu ớt quá, thì có khi sẽ lấy lại được phong, thủy linh tinh cũngkhông biết chừng…
Long Vương bên phía Đông Hải không biết sao cũng biết được tin, liềnphái vài Hải tộc đến. Có được sự giúp đỡ của Hải tộc, Dung Trần Tử liềndựa vào luồng khí của thủy mạch để thăm dò địa khí, cuối cùng đã tìm rađược chút manh mối – Minh xà đang ở dưới lòng đất, ngạc nhiên hơn chỗ đó hơn chính là ở núi Trường Cương.
Phong ấn đã rất nhiều năm, ai có thể ngờ được rằng Minh xà đã sắp đào rỗng phía dưới ngọn núi Trường Cương ấy rồi? Cuống quá sinh ra loạn,lúc ấy mọi người nhìn thấy nó đột nhiên biến mất, chỉ nghĩ là nó bỏchạy, hơn nữa không thấy tung tích Hà Bạng đâu, nhất thời lại càng thêmhoang mang, nên không nghĩ được rằng trong phong ấn, Hà Bạng còn chẳngĐộn thủy được, thì sao nó có thể trốn ra ngoài?
Vị trí đã được xác định, mọi người không chút chậm trễ, vội vàng đào một con đường thông xuống dưới.
Quả đúng là dưới đáy núi Trường Cương có một khoang trống, con đườngthông thẳng tới ra cái hang trống của Minh xà, nhưng khi đi vào đó lạicó cảm giác như lạc vào một mê cung, hang này lối tiếp với hang kia,giống như đi mãi cũng vĩnh viễn không đến được điểm cuối. Giang HạoNhiên đi trước nhất, Dung Trần Tử vốn đã vô cùng lo lắng, nhưng động tác không nhanh bằng hắn, nên chỉ đành đi phía sau. Diệp Điềm đi giữa, rồitới Trang Thiếu Khâm, cuối cùng là Hành Chỉ chân nhân, Giả Nghiệp đại sư và mọi người trong Đạo tông và Giang gia.
Hang động rộng vô tận, trong lòng Dung Trần Tử như có lửa đốt, hắnchắn trước Giang Hạo Nhiên, dùng nguyên thần thăm dò. Lúc tình hình cònchưa rõ ràng mà sử dụng nguyên thần bừa bãi là việc vô cùng mạo hiểm,nhưng hắn không quan tâm. Thứ bé nhất của Hà Bạng chính là lá gan, nànglại sợ tối, ban đêm khi ngủ cùng với hắn cũng toàn phải để một ngọn đèntrên tường, hiện giờ rốt cuộc nàng sao rồi?
Minh xà cũng không ngờ rằng đối phương lại tới nhanh như vậy, lúcnày, nó đang trông chừng Hà Bạng. Hà Bạng ở trong nồi đã dần dần bị mấtnước, suốt mấy ngày liền hạ nhiệt độ xuống, nước trong vỏ trai đã khôngthể tiết ra được nữa. Linh tinh phụ thuộc vào sự tồn tại sinh khí củachủ nhân, nếu thật sự giết chết nàng rồi mới lấy, thì chỉ sợ rằng sẽ hủy hoại hai viên bảo vật trong thiên hạ ấy mất. Nên nó đành không gây haotổn đến tận cùng, nhưng lại vẫn lo nàng còn giấu sát chiêu. Minh xà dodự một hồi, rồi chầm chậm tiến lại gần Hà Bạng. Lúc Hà Bạng mở miệnggiọng nói đã khàn khàn, giống như tiếng binh khí bằng sắt bị han gỉ cọvào nhau: “Ngươi muốn có phong, thủy linh tinh sao?”.
Minh xà nhìn thấy nàng vẫn có thể nói chuyện được, liền khựng bướcchân lại, không dám tiến lên trước nữa – Nó không có đao pháp giỏi nhưGiang Hạo Nhiên, có thể lấy được linh tinh ra mà vẫn giữ được cho HàBạng không chết. Nó hận Hà Bạng đến tận xương tủy, rắp tâm muốn tra tấnnàng một mẻ. Giờ nó đã thấy hối hận rồi, sớm biết nàng có thể chống đỡđược lâu như vậy, thì ngay từ lúc đầu nó nên tranh thủ lúc nàng đang hôn mê mà lấy luôn hai viên phong, thủy linh tinh ra, quan tâm làm gì đếnchuyện nàng ta còn sống hay đã chết!
