Thịt Thần Tiên

Chương 2




Ta muốn chàng biết rằng, trên thế gian này luôn có một người đang chờ đợi chàng, bất kể là khi nào, ở đâu, dù thế nào đi nữa chàng cũng phảibiết rằng, luôn luôn có một người như vậy.

Thanh Hư Quan thu nhận rất nhiều người bị bệnh, Dung Trần Tử lệnh cho tất cả phải bịt mắt lại, hòa bùa chú vào trong nước rồi cho bọn họ uống để tạm thời làm chậm tình trạng của bệnh. Sau khi uống bùa nước, mắtphải của người bệnh sẽ chảy ra chất dịch màu vàng dinh dính, Dung TrầnTử sai các đệ tử thu thập hết những chất dịch dinh dính đó lại, rồi phân tích cách sử dụng chất dẫn của Vu thuật. Hắc Vu thuật Nam Cương xưa nay vốn thần bí khó lường, chất dẫn lại không giống nhau, cách giải cũngvìmà rất khác nhau.

Cửu Đỉnh cung cũng vì chuyện của Dục Dương chân nhân nên cũng có ýtốt, lần này không những không hề gây sự, mà còn phái đệ tử tới giúp đỡmột tay. Dung Trần Tử đánh số tất cả chất dịch và người mắc bệnh lại,rồi dùng các loại bùa chú ngũ hành khác nhau để thử dẫn thuốc.Cuối cùngcũng tìm ra được một phương thuốc rất, rất dài, liền sai đám đệ tử lênnúi hái thuốc.

Luyện chế giải dược là một quá trình rườm rà, phức tạp, suốt mấy đêmliền Dung Trần Tử không chợp mắt, tất nhiên cũng không có thời gian quan tâm chăm sóc đến Hà Bạng được. Nhưng đám đệ tử trong Quan vẫn thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, hàng ngày vẫn cơm nước chu đáo cho nàng.

Trong phòng thuốc có mấy cái bếp lò rất lớn, sắc thuốc bất kể ngàyđêm. Dung Trần Tử ở ngay kế bên canh chừng, mồ hôi ướt đẫm cả áo. HàBạng sợ nóng, nên không sao bước vào trong được, vì thế hằng ngày đềucùng Thanh Huyền đi hái thuốc. Dung Trần Tử dặn dò Thanh Huyền vài bận,rồi cũng không hỏi gì thêm nữa.

Buổi chiều, đột nhiên có một cô gái dị tộc đến Thanh Hư Quan, cảngười vận đồ đỏ, mái tóc hơi cong khô vàng, tự nhận mình có thể giảiđược thuật Huyết đồng. Dung Trần Tử đương nhiên rất lịch sự tiếp đón, cô gái này cũng không nói đùa, rất nhanh đã điều chế ra được giải dược,cách thức còn đơn giản tiện lợi hơn của Dung Trần Tử nhiều.

Cửu Đỉnh cung vô cùng vui mừng, cũng đã phái người sang mời mấy lần,nhưng cô gái này lại không hề có động tĩnh gì, chủ động đề nghị ở tạiThanh Hư Quan, nhân tiện tìm kiếm tên hắc Vu sư đã hại người bừa bãi.Dung Trần Tử là người hiếu khách, huống hồ, những kẻ khởi xướng ra thuật huyết đồng vẫn chưa tìm thấy, có một Vu sư Nam Cương ở đây dù sao vẫncứ an toàn hơn, nên hắn lập tức ra lệnh cho đám đệ tử quét dọn sạch sẽmột gian phòng, rồi sắp xếp cho vị Vu sư ấy nghỉ tại đó.

cô gái đến tên là Phu Á, nàng ta nói tới đây để truy bắt tên Vu sư đã trót lầm đường lạc lối. Dung Trần Tử đã từng tới Nam Cương, nên haingười nói chuyện với nhau rất ăn ý.

