Trên thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là mỗi người một phương, mà chính là khita đứng ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại không biết rằng ta yêuchàng.
Hà Bạng không biết tông miếu – nơi diễn ra Quốc tiếu – ở đâu, nhưngNgọc Cốt dù gì cũng đã sống ở nhân gian mười mấy năm, không biết thì cóthể hỏi. Vậy là hai người cứ vừa đi vừa hỏi, trừ quãng thời gian Hà Bạng dừng lại ăn ăn uống uống dọc đường, cộng với việc Ngọc Cốt hỏi rõ nơiHà Bạng vừa Độn thủy ra, thì tổng cộng đã đi mất sáu ngày. Sau sáu ngày, Ngọc Cốt lại hỏi đường tiếp, thì phát hiện ra Hà Bạng Độn thủy quá lố,nên cả hai lại vòng vèo thêm ba ngày nữa.
Sau chín ngày, cuối cùng hai người đã đến được nơi cần đến. Xungquanh người chật như nêm, có thị vệ mặc áo giáp mang đao, có ẩn sĩ đượcmời tới tham gia Quốc tiếu, cũng có người dân đến góp vui.
Hà Bạng đảo đi đảo lại khắp xung quanh, lần này nàng phá lệ khôngtham ăn nữa. Thời tiết nóng nực, Ngọc Cốt che ô cho nàng, còn mua thêmcả nước mát. Vì thánh giá sẽ đích thân tới dự, nên thủ vệ ở tông miếurất nghiêm ngặt, người tới dự cũng chỉ đứng nhìn từ xa.
Hà Bạng dẫn theo Ngọc Cốt len lỏi giữa đám đông, âm thầm lặng lẽ thuhút rất nhiều ánh mắt của mọi người, đương nhiên cũng không thiếu ánhmắt của bao kẻ háo sắc định mon men tiến đến sàm sỡ. Đối với loại ngườilưu manh ấy, Ngọc Cốt cũng hiểu biết được ít nhiều: “Chủ…”. Chưa nói hết lời, nàng lại nghĩ giờ mà gọi hai tiếng “chủ nhân” này trước mặt ngườikhác thì có hơi kì quặc, nên nàng dứt khoát sửa lại rằng: “Tiểu thư, cẩn thận đừng để bọn họ chạm vào người!”.
Hà Bạng vẫn vô tư hỏi lại: “Tại sao?”.
Hà Bạng đang nói, thì có người vuốt mạnh lên cánh tay nàng, nàng chưa bị người ta sàm sỡ bao giờ, còn đang nghi hoặc không hiểu gì, thì độtnhiên một bàn tay khác lại thò tới định sờ lên người nàng! Nàng lập tứcbiến ra một vòng tròn sóng nước bảo vệ cơ thể, Ngọc Cốt tranh thủ giảithích: “Là hành động của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ…”.
Hà Bạng nghe xong, liền dứt khoát thu vòng sóng nước về, chen lêntiếp. Ngọc Cốt ngăn không được, nên chẳng bao lâu cả hai đã chen lên tít trên. Hai nàng ướt đẫm mồ hôi, Hà Bạng uống một ngụm nước mát, vừangẩng đầu lên thì nhìn thấyDung Trần Tử đầu đội mũ cửu ngọc vân, trênngười mặc áo tiên vây cá, eo thắt dây lưng ngọc phiêu phong, chân đigiày bộ vân tiên, khí thế nghiêm nghị, khiến người khác không dám nhìnthẳng.
Nhưng Hà Bạng lại dám nhìn thẳng!
Nàng reo lên một tiếng, dang hai tay lên lao về phía trước: “Tri quan!”.
Đó cũng chính là lúc buổi lễ đang diễn ra, Dung Trần Tử đang cầm thẻngọc bấm khẩu quyết chuẩn bị khai đàn, hắn đột nhiên quay đầu nhìn vềphía đám đông. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng biết có gì đó khôngổn, tuy lúc ấy đám đông chật cứng, nhưng bóng dáng Hà Bạng trong bộ váyáo màu vàng nhạt vô cùng bắt mắt, ba người dường như chỉ liếc mắt là cóthể nhìn ra được ngay.
Dĩ nhiên, Diệp Điềm rất ngạc nhiên: “Cái này… lúc muội đi nàng ấy vẫn còn ngoan ngoãn ở trong Quan cơ mà, sao lại chạy tới đây thế kia?”.
Hà Bạng ra sức chen lên phía trước, da thịt nàng vô cùng trơn mịn,nên chẳng bao lâu sau đã chen được ra khỏi đám đông. Đám đông liền trởlên nhốn nháo, lập tức có ngay quan binh xông tới cản lại. Nhưng nhìnthấy dung mạo nàng xinh đẹp dị thường, nên cũng không có hành động thôlỗ, chỉ quát: “Lui xuống, không được ồn ào!”.
Hà Bạng vừa nhìn thấy Dung Trần Tử, nhất thời cảm thấy tủi thân vôcùng: “Tri quan! Hu hu hu, lão già đó không cho ăn, còn mắng người ta…hu hu hu hu…”.
Thời tiết nóng nực, nàng chen lấn cả người đã đầm đìa mồ hôi, nên giờ khóc lóc thực sự trông rất đáng thương. Tâm tư Dung Trần Tử lập tức rối loạn hoàn toàn, ngay cả Hoàng đế ngồi trên ghế rồng cũng nhận thấy cóđiều gì đó: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Trang Thiếu Khâm đứng bên cạnh ông ta vội vàng đáp lời: “không có gìđâu ạ, có một dân nữ ồn ào gây chuyện, bần đạo sẽ đi xem thử”.
nói xong, hắn sải bước đi xuống, vừa đi vừa không ngừng ra hiệu với Dung Trần Tử mau khai đàn.
Dung Trần Tử nhìn thấy Hà Bạng đứng giữa đám đông, nàng khóc lóc mãikhông thôi, binh sĩ xung quanh đang cầm đao đuổi nàng đi. hắn rất sợđống vũ khí sắc nhọn ấy làm nàng bị thương, cũng may Trang Thiếu Khâm đã nhanh chóng bước tới. hắn tập trung lại khai đàn, Hà Bạng thấy hắnkhông tới ôm mình, liền càng khóc lóc càng thương tâm hơn.
Bậc đế vương đang ở đây, Trang Thiếu Khâm cũng không dám nhiều lờivới nàng, đành nhỏ giọng dặn dò Ngọc Cốt: “Ở phía nam thành có một khách quán tên là Thông Nguyên, dẫn nàng ấy tới đó trước đi, cứ nói tên củata ra, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa, những chuyện khác đến tối sẽ nói kĩcàng hơn”.
“Tri quan!”. Hà Bạng gào lên nức nở, trên đàn tràng Dung Trần Tử báilạy ngũ phương, không hề quay đầu lại, giống như không hề quen biếtnàng.
Ngọc Cốt kéo tay áo Hà Bạng, thấp giọng dỗ dành: “Tiểu thư, chúng tađi thôi. Thời tiết nóng bức, mà ở đây lại có quá nhiều người”.
Đôi mắt to tròn của Hà Bạng ầng ậc nước, Trang Thiếu Khâm dặn dò đámbinh sĩ xung quanh: “Trước mặt thánh đàn không được vô lễ, đưa người rangoài là được rồi”.
Đám binh sĩ ci người hành lễ, cũng không xô đẩy nữa, mà đưa bọn họ ra khỏi đám đông. Dung Trần Tử vẫn tiếp tục làm pháp sự, nhưng lúc TrangThiếu Khâm quay về liền liếc nhìn hắn một cái, Trang Thiếu Khâm hơi gậtgật đầu, ra hiệu cứ yên tâm.
Thực tế suốt cả một buổi chiều Dung Trần Tử không thể yên tâm được,hắn cố gắng gượng đến chạng vạng tối khi buổi pháp sự kết thúc, nhưngThánh thượng lại muốn luận đạo pháp với hắn. Trái tim hắn đang rối nhưtơ vò thế này, còn tâm trí đâu mà luận đạo?
Trang Thiếu Khâm đương nhiên là nhìn ra được tâm tư của Dung Trần Tử, nhưng hiện giờ điều hắn băn khoăn lại hoàn toàn khác. Tranh thủ lúcthay quần áo, hắn lại gần Dung Trần Tử nói: “Sư huynh, giờ cả huynh vàđệ đều không thể rời khỏi đây. Buổi tối, đành bảo Diệp Điềm đến xem thếnào vậy. Bất luận đã xảy ra chuyện gì, thì giờ nàng ấy đã an toàn ở đâyrồi, huynh cũng đừng lo lắng quá. Thế cục trong triều hiện thay đổitrong nháy mắt, đây vốn là thời cơ rất tốt để Thanh Hư quan được vinhhiển, nhưng một khi việc huynh ra ngoài gặp gỡ riêng tư với nàng ấy bịkẻ xấu truyền đến tai Thánh thượng, thì sợ rằng sẽ đảo ngược tình thếmất”.
Sao Dung Trần Tử lại không hiểu những đạo lí đó chứ, chỉ là hắn thựcsự không thể yên tâm. Trang Thiếu Khâm cũng đành lựa lời khuyên nhủ: “Dù gì nàng ấy cũng là đại yêu đã đắc đạo, sư huynh không nên lo lắng quámức như vậy. Trong khách quán Thông Nguyên có người của đệ, sẽ chăm sóccho nàng ấy chu đáo, huống hồ, tối nay đã có sư muội đến đó, huynh đâucần phải bận tâm nữa”.
Dung Trần Tử thở dài: “Phải nhanh lên mới được, nàng ấy ham chơi, chỉ sợ là sẽ không chịu ngoan ngoãn ở trong khách quán đâu”.
Trang Thiếu Khâm đương nhiên vâng lời: “Sư huynh đi gặp mặt Thánh thượng trước đi, đệ sẽ đi tìm sư muội”.
Dung Trần Tử đàm đạo với Hoàng thượng đến tận đêm khuya, Trang ThiếuKhâm đương nhiên cũng phải tiếp chuyện cùng, còn Diệp Điềm thì lại đimãi chưa thấy về. Dung Trần Tử lòng như có lửa đốt, cũng may mà có Trang Thiếu Khâm gánh vác hộ, nên mới không lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm.
Giờ Tí qua đến quá nửa, Diệp Điềm mới vội vã trở về, việc đầu tiên là đi tìm Trang Thiếu Khâm: “Nàng ấy không hề đến khách quán ThôngNguyên”.
Trang Thiếu Khâm lập tức huy động hết tất cả mối quan hệ trong thànhtìm kiếm suốt một vòng, người cuối cùng nhìn thấy Hà Bạng chính là ôngchủ quầy bán thịt dê xiên nướng.
Cả hai người không ai dám nói chuyện này cho Dung Trần Tử biết. DiệpĐiềm giục Trang Thiếu Khâm đi tìm tiếp, Trang Thiếu Khâm cũng vô cùngbất đắc dĩ: “Thuật Độn thủy của nàng ấy hóa xa thành gần, nháy mắt đã đi được đến ngàn dặm, dù ta có huy động tất cả mọi người đi tìm cũng khómà thấy. Việc khẩn cấp trước mắt là nhất định không được sư huynh biếtviệc này, để huynh ấy yên tâm chủ trì Quốc tiếu mới là chuyện quantrọng”.
Ngày thứ hai, quốc đô xảy ra chuyện, bàn tay của mấy người đàn ôngthoạt đầu chỉ bị mắc bệnh thủy đậu, nhưng mới qua có hai khắc đã bắt đầu phù thũng, sau đó toàn bộ cánh tay đều sưng mọng lên. Trong số họ, cókhông ít những người thuộc gia đình giàu có, đã mời cả danh y của quốcđô tới xem, nhưng không ai đưa ra được cách chữa trị.
Trang Thiếu Khâm nghe tin, nghi ngờ do bệnh dịch, nhưng sau khi tậptrung mười mấy người bị bệnh lại, mới phát hiện ra tất cả bệnh nhân đềulà đàn ông, chỗ bị đau đều ở trên tay, chỉ khác nhau tay phải hoặc taytrái mà thôi. Bệnh lí tuy cổ quái, nhưng, hoàn toàn không lây truyềnphát tán. Trang Thiếu Khâm sử dùng bùa chú thử tìm hiểu, cũng không thấy có phản ứng gì. Nhưng đến chiều hôm đó, da tay của mười mấy gã đàn ôngnày bắt đầu bong tróc, chảy ra nước trong, thậm chí còn thấy được màutrắng mờ mờ của cơ bắp trong lớp bọng nước.
Sau khi truy đi hỏi lại, cuối cùng cũng có một người ấp a ấp úng kể:“… Chuyện đến nước này, tiểu nhân cũng không dám giấu Quốc sư nữa, hômqua trong lúc tổ chức Quốc tiếu, tiểu nhân nhìn thấy một cô nương vôcùng xinh đẹp, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không nhịn được đã sờnàng ta một cái… Tiểu nhân thề rằng chỉ sờ một cái thôi. Lúc ấy, chỉ cảm thấy tay hơi ngưa ngứa, nhưng khi quay về tới nhà thì bắt đầu phátbệnh…”.
hắn ta vừa thú nhận xong, thì những người còn lại cũng nhất loạt thúnhận theo. Trang Thiếu Khâm vừa tức vừa buồn cười, cũng không muốn đểtâm đến bọn họ nữa, đành viết hai chữ lên bức thư báo cho bậc đế vương – Thần làm!
Hà Bạng mất tích đến ngày thứ ba, thì Dung Trần Tử biết chuyện – Từđầu đến cuối hắn vẫn không yên tâm, tranh thủ lúc Diệp Điềm nói dối làmình đang ở cùng Hà Bạng, hắn liền yêu cầu lấy bùa Truyền âm để nóichuyện với nàng.
Trang Thiếu Khâm cũng không hi vọng xa vời rằng sẽ giấu được lâu, hắn chỉ lo một khi Dung Trần Tử biết Hà Bạng lạc đường, sẽ không còn tâmtrí đâu chủ trì chuyện cúng tế. Nhưng không ngờ sau khi biết được chuyện này, Dung Trần Tử lại không hề lo lắng giống như trong tưởng tượng củahắn: “Ta đã từng ấn lên người nàng ấy Đồng tâm sa, cứ đi tìm theo khítức thì nhất định sẽ tìm thấy. Đợi đến tối ta sẽ Li hồn đi tìm”.
Đồng tâm sa là một loại pháp môn quen thuộc của người trong đạo mônkhi muốn truy tìm tung tích ai đó. Nghe đến đây Trang Thiếu Khâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Sư huynh không chịu nói sớm, vô duyên vô cớ khiến đệ bị một phen hốt hoảng”.
Diệp Điềm cũng an tâm hơn nhiều: “nói đi nói lại cũng là do muộikhông chu toàn, rõ ràng biết Vu Diễm chân nhân không có thiện cảm vớinàng ấy, mà lại để nàng ấy một mình ở trong Quan”.
Dung Trần Tử xua xua tay nói: “Chuyện này không liên quan gì đến muội, nghỉ ngơi trước đi, tự ta sẽ đi tìm nàng ấy”.
Có Đồng tâm sa truy tìm theo khí tức, Dung Trần Tử gần như trongthoáng chốc đã tìm được cô nàng không chịu nghe lời kia – Quốc đô có một con hào, dòng chảy của nó hướng về phía đông, dòng chảy ấy quanh co ởmột chỗ núi đá, hình thành nên một khung cảnh đào nguyên cây cỏ sôngnước tươi tốt đẹp đẽ vô cùng. Đây cũng là nơi rất tuyệt để nam nữ thanhniên tới du xuân. Xung quanh có rất nhiều những sạp hàng bán rong, đồ ăn cũng rất nhiều. Thời tiết nóng nực, Hà Bạng lại lười vận động, nên làmmột cái động phủ trong một tảng đá cực lớn dưới một con vực sâu, vừathoáng mát lại yên tĩnh còn có cả đồ ăn nữa. Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nên định sẽ ở đây đến khi thu tới hạ đi rồi sẽ chuyển đến nơikhác.
Lúc Dung Trần Tử tìm tới nơi thì Ngọc Cốt vừa mới hầu nàng ngủ xong,nhìn thấy Dung Trần Tử nàng ta liền thấy thấp thỏm bất an, chỉ biết cúiđầu nói: “Tri quan”.
Dung Trần Tử đương nhiên không có ý định làm khó nàng ta – Trước mặtHà Bạng nàng ta chỉ là một con thỏ, Hà Bạng muốn sao, nàng ta cũng chẳng thể ngăn được. Hang đá không lớn lắm, nhưng vẫn thừa đủ cho ba bốnngười ở. Dung Trần Tử đi thẳng vào trong, nhìn thấy bên trong động cómột cái bàn tròn rất to, cạnh bàn có một đám bèo rong vô cùng tươi tốt.
Lúc này, Hà Bạng đang chui vào nằm trong đống bèo rong ấy, vỏ traikhép chặt ngủ rất say. Dung Trần Tử lắc đầu đầy bất lực, cũng may hắn Li hồn đến đây, bèn thi triển pháp thuật, chui vào trong vỏ trai của HàBạng.
Bên trong vỏ trai tỏa ra luồng ánh sáng của trân châu êm dịu, Hà Bàng nằm ở chính giữa nhỏ nhắn yêu kiều, ước chừng chỉ hơn ba thước thôi.Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay bé xinh mềm mại của nàng, nằm xuống bêncạnh, nhẹ nhàng thở dài: “Sao lại chạy lung tung đến đây thế này?”.
Lúc đầu, Hà Bạng còn tưởng mình đang nằm mơ, một lúc lâu sau ra sứcchớp chớp mắt, thấy Dung Trần Tử đang ở bên cạnh mình, nàng lập tức nổigiận: “Ngươi đã không để ý đến người ta, giờ còn tìm đến đây làm gì!”.
Dung Trần Tử nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, chậm rãi kéonàng vào lòng. Pháp thuật của đạo gia đúng là thần kì, tuy chỉ có nguyên thần của hắn tới đây, nhưng lại cứ như một thực thể vậy: “Ta có lúc nào là không để ý đến nàng chứ, chỉ là Quốc tiếu không phải chuyện nhỏ,nhất định không thể qua quýt vội vàng được. Nàng ngoan ngoãn nghe lời,vài ngày nữa chuyện cúng tế kết thúc ta sẽ đưa nàng quay về”.