Nó hậm hực bỏ đi, Hà Bạng ở trong vỏ, cắn rách cổ tay, hút máu để duy trì sinh mạng của mình. thì ra cắn cổ tay thật sự rất đau, khuôn mặtnhỏ nhắn của nàng nhăn tít lại nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Lúc đoàn người của Dung Trần Tử đến được đại điện, thì Hà Bạng đã bịMinh xà bắt đi được gần mười một ngày. Tầm nhìn của sơn động ở trước mặt đột nhiên mở ra rất rộng, cũng không cần phải đốt đuốc. Mọi người đivào theo Dung Trần Tử, thấy huyệt động dưới đáy ngọn núi này dài hơn một trượng, hình tròn, bán kính ba trượng có thừa, bên trong được bài tríkhá đơn giản. Con Minh xà sau khi đoạt được thân thể của Thuần Vu Lâmliền có thói quen giống như nhân loại mua thêm mấy bộ bàn ghế.
Thuần Vu Lâm cả người mặc y phục đỏ ngồi trên một chiếc ghế, đối mặtvới những vị khách không mời mà đến trước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, khôngchút hoảng sợ: “Các ngươi người nào người nấy tu vi bất phàm, quả đúnglà thuốc bổ khôi phục lại sức lực ban đầu cho ta”.
Nó bị giam cầm đã lâu, nội công đã suy nhược đi rất nhiều so vớitrước, nếu như nán lại trên thế gian một khoảng thời gian dài nữa, khótránh việc sẽ bị thần giới phát giác, nên việc cấp bách quan trọng nhấttrước mắt, đương nhiên là hồi phục lại nội công.
Mọi người cũng không bị dọa cho khiếp đảm, nên không có biểu hiện gì. Dung Trần Tử và Giang Hạo Nhiên là hai người lo lắng nhất nên đươngnhiên không có hơi sức đâu mà diễn xiếc cùng nó: “Minh xà, ngươi đã làmgì Hà Phán rồi?”.
Minh xà vắt chéo chân, ngửa ra sau, tựa vào lưng ghế: “Ả tiểu nhân bỉ ổi thất tín bội nghĩa!”. Nó nghiến răng nghiến lợi, giọng nói tràn đầysự phẫn nộ: “Hừ, còn không đủ cho bổn tọa nhét kẽ răng”.
Hai tay Dung Trần Tử siết chặt thành nắm đấm, nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi đã ăn thịt nàng?”.
Minh xà không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên đứng dậy:“Bớt nói nhảm đi, để bổn tọa cho đám người ấu trĩ các ngươi được mở rộng tầm mắt!”. Nó vừa vung tay lên, mọi người mới nhìn rõ, thì ra trongđiện sáng trưng là vì xung quanh có đến mười mấy con Minh xà con đangphun lửa chiếu sáng. Mà trong bóng tối vẫn còn ẩn giấu vố số những conrắn khác, đến lúc này, những con mắt thứ ba của chúng đều mở ra, hungtợn nhìn chăm chằm vào giữa đoàn người.
Con Minh xà đã quy hàng Hà Bạng vừa trườn đến liền bắt đầu chen vàogiữa đàn rắn, nó thực sự hơi sợ vị cựu chủ nhân này, giờ mặt dày trởthành vô gian đạo.
Đoàn người của Dung Trần Tử bắt đầu giết rắn, nhưng da rắn quá dai,bọn họ lại không có Nội tu, nên tốc đột giết rắn quả thực rất chậm. Chỉthoáng chốc đàn rắn đã vây mọi người vào chính giữa, nhìn từ xa khôngthấy bóng dáng bọn họ đâu, dường như đã bị đàn rắn vùi lấp.
Con rắn ba mắt không dám tiến lên, nó sinh ra đã lâu, nuốt vô số linh hồn. Lúc giả mạo làm Lưu Tẩm Phương lại học được rất nhiều tập tính của nhân loại – Bao gồm cả việc ham sống sợ chết, nên giờ đang đứng ở cuốihàng, nóng lòng muốn thử sức, chỉ là sợ Minh xà nhìn ra điểm bất thường.
Đoàn người của Dung Trần Tử và đàn Minh xà con cuốn lấy nhau suốt hơn một canh giờ, cứ tiếp tục như vậy, thì người sắt cũng phải nằm vật ravì mệt mất.
Con rắn ba mắt có hơi sốt ruột, nó ở bên ngoài bò tới bò lui, do dựrất lâu, cuối cùng nhân lúc những con rắn khác không phòng bị, nó bắtđầu tranh thủ cắn loạn xạ. Những con rắn khác chỉ số thông minh có hạn,cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh củachủ nhân để hành sự. Đa số những con rắn ba mắt đều có nọc độc, nhưngđều tích trữ nọc ở trong răng, nếu truyền số nọc đó vào trong cơ thể,thì cũng không thể chịu nổi như thường. Con rắn ấy bắt đầu phun thẳngnọc độc vào mắt đàn rắn, hoặc ngoác miệng ra thật to. Đàn rắn liền hỗnloạn, Dung Trần Tử và Giang Hạo Nhiên không quan tâm đến việc giết rắn,đều xông ra khỏi vòng vây, một lòng đi tìm Hà Bạng.