Hà Bạng và Thanh Huyền đi hái thuốc về, dĩ nhiên cũng nghe nói đến nữ Vu sư Phu Á này. Thanh Huyền đi thăm người bị bệnh, thấy huyết sắctrong con ngươi của họ đã nhạt đi nhiều, không kìm được cứ tấm tắc khenthần kì. Hà Bạng cũng cúi xuống kiểm tra thử, cũng không biết vô tìnhhay cố ý , mở miệng cười lạnh: “Quả nhiên muốn tháo chuông vẫn cần phảitìm người buộc chuông, hừ hừ.”

Cũng may nàng đi theo Thanh Huyền hái thuốc cả một ngày trời, mệt mỏi rã rời nên tạm thời không quan tâm đến những người khác, mà tự mìnhquay về phòng. Dung Trần Tử bận rộn suốt mấy đêm chưa được chợp mắt, nên tắm rửa thay y phục trong phòng Thanh Huyền xong, thật sự cảm thấy rấtbuồn ngủ, bèn dặn dò Thanh Huyền xử lý công việc tiếp đãi khách khứa,rồi ngủ luôn ở trong phòng Thanh Huyền.

Đến tối, hắn cùng Phu Á và đám đệ tử dùng cơm ở thiện đường, cả haiđàm đạo về sự thần kì của Vu thuật Nam Cương. Trong lúc hai người đangnói rất hăng say, thì bên ngoài vang lên âm thanh của những chiếc chuông vàng, Hà Bạng nhanh nhẹn chạy tới. Dung Trần Tử liền khẽ nhíu mày, lậptức quay đầu nhìn Thanh Huyền. Thanh Huyền đi theo hắn đã lâu, hiểu ýnói ngay: “Bữa tối đã đưa đến rồi ạ.”

Hà Bạng cũng không hề kiêng dè, đứng thẳng trước bàn Dung Trần Tử.Bầu không khí ở thiện đường nhất thời có chút không ổn. Đám tiểu đạo sĩcúi đầu và cơm, ánh mắt dù muốn dù không đều liếc về phía ấy. Tiêu rồi,hậu viện của sư phụ sắp có cháy!

Quần áo Phu Á đỏ rực như lửa, cổ tay đeo hai chiếc vòng bạc của TâyTạng, trên đó chạm khắc hình quái vật đầu người mình rắn. Lúc này nàngta đang đánh giá Hà Bạng, cũng không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặtmang theo nét ngạo mạn của Vu sư: “Vị này là…”

Dung Trần Tử ho khan vài tiếng, Hà Bạng cũng không hề hé răng, nàngthướt tha yêu kiều tiến đến bên cạnh Dung Trân Tử, rồi đột nhiên vươntay phải ra với một tốc độ nhanh như chớp giật khẽ bấm niệm khẩu quyếtấn về phía Phu Á. Phu Á hoảng sợ vội đứng dậy, pháp trượng đã cầm sẵn ởtrên tay, đang muốn niệm chú, thì không ngờ da mặt bỗng nhiên nóng ran.Trong lòng nàng ta đầy kinh ngạc, đưa tay trái lên sờ mặt mình, chỉ thấy trên mặt toàn là thứ nước dinh dính… cùng một cọng cải xanh và haimiếng đậu phụ…

Hà Bạng đã úp thẳng bát canh rau cải đậu phụ lên đầu nàng ta rồi!

“Ngươi!” Phu Á chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, cơn giận bùng lên nghẹn họng không thốt nổi lên lời. Trong tay Hà Bạng vẫn đang cầmchiếc bát không, khuôn mặt cũng rất ngạc nhiên, sau đó, quắc mắt nhìntrừng trừng, đầy vẻ oan ức: “ Người ta tới bê canh, sao ngươi lại bấtngờ tấn công người ta?”.