Hà Bạng chu cái miệng nhỏ hồng hào mềm mại lên, nghiêng người sangmột bên hồi lâu, quay lưng về phía hắn nói: “không quay về, không baogiờ quay về nữa”.
Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên ngực mình, cũng không nói gì nhiều, mà cứ thế ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Hà Bạng tỉnh giấc thì Dung Trần Tử đã đi mất rồi.Nàng vẫn còn nghi ngờ đêm qua mình nằm mơ, vừa hay Ngọc Cốt mang thức ăn vào rồi nói cho nàng biết: “Tri quan quay về tông miếu rồi, Tri quannói buổi tối sẽ lại đến”.
Cơn giận của Hà Bạng vẫn chưa nguôi: “Ở đây đâu có hoan nghênh hắn tới chứ? Đợi thời tiết hết nóng rồi, ta sẽ về Đông Hải!”.
Ngọc Cốt khẽ hỏi: “Chủ nhân, người thật sự không đi theo Tri quan ư?”.
Hà Bạng dẩu môi lên nghĩ ngợi một thoáng, rồi lát sau lại nhét mộtmiếng gân bò đã được ninh mềm vào miệng: “Nhưng địa vị của lư đỉnh quáthấp, tương lai sẽ rất đáng thương”.
Nàng là đại yêu nghìn năm, trải qua biết bao sóng gió, mọi việc cũngnên nghĩ xa hơn một chút. Thực ra mọi cay đắng ngọt bùi của vạn vật,chẳng qua đều do bản thân tự chuốc lấy. Quả thật, niềm vui thích trongmười mấy năm không đáng để đổi lấy kết cục thê thảm.
Chủ nhân suy nghĩ như vậy, Ngọc Cốt nào dám nói gì thêm, chỉ đànhchuẩn bị thức ăn đầy đủ, cứ để nàng được ăn no ngủ kĩ vậy là được rồi.
Đêm hôm sau, vừa hoàn thành xong việc cúng tế quả nhiên Dung Trần Tửlại Li hồn tới đây. hắn vào đến trong thạch động cũng không nói tiếngnào, nhấc thẳng Hà Bạng vừa mới ăn no lên. Hà Bạng đang cuộn mình ngủngon trong vỏ trai, đột nhiên bị quấy rầy lên rất bất mãn, nhưng cònchưa kịp lên tiếng, thì đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài trăng sáng sao mờ, gió mát hiu hiu, sảng khoái dễ chịu vô cùng.
Đời sống tinh thần của muôn dân bách tính ở đế đô phong phú hơn ởtrấn Lăng Hà nhiều, lúc ấy chưa cấm đi lại vào ban đêm, nên buổi tốichính là lúc náo nhiệt nhất. Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi xem kịch, bêntrong rất nhiều những quầy hàng rong bán những thứ như nước uống, điểmtâm, táo ngọt, hạt dưa. Dung Trần Tử trải lên mặt bàn một chiếc khăn lụa mềm mại, cẩn thận đặt Hà Bạng vào chính giữa tấm khăn. Chỗ ngồi gầnphía trước, nên Hà Bạng mở vỏ ra nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng DungTrần Tử lại cho nàng ăn nho khô, táo tàu, hạt dưa, nàng vừa ăn vặt vừaxem kịch, cơn buồn ngủ dần bay sạch. Vỏ trai của nàng di chuyển theo góc độ đánh đấm của những hình con rối trên sân khấu, được một lúc, nàngquay lại nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử còn đang mải bóc vỏ hạt dưa,hạt lạc, hạt hồ đào, rồi xếp thành một đống cho nàng. Thấy Hà Bạng đangnhìn mình, hắn lại cho nàng một hạt hồ đào.
một lúc lâu sau, không biết một vị tiểu thiếp của một gia đình nhàgiàu nào đó đột nhiên hét lên: “Trời ơi, có một con trai đang ăn trộmđậu phộng tẩm đường kìa!”.
Đêm thứ hai, có một nhân sĩ trong võ lâm đặc biệt dựng lôi đài, tỉ võ chiêu thân cho con gái mình. Từ sớm Hà Bạng đã nóng lòng mong ngóngDung Trần Tử quay về đưa mình đi chơi, bởi vậy ăn no xong nàng cũngkhông đi ngủ ngay.
Dung Trần Tử dắt nàng đi dạo khắp phố chợ, mua cho nàng một chiếc đèn lồng hoa sen, nàng nhấc lên chiếu hết chỗ này đến chỗ kia, vô cùng vuivẻ. Đến chỗ lôi đài, nàng lại ngửi thấy mùi thơm của bánh bao. Dung Trần Tử đành phải chạy đi mua, nàng đứng cạnh lôi đài, váy dài màu vàng nhạt bị gió đêm hiu hiu thổi tung bay, tay áo lay động, trông nàng còn nhẹnhàng uyển chuyển hơn cả cánh hoa đang rơi, bàn tay trắng nõn khẽ nhấcchiếc đèn lồng lên đung đưa theo chiều gió, tựa như thần tiên điện DaoTrì giáng trần.
Vô số người xung quanh tưởng nàng là vị tiểu thư mở lôi đài cầu thân, nên lập tức bàn tán sôi nổi hẳn lên, sĩ khí anh hùng vô cùng phấn chấn, ồn ào cãi nhau nhốn nháo sán đến xun xoe tỏ vẻ ân cần, thề rằng sẽ vìmĩ nhân mà nguyện đầu rơi, máu chảy!
Mãi đến khi Dung Trần Tử mua bánh bao quay về, dẫn nàng đến ngồi ởquán trà gần đó, người ta ngờ rằng đó là tên thuật sĩ bất lương ở đạoquan nào đó lừa được một thiếu nữ xinh đẹp nên mang ra ngoài bán. Trongkhoảng thời gian uống hết một bình trà mà có đến mười mấy tên tiến tới,tên nào tên nấy mặt mày lấm la lấm lét gạ gẫm làm quen, sau đó vòng vohỏi giá. Các bên tranh chấp bất phân thắng bại, giá tiền tăng lên như vũ bão, cuối cùng dứt khoát lao vào đánh nhau. Cũng may đạo gia chú trọngnhất là tu thân dưỡng tính, nếu không sợ là Dung Trần Tử đã lấy phấttrần gõ vỡ đầu đám người đó ra từ lâu rồi.
Đêm thứ ba, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi xem tháp chuông. Đây là tòatháp có kiến trúc cao nhất quốc đô, thân tháp cao hơn mười hai trượng,tầng cao nhất treo một quả chuông bằng đồng rất to. Dung Trần Tử ôm HàBạng đứng trên đỉnh tòa tháp chuông quý, phóng tầm mắt nhìn những ánhđèn ngọn đuốc từ ngàn vạn gia đình dưới nhân gian, ánh sáng từ những vìsao sáng lúc hợp lúc tan, lưu quang lấp lánh, dường như toàn bộ dảithiên hà như được trải ra dưới chân vậy.
Gió mát hiu hiu thổi, Hà Bạng dang rộng hai tay ra đón gió, mái tócdài và tà váy nhẹ lay động như đang múa. Vầng trăng tròn vành vạnh từ từ nhô lên phía sau lưng nàng, bầu trời đêm như một khối đá ngọc bích. HàBạng nhắm mắt lại tận hưởng cơn gió mát mẻ mơn man thổi đến, rất lâu sau mới nói: “Đứng ở đây, giống như đang đứng ở trên trời vậy”.
Dung Trần Tử nở nụ cười hờ hững, ôm nàng ngồi xuống mái lợp bằng sành lưu li của tòa tháp. hiện giờ chỉ có hồn phách của hắn đến đây, nênkhông ngửi được mùi thơm của thịt thần tiên. Nhưng Hà Bạng lại cảm thấycứ ngồi mãi thế này cả đời cũng chẳng có gì là không tốt. Dung Trần Tửđể nàng dựa vào người mình, rất lâu sau mới nói: “một trăm năm sau, cùng ta quay về trời nhé?”.
Hà Bạng đột nhiên quay đầu sờ lên phần mái tháp chuông quý giá được mạ vàng nói: “Cái này trông giống kẹo hồ lô quá!”.
Dung Trần Tử cũng không muốn ép nàng, cuối cùng nắm tay nàng đứng lên nói: “đi nào, đi xuống mua kẹo hồ lô”.
Đêm thứ tư, lúc Dung Trần Tử đến thì Hà Bạng lại không muốn đi chơicùng với hắn nữa. Li hồn vốn hao tổn sức lực rất lớn, hiện giờ thân thểcủa Dung Trần Tử vẫn là của người phàm, cả ngày bận rộn làm Quốc tiếu đã vô cùng vất vả rồi, buổi tối Li hồn tới đây lại còn phải cùng nàng rangoài vui chơi, như vậy là cả ngày lẫn đêm đều không được nghỉ ngơi, cho dù có là bậc cao đạo như hắn cũng không thể chịu được. hắn ỷ vào tu vicủa mình cao thâm, nên không bao giờ nhắc tới chuyện đó, nhưng Hà Bạngcó được sự nhạy cảm của Nội tu, nàng có thể cảm nhận được nỗi mệt mỏicủa hắn, nên hôm đó nàng đã để Ngọc Cốt chặn hắn lại bảo hắn quay về,còn mình thì khép vỏ ngủ vùi.
Ngọc Cốt canh ở miệng thạch động, Hà Bạng đã truyền cho nàng mấy tâmpháp điều khiển nước, lúc rảnh rỗi nàng lại tự mình lấy ra tu luyện. Lúc trước vì đã được Thuần Vu Lâm xây dựng căn cơ cho, lại thêm một giọtmáu của Minh xà, nên việc học cũng không quá khó. Chỉ là Hà Bạng rấtlười, nên việc truyền thụ cũng vô cùng hạn chế.
Đến canh ba, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng động khácthường. Ngọc Cốt lập tức giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên nhìn. Dườngnhư nàng không dám tin vào mắt mình nữa – Bên trong đầm nước mát lạnh có một người đang chậm rãi tiến đến, quần áo đỏ lấp lánh, mái tóc đenphiêu diêu, phong nhã hào hoa tuyệt thế.
Cả người nàng căng cứng, rất lâu sau mới run rẩy gọi một tiếng: “Sư phụ?”.
Người đến nhìn thấy nàng đang ở đây, cũng thoáng sững người, rồi nhẹ nhàng đáp: “cô cũng ở đây à?”.
Giọng nói ấy vẫn dịu dàng như ngày xưa, hốc mắt Ngọc Cốt nóng lên:“Sư phụ, người vẫn còn sống!”. Nàng xúc động chạy tới ôm lấy thắt lưngmềm mại, giàn giụa nước mắt: “Người vẫn còn sống!”.
Người tới không còn nghi ngờ gì nữa chính là Thuần Vu Lâm, khuôn mặtthanh tú của hắn từ từ nở một nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng NgọcCốt: “Ta đương nhiên là còn sống, không cần đau buồn như vậy đâu”.
Ngọc Cốt khóc lóc hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra: “Để ta đi báo với chủ nhân!”.
Thuần Vu Lâm khẽ gật đầu, bước chân không hề ngừng lại, đi theo nàng vào trong thạch động của Hà Bạng.
Ngọc Cốt đánh thức Hà Bạng đang say ngủ dậy, Hà Bạng vừa mở vỏ traira thì nhìn thấy hắn, quần áo đỏ phản chiếu trong con ngươi của nàng như một ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng nàng không có vẻ gì là vui mừng:“Tại sao lại đến tìm ta?”.
Ngọc Cốt mừng rỡ như phát điên, nhưng không ngờ Hà Bạng lại lạnh nhạt như vậy, nên nhất thời Ngọc Cốt có chút hoang mang. Thuần Vu Lâm ngồixuống chiếc bàn đá, giọng nói trong trẻo: “Thời tiết nóng bức, thấy bệhạ cứ nấn ná mãi ở đây không chịu đi, lo lắng, nên đương nhiên phải tớithăm rồi”.
Hà Bạng nhìn đăm đăm vào đôi mắt dịu dàng như nước của hắn: “Ngươi thăm xong chưa?”.
Sắc mặt Thuần Vu Lâm liền khựng lại, Hà Bạng lập tức ra lệnh đuổi khách: “Vậy thì đi đi”.
“Chủ nhân…”. Ngọc Cốt lí nhí gọi một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không dám trái ý Hà Bạng. Thuần Vu Lâm lấy ra một cái hộp, đưa cho Ngọc Cốt:“Trong này là mấy món ngọt mà bệ hạ thích ăn, ta đi trước, thân thể nàng ấy yếu ớt, cô phải chăm sóc cẩn thận vào”.
Đôi mắt Ngọc Cốt mang theo vẻ lưu luyến không nỡ rời, nhưng lại không dám đi tiễn, chỉ biết nhận lấy hộp thức ăn, rồi nhìn theo bóng hắn đang xa khuất dần.
“Chủ nhân”. Nàng xoay người muốn khuyên Hà Bạng đôi lời, nhưng lại bị một câu nói lạnh lùng của Hà Bạng chặn lại: “Nếu ngươi muốn đi theohắn, thì giờ có thể đi được rồi đấy”.
Ngọc Cốt hoảng sợ tái mặt, cuống quýt quỳ rạp xuống đất: “Nô tì không dám, đời này kiếp này nô tì đều nguyện trung thành với chủ nhân!”.
Hà Bạng khép vỏ lại, lâu sau mới nói một câu: “Đạo hạnh của Thuần VuLâm chỉ có hơn ba trăm năm, Minh xà lại là mãnh thú thượng cổ không dưới một vạn năm. Cho dù cả hai có hợp nhất lại với nhau, ngươi cho rằngngười sống sót có thể là Thuần Vu Lâm được sao?”.
Lệ lại trào ra từ trong hốc mắt Ngọc Cốt: “Cho nên, sư phụ…”.
Nàng không nói tiếp nữa, nhưng nàng biết mình nên tin vào những lờiHà Bạng vừa nói, vì dựa vào năng lực hiện giờ của bản thân, Hà Bạng thật sự không cần thiết phải lừa nàng. Nhưng giống như trong trái tim đangtồn tại một niềm hi vọng gần như là ăn may – Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy,lời nói ấy, thần thái ấy, có chỗ nào không phải là Thuần Vu Lâm chứ?
Có lẽ do hình dáng thật không tiện cho việc đi lại, nên tất những con trai nước đều rất lười. Cho dù là yêu quái tu luyện suốt hơn bốn ngànnăm như Hà Bạng cũng không thể sửa được tập tính này. Vì thế trong tìnhhình thức ăn đầy đủ dồi dào như hiện nay, Hà Bạng rất ngoan ngoãn, cơbản là không hề đi ra ngoài, ăn no xong là đi ngủ.
Hàng ngày sau khi hoàn thành pháp sự cúng tế xong Dung Trần Tử sẽ tới thăm nàng, nhìn thấy nàng ngủ say thì không bao giờ quấy rầy. Thuần VuLâm cũng thường xuyên tới đây, nhưng chỉ đơn giản là đưa chút thức ăn.Lần nào Ngọc Cốt cũng lo sợ hai người họ sẽ chạm mặt, nhưng cứ như thểgiữa hai người đã có thỏa thuận từ trước, cả hai chưa từng đụng mặtnhau.
Nàng mơ hồ cảm nhận được Thuần Vu Lâm của bây giờ thật sự rất khác so với ngày trước, hắn của bây giờ từ sâu trong tận xương tủy luôn toát ra một luồng hơi thở yêu dị, khiến nàng cảm thấy có một nỗi sợ hãi khôngthể giải thích được. Nhưng sau khi đã suy nghĩ rất cẩn thận, lại khôngbiết được loại cảm giác bức bách này từ đâu mà ra – hắn của bây giờ vẫngiống như trước kia, luôn dịu dàng khi nói chuyện với nàng, tuy rằngkhông có cử chỉ thân mật nào, nhưng mỗi khi hắn mở miệng, ngay cả conngươi cũng mang theo thần thái ấm áp ôn hòa.
Bất kể là ban ngày hay đêm tối, dưới đầm nước sâu này luôn luôn yêntĩnh không một tiếng động, những tia sáng không thể chiếu tới nơi xóxỉnh tối tăm này được, bên trong thạch động chỉ có ánh sáng lành lạnhtỏa ra từ những viên trân châu lấp lánh. Hà Bạng bỗng kêu lên một tiếngsợ hãi rồi ngồi bật dậy, Ngọc Cốt nghe thấy tiếng động, liền chạy vàohầu hạ. Nhìn thấy dáng vẻ vừa choàng tỉnh sau một cơn ác mộng của nàng,Ngọc Cốt cũng không dám hỏi nàng đã mơ thấy những gì, đành pha một bátđường cho nàng.
Hà Bạng uống hết một bát nước đường, rồi lại chui vào vỏ nhắm nghiềnhai mắt lại. Trong lòng nàng chợt thấy trống rỗng, bỗng dưng bắt đầuthấy nhớ Dung Trần Tử, nàng đã sống suốt hơn bốn nghìn năm, chưa từngbiết tương tư thứ gì. Từ sau quãng thời gian chia li để Dung Trần Tử chủ trì Quốc tiếu, đã dần dần nghiệm ra được cảm giác này. Giờ nằm trong vỏ trai trằn trọc không ngủ được, bất giác lại nhớ tới lồng ngực dày rộngấm áp, cánh tay khỏe mạnh có lực của Dung Trần Tử, cùng mùi thịt thơm từ lòng bàn tay mềm mỏng như một tổ kén khiến người ta thèm đến nhỏ cảnước dãi ấy…
Nhưng nàng cũng biết hiện giờ không thể bảo Dung Trần Tử tới được, tự nàng chạy từ Thanh Hư quan đến đây, Dung Trần Tử đã vô cùng nhân nhượng với nàng rồi, đoán được rằng nàng ở trong Quan đã phải chịu nhiều điềutủi thân rất lớn, nên trong lòng hắn luôn áy náy bất an. Nếu giờ nàng mở lời, ngay trong đêm Dung Trần Tử nhất định sẽ lao tới, hơn thế còn ởbên nàng đến tận sáng, nhưng ngày mai hắn vẫn còn công việc phải xử lí,vậy thì sẽ cực kì mệt mỏi.
Nàng trở mình liên tục, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ,nhưng vừa mở mắt ra thì phát hiện khuôn mặt Dung Trần Tử đang cách mìnhkhông quá ba thốn, cánh môi ấm nhuận lướt lên má nàng. Hà Bạng dụi dụimắt hỏi: “Tri quan, sao ngươi lại tới đây?”.