Dưới lòng núi vừa lạnh lại vừa tối, Dung Trần Tử tiếp tục sử dụngnguyên thần để dò đường, Giang Hạo Nhiên đi đằng sau hắn. Đột nhiên cảngười hắn chợt rùng mình, rồi bước nhanh vào một cửa động nằm ở hõm phía tây, phía dưới huyệt động u ám, đầu tiên hắn sờ được vào một góc áo,rồi sau đó là sợi dây chão trói được thần tiên. Toàn thân hắn run lên,đột nhiên lao tới ôm chặt lấy dáng người nhỏ nhắn trong bóng tối, máitóc dài và tà váy này đều vô cùng quen thuộc với hắn. hắn hôn lên tránnàng: “Tiểu Hà?”.
Giang Hạo Nhiên cũng nhào tới, trước tiên chặt đứt sợi dây chão tróithần tiên. Vũ khí của hắn chính là hai cánh tay, quả nhiên là cắt đượcvàng, mài được ngọc. Trong bóng tối, Hà Bạng an tĩnh hình như đã hôn mê. Dung Trần Tử vội vàng ôm nàng lên, thấy hơi thở và nhịp tim của nàngvẫn còn, hắn liền vận công điều tức cho nàng, cảm nhận được nội công của nàng đã bị hao tổn quá lớn, nội tức trống rỗng không còn gì.
Trái tim hắn đau đớn không nói lên lời, hắn vận hành nội tức rất lâu, cuối cùng dường như Hà Bạng cũng đã tỉnh lại. Nàng kéo lấy tay áo DungTrần Tử, giọng nói yêu mị: “Tri quan, ngươi đến rồi?”.
Dung Trần Tử vì quá quan tâm mà tâm trí rối loạn, hắn siết chặt lấy nàng: “Tạ ơn trời đất, may mà nàng không sao”.
Giang Hạo Nhiên kéo mạnh Dung Trần Tử ra, bước lên ôm chặt lấy HàBạng, nhưng mục đích của hắn lại không giống như Dung Trần Tử: “PhánPhán, đợi chuyện ở đây xong xuôi, theo ta quay về Giang gia, đượckhông?”. Giọng nói của hắn tha thiết: “Ta hứa, ta tuyệt đối sẽ khôngđộng một tí là nổi cáu, còn về các dì… sau này nàng không cần phải gặpmặt bọn họ nữa là được. Thêm nữa, ta sẽ sửa chữa lại cung thủy tinh mànàng thích nhất cho nàng, sẽ chỉ có hai ta ở bên nhau thôi, có đượckhông?”.
Hà Bạng dựa vào lòng hắn, không nói một lời.
Dung Trần Tử cũng biết nơi này không nên ở lại lâu, tình hình bênngoài thế nào còn chưa dám chắc chắn, hiện giờ nhất định phải ra ngoàitụ hợp cùng mọi người. Giang Hạo Nhiên bế Hà Bạng, Dung Trần Tử dẫnđường. hắn sử dụng nguyên thần để dò đường, mọi lỗ chân lông trên ngườiđều có thể cảm nhận được tình cảnh xung quanh. Và vì cảm nhận được nênkhông cần đến thị giác, và hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của ánh sáng.
Con Minh xà đực đứng trước chiếc nồi sắt, Hà Bạng ở trong nồi quảthật đã rất suy nhược rồi, nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ chết. hắn hơichần chừ, không dám liều lĩnh xuống tay, lại sợ nếu nàng chết thật rồi,phong, thủy linh tinh sẽ bị hủy hoại đầy uổng phí. hắn đứng trước nồihồi lâu, Hà Bạng ở bên trong khản giọng nói: “Ngươi muốn phong, thủylinh tinh, thì tại sao không tự mình tới lấy đi?”.
Con Minh xà đực cười lạnh lùng, không rơi vào kế khích tướng của nàng: “Sớm muộn gì cũng sẽ là đồ của ta, sao ta phải vội chứ?”.
Hà Bạng gắng gượng chống cự nói chuyện với hắn, trong quy tắc củayêu, để đối phương nhìn ra vẻ yếu đuối của mình, thì cũng chính là ngàychết của bản thân đã đến trước thời hạn. Nàng đành cố gắng gượng chốngđỡ tinh thần, khiến Minh xà đực không rõ tình trạng cuối cùng của nàngra sao. Thời gian gấp gáp, chiếc nồi Minh xà tìm được chẳng qua cũng chỉ là tiện tay đem theo từ Lý Gia Tập, muốn làm tan chảy lớp vỏ trai dường như là chuyện không thể nào. Nhưng thổ khắc thủy, trong hoàn cảnh nhưthế này, thổ tiếp sức cho hỏa, cơ thể nàng lại mỏng manh, đương nhiênsống sẽ không bằng chết.