Thiện đường yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, đám tiểu đạosĩ ngây ra như phỗng, chỉ có cọng rau cải tươi non dính trên tóc Phu Ávẫn không ngừng vung vẩy, vung vẩy, vung vẩy…

Dung Trần Tử tức đến nổ phổi, quát: “Hà Bạng!”

Hà Bạng phủi phủi tay, dáng vẻ hiền lành, lời nói chân thành cảm xúc: “ Ngươi, tuy là man di Nam Cương, nhưng đến đây làm khách, dù sao cũngphải hiểu chút lễ nghi chứ. Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươilại có thể tùy tiện động thủ như thế? Ngộ nhỡ làm người ta bị thương thì sao? Mà cứ cho là không làm người ta bị thương, nhưng thương tổn đếnmột cành cây ngọn cỏ thôi cũng không được đâu. Chẹp, thôi bỏ đi, nể tình ngươi là khách của Tri quan, ta không tính toán với ngươi nữa!” Dứtlời, nàng xoay người tung tăng chạy đi luôn. Dung Trần Tử nhập đạo nhiều năm, quen biết vô số, người tốt kẻ xấu cũng đã từng gặp không ít, nhưng người không biết xấu hổ đến mức này thì bình sinh vô cùng hiếm thấy.Tuy tức đến sôi máu, nhưng hắn cũng không thể đuổi theo đánh cho nàngmột trận được. chỉ đành liên mồm xin lỗi Phu Á .

Phu Á vốn dĩ là người ngang bướng không thích nói lí, giờ lại gặpphải một kẻ còn không thích nói lí hơn mình, tức đến nghiến răng nghiếnlợi, nhưng rốt cuộc cũng đành quay về phòng thay quần áo. Đám tiểu đạosĩ sợ cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tất cả đều cắm mặt ăn cơm,nhất loạt trưng ra ý: “Đừng nhìn tôi, đừng hỏi tôi, đừng mắng tôi, tôichẳng nhìn thấy gì hết”.

Dung Trần Tử sải bước về phía phòng ngủ, Hà Bạng đi trước một bước, giờ đã cuộn tròn thành một đống trong chăn rồi.

Dung Trần Tử dù có kiêng kị chuyện nam nữ thế nào đi nữa, thì vẫnxông thẳng tới xốc chăn của nàng lên, dáng vẻ giận dữ đến cực điểm. HàBạng đương nhiên cũng biết, hai tay nàng ôm lấy đầu gối, vũ y từng lớptừng lớp tản ra xung quanh, mái tóc dài đen nhánh, nửa xõa lên áo nửavương trên giường. Cơn giận của Dung Trần Tử bạo phát như núi lửa, chỉthiếu điều phun thẳng ra miệng. một lúc sau, hắn đột nhiên vẽ một lá bùa Định thân, chẳng nói chẳng rằng ấn thẳng lên trán Hà Bạng, rồi bế nàngxuống thẳng mật thất. Cuối cùng, Hà Bạng cũng đã yên tĩnh, hắn lại saiđệ tử đưa những đồ dùng cần thiết sang cho Phu Á, còn mình thì nghỉ ngơi ở trong phòng.

Lần này, Dung Trần Tử thật sự rất tức giận, cũng không thèm bước vàomật thất thăm nàng. Trai nước có thể tích trữ thức ăn, chỉ cần đừng phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt là được, vài ngày không ăn uống. không nhúng nước cũng không chết, huống hồ nàng còn là một con trai tinh. Dung Trần Tử dứt khoát không quan tâm đến nàng nữa.

Sáng sớm hôm sau, Dung Trần Tử dạy đám đệ tử luyện chữ. Phu Á rất cóhứng thú với văn hóa Trung Nguyên, cũng muốn được nghe giảng. Dung TrầnTử không tiện từ chối, đành để nàng ta đi cùng. Trong học đường, ánh mắt đám đệ tử sáng như trăng rằm. Hôm nay đỉnh khí của sư phụ đi đâu mấtrồi? Vị Vu sư này…không phải là chim gáy chiếm tổ chim khách đấy chứ?