Dung Trần Tử ở trên người nàng khẽ nở nụ cười không đáp, chỉ từ từhôn lên môi, lên cằm của nàng, sau đó hôn đến cổ, Hà Bạng thoải mái rênlên khe khẽ. Đột nhiên, từ sau gáy của Dung Trần Tử bỗng thò ra đầu củamột con rắn gớm ghiếc! Trong lòng Hà Bạng cả kinh, chợt giật mình tỉnhgiấc, mới phát hiện ra mình nằm mơ thấy ác mộng.
Bốn mươi chín ngày tổ chức Quốc tiếu, nói ngắn thì cũng không hẳn làngắn, nói dài cũng không hẳn là dài. một hôm, lúc Hà Bạng vừa mở vỏ trai ra, thì phát hiện Diệp Điềm, Trang Thiếu Khâm và mọi người đều đang ởđây, nàng dụi dụi mắt, giọng điệu lười biếng: “Ngọc Cốt, sao ngươi không đánh thức ta dậy?”.
Mọi người phì cười, Ngọc Cốt vội vàng chạy tới đỡ nàng: “Gọi suốt nửa canh giờ mà người đâu có chịu dậy…”.
Quãng thời gian diễn ra Quốc tiếu khiến mọi người đều vô cùng vất vả, nên bữa cơm này đương nhiên sẽ phải khao thưởng thật hậu hĩnh cho cáibụng mới được. Trang Thiếu Khâm rất quen thuộc với nơi này, bèn dẫn bọnhọ đến một tòa tiểu lầu màu xanh biếc, có một cái tên rất đặc biệt, Dêgiẫm vườn rau.
Hà Bạng vừa mới tỉnh ngủ, nên vẫn để Diệp Điềm ôm, một người một trai vừa đi vừa thì thầm nói chuyện. Nhưng vừa vào đến sân vườn thì Hà Bạngliền nổi cáu, một tên tiểu nhị chặn đoàn người lại, nhìn thấy bọn họ khí độ bất phàm, nên thái độ cũng còn có chút khách khí: “Ôi, các vị kháchquan, không được mang nguyên liệu nấu ăn của mình vào trong tiểu điếmđâu, con trai này…”.
Hình như hắn cũng chưa từng thấy con trai nào lớn như vậy, bèn thòngón tay ra chọc chọc, Hà Bạng liền ra sức kẹp cho hắn một cái, thiếuchút nữa là kẹp đứt luôn đầu ngón tay của hắn rồi.
Lúc thức ăn được mang lên Hà Bạng vẫn đang mải mách tội với DiệpĐiềm, liệt kê những “hành vi độc ác” của Vu Diễm chân nhân ra từngchuyện từng chuyện một, bình thường mọi người đều coi Vu Diễm chân nhânlà bậc trưởng bối, nào dám bình luận hành động của ông là không phải.Nay nghe Hà Bạng thêm mắm dặm muối nói một cách vô cùng khoái chí, thìkhông khỏi nín cười nghe lén.
Dung Trần Tử ôm nàng, nhỏ giọng cắt ngang: “không được nói bừa!”.
Ngọc Cốt vốn dĩ đứng hầu ở bên cạnh, giờ mọi người đều ngồi xuống cả, chỉ còn lại mình nàng ta đứng đó, Hà Bạng đang được Dung Trần Tử ở bêncạnh bón canh, nên nàng cũng không giúp được gì. Dung Trần Tử bèn nângcằm lên nói: “Ngồi xuống đi, ở đây có ta rồi”.
Ngọc Cốt không dám động đậy, lại liếc nhìn Hà Bạng, Hà Bạng chỉ cầncó người bón, không quan tâm xem người bón là ai, nên Ngọc Cốt bèn ngồixuống chỗ bên cạnh Thanh Huyền, Thanh Tố.
Lúc ấy cả đoàn người mới bắt đầu ăn cơm.
Nhưng rất nhanh Hà Bạng đã phát hiện ra cái tên Dê giẫm vườn rau đúng là lừa người: “Ở đây căn bản không có thịt dê! Ngay cả một cọng lông dê cũng chẳng có nữa là!”.
Mọi người đều phá lên cười, Dung Trần Tử đút cho nàng một miếng vángđậu được làm rất khéo: “Ở đây chỉ có thức ăn chay thôi, ta đã dặn tiểunhị đặt mua ở chỗ khác rồi, nào, nếm thử miếng váng đậu này đi…”.
Phía bên này vẫn đang ăn cơm vô cùng vui vẻ, thì phía bên kia đã cómột đạo đồng vội vã tìm đến. Cũng không đợi mọi người nói gì, hắn đã cúi xuống thì thầm vào tai Trang Thiếu Khâm. Trang Thiếu Khâm càng nghelông mày càng nhíu chặt lại, cuối cùng xoắn lại thành một cái mụn cóc.hắn nhìn về phía Dung Trần Tử, rất lâu sau mới nói: “Trong cung xảy rachuyện rồi”.
Ngay cả Hà Bạng đang mải ăn một miếng nấm hoa cô cũng phải xoay vỏ qua nhìn.
Trang Thiếu Khâm dẫn mọi người vào cung, đương nhiên không gặp phảibất cứ sự ngăn cản nào. Nhưng con đường mà cả đoàn người đi lại khôngphải là con đường dẫn đến chính điện. Tên tiểu thái giám dẫn đường phíatrước đưa mọi người đi qua một cánh cửa nhỏ ở phía sau hoàng cung. DungTrần Tử ôm Hà Bạng sánh vai đi bên cạnh Trang Thiếu Khâm.
Phía trước vốn dĩ là ngự hoa viên, rẽ tiếp vào một cái cổng vòm,trước mặt là thiên điện, xem cách bày biện thì chỗ này không giống nhưnơi có người ở, nhưng vẫn được quét tước vô cùng sạch sẽ.
Dung Trần Tử toan hỏi, thì tên thái giám đã ngẩng đầu lên nhìn TrangThiếu Khâm, run rẩy xoay ngọn đèn trên bức tường bên cạnh từ trái sangphải. không lâu sau, bức tường bên phải khẽ vang lên tiếng động, rồi đểlộ ra một cánh cửa nhỏ cao cỡ một người lớn. Cánh cửa cũng được đúc bằng đồng thau, tên thái giám dẫn đường lấy chìa khóa mở cánh cửa ra, bêntrong lại là một căn phòng tối. Trang Thiếu Khâm liền bước xuống bậcthang trước, giọng điệu bình tĩnh: “Đây là địa lao của hoàng cung”.
Dung Trần Tử gật đầu, rất nhiều chuyện trong hoàng cung được phong tỏa, nên căn địa lao này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Cũng chỉ có khoảng hai mươi bậc thang, nhưng mỗi bậc đều có thiết kếcơ quan bẫy ngầm, nếu như chưa được phép đã bước vào, người đi phía trên chạm vào những cơ quan này, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Hà Bạng ở trong lòng Dung Trần Tử ngáp một cái, hắn vỗ vỗ lên vỏ trai của nàng, nhưng lại nói chuyện với Trang Thiếu Khâm: “Nơi này sợ rằngkhông đơn giản chỉ là địa lao, đúng không?”.
Trang Thiếu Khâm vừa ngước mắt lên nhìn hắn, hắn lập tức hiểu ra ngay: “Long mạch?”.
Việc này vô cùng trọng đại, nên Trang Thiếu Khâm cũng không dám nói nhiều, chỉ cắm cúi đi thẳng.
Nơi này tuy được thiết kế dưới lòng đất, nhưng lại không hề chật hẹpchút nào. Con đường chính lát bằng những phiến đá xanh, hai bên là phòng giam với những cánh cửa lớn bằng đồng thau dày nặng, bên trên có một ôcửa sổ nhỏ kích cỡ bằng lòng bàn tay, từ đó có thể quan sát được độngtĩnh của phạm nhân bên trong. Phía dưới cũng có một lỗ hổng cỡ miệngbát, có lẽ là chỗ để đưa cơm đưa nước vào.
đi qua một cánh cổng sắt nữa, tên thái giám rẽ sang phía tay phải,dẫn mọi người vào một căn phòng đá. Trong căn phòng này có mấy chiếcgiường đá, bên trên có sáu bảy thi thể, toàn thân đều được quấn chặtbằng vải trắng, ngay cả chân cũng không hề lộ ra ngoài.
Trang Thiếu Khâm nhìn thấy lá bùa Trấn thi hắn tự tay dán lên cánhcửa là đã biết ngay có chuyện không hay, nhưng đúng vào lúc tên tháigiám lật tấm khăn trắng trên cái xác phía bên phải ra, thì khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc – Phần đầu của cái xác đã bị chặt đứt, đặt bên cạnhcái cổ đầm đìa máu tươi, bên trong lồng ngực lộ rõ xác rắn nền đen vânvàng!
Mọi người có mặt ở hiện trường đều giật mình: “Minh xà vẫn còn sống?”.
Sắc mặt Trang Thiếu cũng rất nghiêm trọng: “Là Văn đại nhân”.
Tên thái giám run rẩy khẽ gật đầu: “Rạng sáng nay, không biết vìnguyên nhân gì, Văn đại nhân bị giết chết ngay trong nhà. Người nhà vốnđã quá mức sợ hãi rồi, nhưng lúc thu dọn di thể, lại phát hiện ra bêntrong ngực của ông ấy có một con rắn rất to! hiện giờ đầu rắn vẫn cònkẹt ở bên trong. Thánh thượng sai đặt thi thể ở đây, đợi Quốc sư tới xửlí. Bọn nô tài bị dọa cho sợ phát khiếp…”.
Trang Thiếu Khâm không muốn phải nghe những lời vô nghĩa của hắn, bèn nói: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi”.
Dung Trần Tử giao Hà Bạng cho Diệp Điềm ôm, cúi người xuống quan sátcái xác kĩ hơn. Vị Văn đại nhân này tên là Văn Tòng Thư, kể ra thì cũngtừng có duyên gặp mặt với Dung Trần Tử được một lần. Ông ta làm quan đến chức Tham tri chính sự, là một đại quan Tòng nhị phẩm, bình thường làmột vị quan thanh liêm, danh tiếng cũng rất tốt.
Dung Trần Tử đeo chiếc găng tay da ở bên cạnh vào, cũng không để tâmđến chuyện máu tanh, lôi thân rắn từ lồng ngực của cái xác ra. Thân conrắn này to ước chừng bằng cổ tay người, nền đen vân vàng. Trang ThiếuKhâm rút con dao ở thắt lưng ra rồi cắt một miếng thịt, nấu một lúc màmiếng thịt bị xẻo ấy chỉ nhợt nhạt đi đôi chút.
hắn đứng dậy, gật đầu đầy chắc chắn: “Đúng là Minh xà rồi, chỉ làkhông ngờ Văn đại nhân bị trứng của Minh xà mượn khí hóa thành”. hắn suy nghĩ rất lung mà không sao hiểu được: “Lẽ nào là giết Văn đại nhânthật, rồi mạo danh thay thế?”.
Dung Trần Tử liếc nhìn cái đầu người đầm đìa máu tươi nói: “Là ai đãgiết chết con rắn này vậy? Theo ta thấy, trên người nó không có vếtthương nào khác, cũng không có dấu vết của việc phá rách cơ thể chui ra, là ai đã nhìn ra được chân thân của nó và lại có thể dễ dàng ra taygiết chết nó như vậy?”.
Cả đoàn người vẫn còn đang thấy khó hiểu, thì Diệp Điềm đã dũng cảmnói: “Vậy để muội tới nhà Văn đại nhân xem thử?”. Dung Trần Tử gật đầu,Hà Bạng đột nhiên kẹp lấy vạt áo Diệp Điềm, nói: “Điềm Điềm, ta muốnquay về cái vườn rau gì gì đó, ta đói rồi”.
Diệp Điềm cũng sợ nàng bị đói, vội dặn dò Ngọc Cốt: “Vậy các ngươiquay về quán Dê giẫm vườn rau trước đi, đợi ta xử lí xong chuyện ở đâysẽ tới đó”.
Ngọc Cốt vâng lệnh, nhận lấy Hà Bạng ôm vào lòng, hành lễ với mọingười xong liền bước ra khỏi căn phòng đá, theo tiểu thái giám xuấtcung. Ra khỏi cửa cung rồi, Ngọc Cốt ôm Hà Bạng đi về hướng tiểu lầu Dêgiẫm vườn rau, nhưng đi được nửa đường, đột nhiên Hà Bạng khẽ nói: “Tớinúi Lăng Hà đi hướng nào?”.
Ngọc Cốt thoáng ngẩn người, sau đó chỉ đường, rồi đột nhiên trước mắt như hoa lên, cả người đau đớn như bị dao cắt. Nhưng nàng vẫn sống chếtôm chặt lấy Hà Bạng, lúc mở mắt ra hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm:“Đây, đây, đây…”.
Trước mắt là non xanh nước biếc, có tiếng chim hót, có mùi hoa thơm,giống y hệt như là núi Lăng Hà. Giọng điệuHà Bạng vô cùng nghiêm trọng:“Đến Cửu Đỉnh cung”.
Ngọc Cốt đã được tái sinh lại lần nữa, nên quả thật cũng có chút sứclực, chỉ thoáng chốc đã ôm Hà Bạng leo được đến Cửu Đỉnh cung. Tên đệ tử đứng canh ngoài cổng nhìn thấy hai người đến, thoáng nghi ngờ, Hà Bạngcũng không dài dòng lôi thôi, liền độn thủy vào trong.
Người phát hiện ra bọn họ đầu tiên chính là Dục Dương chân nhân, ôngta tay cầm kiếm, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: “Kẻ nào dám xông vào đây?!”.
Ngọc Cốt không biết phải trả lời sao, Hà Bạng hóa thành hình người,bỏ qua mấy màn hàn huyên khách sáo, hỏi thẳng: “Hành Chỉ chân nhân giờđang ở đâu?”.
Dục Dương chân nhân đương nhiên cũng nhận ra nàng, liền thu kiếm lại, giọng điệu vẫn không thân thiện cho lắm: “Hải hoàng bệ hạ đến đây là có ý gì?”.
Hành Chỉ chân nhân đang bế quan, chính giữa nền đất trong mật thất là một bức hình bát quái rất lớn, ông ta khoanh chân ngồi ở ngay tâm bátquái trông như một lão tăng nhập định, trên đầu một cây trâm bạc giữ búi tóc, cả người mặc đạo bào chỉnh tề như mới. Lát sau, ông ta đột nhiênmở mắt ra, khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy một góc áo đỏ rực như lửa, ông tachầm chậm ngẩng đầu lên, con ngươi co lại bé bằng đầu kim. Thời gian quá lâu, đã khiến ông ta không còn quen với việc xưng hô giống như nhiềunăm trước nữa rồi, chỉ lạnh lùng nói: “Quả nhiên ngươi vẫn còn sống.
Người vừa tới chính là Thuần Vu Lâm đã bị Minh xà chiếm mất thân thể, năm ngón tay của hắn nhón mấy cọng cỏ thi [1] trên chiếc bàn dài đặttrong phòng, tiếng cười tuy êm dịu, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻnguy hiểm như một dòng nước xiết: “Làm người nhiều năm nay, đã học đượccả cách vong ân bội nghĩa rồi cơ đấy”.
[1] Cỏ thi là một loại cỏ chuyên dùng trong bói toán ngày xưa bằngcách sắp xếp chúng theo một quy tắc riêng, sau này người ta đơn giản nóbằng cách gieo đồng xu.
Hành Chỉ chân nhân vẫn ngồi khoanh chân, nhưng đáy mắt đã rũ bỏ vẻkinh sợ lúc trước, ngượi lại còn lộ ra vẻ bình tĩnh ôn hòa: “Kể từ lúcđầu khi quyết định ở hẳn trong Cửu Đỉnh cung, ta đã biết sẽ có ngày hômnay. Nhiều năm qua ta vẫn luôn lo sợ bất an, nhưng lúc này đây, tronglòng lại thấy rất thản nhiên”.
Năm ngón tay Thuần Vu Lâm khẽ dùng sức, mấy cọng cỏ trong tay liền bị nghiền thành bột: “Vậy thì hãy trả lại thứ ta đã ban cho ngươi đi?”.
hắn thò năm ngón tay thon dài tinh tế ra, Hành Chỉ chân nhân vẫn ngồi im bất động, từ từ nhắm chặt mắt lại.
“Đại Đạo không có hình dáng, nhưng sinh ra và nuôi dưỡng trời đất;Đại Đạo không có tình cảm, nhưng khiến cho mặt trời và mặt trăng hoạtđộng…”. Hơi thở của cái chết đang cận kề, nhưng lại không đáng sợ nhưtrong tưởng tượng. Ông ta niệm một đoạn trong “Thanh tĩnh kinh”, chỉ cảm thấy rất tỉnh táo.
“Nếu như…”. Năm ngón tay lành lạnh lướt trên khuôn mặt của ông ta,nọc rắn trơn mịn, “Nếu như cho ngươi một cơ hội nữa để tái sinh, ngươicũng không cần sao?”.
“không cần. Thứ ta nợ ngươi… xin hãy lấy lại đi”. Hành Chỉ chân nhânmở hai mắt ra, sức lực của ông ta cũng chẳng phải cường đại gì, nhưngMinh xà trong cơ thể Thuần Vu Lâm đột nhiên phát hiện ra con rắn con hèn mọn như một con kiến ngày xưa, giờ đã không còn nhỏ bé như một hạt bụinữa rồi. Đôi con ngươi đẹp đẽ của hắn có thêm đôi chút hoảng hốt, HànhChỉ chân nhân nhìn hiểu được sự hoang mang của hắn, ông ta cười nhạt,thần sắc ung dung: “không phải là có ý phản bội, chỉ là ta thích cái cảm giác được làm người… có thể yếu ớt, nhưng tuyệt đối không ti tiện”.
“Vậy thì ta thành toàn cho ngươi”. Năm ngón tay của Thuần Vu Lâm khẽ gập lại, một tay bóp chặt lấy cổ ông ta.
Chỉ với một tay thì không thể vặn gãy cổ Hành Chỉ chân nhân được.
Hiện tại Hà Bạng đang ngửa lòng bàn tay của hắn ra, cẩn thận ngắmnghía. Giọng nói của Thuần Vu Lâm mang theo vẻ âm tà nhàn nhạt rất khódiễn tả: “Bệ hạ nhìn gì vậy?”.