Hà Bạng nghiến răng gắng gượng, nàng không muốn chết, nàng muốn sống. Dường như nhớ đến điều gì, nàng đột nhiên hỏi: “Dung Trần Tử đến rồiphải không?”. Minh xà đực hừ lạnh, trong lòng nàng dấy lên sự nghi ngờ:“Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở trong này?”.
Minh xà đực khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nói: “Ngươi đoán xem?”.
Trong lòng nàng nhộn nhạo, rồi đột nhiên kinh hãi tột độ: “Ngươi…”.
Tiếng đánh nhau ồn ào nhốn nháo ngoài điện không ngừng vang lên bêntai, nhưng Minh xà vẫn đứng đó phe phẩy, tựa như không bao giờ dừng lại. Hà Bạng cuộn chặt người lại thành một đống, trong vỏ càng lúc càngnóng, nàng ép bản thân phải nói vài câu với Minh xà, nhưng giờ ngay cảmồ hôi cũng chẳng thể chảy ra được. Lượng nước trong cơ thể nàng đã hoàn toàn cạn kiệt, bên trong vỏ giống như một cái lò lửa, ngay cả khóc nàng cũng đã không còn chút nước mắt nào để chảy ra nữa. Trong này cách đạiđiện không xa lắm, nàng muốn mở vỏ ra xem tình hình xung quanh, nhưngnếu mở vỏ ra… có lẽ nàng sẽ bị thiêu cháy.
Trong đại điện, Giang Hạo Nhiên ôm Hà Bạng không hề lơi tay, DungTrần Tử đành tiến lên trước ngăn chặn Minh xà. Đại điện tuy rằng rộnglớn, nhưng cũng không thể chứa được nhiều rắn như vậy. Lửa và nọc độctung hoành đan xen trong không gian nhỏ hẹp, lại thêm kiếm bay và phápkhí lẫn lộn, khiến cho khung cảnh vốn rộng rãi trở nên hỗn loạn. GiangHạo Nhiên tránh vào trong một góc điện, Hà Bạng thở thoi thóp trong lòng hắn. Nhờ luồng ánh sáng vừa chợt lóe lên, Giang Hạo Nhiên liền gạt máitóc dài trước trán nàng ra.
Trong điện quá nhốn nháo, những lời hắn nói Hà Bạng không thể nghethấy được. Hằn liền bớt lời, móc từ trong người ra một viên đan dượcxanh biếc, đang định đút vào miệng nàng, thì đột nhiên sắc mặt hắn táiđi. Hà Bạng đã rút thanh đao hình chóp giắt ở bên thắt lưng hắn, đâmthẳng vào ngực hắn.
Giang Hạo Nhiên ngạc nhiên, ánh mắt mờ đi: “Phán Phán, nàng vẫn không tha thứ cho ta ư?”.
hắn có hai bàn tay có thể là cắt được vàng mài được ngọc, nhưng lạichẳng làm gì cả chỉ đăm đăm nhìn nàng. Ánh lửa trong đại điện lập lòesáng tối, vẻ mặt hắn bi thương: “Ta biết nàng hận ta, nhưng Phán Phán,hơn ngàn năm qua, nàng thật sự không sai chút nào sao? Nàng rõ ràng biết bọn họ là người thân của ta, nhưng ngay cả việc ứng phó qua loa cũngkhông chịu. Có lẽ ta đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng Phán Phán, tathật sự rất yêu nàng…”.
Máu chảy ra ở thắt lưng càng lúc càng nhiều, nhưng hắn không chịu kêu lên – Nàng nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở, nếu giờ kinh động đếnngười của Giang gia, họ sao có thể chịu buông tha cho nàng?
Xung quanh không một ai phát hiện ra điều gì kì lạ. Hà Bạng cầm thanh đao hình chóp tiến vào trong đàn rắn, chậm rãi đến gần chỗ Dung TrầnTử.
Hà Bạng ở trong nồi, nhưng thính lực của nàng vô cùng nhạy bén. Haitay của Giang Hạo Nhiên sao thể coi thường, nhưng sao hắn không ra tay?Dung Trần Tử thân tại đây, nhưng sao tâm trí lại không thể bình tĩnhđược? Đạo gia chú trọng chính trực an nhiên, lúc lâm địch tâm trí lạikhông yên, chẳng phải là điều đại kị sao?