Phu Á viết chữ Hán không tốt, Dung Trần Tử đứng ở bên cạnh nàng ta, vẻ mặt ôn hòa: “Cách cầm bút lông như vậy không đúng rồi.”

Phu Á thử vài lần, vẫn không đúng, cuối cùng không nhịn được nói: “Đạo trưởng dạy ta đi.”

Dung Trần Tử khẽ nhíu mày, cuối cùng rút ra một cái khăn dùng để laumực, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Phu Á, rồi nắm lấy tay nàng ta,cùng viết chữ. Phu Á lặng lẽ liếc trộm hắn, vẻ mặt hắn bình tinh tậptrung, chỉ để tâm đến cây bút lông trên giây, hoàn toàn không quan tâmđến việc khác.

“Con trai tinh kia vừa bốc đồng vừa xuẩn ngốc, không đáng phải bậntâm. Nhưng gã đàn ông này là Chính thần chuyển thế, đạo căn kiên cố, lại không hiểu chuyện phong tình, sẽ khó để xuống tay đây.” cô nàng trầmngâm tự nhủ.

Buổi trưa, mọi người vẫn dùng cơm tại thiện đường, Dung Trần Tử cứchần chừ mãi, rốt cuộc vẫn không ra lệnh cho đám đệ tử đi đưa cơm. Thanh Huyền mấy lần muốn hỏi, nhưng lại không dám, cuối cùng đành kìm nén lại không nhắc đến nữa. Lần này, Dung Trần Tử thật sự hạ quyết tâm sắt thép phải giáo huấn cho cô nàng kia một trận. không cho nàng ta chút sĩ diện nào nữa, càng lúc càng tùy ý làm bậy.

Buổi chiều Thanh Hư Quan siêu độ cho những thôn dân đã chết vì thuậthuyết đồng. Pháp hội được đặt ở đạo trường lộ thiên, vẫn do Dung Trần Tử chủ trì. Giữa sân dựng một đàn thờ, bên trên đặt bình hoa, lư hương,ống hương, đài cắm nến, cùng ngũ cung bao gồm hương nhang, hoa tươi,nước sạch, trái cây, đèn nến. Lại bố trí thêm ngọc ấn, thẻ ngọc, thanhnhư ý, cờ lệnh và các loại pháp khí khác.

Trước khi pháp hội mở màn đã có đám đệ tử tấu lên “Bộ hư khúc”, chúng pháp sư hợp xướng “Bộ hư từ”, giai điệu mở đầu dùng “Tiểu cứu khổ”. Khi Dung Trần Tử lĩnh xướng kinh văn, bất chợt lại nhớ tới Hà Bạng kia,liền vội vàng tập trung tinh thần lại.

Lúc đầu, Phu Á còn ngồi ở một bên lắng nghe, nhân lúc không ai chú ý, nàng ta lén xoay người tìm một còn đường mòn dẫn đến thiên điện, phòngngủ của Dung Trần Tử. Trước khi tới đây, nàng ta đã tìm hiểu kĩ càng con đường này, nên vô cùng quen thuộc, nhoáng cái đã vào được trong phòng.

Trong phòng không thắp đèn, bầu không khí yên tĩnh đến mức dường nhưcó thể nghe rõ cả tiếng nhịp đập của trái tim. Tay phải của nàng ta lậtlên thanh cốt trượng, trên đầu trượng vẫn là một con quái vật đầu ngườimình rắn, có vẻ như đây là Chân thần trong tín thờ của nàng ta.

Nàng ta nhẹ nhàng niệm chú, đầu ngón tay liền bùng lên một ngọn lửamàu xanh thẫm, dường như không cần phải tìm kiếm gì nhiều, ấn ngay vàobức họa núi cây tùng ở trên tường. Trước khi vào mật đạo, Phu Á đã cẩnthận thăm dò vài lần. Nhưng cả đoạn đường đều không có chuyện gì xảy ra, thuận lợi đặt chân vào mật thất.