Hà Bạng nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân chằng chịt trên lòng bàntay hắn, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Ta rất buồn. Đôi bàn tay này, ta đãdùng hơn ba trăm năm để dạy chúng tu luyện Xí dương quyết, tìm thầy báchọc nhất Đông Hải về dạy chúng viết chữ, chúng có thể làm ra những mónăn có mùi vị thơm ngon nhất trong toàn hải vực”. Cuối cùng nàng thu ánhmắt đang nhìn những đường vân giao nhau giữa năm ngón tay của Thuần VuLâm lại, nói: “Mà giờ ngươi lại dùng nó để móc những bào thai chưa đủngày đủ tháng, để moi tim phổi, để vặn gãy cổ người ta”.
Thuần Vũ Lâm khẽ thở dài, lúc hắn thở dài dường như ngay cả vầng mặttrời cũng mất đi ánh sáng, trở nên âm u theo tâm tình của hắn: “Bệ hạvẫn đang chìm đắm trong quá khứ mất rồi, nhưng suy cho cùng những gìthuộc về quá khứ thì hãy để nó trôi qua đi”.
Hà Bạng lặng lẽ thả tay hắn ra, lại tranh thủ thời cơ kín đáo táchHành Chỉ chân nhân ra xa: “Sức lực của ngươi rốt cuộc có đủ để chống lại Đạo tông không?”.
Giọng điệu của Thuần Vu Lâm mang theo ý cười: “Đạo tông chẳng qua chỉ là đám chuột nhắt, có gì đáng sợ chứ? Nhưng bệ hạ thân thể tôn quý, nên cách xa ra thì hơn”.
Hà Bạng cũng bật cười: “Nếu như ta không để cho ngươi giết ông ta,thì hôm nay ngươi và ta sẽ phải ra tay với nhau ngay tại đây sao?”.
Khóe miệng Thuần Vu Lâm khẽ cong lên mang theo vẻ bất lực: “thật rabệ hạ không nên nhúng tay vào những chuyện này. Nhưng nếu đây đã là ýcủa bệ hạ, thì đương nhiên ta cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi”.
hắn thực sự xoay người bỏ đi, Ngọc Cốt khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ”.
hắn ngoái đầu lại nở nụ cười, khuôn mặt rạng rỡ, quyến rũ ma mị.
Sau khi hắn đi rồi, Hà Bạng nhìn đăm đăm vào Ngọc Cốt, rồi đột nhiênthấp giọng nói: “Đuổi theo đi, nói với hắn long mạch của bản triều nằm ở dưới ngự hoa viên, phía sau địa lao”.
Ngọc Cốt kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ, nàng bắt đầu có chung nỗi niềmhoang mang với con rắn ba mắt giả mạo làm nàng lúc trước rồi – Chủ nhânà, rốt cuộc thì chúng ta theo phe nào vậy?
Nhưng nàng không dám làm trái lời của Hà Bạng, liền lập tức đuổi theo.
Trong mật thất chỉ còn lại hai người, tinh thần của Hành Chỉ chânnhân đã tỉnh táo, giọng nói cũng bình tĩnh lại như trước: “Sao Hải hoàng bệ hạ lại biết ta là Minh xà mượn khí hóa thành?”.
Hà Bạng ngồi lên cái bồ đoàn của ông ta nói: “Vì ông có rất nhiều sơhở, mỗi lần đi bắt Minh xà ông đều kì kèo kéo dài thời gian, chỉ cầnTrang Thiếu Khâm và Thuần Vu Lâm đi cùng thì ông không bắt nổi một conrắn ba mắt nào hết”.
Con ngươi của Hành Chỉ chân nhân khẽ co lại: “Chỉ từ những chuyện như thế, mà bệ hạ chắc chắn ta là Minh xà ư?”.
“Ồ, không phải”. Hà Bạng lắc đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười rất tinhquái, nói: “Lúc Minh xà và ta kí khế ước thần ma, ta đã tiện tay dùng cỏ hoài mộng lật xem thử, thì thấy bản khế ước của ông và nó, hơn nữa trên đó cũng không ghi lại ngày tháng có hiệu lực”.
Ngọc Cốt quay lại, vốn dĩ đang chìm đắm trong nỗi bi thương, nghethấy những lời này của nàng suýt chút nữa là ngã ngửa – Bảo sao con rắnấy bị nhốt trong núi đến mấy ngàn năm… Sơ ý bất cẩn đã hại chết nó rồi…
Bữa trưa của Hà Bạng là do Dục Dương chân chân có ý muốn mời khách,tốt xấu gì Hà Bạng cũng đã cứu sư huynh của ông ta. Hà Bạng vui vẻ híhửng ngồi đợi trước bàn suốt một khắc, đến khi nhìn thấy tất cả nhữngmón ăn được mang lên, thì mới thật sự hiểu được câu hi vọng càng nhiềuthì thất vọng càng lớn! Nàng bật khóc: “Hu hu hu, ta muốn quay về cáinơi Dê giẫm vườn rau ấy cơ! Hành Chỉ, ông là cái đồ quỷ bủn xỉn, đồ Minh xà thối! Ta sẽ tố giác ông với Tri quan! Đem hầm ông lên! Nuốt mật rắncủa ông… hu hu hu…”.
Dục Dương chân nhân lo lắng vò đầu bứt tai, không sao dỗ được, cuốicùng Ngọc Cốt lôi ra cái cánh gà chiên dỗ dành: “Được rồi, được rồi,chúng ta quay về đó, bên ấy nhất định là có đồ ăn ngon”.
Dục Dương chân nhân vẫn không biết mình đã sai ở chỗ nào, Ngọc Cốt ôm Hà Bạng đã biến trở về nguyên hình vào lòng, cũng không biết là có nêncười hay không nữa: “À… chủ nhân nhà tôi không ăn chay”.
Đến khi một người một trai quay về đến tiểu lầu Dê giẫm vườn rau, thì Diệp Điềm cùng Dung Trần Tử và mọi người đã đợi được một lúc lâu rồi.Dung Trần Tử đón lấy Hà Bạng, hỏi: “đi đâu vậy?”.
Vì trong lòng hắn biết rõ Đồng tâm sa có thể tìm ra được hướng đi của nàng, nên chỉ nghĩ rằng nàng lại ham vui đi loăng quăng đâu đó, thànhra cũng không truy cứu. Bên này Hà Bạng vô cùng sốt ruột, khẽ kêu lên ởtrong vỏ trai: “Ngọc Cốt, mau đi lấy bát!”.
Ngọc Cốt đưa bát đến, nhìn thấy trong vỏ trai của nàng chứa đầy thịtdê xiên, bánh rán hoa quả, đậu phộng đường, thậm chí còn có cả một miếng bánh cắt [1]! Thấy vậy Ngọc Cốt hoảng hốt, mặt mũi tái mét: “Nô tì… Nôtì chỉ mới ôm người từ đầu phố về tới đây thôi mà…”.
[1] Bánh cắt là một loại bánh được làm bằng những kĩ thuật thủ côngtruyền thống vô cùng đặc sắc của tộc người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương,nguyên liệu gồm quả óc chó, đường làm từ ngô, nho khô, nước ép nho, hạtvừng, hoa hồng, hạnh nhân, táo cùng rất nhiều những nguyên liệu khácđược hầm chín, vì hình dáng của chiếc bánh cực kì to nên mỗi khi mang ra ăn hoặc đi bán phải dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, vì thế nó đượcgọi là bánh cắt.
Diệp Điềm vừa tức vừa buồn cười, đập bốp một cái lên vỏ của Hà Bạng: “không được phép ăn trộm, đồ trai đạo tặc!”.
Ăn xong, Dung Trần Tử định dẫn Hà Bạng ra ngoài chơi, nhưng hôm nayHà Bạng vừa Phong truyền lại Độn thủy, nên thấy rất mệt, khó khăn lắmmới được ăn no, giờ nàng chỉ muốn đi ngủ thôi. Trang Thiếu Khâm vẫn đang lo lắng về cái chết của Văn đại nhân, thành ra cũng không yên tâm đểđoàn người của Dung Trần Tử ở cách quá xa, nên đã sắp xếp cho bọn họ ởlại trong căn nhà riêng của mình ở quốc đô. Căn nhà của hắn kém xa hoahơn hẳn so với nhà của các vị quyền thần khác, đó là bởi vì bên trongthiết đặt vô số trận pháp, đó đều là những sản phẩm thử nghiệm trong lúc rảnh rỗi. Những trận pháp thành công hắn còn có thể gỡ ra được, chứ rất nhiều những trận pháp còn lưu lại toàn là những sản phẩm không thànhcông, người có bản lĩnh càng cao siêu thì lại càng không thể thoát rađược – Sản phẩm thất bại mà, ai mà biết trận nhãn của nó nằm ở đâu chứ.
Cả đoàn người chạy trên vách bay lên mái, giống hệt như một đám đạotặc đi đến hậu viện, Dung Trần Tử và Hà Bạng đương nhiên sẽ ở chung mộtphòng, Ngọc Cốt vốn quen với việc cọ rửa vỏ trai cho Hà Bạng trước lúcngủ, kết quả lại bị Diệp Điềm gọi lại, Diệp Điềm suy nghĩ chu đáo, nói:“Hai người bọn họ đã lâu rồi không được ở cùng nhau, việc này… cứ giaocho sư ca đi”.
Lúc còn làm người Ngọc Cốt tuy là một tiểu thư khuê các chưa được gảcho ai, nhưng những chuyện thế này thì cũng hiểu được đại khái, mặt mũilập tức đỏ bừng.
Dung Trần Tử cọ vỏ cho Hà Bạng xong, thấy nàng ngủ rất ngon, nên cũng không làm phiền nàng nữa, nằm luôn xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi HàBạng thức giấc, cái đầu nhỏ hết quay trái lại quay phải, thấy Dung TrầnTử ngủ ở bên cạnh, liền nổi máu nghịch ngợm. Bàn tay nhỏ nhắn vừa mềmlại vừa mịn sờ mó lung tung lên khắp người hắn.
Dung Trần Tử cũng để mặc nàng cho nàng nghịch, vẫn nhắm mắt khôngđộng đậy, cũng chẳng nói năng gì. Nàng sờ càng lúc càng táo bạo, đến khi tiến quân thẳng tới vị trí trọng yếu, thì cả người Dung Trần Tử dần dần trở nên căng cứng.
Từ sau khi Hà Bạng đi theo Dung Trần Tử, hương vị hoan ái cũng nếmđược kha khá. Nhưng Dung Trần Tử là người bảo thủ, thậm chí lúc ở trêngiường cũng tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, vì thế khi hành sự phầnnhiều là trong bóng tối. Lúc bình thường những người, việc, vật mà HàBạng tiếp xúc đều vô cùng thuần khiết, khiến nàng ngây ngô chẳng hiểugì, thậm chí những chê trách oán hận đối với Đạo trời cũng rất sâu,khiến Đạo trời mang nỗi hàm oan không nơi bày tỏ.
Lúc ấy, nàng nghĩ rằng Dung Trần Tử đã ngủ, liền nổi hứng muốn đithăm hỏi cái thứ vẫn thường diễu võ dương oai trước mặt mình. Bàn taynhỏ nhắn của nàng chạm vào một lát, rồi giống như bị bỏng lại rụt taylại, khuôn mặt bé xinh tràn đầy vẻ đắc ý. Dung Trần Tử chưa từng chịuloại kích thích giống như vậy bao giờ, lòng muốn giữ cái bàn tay nghịchngợm của nàng lại, nhưng thấy nàng đang chơi rất vui, nên bất giác cóhơi do dự. Nhưng hắn không ngờ nàng được voi đòi tiên, cư nhiên lại muốn động khẩu!
Dung Trần Tử giữ chặt lấy hai bả vai nàng, nhấc nàng lên dựa vào ngực mình nói: “Đừng nghịch nữa”.
Hà Bạng bĩu môi: “Lão đạo sĩ cổ hủ”.
nói xong, nàng lại cúi người liếm khắp ngực hắn như một con mèo con.Dung Trần Tử kéo nàng lên ép chặt xuống dưới người, hơi thở dần dần trởnên nặng nề: “Lão đạo sĩ vừa cổ hủ lại vừa lạc hậu này, không chịu nổimấy thứ quá kích thích đó đâu”. hắn khẽ hôn lên chóp mũi nàng, động tácrất nhẹ nhàng, “Nên nàng phải ngoan ngoãn vào, đừng có dọa khiến lão đạo sĩ sợ”.
“Nhưng người ta rất nhớ ngươi”. Hà Bạng ôm chặt lấy cổ hắn liếm rấthăng say, liếm mãi liếm mãi liếm đến rơi lệ: “Ngày nào người ta cũng đều nhớ ngươi”.
“Ừ”. Dung Trần Tử đưa tay lau khô những giọt nước mắt lấp lánh trênkhóe mắt nàng, rồi cứa rách ngón tay trỏ, kề miệng vết thương vào miệngnàng, rất lâu sau mới nói: “Ta biết mà”.
Hương vị tươi ngon vấn vít không tan giữa môi răng, Hà Bạng mút mãimút mãi mút đến khi thấy buồn ngủ: “Vậy giờ chúng ta ngủ nhé?”.
Dung Trần Tử thấp giọng nói: “Nửa canh giờ nữa hãy ngủ”.
Hà Bạng đã bắt đầu thiu thiu: “Để làm gì?”.
Giọng nói của Dung Trần Tử tuy hờ hững, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng:“Làm một số việc… không hẳn là rất kịch liệt, nhưng lại có thể khiến cho cả lão đạo sĩ… và tiểu yêu quái đều rất thích…”.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đã có người đột nhiên đến gõ cửa: “Tri quan? Hải hoàng bệ hạ?”.
Dung Trần Tử nhận ra là tiếng của Hành Chỉ chân nhân, vội vàng sửasang lại mũ áo cẩn thận, rồi đứng dậy tiếp đón. Sau khi mở cửa, Hành Chỉ chân nhân lúng túng: “Tri quan, ta có một yêu cầu quá phận…”. Ông tadừng lại một lát, dường như đã hạ quyết tâm: “Ta có một chuyện, muốnthương lượng riêng với Hải hoàng bệ hạ”.
Tuy Dung Trần Tử không hiểu gì, nhưng điều khiến hắn lo lắng lại làchuyện khác: “Chân nhân, hiện giờ trời còn chưa sáng, nàng ấy trước giờlà người rất ham ngủ…”.
Nhưng Hành Chỉ chân nhân sao có thể chờ được: “Tri quan, mạng người quan trọng”.
Dung Trần Tử đành phải để ông ta vào phòng. Hà Bạng vẫn đang ngủ saysưa trên giường, màn trướng buông rủ. Ông ta bước đến trước giường, vẻlo lắng khó lòng che giấu: “Bệ hạ? Hải hoàng bệ hạ?”.
Hà Bạng đã định ngủ một giấc thật lâu, huống hồ đêm qua đã quá mệtrồi, nhưng giờ lại có người cứ không ngừng láo nháo bên tai, khiến nàngkhông ngủ ngon được, liền giả vờ khóc hu hu một hồi.
Dung Trần Tử vội vàng dẫn Hành Chỉ chân nhân ra ngoài: “Nàng ấy… tính tình trẻ con, nếu ngủ không ngon, thì nhất định sẽ quấy khóc khôngngừng, chân nhân đợi thêm một canh giờ nữa, chờ nàng ấy tỉnh ngủ đã.Người chân nhân nhắc đến rốt cuộc là ai vậy? Nếu liên quan đến tínhmạng, thì chi bằng đưa hắn ta đến đây trước, có chúng ta ở đây, thì bảođảm không cần phải lo lắng đến nữa”.
Hành Chỉ chân nhân do dự hồi lâu, cuối cùng rút ra một tờ danh sáchtừ trong ống tay áo: “Tri quan có thể nhận hoặc không tiếp nhận bọn họđến đây, nhưng xin đừng hỏi bất cứ điều gì cả”.
Dung Trần Tử nhận tờ danh sách, quả nhiên không hỏi nhiều, lập tức đi tìm Trang Thiếu Khâm.
Hà Bạng ngủ mãi cho đến tận giờ Thìn, Ngọc Cốt đã đợi rất lâu rồi,thấy nàng vừa tỉnh giấc là đi vào rửa mặt, rửa tay cho nàng, lại chonàng ăn một bát canh xương hầm đậm đà nóng hổi. Xong xuôi Hà Bạng mớichậm chạp lê bước ra ngoài.
thật ra, Hành Chỉ chân nhân không tiếp xúc nhiều với Hà Bạng nênkhông hiểu tính cách của nàng, giờ nàng lại đang nắm được thóp của mình, nên ông ta đành phải nhẫn nhịn chịu đựng thái độ ngạo mạn vô lễ củanàng mà cầu xin: “Bệ hạ, đúng là năm đó tộc Minh xà của ta có rất nhiềungười lưu lạc khắp thế gian, nhưng bọn họ đều chỉ muốn an phận làmngười, chưa từng có ý hại người. Nhưng nay chủ nhân thoát khỏi vây hãm,vô cùng phẫn nộ vì năm đó người trong tộc không chịu phá vỡ phong ấn cho hắn, nên ra tay tàn sát bừa bãi. Bệ hạ…”. Sắc mặt ông ta nghiêm trọng,rồi đột nhiên quỳ sụp xuống: “Ta không hề có ý muốn giấu giếm Đạo tông,chỉ là trước giờ Đạo tông luôn coi thường tộc Minh xà, nếu như ta nói ra chân tướng, chỉ sợ sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra tay diệt trừ, thậm chí còn gây hại tới tính mạng của người trong tộc. Cầu xin bệ hạ hãy cứutộc của ta”.
Hà Bạng để mặc ông ta quỳ, cũng không hề có ý đỡ ông ta dậy: “Chủnhân của các ngươi đã phát điên rồi, sao ta có thể giúp được chứ?”.
Hành Chỉ chân nhân cắn răng: “Giờ Vu Diễm chân nhân đã có ý muốn rútlui, quyền chủ trì đạo môn sẽ nằm trong tay Tri quan, xin bệ hạ hãytruyền đạt lại suy nghĩ của ta, toàn tộc Minh xà cảm kích vô cùng”.