Lúc đầu, quả thực nàng đã từng tới bên cạnh con suối nước nóng trênđỉnh núi Trường Cương kia, có người đã lập ra khế ước thần ma cùng vớinàng. Trong lúc giao lưu thần thức, nàng chỉ kịp nhìn thấy một đôi cánhmàu đen. Con thủy yêu ở Lý Gia Tập có vẻ ngoài giống hệt nàng, chính làMinh xà mượn khí sao? Nàng cố sức giãy giụa, Dung Trần Tử ngốc vậy, chắc chắn hắn sẽ bị mắc lừa mất! Nhưng nàng không ra được, nên càng tậptrung tinh thần lắng nghe, chỉ nghe thấy phảng phất trong tiếng đánhnhau là một giọng nữ: “Tri quan…”.
Nàng mở vỏ trai, luồng sóng nhiệt cuồn cuộn ngút trời. Nàng duỗi chân rìu ra, chiếc nồi đã sắp bị nung chảy lập tức vang lên một tiếng xèoxèo. Bàn chân non mịn dính chặt xuống nồi, trong nháy mắt tỏa ra một mùi thơm của thịt chín. Hà Bạng dùng sức trèo ra, chỉ thoáng chốc chân rìuđã thành than, làn khói nồng trong nháy mắt đã tỏa ra. Nàng đau đến nỗihận không thể lăn lộn luôn dưới đất, nhưng không, nàng chỉ bước từngbước hướng về phía thành nồi trèo ra. thì ra đây chính là đau, mặt nồiđỏ rực dán vào thân thể nàng, hai chân vốn non mềm đã biến dạng khôngthể nhận ra được từ lâu, nỗi đau đớn này, đã khiến một con yêu quái sống hơn bốn ngàn năm phải hận rằng mình đã từng tồn tại. Cuối cùng thànhnồi cũng đã gần trước mặt, trong đôi mắt nàng ngân ngấn lệ, nhưng lạikhông thể để rơi – một giọt thôi cũng không nỡ.
Lửa ở thành nồi quá lớn, nàng nhắm mắt trèo từ trên xuống, lúc rơixuống đất nghe thấy tiếng hai chân vỡ vụn. Nàng sử dụng hết nguyên tinhtích trữ trong cơ thể, lại một lần nữa biến hóa huyền ảo thành hình dáng con người. Nhưng nàng không thể đứng dậy được, hai chân đã hoàn toàn bị hủy. Nàng vừa lê mình lên được vài bước đã muốn khóc, nhưng trong cơthể một giọt nước cũng chẳng có. Nàng cũng chẳng thể nói ra tiếng đượcnữa rồi.
Hà Bạng đành cố bò ra bên ngoài phòng, trong phòng có một con rắn bamắt đang canh chừng, nó nhìn thấy Hà Bạng trèo ra, thấy máu thịt nàngtừng chút từng chút một dính trên nồi, chỉ thoáng chốc đã hóa thành đensì. Nhưng nàng vẫn bò ra.
Chỉ là nàng của lúc này, đã rất yếu. Thậm chí là một con rắn ba mắtbình thường cũng không cần phải sợ nàng nữa. Nó từ từ bò lại gần, cáiđuôi vừa cuốn một cái liền kéo nàng tới trước mặt, nó siết chặt lấy HàBạng, muốn ném nàng trở lại nồi. Hai chân bị đuôi rắn vặn xoắn, Hà Bạnggần như tuyệt vọng. Nhưng không thể quay lại, bọn họ đều sẽ chết… DungTrần Tử cũng sẽ chết.
Nàng lấy pháp trượng ra, nhưng không có nước, nên không thể thi triển được thuật pháp. Nhưng nàng vẫn còn có máu. Nàng dùng pháp trượng cứamạnh một đường lên cổ tay, suốt mười mấy ngày không được ăn uống gì, máu chảy ra cũng không nhiều lắm. Nàng lại dùng sức cứa thêm một đường nữa, lúc ấy một dải máu loãng mới chảy ra. Pháp trượng dính máu, liền phátra luồng sáng màu đỏ tanh nồng. Con rắn ba mắt chỉ cảm thấy trước mắttoàn là một màu đỏ tươi, ánh sáng rực rỡ diễm lệ như một nhát đao bổthẳng lên người nó. Nó quấn chặt lấy Hà Bạng, nhưng lại không còn sứclực ném nàng vào nồi nữa. Thân hình màu trắng vân vàng của nó quằn quạikhông cam lòng một hồi, cuối cùng tắt thở. Nhưng Hà Bạng vẫn bị nó xoắnrất chặt, khiến nàng không thể trèo ra được, cũng chẳng nghe rõ độngtĩnh ở bên ngoài. Nàng cúi thấp đầu, rất muốn ngủ một giấc, nhưng khôngthể ngủ được, nếu như ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa. Nàng biết mình phải bò ra ngoài.
Nàng cố hết sức rất lâu, mà đôi chân bị vặn vẫn hoàn toàn bất động.Nàng khản giọng khóc một trận, từ từ nâng pháp trượng trong tay lên.Miệng con rắn trên đầu trượng giấu một lưỡi rìu làm bằng hàn tinh, vôcùng sắc bén, nàng ấn xuống chiếc chốt, nện từng nhát từng nhát xuốnghai chân. Máu vẫn chảy ra không nhiều lắm, đôi chân mà nàng từng ra sứcbảo vệ chu đáo cũng đã cháy khô. Nàng muốn gào lên khóc thật to, nhưngxung quanh không có một ai, khóc cho ai nghe chứ? Cứ giáng trượng mãixuống như thế, rốt cuộc hai chân nàng đã không còn trên người nữa.
Trong đầu dường như có âm thanh gì đó, thoáng gần lại thoáng xa. Nàng gắng gượng chống đỡ thần thức, liều mạng bò ra khỏi căn phòng đất. Bênngoài tối đen, có một người đang nằm, tóc đen y phục đỏ, khuôn mặt sángngời. Hà Bạng leo lên bên người hắn, cẩn thận nhìn ngắm hắn. Hơn ba trăm sáu mươi năm sớm tối bầu bạn, hắn trở nên quen thuộc giống như mỗi đợtthủy triều lên xuống ở hải vực Lăng Hà vậy.
Có lẽ Minh xà đã quay về thân thể của nó. Hà Bạng nán lại bên cạnh,cuối cùng nàng trèo lên, nằm sấp trên người hắn, nhưng không rơi mộtgiọt nước mắt nào, giọng nói của nàng cũng không còn yêu kiều lảnh lótnữa, thậm chí nàng còn chẳng tìm được bất kì từ ngữ nào, chỉ có thểnghẹn ngào nói: “Thuần Vu Lâm, người ta rất đau…”.
Thuần Vu Lâm trước mắt đang ngủ rất say. Những đêm trước đây, cho dùhắn có ngủ say đến đâu, nàng chỉ cần khẽ khàng gọi một tiếng thôi, hắnđều sẽ tỉnh dậy. Chỉ cần nàng không vui, hắn sẽ kể chuyện cười cho nàngnghe, làm đồ ăn cho nàng. hắn nói vỏ trai của nàng, là vỏ trai đẹp nhấttrong toàn bộ Hải tộc Đông Hải này.
Hà Bạng nằm sấp trên ngực hắn hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng hiểura, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Hơn bốn ngàn năm, sư phụ, sưmuội, sư huynh, còn cả hắn nữa, bọn họ từng người từng người một, đềulặng lẽ rời xa nàng.
Nàng từ trên người hắn trèo xuống, ngã lăn trên đất. Nàng thật sựkhông muốn chết. Nếu như ngay cả nàng cũng chết, thì những hợp tan đẹpđẽ và thê lương, những người đã từng yêu thương nàng sâu đậm, sẽ có ainhớ tới đây? Nhưng sinh mệnh lẽ nào lại là thứ vĩnh hằng không có hồikết? Nàng phải dũng cảm, đón nhận vòng tuần hoàn sinh ra và mất đi.
Nàng bò ra đến cửa, lại quay đầu nhìn lại, trong bóng tối Thuần VuLâm an tĩnh ngủ rất say, phảng phất như lúc nhắm mắt, vẫn còn nhìn thấynụ cười dịu dàng ấm áp của hắn như thuở ban đầu.
Thuần Vu Lâm, thật ra vỏ trai của ta là thứ vỏ trai xấu xí nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải, ta biết rõ điều này mà.
âm thanh của trận chiến càng lúc càng gần, từ lâu hai tay của Hà Bạng đã đầm đìa máu tươi. Đám Minh xà trong điện đã bị diệt trừ quá nửa, xác rắn chất đống như núi. Minh xà thượng cổ với bốn chiếc cánh trên lưng,đang lạnh lùng nhìn mọi người. Người của Giang gia đã phát hiện ra sựbất thường của Giang Hạo Nhiên, Dung Trần Tử vừa liếc mắt thì nhìn thấyHà Bạng đang bò ra từ phía sau lưng Minh xà. Quả thật hắn không dám tinvào mắt mình, vẫn còn một Hà Bạng khác đang đứng cạnh hắn, thân hìnhnóng bỏng, giọng nói yêu kiều. So với nàng, thì Hà Bạng đang bò ra kiaquả thật giống như một cái xác bẩn thỉu. Nhưng vừa nhìn Dung Trần Tử đãnhận ra đó mới chính là nàng. Mặc kệ khuôn mặt dính đầy máu, ánh mắt của nàng vẫn trong veo, tươi sáng như xưa. Bên trong vẻ đau khổ đầy ẩn nhẫn thậm chí còn mang theo chút đắc ý, giống như đang chống nạnh hét lớn:“Chết tiệt, Minh xà thối, lão tử vẫn cứ bò ra đấy!”.