Nụ cười của Hà Bạng đột nhiên trở lên kì quái: “Hành Chỉ, điều màtoàn tộc Minh xà cần không phải là đạo môn”. Hành Chỉ chân nhân kinhngạc nhìn nàng, Hà Bạng nghiêng người khẽ nói bên tai ông ta: “Các ngươi cần một vị vua”.
Ánh mắt Hành Chỉ chân nhân lộ ra vẻ thống khổ. Rất nhiều năm trước cả tộc Minh xà đã ở dưới sự thống trị của hai xà vương, bọn chúng tàn bạokhát máu, cuối cùng bị những đạo sĩ chính nghĩa phong ấn vĩnh viễn dướinúi Trường Cương. Đại đa số đám Minh xà đã chết trong kiếp nạn ấy, số ít không chịu nghe theo sự chỉ huy, nên đã tranh thủ trốn thoát ra ngoài.Tộc Minh xà từ lâu đã không có vị vua nào nữa rồi.
Hà Bạng chăm chú nhìn, dường như nhìn thấu cả trái tim ông ta: “Vị vua của tộc Minh xà sẽ được sinh ra sớm thôi”.
Lời nói của Hành Chỉ chân nhân mang theo vẻ thăm dò: “Trong Đạo trời… có tiết lộ gì sao?”.
Hà Bạng chỉ cười, không nói gì thêm.
Tuy không biết tại sao Hành Chỉ chân nhân lại muốn nhờ bọn họ bảo vệnhững người có tên trong danh sách, nhưng Trang Thiếu Khâm vẫn tiếp nhận những người này đến đây, ước chừng phải hơn một trăm sáu mươi người, có thương nhân buôn bán, có quan lại trong triều, thậm chí còn có cả người làm nghề trồng trọt.
Trang Thiếu Khâm cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Chân nhân, chí ít ngàicũng phải nói cho ta một lí do chứ, nếu không đột nhiên tiếp nhận nhiềungười tới đây như vậy…”.
Hành Chỉ chân nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vái một cái sátđất rồi nói: “Quốc sư, Hành Chỉ có nỗi khổ tâm không thể nói ra được,xin Quốc sư lượng thứ cho”.
một ngày trôi qua bình an vô sự. Đến tối, trên bàn ăn, Hà Bạng đangmải ăn món tôm luộc thơm mềm béo ngậy. Ngọc Cốt giúp nàng bóc vỏ tôm.Dung Trần Tử và mọi người vẫn đang suy nghĩ chuyện của Văn đại nhân.Diệp Điềm đã điều tra cả nhà Văn đại nhân, người trong nhà đều nói Vănđại nhân tính tình ôn hòa, bình thường cũng ít có thù oán với ai. Thêmvào đó mấy ngày gần đây ông ta cũng không có phản ứng thay đổi gì khácthường cả, trước lúc chết một khắc vẫn còn có gia nô vào dâng trà, khiấy ông ta vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách.
Mọi người đều băn khoăn: “Lẽ nào Văn đại nhân chính là con rắn ba mắt?”.
Hành Chỉ chân nhân từ đầu đến cuối vẫn ngồi im không nói năng gì. Ông ta cũng không biết tại sao Hà Bạng còn chưa nói rõ sự tình cho mọingười nghe, nên cũng chỉ còn cách im lặng. hiện giờ mọi người cũng chưaxâu chuỗi được các đầu mối, trừ cái xác rất khó lí giải của Văn đại nhân ra, thì chẳng có bất kì manh mối nào khác – Hung thủ là ai? Mục đíchcủa hắn là gì? Tại sao Văn đại nhân lại là con rắn ba mắt?
Nhưng Hà Bạng lại không để tâm đến nhiều chuyện như vậy, nàng ăn uống no nê rồi, đương nhiên là muốn đánh một giấc thật đã đời.
Lúc Dung Trần Tử về tới phòng, thì nàng đã ngủ từ lâu. Mùa hạ thángTám, thậm chí ban đêm vẫn rất nóng bức, cho dù Ngọc Cốt đã chuẩn bị mộtchiếc gối băng cho nàng, thì trên trán nàng vẫn lấm tấm mồ hôi. DungTrần Tử bèn lấy quạt quạt phe phẩy cho nàng. Nàng đang trong cơn mơmàng, cảm giác bên phía Dung Trần Tử mát hơn, nàng bèn lăn sang đó,giống như một con mèo con cuộn tròn bên cạnh người hắn, tiếp tục ngủ.Dung Trần Tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hơi lành lạnh của nàng, độtnhiên hiểu ra tại sao người ta lại gọi thê tử là kiều thê.
Sáng sớm hôm sau, Hà Bạng bị một tràng kèn đồng đánh thức – Bên ngoài đang diễn ra đám tang của Văn đại nhân. Tuy rằng thi thể của ông ta đãđược mang vào trong hoàng cung, nhưng người nhà vẫn đặt di vật của ôngta vào trong quan tài mang đi an táng. Hà Bạng đứng trước cửa, nhìn thấy chiếc quan tài khiêng qua trước mặt, nhân duyên lúc sinh tiền của Vănđại nhân đúng là rất tốt, giờ người khóc tang cũng rất nhiều. Phóng tầmmắt nhìn khắp xung quanh, trên cả con phố lớn đều là sắc trắng của giấytang, khiến người đi đường không khỏi nảy sinh đôi phần bi thương. DungTrần Tử cùng Trang Thiếu Khâm và mọi người cũng đứng bên lề đường, thấyHà Bạng bước ra, Dung Trần Tử liền ôm nàng vào lòng.
Hà Bạng hiếm khi yên tĩnh, dõi mắt nhìn theo đoàn người đưa tang đang vô cùng đau khổ kia, đột nhiên nàng kiễng mũi chân lên nghiêng đầu nhìn Dung Trần Tử: “Tri quan, nếu như ngươi chết thì sẽ để lại tài sản chota chứ?”.
Dung Trần Tử câm nín.
Lúc quay về nhà, Ngọc Cốt đang bận lo liệu bữa sáng, Trang Thiếu Khâm lén lút đưa cho Dung Trần Tử một hộp phấn bằng đá khổng tước, được chếtác rất tinh xảo tỉ mỉ: “Là cống phẩm, hiếm lắm đấy”.
Dung Trần Tử nhíu mày: “Để làm gì?”.
Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Đương nhiên là để lấy lòng người đẹp rồi, lẽ nào đệ giữ lại để bôi trộm chắc?”.
Dung Trần Tử cuối cùng đã hiểu ra: “Nàng ấy đang ngồi ăn, đệ cứ trực tiếp đưa cho nàng ấy là được rồi”.
Khuôn mặt Trang Thiếu Khâm đầy vẻ thán phục: “Sư huynh, rốt cuộc làmcách nào mà huynh có được trái tim của người đẹp thế? Cho huynh thứ nàylà để huynh thuận nước đẩy thuyền thôi”.
Dung Trần Tử nhét hộp phấn vào ống tay áo, giọng điệu thản nhiên nhưkhông: “Nàng ấy tính tình trẻ con, chẳng thích mấy thứ son môi phấn nước này đâu. Thứ này coi như ta tặng lại cho vậy”.
Trang Thiếu Khâm day trán – Người đẹp trong thiên hạ, đều mù hết cảrồi… hắn đang trong lúc bất bình, thì đột nhiên có đạo đồng tới báo:“Quốc sư, Thánh thượng mời người mau chóng nhập cung”.
Trang Thiếu Khâm khẽ cau mày: “Có chuyện gì?”.
“Công công truyền chỉ nói… Ban đêm Thánh thượng nằm mơ thấy điềmchẳng lành”. Tên đạo đồng cúi đầu nói khẽ, Trang Thiếu Khâm hiểu ra: “Sư huynh, Hành Chỉ chân nhân, mọi người cùng đệ đi gặp thánh giá”.
Hà Bạng vô cùng bất mãn: “Còn ta thì sao? Còn cả ta ta ta nữa!”.
Trang Thiếu Khâm bất lực, chỉ biết quay sang nhìn Dung Trần Tử, DungTrần Tử cũng hết cách, đành phải dặn dò nàng: “Hoàng cung không giốngnhững chỗ khác, không được phép càn quấy đâu đấy”.
Lúc ấy Hà Bạng với vui vẻ trở lại, bá cổ Dung Trần Tử hôn mạnh lên cằm hắn một cái: “Cha mẹ ơi, người ta càn quấy khi nào chứ!”.
Mọi người cùng vào trong cung, Thánh thượng là người trầm mê đạothuật, ở trong Thanh Hư cung, kiến trúc của hoàng cung cũng dựa trênnguyên lí các vì tinh tú xoay quanh mặt trăng và mặt trời để bảo vệ chòm sao Tử Vi [1], thể hiện quyền lực tối cao của Thánh thượng. Vì Thánhthượng là người mộ đạo, nên các phi tần trong cung phần nhiều cũng theođạo, ngày ngày mặc đạo bào, cầm phất trần, khiến cho hoàng cung còngiống chốn đạo quan hơn cả đạo quan. Hà Bạng nhìn thấy cảnh ấy mà tràntrề thất vọng.
[1] Sao Tử Vi được các nhà nghiên cứu gọi là “Đế tinh”, vì thế trongthuật bói toán có nói người nào sinh dưới chòm sao Tử Vi thì sẽ có tướng đế vương, cả đời có quý nhân giúp đỡ.
Đoàn người đi bộ tới hành lang, xuyên qua một rừng hoa, thấy Hoàng đế đang ngồi trong một tiểu đình lục giác đọc sách, bên cạnh có hai nàngcung phi mặt mộc bầu bạn, có một cầm sư đang gảy đàn bên ngoài đình, tôn lên vẻ yên tĩnh như đang ở ngoài cõi trần tục của khu vườn trong cung.
Trang Thiếu Khâm dẫn mọi người tới hành lễ bái kiến, Hà Bạng xoay đầu nhìn ngó xung quanh, nên chỉ hành lễ qua loa cho có. May mà Thánhthượng cũng không trách tội, chỉ ệnh cho mọi người đi vào trong đình:“Quốc sư, các vị tiên sư, hôm qua trẫm mơ một giấc mơ, thấy một đàn kiến đang cắn một con rắn, thân thể con rắn dần suy yếu, sau khi tỉnh lạitrong lòng vẫn thấy bất an, nên đã triệu các vị tới đây”.
Trang Thiếu Khâm còn chưa kịp mở miệng, thì Hà Bạng đã nhảy tót tớingồi xuống bên đình: “Rắn tượng trưng cho rồng, đàn kiến cắn rắn, nhấtđịnh là quốc thể bất an, là điềm báo long khí đang bị thất thoát”.
Giọng nói của Hà Bạng vừa yêu kiều lại vừa lảnh lót, khiến Thánhthượng lúc trước vẫn đang ngồi im đọc sách cũng phải chú ý đến cô gáihoạt bát vui vẻ đi theo cả một toán gồm toàn đạo trưởng như nàng. Ông ta tuy rằng thích sự yên tĩnh, nhưng thái độ đối với nàng cũng có thể coilà hòa nhã dễ gần: “Ngươi là ai?”.
Trang Thiếu Khâm vội vàng kéo Hà Bạng xuống, Diệp Điềm cũng giúp giải vây, bèn thổi phồng Hà Bạng lên: “Bẩm Hoàng thượng, nàng ấy là bạn thân của bần đạo, sở trưởng là bói toán, giải mộng, pháp thuật thông thiên,nhưng do ở trên Linh Sơn đã lâu, nên trong hành động lời và nói khótránh khỏi có chỗ thất lễ. Xin Hoàng thượng ngàn vạn lần bỏ qua”.
Hà Bạng không dè dặt thận trọng quá mức như những người khác, khuônmặt tươi cười của nàng rực rỡ đáng yêu như một đóa hướng dương. Hoàng đế cũng không muốn so đo gì thêm, hỏi: “Những lời nàng ta nói có thậtkhông? Giấc mộng đó thực sự là điềm báo long khí bị thất thoát sao?”.
Trang Thiếu Khâm cũng khẽ thì thầm riêng: “Hoàng thượng là người trời hạ phàm, đã nằm mơ như vậy, nhất định là do thần linh muốn gửi gắm. Đểbần đạo quan sát long mạch, điều tra rõ ràng nguyên nhân xong, sẽ tớibẩm báo Thánh thượng”.
Hoàng đế khẽ gật đầu. Hà Bạng không quen nghe những lời à ừ cho quachuyện ấy, bèn thò tay định lấy ít trái cây trên bàn. Trang Thiếu Khâmvội vàng đập bốp lên tay nàng một cái, cái miệng nhỏ nhắn của nàng lậptức bĩu ra. Hoàng đế khẽ bật cười, với tay lấy một chùm vải đưa chonàng.
Nàng đương nhiên cũng chẳng khách khí, thò tay ra nhận, hơn nữa cònvứt vỏ và hạt vải lung tung! Trang Thiếu Khâm không dám ở lại lâu, vộinói: “Việc đã như vậy rồi, chúng bần đạo xin được cáo lui trước”.
Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn Hà Bạng, giọng nói mang theo ý cười:“Đúng là nên cáo lui thật, nếu không chỉ lát nữa thôi ở đây sẽ có mộtđống hột vải”.
Trang Thiếu Khâm cũng khẽ cười. Diệp Điềm vội kéo tay Hà Bạng đi rangoài. Trang Thiếu Khâm đang định lui xuống, thì Thánh thượng vẫn đangcúi đầu đọc sách đột nhiên nói: “Từ lâu đã nghe nói đỉnh khí của Dungtiên sư xinh đẹp vô cùng, giờ được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hưtruyền”.
Trang Thiếu Khâm hơi sững người, ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nhưng ông ta lại xua tay nói: “Trẫm cũng mệt rồi, Quốc sư đi đi”.
Trang Thiếu Khâm hành lễ thêm lần nữa, trong lòng thoáng rét lạnh –Người này ở trong cung tuy nhìn có vẻ như không màng đến chuyện trongnhân gian, nhưng thực ra trong lòng không hề hồ đồ chút nào.
Mọi người ra khỏi hoàng cung, Dung Trần Tử dắt tay Hà Bạng, quả nhiên nàng đã quên sạch những chuyện không vui mấy ngày trước, giờ đang ômlấy cánh tay hắn nói: “Tri quan, người ta vẫn muốn ăn vải”.
“Ừ”. Dung Trần Tử cẩn thận lau sạch hết nước vải còn sót lại trên tay và mặt của nàng: “Giờ đi mua luôn”.
Buổi tối, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, muốn thăm dò nơi long khí hội tụ của quốc đô.
Hà Bạng ngồi bên bàn ăn vải, Dung Trần Tử sắp xếp bùa chú cẩn thậnđang định đi, thì Hành Chỉ chân nhân hỏi khẽ: “không dẫn bệ hạ cùng đitheo sao?”.
Dung Trần Tử lắc đầu: “Thân thể nàng ấy yếu ớt, không chịu được vất vả”.
Hành Chỉ chân nhân lại có nỗi băn khoăn của riêng mình: “Nhưng hungthủ giết chết Văn đại nhân vẫn còn chưa bắt được, giờ để bệ hạ ở lạiđây, Tri quan không thấy lo lắng à?”.
Dung Trần nghĩ ngợi giây lát, rồi xoay người ôm Hà Bạng vào phòng,thay cho nàng một bộ quần áo mềm nhẹ tiện dụng hơn. Hà Bạng như một concún liếm đi liếm lại lên cổ hắn. hắn cẩn thận buộc dây áo cho nàng, chỉcười nhẹ: “Đừng nghịch nữa”.
Qua quá nửa giờ Tí, đoàn người đã tới địa lao ở ngự hoa viên. Đếnphía cuối, thì có một bức tường đá chắn trước mặt, dường như đến đây làcùng đường. Trang Thiếu Khâm đưa tay sờ lên bức tường đá, không thấy cócơ quan nào. Hai người mò mẫm suốt ba khắc, mà vẫn không thấy gì.
Dung Trần Tử ngồi xuống cẩn thận quan sát số bụi đất dưới chân tường, rồi đột nhiên nói: “Có thứ gì đó đã đi qua đây”.
Trang Thiếu Khâm cũng rất nghiêm túc nói: “Vật nào lại to gan như vậy, dám hút long khí, khiến quốc thể lung lay?”.
Hành Chỉ nhân nhân hơi mất tự nhiên, xoay đầu liếc nhìn Hà Bạng, vẻmặt Hà Bạng vẫn như bình thường, dường như nàng căn bản chẳng biếtchuyện gì cả.
Phía sau có một tên thái giám chưởng ấn đi lên trước, tay phải nângngọc tỉ, cầm ngọc tỉ ấn mạnh xuống chỗ lõm trên bức tường đá. Bức tườngvốn sừng sững không có gì kì lạ bỗng nhiên phát ra tiếng động rất khẽ,cát bụi xung quanh rơi xuống lả tả, một lúc lâu sau, bức tường đột nhiên từ từ được nâng lên. một luồng linh khí bức người lao tới, khiến chotinh thần những người đứng gần bức tường đều được thanh tỉnh, ngay cảDung Trần Tử cũng phải thốt lên: “Luồng long khí linh thiêng ép ngườithế này, xem ra sự xâm nhập của vật lạ, vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì quá lớn”.
Trang Thiếu Khâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng hô hào mọi ngườitiến vào bên trong: “Để đề phòng địa khí thoát ra bên ngoài, nên cánhcửa này không được mở lâu, mau đi thôi”.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, Hà Bạng đột nhiên dang cánh tay rangăn Ngọc Cốt đang bám sát ngay sau lưng mình lại, tranh thủ thời cơ lấy thịt khô thái lát từ trong túi của nàng ta ra, rồi khẽ nói: “Đến núiTrường Cương, tìm một người, rồi đưa hắn ta tới đây”.
Ngọc Cốt vô cùng khó xử: “Chủ nhân, núi Trường Cương cách nơi này đến tận mấy ngày đường lận, nô tì…”.
Hà Bạng vỗ đầu: “Ta quên không dạy ngươi thuật Viễn hành rồi, DungTrần Tử cũng thật là, ta không dạy hắn cũng không thèm dạy, hừ!”. Nàngmóc từ trong ngực ra một chiếc khăn vi cá, đưa cho Ngọc Cốt: “Ngươi mang theo cái này đi”.