Nàng cười rồi giơ cây pháp trượng lên, Dung Trần Tử nhìn thẳng vàomắt nàng, nụ cười bên môi, nhưng mắt lại rơi lệ. hắn nhắm mắt lại, quayngười ôm lấy Hà Bạng giả mạo bên người, trong khoảng khắc thanh đao hình chóp đâm tới liền tung ra một quyền, cú thốn kình [1] này đã đánh nátcả thân người che chắn của nàng ta lẫn xác rắn bên trong ngực. Ngay cảcơ thịt dưới da cũng nát vụn thành huyết bọt, nhưng da lại không may mảy bị tổn hại. Con Minh xà đực vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, nó vỗ bốn cái cánh, như đang muốn phun lửa.
[1] Thốn kình là đòn đánh không cần lấy đà ở trong một khoảng cách rất gần, tốc độ cực nhanh và sức công phá rất mạnh.
Hà Bạng nhấc pháp trượng lên, một tia sáng đỏ rực tanh nồng chiếusáng cả đại điện, đến lúc ấy Minh xà mới phát hiện ra sự tồn tại củanàng. Nó cũng hoảng sợ, vội vàng vung đuôi lên cuốn lấy nàng. Nó dùngsức cuốn rất chặt, cả người đều cuộn tròn lại với nhau. “Tiểu Hà!”. Dung Trần Tử gào lên thê lương, nhưng Hà Bạng đã không thể nào trả lời hắnđược nữa. Từng tấc xương cốt của nàng bị thân rắn vặn xoắn đến vỡ nát,nhưng không có máu, không một giọt máu nào hết.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn dáng vẻ lúc chết của mình quá xấu xí.Minh xà vẫn còn muốn phong, thủy linh tinh, nói cho cùng đó là bảo vậtchỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Nó cuốn Hà Bạng đến phía trước, nhưngrồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh hãi.Hà Bạng khẽ nhếch môi không nói gì, sau đó bỗng một tiếng nổ ầm ầm cựclớn vang lên, toàn bộ đại điện đều chấn động nảy dựng lên.
một trời sương máu.
Máu thịt bay khắp nơi bao phủ khắp đại sảnh, thấp thoáng còn thấy cảmảnh vụn của pháp trượng. Trai nước ngàn năm, ai mà biết được trong vỏcủa nàng tích trữ bao nhiêu trân châu? Tất cả đã nổ tung, dù cho đó cólà thần thú Minh xà thượng cổ đi nữa, suy cho cùng cũng vẫn là thân thểcó máu thịt, sao có thể chống lại được? Thân rắn của nó bị nổ khiến khắp nơi thủng lỗ chỗ, nội tạng văng ra bốn phía, khiến cảnh tượng nơi nàycàng trở nên khủng khiếp đáng sợ. Nó điên cuồng muốn tìm phần tay chânđã cụt của Hà Bạng để tiếp tục xé nàng ra nát vụn, sau đó nó gặp mộtDung Trần Tử cũng điên dại giống mình. đã không cần phải so đo tính toán bên chính bên tà nữa rồi, ánh mắt Dung Trần Tử như muốn nứt toác ra, sử dụng toàn bộ số bùa chú vàng kim có trên người, đạo pháp gì chứ, thiêncương gì chứ, luân thường gì nữa chứ? Trong mắt hắn chỉ còn lại một trời mưa máu. Trong trí nhớ của hắn, nụ cười của nàng đẹp như hoa nở, giọngnói yêu kiều giòn tan: “Tri quan, ta không lừa ngươi đâu… Ta thíchngươi”.
Tại sao chỉ một chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắtnhư vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngàonhất, cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng, khi đã không thể nàovãn hồi được nữa, mới chịu tin tưởng?
Giang Hạo Nhiên ở trong góc đã tìm được thân thể Hà Bạng, da thịt mềm mịn đã không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa. Con ngươi của nàng đã hoàntoàn mất đi tiêu cự, giọng nói vừa thô sạn vừa khàn khàn, giống nhưtiếng binh khí bằng sắt cọ vào nhau. Trong suốt hơn bốn ngàn năm qua đây chính là thời khắc nhếch nhác thảm hại nhất của con yêu quái yêu cáiđẹp. Nhưng nàng lại cười, nàng không nhìn thấy một ai, không nghe thấybất cứ âm thanh nào, nàng vẫn cười: “Lúc ta vẫn còn thật lòng, thì chẳng thể gặp được người thật lòng với mình. Cuối cùng sau này gặp được rồi,lại bị ghét bỏ vì không thật lòng”.
Giang Hạo Nhiên che miệng vết thương cho nàng, nhưng vết thương trênngười nàng quá nhiều. hắn chỉ có thể nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp rạnnứt rồi vỡ vụn. Hà Bạng vẫn còn thở, nhưng cơ thể… dần dần đã không còncảm nhận được cơn đau nữa.
Con rắn ba mắt nền xanh lục vân đen chầm chậm bò đến bên Hà Bạng,nhìn thấy thương thế của nàng, nó trợn mắt không nói nổi lên lời. HàBạng mỉm cười yếu ớt: “Dung Trần Tử… có thể đánh thắng được Minh xàkhông?”.
Giang Hạo Nhiên nắm lấy tay nàng, áp mặt vào tai nàng, con rắn ba mắt thấy thế, cúi đầu truyền đạt lại: “Có thể”’
“Vậy thì tốt… Vậy thì tốt”. Nàng ghé sát vào con rắn ba mắt một cáchkhó khăn, cánh môi khẽ mấp máy nói gì đó. Giang Hạo Nhiên nghe không rõ. Sau đó nàng lại ghé sát vào bên tai Giang Hạo Nhiên, giọng nói như mêman: “Giang Hạo Nhiên, thật ra từ lâu ta đã không còn hận chàng nữarồi”.
Giang Hạo Nhiên trầm mặc hồi lâu, chầm chậm thả tay nàng ra, cổ tay trắng nõn liền lẳng lặng buông thõng.
một luồng ánh sáng vàng kim trút xuống, thân thể của Minh xà khôngthể nào chống đỡ được thêm nữa, nó không có cách nào để khống chế đượcngọn lửa do chính mình phun ra, những con Minh xà con ở gần đó đều bịngọn lửa của nó thiêu đốt, đang bắt đầu bốc cháy. không có Hà Bạng điềukhiển nước, nhiệt độ dưới lòng đất cao tới đáng sợ, một số Thủy tộc tuvi yếu đã sớm không thể trụ được nữa, choáng váng ngã trên đất. Linh hồn của Minh xà đã rời khỏi cơ thể, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàngkim, định độn thổ thoát khỏi đại điện. Đối phó với linh hồn là sở trưởng của Dung Trần Tử, kiếm của hắn như một luồng sáng chợt lóe lên, đâm một nhát xuyên thẳng qua hồn phách màu vàng kim của Minh xà. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng vẫn kịp trốn xuống huyệt động dưới chân núi.
Dung Trần Tử đuổi theo, Diệp Điềm không yên tâm, vội vàng kéo TrangThiếu Khâm chạy theo. Trang Thiếu Khâm nhìn thi thể vỡ nát của Hà Bạngtrong góc phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Muội có cảm thấycảnh tượng này hơi quen mắt không?”.
Diệp Điềm lo lắng, giậm chân: “đã là lúc nào rồi mà huynh vẫn còn đứng ở đây? Sư ca đuổi theo đi!”.
Trang Thiếu Khâm tìm đi tìm lại trên mặt đất, Diệp Điềm cuống đến phát khóc: “Huynh không đi thì muội đi!”.
Trang Thiếu Khâm cũng không bận tâm – hiện giờ Dung Trần Tử như đãhóa thành ma quỷ, Minh xà đang bị thương không thể là đối thủ của hắn.Bên trong đại điện la liệt chân tay cụt lủn máu thịt vương vãi, thân thể to lớn của Minh xà bị vứt sang một bên, ngay cả bốn cái cánh trên lưngcủa nó cũng bị chưởng phong làm cho bị thương, thủng lỗ chỗ khắp nơi.Trang Thiếu Khâm tiến lại gần Minh xà, kiểm tra xung quanh nhưng thấykhông có gì khác thường. Con mắt thứ ba của Minh xà, trong truyền thuyết nói rằng có thể thông âm dương, giờ đang khép chặt.
hắn thò tay ra sờ thử, mắt rắn liền chảy máu. Trang Thiếu Khâm khẽthở dài, chẳng trách sức lực của Minh xà đột nhiên suy giảm, thì ra conmắt chính giữa đã bị thương. hắn nhẹ nhàng bóc lớp màng mỏng màu xanhxám phủ đầy vảy rắn ra, con mắt ở phía dưới đã hoàn toàn bị vỡ nát, chỉthấy đầm đìa máu tươi và một vật thể màu đen.
Trang Thiếu Khâm xé một góc áo, lót vào tay rồi lôi vật đó ra, máutrong mắt con rắn như một dòng suối đang phun trào, nhưng hắn coi nhưkhông, đứng dậy, không nói một lời.