Ngọc Cốt nhận chiếc khăni cá, nhưng nàng vẫn còn nghi ngờ: “Chủ nhân, người đó rốt cuộc là ai vậy? Tướng mạo thế nào? Núi Trường Cương rấtrộng, làm sao nô tì tìm được?”.
Hà Bạng an tâm nói: “Ngươi cứ đứng ở nơi cao nhất trên núi TrườngCương, hét to ‘đồ ngu xuẩn’, ai trả lời ngươi thì chính là kẻ đó”.
Ngọc Cốt vừa xoay người trở ra, thì Dung Trần Tử liền phát hiện ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Hà Bạng vừa đẩy Ngọc Cốt đi vừa nói: “Để nàng ấy quay về lấy thịt khô cho ta!”.
Dung Trần Tử dắt tay Hà Bạng, giọng nói thoáng mang theo vẻ tráchmóc: “không được nhiều chuyện. Tình hình trong này còn chưa rõ ràng, đểNgọc Cốt quay về trước cũng tốt”. Ngọc Cốt không dám nói nhiều, liên tục gật đầu, xoay người đi ra khỏi địa đạo. Hà Bạng vẫn còn cảm thán: “đãtừng thấy không ít người ngu, nhưng chưa thấy ai ngu đến vậy”.
Dung Trần Tử vỗ bốp một phát lên đầu nàng nói: “không được mắng người”.
Hà Bạng thò tay vào lấy nho khô từ trong chiếc túi càn khôn bên hông hắn: “Người ta đâu có mắng nàng ấy”.
Đến phía sau bức tường đá khoảng tầm mười bước chân, tên thái giámchưởng ấn không đi vào cùng mọi người nữa. Phía trước dường như có mộtcon sông ngầm sâu không thấy đáy, phía trên có một cây cầu xích sắt,nhưng những tấm phản gỗ trên cầu đã bị lấy ra hết, chỉ còn chừa lại phần dây xích bằng sắt đã vô cùng han gỉ. Cũng may cả đoàn người đều có thân thủ bất phàm, nên chỉ thoáng chốc đã vượt qua được cây cầu, luồng linhkhí càng lúc càng mãnh liệt. Trang Thiếu Khâm đi trước nhất đột nhiêndừng bước. Hà Bạng thò đầu ra khỏi sau lưng Dung Trần Tử, cũng khôngkhỏi có chút bất ngờ. Đoàn người đi được một lúc khá lâu, nơi này đã dẫn ra khỏi hoàng cung, chỉ thấy trước mặt cư nhiên lại là một ngọn núi,phía trước ngọn núi là một vịnh nước trong vắt chảy róc rách, tôn lênthế núi xung quanh, quả đúng là cảnh rồng khát uống nước.
“Đây là… lẽ nào là đây là phần mộ tổ tiên của đương kim hoàng thất?”. Trang Thiếu Khâm dẫn mọi người đi về phía trước, đường trên núi nhỏ hẹp lại khúc khuỷu, bốn bề lập lòe ánh ma trơi, trừ tiếng nước chảy ra, thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Dung Trần Tử dắt tay Hà Bạng, kinh ngạc nói: “Ai có thể ngờ được tổlăng của hoàng thất đương triều lại được xây dựng ở một nơi giống thếnày. Thế gian quả nhiên không có việc kì lạ gì là không có”.
Tất cả mọi người đều vô cùng cảm thán, từng ngọn núi từng phiến đá,nơi có phong thủy tốt hội tụ linh khí như ở nơi đây lại là do con ngườitạo ra, thêm vào đó đầm nước phía trước ngọn núi dùng linh khí để bổsung cho địa khí bị thất thoát, thật không biết người đã xây dựng lên tổ lăng là kì tài phương nào.
Nhưng Hà Bạng lại đang nghĩ chuyện khác: “Tại sao Hoàng đế lại dễdàng cho nhiều người chúng ta vào đây như vậy nhỉ? hắn ta không sợchuyện này bị tiết lộ ra ngoài sao?”.
Hành Chỉ chân nhân cũng khá căng thẳng: “Vậy nên phải nhanh chóng tìm ra được nguyên nhân long khí bị thất thoát, rồi lập tức rời khỏi nơinày”.
Trong lúc nói chuyện đoàn người đã đến con đường dốc chính giữa, dọchai bên đường đều là tượng thần thú được chế tác bằng ngọc, trong lànánh sáng màu xanh đậm của đám ma trơi, thấp thoáng trước mắt có một tấmbia đá. Dung Trần Tử lấy hộp phấn thơm mấy ngày trước Trang Thiếu Khâmtặng cho Hà Bạng ra, hắn mở hộp phấn, chất phấn nhỏ mịn vô cùng, rồi hắn khẽ thổi một hơi, mùi thơm lan tỏa trong không khí, phảng phất phiêudật.
Lát sau, Dung Trần Tử đưa số phấn còn thừa lại cho Hà Bạng: “Linh khí lưu chuyển bình thường, địa thế cũng không có vấn đề gì. Xem ra phảixuống dưới nước xem thử rồi”.
không một ai lên tiếng, tất cả đều nhìn về phía nàng. Hà Bạng trốnsau lưng Dung Trần Tử cực kì tức giận: “Có nhầm không vậy, ta đã trốn ởđây rồi mà các ngươi vẫn có thể nhìn ra được cơ à?”.
Dung Trần Tử khẽ cười: “Ta sẽ xuống, nàng phải ngoan ngoãn không được gây chuyện đâu đấy”.
Hà Bạng kéo hắn lại: “Bỏ đi, hừ!”.
Dung Trần Tử vẫn còn đang mải quan sát địa thế gần đấy, thì Hà Bạngđã cởi hết quần áo chuẩn bị xuống nước. Da thịt trắng trẻo óng ánh trong làn ánh sáng màu xanh đậm của ma trơi càng tôn lên vẻ mềm mại mượt màkhông gì bì kịp. Đám đạo sĩ đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn trân trối, còn đôi mắt của Trang Thiếu Khâm thì sắp lồi hẳn ra như một con ếch. DungTrần Tử vừa quay đầu lại nhìn, lập tức sắc mặt hắn còn xanh hơn đám matrơi. hắn nhặt chiếc ngoại bào trên đất lên, bó chặt nàng lại, rồi đánhbốp nàng một cái, rồi nói: “không được cởi quần áo lung tung như thế”.
Hà Bạng lầm bà lầm bầm đi xuống dưới nước, nàng vốn dĩ không định tìm kiếm gì hết, lại e sợ đầm nước sâu không thấy đáy này, nên lủng bủngbơi một vòng mang tính tượng trưng, sau đó lại chậm chạp leo lên: “không có, không có gì hết”.
Nhưng đám đạo sĩ lại ngây người ra nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn đếnnỗi khiến trong lòng nàng phải chột dạ: “Sao nào? Lẽ nào các ngươi vnghi ngờ ta à?”.
Cuối cùng vẫn là Thanh Huyền khẽ nói: “Sư nương, nhìn đằng sau kìa”.
Hà Bạng vừa quay đầu lại, thì nhìn ngay thấy một người, tóc đen dài, y phục đỏ, quyến rũ mà lại yêu tà, hiện giờ đang cười mà như không cườinhìn nàng. Hà Bạng nheo nheo mắt, rối rắm một lúc lâu, nàng vẫn muốnminh oan cho bản thân: “Ta không nhìn thấy hắn, hắn ở sau lưng ta, màsau lưng ta làm gì có mắt, đúng không?”.
Dung Trần Tử liền kéo nàng tới phía sau lưng mình để bảo vệ, rồi lấymột quả táo từ trong túi càn khôn ra chặn luôn cái miệng của nàng lại.Trang Thiếu Khâm nhướn mày: “Thuần Vu Lâm? không… Ngươi là Minh xà?Ngươi thật là to gan, lại dám hút lấy long khí? không sợ gây ra lôi kiếp [1] sao?”.
[1] Lôi kiếp là một hình thức công nhận của trời đất, chỉ có trải qua được lôi kiếp mới có tư cách thành thần tiên.
Thuần Vu Lâm ở trước mặt chỉ nhìn Hà Bạng, căn bản không coi đámngười Đạo tông ra gì: “Quá khen rồi, các ngươi tự nhiên lại muốn chạytới đây tự tìm cái chết, lá gan cũng không nhỏ đâu”. hắn từ từ tiến đến, đột nhiên duỗi tay về phía Hà Bạng: “Chỉ là, tại sao lại dẫn theo cả bệ hạ nhà ta thế này”.
Hà Bạng trốn sau lưng Dung Trần Tử. Nàng vẫn đang gặm táo, nên nóichuyện cũng không được rõ ràng: “Đừng có qua đây, lá gan các ngươi đềulớn cả, lá gan của ta bé lắm. Các ngươi đã đụng mặt nhau ở đây rồi, nhất định sẽ đấu với nhau một trận kịch liệt. Các ngươi cứ đánh đi, ta không quấy rầy đâu”.
Lời nói của nàng thô thiển, nhưng lại là sự thật. Các đạo sĩ bắt đầulấy pháp khí ra, tay phải Thuần Vu Lâm bấm niệm khẩu quyết: “Cũng được,ta sẽ tiễn các vị lên đường trước”.
Mắt thấy màn đại chiến như lửa cháy xém lông mày, Hà Bạng nhổ hạt táo ra, rồi đột nhiên nói: “Khoan!”.
Đám đạo sĩ nhất tề đều quay đầu lại, ngay cả Thuần Vu Lâm cũng tạmthời hoãn việc niệm chú. Hà Bạng chùi tay lên người Hành Chỉ chân nhâncho thật sạch sẽ, rồi nói: “Ta cảm thấy, chúng ta vẫn còn thiếu một khâu nữa… là cái gì ý nhỉ? Đúng rồi, khi chính – tà đối mặt với nhau, khôngphải nên tranh luận với nhau trước, nói rõ ràng rành mạch đúng sai, đểchứng minh rằng tà không thể thắng được chính. Rồi tiếp sau đó mới độngthủ à?”.
Các đạo sĩ im lặng, cuối cùng Thanh Huyền ghé lại gần nàng, nói: “Sưnương, phe chúng ta toàn là những nhân vật đức cao vọng trọng, hoàn toàn không giỏi lĩnh vực tốn nước bọt này đâu. Hơn nữa, đối phương là mộtcon rắn, người không thấy một đoàn Thánh sư đạo môn mắng một con rắn thì rất mất tư cách à? Huống hồ, hiện giờ chúng ta đang ỷ đông bắt nạt ít,thắng bại còn chưa phân, ngộ nhỡ trong lúc cãi nhau nói cho sướng miệngrồi, cuối cùng lại bị Minh xà sao chép lại, thì không phải mọi người sẽbị mất mặt sao?”.
Hà Bạng vẫn không vừa lòng: “Vậy Minh xà, tại sao ngươi cũng không nói?”.
Thuần Vu Lâm dịu dàng nhìn nàng, hồi lâu mới trả lời: “Thần sợ vàonhững lúc khẩn trương nghiêm túc như thế này, bệ hạ sẽ phì cười mất”.
Hà Bạng vẫn không cam tâm: “Trận đại chiến này, nhất định sẽ cóthương vong. Ta thấy tốt nhất mọi người nên bàn giao lại di ngôn cho rõràng đi, à không! Tốt nhất là mỗi người viết một tờ di thư, sắp xếp hậusự xong xuôi, cũng coi như là có đầu có cuối”.
Đến đây thì ngay cả Thuần Vu Lâm cũng đã nhìn ra: “Bệ hạ đang kéo dài thời gian, có phải muốn đợi ai đó không?”.
hắn cẩn thận lướt nhìn tất cả những người có mặt ở đây, nói: “Thầnthật sự không thể nghĩ ra, hiện giờ trong Đạo tông, người còn có thểtrông cậy vào ai?”.
Hà Bạng cũng hết cách: “Nếu như ngươi thật sự hiếu kì đến vậy… thì cùng đợi với ta đi!”.
Nụ cười trên khuôn mặt Thuần Vu Lâm vẫn không tắt, giọng nói dịudàng: “Bệ hạ đã đợi, thì sớm muộn gì người đó cũng sẽ đến. Vậy sao phảingồi đợi không chứ?”.
Dứt lời, hắn liền niệm thần chú, lập tức toàn bộ số ma trơi trong núi liền bừng sáng rực rỡ, đầm nước sâu hun hút phía trước dãy núi cuộn lên lăn tăn như nước sôi, sắt đá đều bị nung cho đỏ hồng. Hành Chỉ chânnhân gầm lên một tiếng giận dữ, xông lên đầu tiên. Trang Thiếu Khâm sửdụng một lá bùa màu bạc, cũng nối gót lên theo. Dung Trần Tử xoa xoa đầu Hà Bạng, nhỏ giọng dặn dò nàng cẩn thận, rồi cầm kiếm lao tới. Trong cơ thể Hà Bạng có thiên phong linh tinh và thiên thủy linh tinh, chỉ nháymắt đã ép nhiệt độ hạ xuống. Dù gì Minh xà cũng là mãnh thú hơn ngàn năm tuổi, tuy đã bị tổn thương nghiêm trọng trong trận chiến lần trước,nhưng giờ lại được bổ sung bằng long khí, nên pháp lực rất nhanh hồiphục lại như xưa. hiện giờ hắn có được bảy phần pháp lực lúc cơ thể sung mãn nhất, tự cho rằng đối phó với đám người trần mắt thịt của Đạo tônglà chuyện dễ như trở bàn tay, nên không coi bọn họ ra gì. Nhưng Hà Bạngtu vi bất phàm, trong người lại có thiên phong, thiên thủy linh tinh,nên không thể khinh thường.
Hà Bạng ngồi trên tấm bia đá, chỉ khống chế nước, chứ không giúp gì.Nơi đây là hoàng lăng, long khí tràn đầy. Thuần Vu Lâm có thể mặc sứchấp thụ, nhưng nàng thì lại không được – Hấp thụ long khí chính là họaquốc, phàm là những thứ ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia, thì chắc chắncũng sẽ ảnh hưởng tới hàng ngàn hàng vạn tính mệnh của nhân loại, thậmchí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với thiên tai.
Đây không phải là chuyện có thể mang ra đùa giỡn. Những yêu quái bình thường nếu như đạo hạnh không đủ, thì ngay cả quý tộc hoàng thất cũngkhông thể lại gần được, nếu không nhất định sẽ bị long khí làm cho tổnthương. Còn đối với những yêu quái tu vi đã đạt đến cảnh giới cao nhấtthì càng không muốn nhiễm phải long khí, để tránh gây ra thiên kiếp.
Hà Bạng còn lâu mới sợ long khí, nhưng hiện giờ bị mắc kẹt ở đây,Thuần Vu Lâm có long khí tiếp viện, nên cho dù nàng có đứng gần nguồnlong khí vô tận này thì cũng không dám động tới, thứ có thể sử dụng được chỉ có cái đầm nước này thôi, thành ra lại lâm vào thế yếu. Thêm vàođó, Minh xà vốn là dị thú, tu vi trên vạn năm, nếu không phải trên người nàng có phong, thủy linh tinh, thì thật sự không đủ tư cách để đứng đây xem rồi.
Nàng lại mắng cho cái tên ngu xuẩn đó thêm một hồi, cuối cùng đànhphải rút từ trong người ra một con ốc biển, nhẹ nhàng thổi một hơi.Thuần Vu Lâm đang ở chính giữa dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiêntrở nên vô cùng giận dữ. hắn không quan tâm đến những đạo sĩ đang ở xung quanh, mà nhún mình lao về phía Hà Bạng.
Cũng may là Dung Trần Tử vẫn luôn để mắt tới nàng, lập tức sử dụngmột lá bùa trừ tà, rồi nhân lúc hắn đang bị ngăn lại liền ôm Hà Bạngtránh ra xa. Hà Bạng còn tiện tay móc trộm từ trong chiếc túi càn khôncủa hắn mấy viên kẹo. Lúc ăn kẹo thì nàng không có cách nào thổi được ốc biển, nên Thuần Vu Lâm dường như cũng bình tĩnh lại được đôi chút. Đợiđến khi ăn xong kẹo, Hà Bạng lại thổi tiếp một hơi nữa, hắn liền độtnhiên quay đầu lại, bò men theo sợi xích sắt, cả người như không cóxương. Hà Bạng thu vỏ ốc lại, chậm rãi lùi ra sau: “Thuần Vu Lâm”.
hắn ra sức lắc đầu, rồi đột nhiên tóm lấy một vị đạo sĩ, dùng sức xéngười đó làm hai. một màn mưa máu bắnra tung tóe, mùi máu tanh kíchthích hắn. hắn liền tiến sát về phía Hành Chỉ chân nhân, một chưởng đánh văng ông ta xuống nước. Diệp Điềm hoảng sợ kêu lên một tiếng, Dung Trần Tử cũng thu kiếm lại định xuống cứu, thì Thuần Vu Lâm cũng đột nhiênlao theo xuống nước.
Người vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn như Hà Bạng bỗng đứng bật dậy, tặc tặc lưỡi: “Ấy, Hành Chỉ không thể chết được”.
Nàng nhún người nhảy xuống nước. Năm ngón tay của Thuần Vu Lâm vừamới chạm được vào Hành Chỉ, thì bất ngờ có một cơn sóng từ chính giữađầm cuồn cuộn dâng lên. hắn liếc nhìn Hà Bạng, nở nụ cười dịu dàng nhưnước. Hà Bạng đang trong lúc hoảng sợ, thì hắn đã nhảy vọt lên, nàng vừa mới kéo được Hành Chỉ chân nhân đến gần bên mình, thì bỗng nhiên toànbộ đầm nước đông cứng lại thành băng.
Thuần Vu Lâm đứng ở bên trên, cách một lớp băng chạm vào nàng: “Bệhạ, thiên phong linh tinh và thiên thủy linh tinh cố nhiên là uy lực vôcùng lớn, nhưng hai thứ này đều cần phải lưu động. Nếu là ở dưới biểnsâu, có lẽ không ai có thể khống chế được nước. Nhưng nếu ở trong ao,hồ, đầm, thì ngàn vạn lần không được để bị mắc kẹt trong nước. Ngườiđiều khiển nước suốt ngàn năm nay, mà lại không hiểu được đạo lí nàysao?”.
Hà Bạng bị bọc trong một khối băng, không thể động đậy gì được, phápthuật thuộc mệnh phong cũng vì không có không gian nên cũng không thểthi triển. Nàng có thể làm tan một chút xíu khối băng quanh người, nhưng phải làm tan đến bao giờ mới có thể di chuyển được đây?
Dung Trần Tử và mọi người thấy nàng không sao, trước liền thở phàonhẹ nhõm, nhưng sau cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Thuần Vu Lâmcuốn lấy Dung Trần Tử, ý rằng không giết được hắn thì sẽ không bỏ qua.Trang Thiếu Khâm dốc sức giúp đỡ, Diệp Điềm tu vi không bằng hai ngườihọ, cuống đến độ không biết nên làm thế nào. Những người còn lại nhưThanh Huyền, Trang Hạo Thiên còn không bằng nàng, hầu như không có sứcchiến đấu.
Đương nhiên, Dung Trần Tử đối phó với Thuần Vu Lâm rất vất vả, suycho cùng cơ thể của hắn vẫn là của người phàm, luận về pháp lực thìchẳng qua cũng chỉ là trong khoảng thời gian mười mấy năm, thực lực quảthật không cùng một đẳng cấp. Thuần Vu Lâm chầm chậm áp sát, giọng nóimang theo vẻ chế nhạo: “Loại người giống như ngươi, rốt cuộc thì bệ hạthích ngươi ở điểm nào chứ? Ngoại trừ thân thể với đống thịt thơm ngonnày ra…?”.
Dung Trần Tử sử dụng một lá bùa màu bạc, cẩn thận tung lên cao, rồitiếp tục đấu với hắn thêm một trận nữa. Ở dưới lớp băng, Hà Bạng giãygiụa rất lâu cũng không thể nhúc nhích được, cuống quá bèn ngoác miệngkhóc to: “Tri quan! Người ta mắc kẹt dưới băng đau sắp chết rồi đây này, hu hu hu…”.
Dung Trần Tử không thể chịu được khi thấy nàng khóc, liền dùng phongchưởng đuổi theo Thuần Vu Lâm, còn mình thì đứng lên mặt băng cúi ngườivề phía trước, giáng một chưởng xuống, lực đạo vừa phải, lớp hàn băngquanh người Hà Bạng bị đánh vỡ tạo thành một vết nứt rất nhỏ. Thuần VuLâm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, lập tức đánh thẳng mộtchưởng xuống lưng hắn.
Dung Trần Tử cố nén một ngụm máu, lại giáng một chưởng nữa xuống dưới mặt băng, vết nứt lập tức lan rộng ra. Thuần Vu Lâm xuống tay đánh tiếp một chưởng nữa, lần này thì Dung Trần Tử phun thẳng ngụm máu tươi lênmặt băng.
Ánh mắt Thuần Vu Lâm giống như đang nhìn một món đồ chơi sắp chết: “Ngươi có tài đức gì mà xứng sánh vai cùng nàng?”.
Khóe môi Dung Trần Tử vẫn còn vệt máu tươi chưa khô, nghe thấy nhữnglời đó hắn chỉ cười nhạt: “Tuy ngươi đã tồn tại qua ngàn vạn năm, nhưngchẳng qua cũng chỉ là một con dã thú sống ở chốn nhân gian mà thôi, saocó thể hiểu được tình cảm của loài người chứ?”.
Khe hở của vết nứt rất nhỏ, nhưng đối với Hà Bạng mà nói, một khônggian bé xíu như vậy thôi cũng quá đủ rồi. Nàng sử dụng thuật Phong liệtphá tung mặt băng, vất vả trầy trật lắm mới kéo được Hành Chỉ ra khỏikhe băng nứt. Vừa kéo nàng lại còn vừa bất bình: “Tri quan, người ta vẫn là trai đấy nhé… mệt chết đi được, không được kì thị động vật”.
Thấy nàng không sao, khóe môi Dung Trần Tử khẽ nhếch lên: “Ừ”.
Thuần Vu Lâm cũng không để ý, ngược lại còn quay ra an ủi Hà Bạng:“Bệ hạ hà tất phải tức giận, chỉ lát nữa thôi, hắn sẽ trở thành một cáixác. Đến lúc ấy động vật cũng được, loài người cũng được, mà thần tiênthì cũng xong, có gì khác nhau đâu?”.
Hà Bạng ngồi xuống cạnh khe băng thở hổn hển: “Thế mà vẫn có đấy, Tri quan nhất định ngon hơn những thứ khác”.
Nụ cười của Thuần Vu Lâm càng dịu dàng hơn: “Vậy đến lúc đó, đợi thần chế biến thành thịt muối xong, sẽ mang tới thăm hỏi bệ hạ”.
Bỗng nhiên, Hà Bạng trở nên rất có khí phách: “Tên rắn thối, nếungươi còn dám động vào Tri quan nhà ta, thì lát nữa ta sẽ mang ngươi đihầm canh!”.
Diệp Điềm cuống quýt: “Giờ đã là lúc nào rồi, cô vẫn còn tâm trí nói đùa à?”.
Hà Bạng ngửa hai tay nói: “Ta sai rồi, ta không nên tin vào cái tên ngu xuẩn ấy”.
Trang Thiếu Khâm sử dụng rất nhiều bùa chú, nên giờ cũng đã tiêu haoquá độ, nhưng vẫn ra sức ngăn cản Thuần Vu Lâm, giảm bớt áp lực cho Dung Trần Tử.
Hà Bạng nhảy tới bên cạnh Dung Trần Tử, duỗi tay ấn lên huyệt Thiênđột, Dung Trần Tử hơi giật mình, bỗng nhiên hắn cảm thấy tốc độ lưuchuyển của linh lực trong cơ thể bắt đầu tăng nhanh, một lát sau, hắnvừa hơi vận khí, thì cảm thấy linh lực trong cơ thể sung mãn vô cùng.Đến lúc quay đầu lai nhìn, Hà Bạng đã đứng sau lưng Trang Thiếu Khâm.
Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng thở dài: “đã đến lúc này rồi mà người cũng không thay đổi lập trường sao? Bệ hạ”.
Hà Bạng hừ lạnh: “Đừng có lừa ta, rắn thối. Thuần Vu Lâm đã chết lâurồi, ngươi căn bản oán hận ta đến tận xương tủy, hiện giờ chẳng qua chỉđang đợi giết hết bọn họ rồi sau đó sẽ giết ta mà thôi!”.
Nụ cười của Thuần Vu Lâm như một đóa hoa quỳnh: “Người vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Bệ hạ”.
“Dù miệng ngươi có phun ra được cả hoa sen, ta cũng sẽ không tinngươi đâu, hừ!”. Hà Bạng đứng sau lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử đangbận rộn lấy ra vài viên kẹo từ trong túi càn khôn cho nàng ăn, nàng ngậm trong miệng. Tay phải của Thuần Vu Lâm thấp thoáng xuất hiện tia sángđỏ: “Vậy thì… tạm thời chỉ có thể mạo phạm bệ hạ thôi”.
hắn từng trải hơn Hà Bạng rất nhiều, biết rõ dùng cách nào hiệu quảnhất để đối phó với nàng. Hà Bạng chầm chậm lùi về phía sau, Dung TrầnTử đứng chắn trước mặt nàng, thân hình vững chắc như một ngọn núi. Dũngkhí của Hà Bạng cũng được tăng lên không ít: “Chết tiệt, ta còn lâu mớisợ tên rắn thối như ngươi. Mà sao cái tên ngu xuẩn đó vẫn chưa tới cơchứ…?”.
Nàng đang lầm bầm mắng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bướcchân gấp gáp, một giọng nói từ rất xa truyền tới: “Bệ hạ? Bệ hạ? Hì hìhì hì, ta đã quay trở lại rồi đây bệ hạ!”.
Hà Bạng vừa nghe thấy, lập tức ngoác miệng mắng to: “Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, hấp thu thiên hỏa linh tinh mà mất đến hơn nửa năm trời!”.
Mọi người đều ngước mắt lên nhìn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một con rắn đang lắc đầu vẫy đuôi bò tới. Nó giờ to cỡ cái thùng đựng nước, nềnxanh lục vân đen, tuy rằng thân thể to khỏe, nhưng lại vô cùng linhhoạt. Đó chính là con rắn ba mắt con đã cho Hà Bạng mượn mệnh hồi trước. Nó trườn đến bên cạnh nàng, dụi dụi đầy thân thiết: “Bệ hạ, hì hì, bệhạ, người ta nhớ người chết đi được. Lâu rồi không gặp, dung nhan của bệ hạ người vẫn như xưa, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, kiều diễm như hoa đào nở, béo tốt tựa như hai người…”.
Hà Bạng đùng đùng nổi giận, nhấc chân đạp nó: “Ngươi mới béo tốt tựanhư hai người, cả nhà ngươi mới béo tốt như hai người! Ngươi là đồ rắnchết tiệt, đồ rắn thối tha, đồ rắn rách nát… Mau xông lên cho lão tử!”.
Nhìn thấy Thuần Vu Lâm, con rắn cũng cảm thấy hơi rờn rợn: “Nhưngnhưng, nhưng, nhưng… bệ hạ, ta vẫn còn hơi sợ hắn thì phải làm thếnào?”.
Lần này, Hà Bạng thật sự đạp thẳng lên người nó: “Vậy thì ngươi đi chết đi!”.
Từ phía sau, Ngọc Cốt chạy đến thở hồng hộc, thêm vào đó cả ngườitoàn bụi đất, váy áo xộc xệch, nhếch nhác vô cùng, nói: “Chủ nhân, người nói không sai, nó thật sự đúng là một tên ngu xuẩn… Nô tì nói dùng khăn lụa vi cá quay về, nó lại cứ đòi cõng nô tì! Kết quả là suốt cả đoạnđường nó đánh rơi nô tì đến sáu lần…”.
Mọi người đều phá lên cười.
Thuần Vu Lâm từ từ lùi về sau một bước, ánh mắt mang theo vẻ do dự:“không thể nào, thân xác của ta một khi đã chết, thì thiên hỏa linh tinh cũng sẽ tự hủy, sao có thể…”.
Hà Bạng dương dương tự đắc: “Vốn dĩ là sẽ phải tự hủy, nhưng lúc ấybị bắn vào trong thiên nhãn của ngươi, ta đã phát hiện ra linh lực củathiên thủy linh tinh và thiên phong linh tinh có thể tạm thời nuôi dưỡng để nó không chết. Vừa khéo lại hứa giữa con rắn này sẽ giúp nó tu đượcthành hình người nội trong vòng năm mươi năm, thành ra lại hời cho nó.một con rắn ba mắt như nó vốn dĩ không thể chỉ hấp thu thiên hỏa linhtinh không được, nhưng lại có thịt từ thân xác ngươi làm thức ăn, nên đã có thể sống được đến giờ”.
Thuần Vu Lâm đột nhiên hiểu ra: “Người vẫn luôn che giấu nó là dùng để đối phó với ta?”.
Hà Bạng nằm bò lên vai Dung Trần Tử, thò tay lấy trộm đồ ăn trong túi càn khôn của hắn: “Thân thể thần tiên của ta bị bỏng bởi thiên hỏa linh tinh, phải mất mấy tháng mới có thể hồi phục lại được. Trong khoảngthời gian đó, nếu tiết lộ nó ra ngoài, nhất định sẽ khiến những kẻ kháctranh cướp để đoạt báu vật, như vậy nó sẽ không thể sống được. Dùng nóđể đối phó với ngươi ấy à… chẳng qua chỉ là mài dao mà thôi, chứ khôngmuốn đối phó với ai cả. Nhưng ta đã từng bảo ngươi hãy đi đi, nếu ngươiđã không đi, thì đương nhiên ta phải tìm nhà cho ngươi trở về rồi”.
Thuần Vu Lâm cụp mi mắt xuống, giọng nói mong manh như gió thổi: “Là nơi chôn thân sao?”.
Hà Bạng nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, rất lâu mới nói: “Cứ coi là như vậy đi”.
Con rắn ba mắt con hấp thu thân thể của Minh xà vương, lại có thiênhỏa linh tinh trong người, nên chí ít cũng có được bốn phần công lực lúc Minh xà đang sung mãn nhất, lại có thêm cả đám người Hà Bạng và DungTrần Tử. hắn đã hoàn toàn không có cửa thắng nữa rồi.
Dung Trần Tử thở phào nhẹ nhõm, thò tay vào túi càn khôn lấy ra mộtviên thuốc trị thương, lúc đưa vào trong miệng mới phát hiện ra đó làkẹo đường.
Có thêm con rắn ba mắt, cục diện trận chiến trong nháy mắt liền đảochiều, nhưng Hà Bạng lại có suy nghĩ khác: “Nếu ở đây có thêm một thầnthú bảo vệ, thì nhất định có thể kéo dài được quốc vận”. Nàng nhìn vềphía Thuần Vu Lâm, ánh mắt sâu thẳm: “Sau hơn một trăm năm, tà khí trênngười ngươi cũng sẽ bị long khí hòa tan hút hết đi, đến lúc đó sẽ lạitìm cho ngươi một nơi khác để đi”.
Nhưng Thuần Vu Lâm lại đột nhiên trở nên cuồng loạn: “không! Ta thà chết còn hơn”.
Dung Trần Tử thấp giọng than: “Nó bị phong ấn đến sợ rồi, nhưng mọichuyện có nhân thì ắt phải có quả, đây cũng chính là ác báo do tự nó gây ra”.
“không, các ngươi đừng có mơ!”. Giọng nói của hắn rất nghiêm trọng,sau đó, hắn lao về phía Dung Trần Tử, chiêu nào chiêu nấy như đòi mạngkẻ khác. Tu vi của Dung Trần Tử tuy rằng không bằng hắn, nhưng tiến lùilại có trật tự, nên nhất thời hắn cũng không thể làm gì được. Con rắn ba mắt dồn hắn đến chỗ khe nứt trên mặt băng, thiên hỏa linh tinh trong cơ thể nó trong nháy mắt đã làm mặt băng tan ra, dòng nước trong đầm lạibắt đầu chảy.
Thuần Vu Lâm bị ép xuống nước. Hà Bạng không nhanh không chậm theo ởđằng sau. Dung Trần Tử ở đằng trước dẫn đường: “Quốc vận sẽ không ngừnglàm tiêu hao long khí, một khi long khí đã cạn, thì lúc ấy triều đình sẽ bị sụp đổ. Nơi đây nhất định có một chỗ tiếp xúc với địa khí, hãy giamnó vào trong đó, cái huyệt này sẽ nhanh chóng làm tiêu hao linh lực củanó thôi. Nó là thần thú thượng cổ, kéo dài quốc vận thêm năm mươi nămnữa là chuyện không có gì phải lo”.
Dưới nước là một mảng tối đen, Hà Bạng lấy ra một viên trân châuchiếu sáng, mọi người ép Thuần Vu Lâm lùi về phía chân núi, thì nhìnthấy có một chỗ dòng nước đang dập dềnh, đầm nước vốn không có sóng togió lớn gì thì giờ giống như mặt biển, không ngừng nuốt chửng mọi thứxung quanh.
Con rắn ba mắt đang muốn đuổi theo Thuần Vu Lâm, thì dòng nước bỗngtrở lên xao động, Hà Bạng vốn là sinh vật dưới nước, nên rất mẫn cảm khi ở trong nước. Nàng lắng tai nghe một lúc, rồi đột nhiên nói: “Mặt đấtcó biến”.
Mọi người nhất loạt quay người nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên quan sát: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này đang chìm xuống”.
Sắc mặt Trang Thiếu Khâm đại biến, lập tức đi lên trước kiểm tra. Con rắn ba mắt cũng hoảng hốt: “Bệ hạ, vậy phải làm thế nào với hắn?”.
Hà Bạng bắt đầu thấy hơi run: “không đúng, nơi này có điều cổ quái, mau chạy thôi!”.
Dung Trần Tử dắt tay nàng, Trang Thiếu Khâm bảo vệ Diệp Điềm, ngay cả Minh xà con trong lúc hỗn loạn cũng đang cõng Ngọc Cốt. Cả đám ngườilao lên khỏi mặt nước, bên trên lại vô cùng yên tĩnh tất cả đều không hề thay đổi, ngay cả mặt nước cũng không mảy may gợn sóng. Dung Trần Tửnhìn Hà Bạng: “Ảo giác?”.
Hà Bạng biến về chân thân, ngâm mình xuống dưới đầm nước, hồi lâu lại hóa trở về hình người: “không, nơi này thật sự đang chìm xuống!”.
Mọi người liền chạy đi chạy lại, nhưng xung quanh càng lúc càng nóng, đầm nước bắt đầu sôi lên sùng sục. Hà Bạng khống chế nước giảm sứcnóng, nhưng nhiệt độ vẫn tăng cao đến mức người bình thường không thểnào chịu nổi. Hà Bạng có thể cảm nhận được dòng chảy, nàng nhìn quanh:“Dung nham”.
Lời vừa thốt ra, mọi người đều tái mét mặt: “Nơi này có núi lửa ư?”.
Hà Bạng lắc đầu: “Đây là do con người làm, lúc lăng tẩm chìm xuống đã có sinh vật sống thoát ra ngoài chạm vào nó. Quy mô không lớn lắm,nhưng tất cả số sinh vật sống bị giết chết bên trong quá nhiều. Cơ quannhất định sẽ không phá hủy lăng mộ, nên giờ chúng ta mới có thể chạythoát trở về địa lăng, tạm thời không chết. Chỉ là tòa lăng mộ này không biết lúc nào thì sẽ nâng lên lại như trước, không biết chúng ta sẽ cònbị mắc kẹt ở đây bao nhiêu năm. Cũng không biết trong lăng mộ này còn có cơ quan bẫy ngầm nào nữa không?”.
Bên trong càng lúc càng nóng, có thể nhìn thấy dung nham đỏ rực đang chảy xuống xung quanh.
một vài người mồ hôi vã ra như mưa, đột nhiên có người hét lên chóitai, Hà Bạng quay đầu lại nhìn, thì thấy sợi dây xích sắt chỗ Diệp Điềmđang đứng bỗng nhiên đứt rời, thì ra Thuần Vu Lâm ở đằng sau đã đuổitới. Chiếc vòng nhật trong tay hắn đã chặt đứt sợi dây xích, còn vòngnguyệt trong tay trái của hắn trực tiếp tấn công Diệp Điềm. Diệp Điềmvốn không phải là đối thủ của hắn, giờ lại nhất thời không để ý kĩ, nênlập tức rơi thẳng xuống dưới. Hà Bạng bỗng nhiên vươn tay ra, nắm đượccổ tay của Diệp Điềm, tay phải bấm niệm khẩu quyết ngăn chiếc vòngnguyệt đang xé gió lao tới.
Thời gian quá gấp, nên nàng chỉ kịp kết một lớp sóng nước. “Ầm” mộttiếng chiếc vòng nguyệt đã phá vỡ được lớp sóng ấy, lập tức tay phải của nàng bật máu. Nàng cắn răng, vẫn tóm chặt lấy cổ tay Diệp Điềm khôngbuông. Chỉ trong một khoảng thời gian như vậy thôi, cũng đã quá đủ đểDung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm đuổi tới cứu viện rồi. Thân thể của HàBạng vốn yếu ớt, tay trái đang nắm chắc lấy cổ tay Diệp Điềm, bỗng vanglên một tiếng xương gãy giòn tan. Diệp Điềm hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉthấy Hà Bạng đang cắn môi, hai tay nắm chặt lấy nàng, lực đạo như muốnvặn gãy cổ tay nàng.
Ngọc Cốt ở sau lưng Hà Bạng vội vàng quăng chiếc khăn vi cá xuống,tay phải của Diệp Điềm nắm chặt lấy nó, Ngọc Cốt liền kéo được nàng lên. Hà Bạng nghiến răng, trên trán toát mồ hôi lạnh. Dung Trần Tử kéo nàngchạy thẳng về phía trước, nham thạch nóng chảy đỏ rực chỉ trong chốc lát đã bắt đầu dâng lên, càng lúc càng tiến gần đến sợi xích sắt. Cả đoànngười cho dù thân thể có nhẹ như chim én, nhưng đối với sợi xích sắt han gỉ này mà nói thì chẳng khác nào sức nặng ngàn cân.
Hà Bạng tập trung số nước dự trữ trong cơ thể mình, Độn thủy đưa mọingười đến cửa ra, nhưng lúc đến được chỗ lối ra, mới phát hiện chỗ đó đã bị nham thạch bao phủ từ lâu.
Hà Bạng không còn cách nào khác lại dùng nước hạ nhiệt độ xuống, Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm cũng chẳng có thời gian đâu mà đuổi giếtThuần Vu Lâm nữa. Dung Trần Tử ôm nàng: “Đây không phải lối ra. Lẽ nàonó xoay tròn rồi chìm xuống?”.
Lúc này, sắc mặt Hành Chỉ chân nhân cũng rất nghiêm trọng: “Lối ra đã bị xoay đến chỗ khác rồi chăng? Giờ làm cách nào tìm được đây?”.
Hà Bạng là người không thể xác định được phương hướng, giờ lại cànghỗn loạn. Dung nham càng lúc càng nhiều, cách sợi dây xích càng lúc càng gần. Khí nóng bốc lên, Hà Bạng Độn thủy ba lần nữa, trong bốn phươngthì đông, tây, nam, đều không có. Nàng thở hổn hển, lượng nước trong cơthể cũng đã không đủ để di chuyển được nhiều người như vậy nữa rồi, nàng nói: “Chạy về hướng bắc”.
Nhiệt độ quá cao, mọi người đều là người trần, giờ phút này có thểtỉnh táo được đã là chẳng dễ dàng gì. Minh xà con cõng mọi người chạy về hướng bắc, tình cảnh này quá nguy kịch, ngay cả Hành Chỉ chân nhân cũng không kìm được hét lên một tiếng.
Lối ra phía bắc đã ở ngay trước mắt, xung quanh quả nhiên không códung nham, nhiệt độ bên trong đã quá cao, cao đến nỗi mọi người đềutưởng rằng cánh cửa trước mắt là ảo giác, thuật pháp của Minh xà conthuộc mệnh hỏa, nên vẫn có thể chịu được. Nó cõng đám người Hành Chỉchân nhân, Ngọc Cốt, Thanh Huyền lao tới con đường trên hành lang. HànhChỉ chân nhân vốn đã bị thương, nên giờ rất yếu, Dung Trần Tử đưa ông ta ra khỏi hành lang, Trang Thiếu Khâm cũng đưa Diệp Điềm và mấy tên đệ tử theo sau. Dung Trần Tử quay người lại đưa tay về phía Hà Bạng, Hà Bạngliền vô tình giơ lên tay, thì bỗng nhiên khuỷu tay truyền tới một cơnđau tê tái, tay nàng mất hết sức lực, cả người đột nhiên rơi thẳng xuống dưới. Dung Trần Tử kinh hãi đến hồn bay phách tán: “Tiểu Hà!”.
Hà Bạng cũng bị dọa cho mất hết hồn vía, đầu ngón chân của nàng vẫncòn hơi nhúc nhích, muốn sử dụng thuật Phong truyền, nhưng bỗng nhiên eo lưng căng lên, rồi được một vật nào đó ôm vào lòng. Dung Trần Tử đuổitới trong nháy mắt nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình hoa, nên không dámhành động: “không được làm hại đến nàng ấy!”.
Hà Bạng quay đầu lại, thì nhìn thấy Thuần Vu Lâm. Mái tóc dài của hắn rối bời, dáng vẻ thảm hại, nhưng hắn vẫn khẽ nở nụ cười: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, bệ hạ”.
Hà Bạng lại há miệng ra khóc hu hu, cửa địa đạo đã nhìn thấy ngaytrước mắt rồi, vậy mà nàng lại không ra được. Dung Trần Tử lòng nóng như lửa đốt: “Ngươi muốn thế nào đây? Bất luận là gì đi nữa, trước tiên rakhỏi đây đã!”.
Thuần Vu Lâm đứng trước cửa địa đạo, bọt khí của dung nham xung quanh không ngừng bốc lên. Thuần Vu Lâm chăm chú nhìn Hà Bạng đầy ấm áp, chậm rãi lau sạch nước mắt trên hai má nàng: “Đừng khóc”.
Dung nham dưới chân đang cuộn tới, Hà Bạng không dám nhúc nhích.Thuần Vu Lâm ôm nàng quay lại, giọng nói dịu dàng: “Những điều người nói đều đúng cả, giờ ta đã chẳng có cửa thắng được Đạo tông. Nhưng nhữngnăm tháng vô tận chốn cổ mộ buồn tẻ này, nếu có bệ hạ bầu bạn lâu dài,thì cũng chẳng vấn đề gì nữa”.
Hà Bạng khóc to: “Tri quan, Tri quan cứu ta đi! Ta không muốn bị nhốt lại đâu, ở đây chẳng có thứ gì ăn cả!”.
Bàn tay nắm chặt thanh kiếm của Dung Trần Tử run lên: “Thả nàng ấy ra, ngươi muốn thế nào ta đều đồng ý”.
Bước chân của Thuần Vu Lâm vẫn không ngừng lại: “Ta chẳng muốn thếnào cả, thế gian này vốn kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đã là kẻ yếu rồi, thì biết yêu cầu điều gì đây?”.
Thể chất của Hà Bạng quá yếu, khoảng cách lại gần như vậy, nên khôngai dám có hành động gì. Nàng khóc lóc bi thương trong lòng Thuần Vu Lâm. Cả người Dung Trần Tử run lên, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng rựcngưng tụ lại trên huyệt Bách hội của hắn, luồng sáng đó lao thẳng vềphía Thuần Vu Lâm. Thuần Vu Lâm còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bỗngtrở nên tê dại, mất đi ý thức.
Mọi người đang ở cửa địa đạo chỉ nhìn thấy thân hình cứng nhắc củaDung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng, rồi rơi xuống. Con rắn ba mắt con lao tớiđỡ được cả hai người, đưa đến con đường trên hành lang. Chỉ thoáng chốctrong ánh mắt Trang Thiếu Khâm trào lên nỗi niềm bi thương cùng cực –Phàm là người trong Đạo tông thì đều biết, trong tất cả các linh khí,long khí là thứ mãnh liệt nhất, mọi linh khí khi đứng trước mặt nó đềusẽ bị nó hòa tan nuốt chửng. Mà hồn phách, lại là thứ yếu ớt nhất trongtất cả linh khí. một khi hồn phách rời khỏi cơ thể khi đang ở trongluồng long khí, thì không lâu sau sẽ bị nó hòa tan thành hư ảo.
Động tác của Dung Trần Tử cứng đờ, hắn ôm lấy Hà Bạng đặt ở cửa địađạo, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: “Nhà Hạ chia thiên hạ thành chínchâu, cứ một châu thì đúc thành một đỉnh, nên cửu đỉnh tượng trưng chothiên hạ. Cho nên đỉnh khí chính là thứ bảo vật rất quý giá, rất quýgiá, còn quý giá hơn cả mạng sống nữa”.
Hoàng lăng dần chìm xuống, dòng dung nham ngăn cản tất cả mọi thứ,trong tầm nhìn chỉ còn sót lại luồng khí nóng đang bốc lên đỏ rực. Ánhmắt của Thuần Vu Lâm trước mặt cùng dần dần trở nên rõ ràng hơn, thầnthức của hắn rất nhanh đã quay lại, con rắn ba mắt dùng đuôi cuốn HàBạng cách xa khỏi người hắn, rồi phun một luồng lửa nóng dồn hắn đang từ trước cửa địa đạo lùi về phía trong dung nham.
Trang Thiếu Khâm cũng sử dụng bùa chú từng bước từng bước ép sát, Diệp Điềm đỡ Dung Trần Tử dậy, hoảng sợ vô cùng: “Sư ca!”.
Vẻ mặt Dung Trần Tử đờ đẫn, dường như hoàn toàn vô cảm đối với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh. Điều Hành Chỉ chân nhân quan tâm đến nhất đương nhiên là Minh xà vương, giọng nói của ông ta đầy vẻ khó hiểu:“Thân thể thật sự của hắn thuộc mệnh thủy, thuật pháp lại thuộc mệnhhỏa, theo lí mà nói thì thủy hỏa không thể dung hòa được mới đúng. Saolại có thể điều chỉnh thủy hỏa, tương hỗ với nhau không chút ảnh hưởngnhư vậy được?”.
Hà Bạng ngây người đứng đó, dường như hồn vía đã bay mất, Hành Chỉchân nhân tóm chặt lấy hai bả vai nàng: “Bệ hạ? Bệ hạ? Giờ không phải là lúc bi thương đâu, xà vương nhất định phải bị tiêu diệt, nếu không mộtkhi thoát ra khỏi đây rồi, nội công của nó sẽ được khôi phục, bao cônglao của đạo môn sẽ tan thành bong bóng mất”.
Hà Bạng đờ đẫn nhìn Dung Trần Tử, tiếng khóc của Diệp Điềm khiếnngười khác như đứt ruột đứt gan. Rồi bỗng nhiên khóe miệng của nàng khẽnhếch lên, lộ ra một nụ cười: “Sao nó có thể chạy thoát được? Sao baocông sức lại thành bong bóng chứ? Ta không sợ trời tru đất diệt, thì hàcớ gì lại phải e sợ tên yêu ma tai họa này?”. Nàng nhìn Dung Trần Tử,giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Ta chỉ sợ một câu nói bâng quơ của chàng,sẽ nhốt ta suốt ngàn vạn năm, khiến ta từ nay về sau, không thể quay vềdưới biển khơi của mình được nữa”.
“Hải hoàng bệ hạ?”. Hành Chỉ chân nhân khẽ thở dài: “Xin hãy tạm gạtbỏ bi thương sang một bên, Dung Trần Tử sẽ không hi sinh vô ích đâu”.
Cuối cùng, Hà Bạng ngước lên nhìn ông ta, ánh mắt thông minh trongveo nhiễm theo cái lạnh lẽo của đông giá: “Ông mới hi sinh, cả nhà ôngđều hi sinh, cả hộ cả tịch nhà ông đều hi sinh”.
Hành Chỉ chân nhân sợ nhất là lúc tính tình nàng thất thường như thếnày, không phân biệt đâu là bạn đâu là thù, liền lập tức dỗ dành: “Làbần đạo nói năng không đúng, nói năng không đúng… nhưng…”.
không đợi ông ta nói tiếp, Hà Bạng bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói:“Nhưng những lời ông nói đều có lí, thiên địa vô cực, năm tháng dài lâu, vẫn còn vô số thời gian để bi thương. Hà cớ gì phải vội vàng ngay lúcnày”.
Lúc trước Thuần Vu Lâm bị nguyên thần của Dung Trần Tử lao tới, nêncũng bị long khí làm tổn thương. Nhưng chỉ dựa vào con rắn ba mắt vàTrang Thiếu Khâm thì sức lực của hắn vẫn có thể cầm cự được.
Tay phải Hà Bạng khẽ nắm lại, một cột băng từ từ hiện lên trong không trung, Thuần Vu Lâm dốc sức ngăn cản Trang Thiếu Khâm và con răn bamắt, nhưng vẫn đủ sức cười khẽ: “Bệ hạ muốn giết ta sao?”.
Hà Bạng thả vào bên trong một viên huyết trân châu, nàng không trảlời, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, cột băng mang theo gió, khí thế sấm vang chớp giật rạch không trung lao tới. Thuần Vu Lâm mượn thế nước làm chậm tốc độ cột băng đang bay tới, chỉ lát sau đã tóm được cột băngtrong tay, rồi dùng lực bóp nát nó ra: “Dung Trần Tử vốn tự tìm đến cáichết, bệ hạ hà tất phải để ý tới? Giờ nguyên thần của hắn đã hết, saoĐạo tông có thể tha thứ cho bệ hạ được? Quay về bên cạnh ta đi”.
Hà Bạng nhìn chăm chăm vào hắn, đột nhiên cười nhạt, cánh môi hồnghào của nàng hé mở, giọng nói rõ ràng: “Minh xà, thật ra từ trước tớigiờ Thuần Vu Lâm không hề yêu Hà Phán”. một Thuần Vu Lâm vẫn luôn nhonhã ấm áp bỗng nhiên trở nên cuồng loạn, ánh mắt Hà Bạng mang theo vẻthương hại sâu sắc: “hắn chỉ trúng pháp thuật của ta thôi”.
“không!”. Khuôn mặt Thuần Vu Lâm đột nhiên hiện lên sự đau đớn khônxiết, thuật pháp thuộc mệnh hỏa không thể thích ứng được với thân thểthật sự thuộc mệnh thủy, chẳng qua hắn chỉ dựa vào ý thức còn sót lạicủa Thuần Vu Lâm để không chế nước, duy trì sự cân bằng cho cả hai.Nhưng nay thần thức của Thuần Vu Lâm đang đứng trên bờ vực của sự sụpđổ, hắn đau đớn không chịu nổi, liều mạng chịu một nhát kiếm của TrangThiếu Khâm lao về phía Hà Bạng. Hà Bạng không hề tránh né, trên tay phải lại xuất hiện một cột băng nữa, khoan thẳng vào giữa trái tim hắn. Lựcđạo đó kéo hắn lùi về sau mấy bước, thủy hỏa trong người hắn kích độnglẫn nhau, đau đớn khôn cùng: “Tiện nhân, ta phải giết ngươi, giếtngươi!”.
Hà Bạng lại ngưng kết thêm một cột băng nữa, giọng nói lạnh lẽo: “Sao ta phải yêu thương một pháp thân chuyên để bồi dưỡng cho ngươi chứ?Chẳng qua là sợ con đường phía trước có nhiều biến cố, nên mới khiến hắn cam tâm tình nguyện quyến luyến mình mà thôi. Nếu có một ngày ta vàngươi trở thành kẻ thù, bất luận là thắng hay thua, ta cũng có được mộtcon đường sống”.
Thuần Vu Lâm gào lên một tiếng thê lương, máu trong người hắn bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa thiêu đốt xuyên qua cả cơ thể hắn, ánh sáng bắntung tóe ra bốn phía. Hà Bạng mím môi, cột băng thứ ba tiếp tục đâmthủng người hắn, con rắn ba mắt cũng phun thêm một ngọn lửa nữa, khiếnhắn không thể đứng vững, nhất thời ngã nhào xuống dưới dòng dung nham.
Trước mắt Hà Bạng đột nhiên trở nên mông lung, nàng sải bước lao tớinắm chặt lấy tay Thuần Vu Lâm. Nhiệt độ trên bàn tay hắn nóng đến đángsợ, từng giọt từng giọt lệ châu rơi xuống cổ tay, và gò má hắn. Thuần Vu Lâm ngẩng đầu lên, máu tươi trên người bốc cháy bừng bừng: “Người khócư?”.
Tay của Hà Bạng bị trật khớp nên đã mất đi cảm giác từ lâu, nhưngtrái tim nàng cũng đã không còn tri giác nữa, nàng chỉ biết tóm chặt lấy hắn như thế này thôi, khuôn mặt thậm chí vẫn còn mang theo nụ cười nhẹnhàng: “Đúng vậy, nước mắt của ta không đáng giá, một ngày ta khóc balần, mỗi lần chảy đến nửa lít, từ lâu khóc đã trở thành thói quen rồi”.
Thuần Vu Lâm vẫn cười: “Cũng phải nhỉ, chỉ là không biết tại sao, nước mắt của người… khụ khụ, còn nóng hơn cả máu của thần”.
Nhiệt độ quá cao, hạt trân châu trong cơ thể hắn bùm một tiếng rồi nổ tung, cả người bốc cháy thành một ngọn lửa sáng rực rỡ. Hà Bạng vẫn nắm chặt tay hắn, bàn tay ấy vẫn thon dài mềm mại như xưa. Trong tiếng khóc nức nở của Ngọc Cốt, Trang Thiếu Khâm chạy tới, dùng sức gỡ năm ngóntay của nàng ra, nên bàn tay ấy cũng rơi xuống dòng dung nham đang cuộncuộn phía dưới. Hà Bạng chầm chậm siết chặt năm ngón tay lại, trong lòng bàn tay chỉ còn lưu lại hơi nóng hầm hập xé tim gan.
Cửa địa đạo truyền đến một ơn trấn động, con rắn ba mắt ngậm lấy Dung Trần Tử, cõng Ngọc Cốt, Diệp Điềm và mọi người ra sức chạy thoát raphía lối ra. Trang Thiếu Khâm dắt tay Hà Bạng chạy theo phía sau. HàBạng quay đầu lại nhìn dòng dung nham cháy đỏ rực phía xa, có một vàithứ như bị móc ra khỏi trái tim, đầm đìa máu tươi lưu lại ở phía sau.
Địa đạo từ từ chìm xuống, hắn… hắn cũng trở thành quá khứ mất rồi.