Ở trong Quan, nàng ta đã hỏi thăm bóng gió đám tiểu đạo sĩ, nghe nóicon trai tinh kia chính là đỉnh khí của Dung Trần Tử. Nàng ta vô cùngkinh ngạc, nếu như không dọn dẹp sạch sẽ cái chướng ngại vật này, thì elà sẽ phải rất vất vả mới ăn được thịt thần tiên.

Phu Á rất tự tin, chỉ cần có được một sợi tóc của con trai tinh ấy,nàng ta có thể thiết kế đến 108 kiểu chết khác nhau cho Hà Bạng, mà hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở nào.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có chiếc lư hương đặt ở góc nhà đangđược đốt hương liệu, đồ đạc bày biện ở trong đây tinh xảo đẹp đẽ hơnnhiều so với phòng ngủ của Dung Trần Tử. Phu Á nương theo ánh sáng lạnhlẽo của ngọn lửa trên tay đánh giá xung quanh một lượt, nhìn thấy HàBạng xinh đẹp quyến rũ đang nằm trên giường, bất giác cũng tin tưởngthêm một chút vào câu chuyện đỉnh khí. Nàng ta thực hiện thuật hộ thể,suy cho cùng vẫn không dám coi thường con trai tình này. Lúc ở bàn ăn,Hà Bạng đã hắt bát canh vào mặt nàng ta, tuy rằng đó là do tranh thủ lúc nàng ta không đề phòng, nhưng động tác nhanh nhẹn như vậy khiến nàng ta nảy sinh lòng cảnh giác.

Nàng ta cẩn thận từ từ dùng pháp trượng vén màn trướng lên, trênchiếc giường bằng ngà voi, Hà Bạng đang lặng lẽ nằm đó, hai mắt nhắmnghiền, không nói không rằng, trên trán còn có một lá bùa định thân. Phu Á lập tức mừng rỡ, nhanh chóng nhổ của một sợi tóc của nàng, đang địnhquay người rời đi, thì đột nhiên đèn trên vách đá La Hán sáng lên, cómột người đang đi vào mật thất, là Thanh Huyền.

Bốn mắt nhìn nhau, Phu Á khó tránh khỏi có chút hoang mang bối rối,nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh: “Nghe nói vì chuyện lần trước mà DungTrần Tử đạo trưởng đã trách phạt nàng ấy, nên ta đặc biệt tới thăm.”

Thanh Huyền ngược lại giống như không nhìn thấy việc gì lạ, chỉ nói:“Sư phụ trước giờ không thích người lạ bước vào phòng đâu, xin Vu sưquay về cho.”

Phu Á đồng ý, rồi quay người bước ra khỏi mật thất, lúc sắp đi khóemắt vẫn còn liếc trộm một cái, thấy Thanh Huyền ôm một bình nước bằnggốm, hòa thêm đường cát, đang đút từng thìa từng thìa cho con trai tinhkia. hắn còn thấp giọng, thở dài: “Sư phụ chỉ bảo tôi bón nước, nên tôikhông dám thả người ra. Ây dà, đang yên đang lành sao người lại nghịchloạn lên vậy? Qua vài ngày nữa, đợi sư phu nguôi giận rồi, tôi sẽ cầuxin giúp người, giờ thì uống chút nước trước đã…”

Hai ngày sau, trong Thanh Hư quan.

Phu Á bắt đầu thấp thỏm. Nàng ta đã nhổ một sợi tóc của con trai tinh kia, trong suốt hai ngày qua, dù đã thử rất nhiều các loại pháp thuậtbùa chú khác nhau, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Cứ như là sợi tóc này trướcnay chưa từng mọc ở trên bất cứ một sinh vật sống nào vậy!

Sáng sớm nay, Dung Trần Tử rửa mặt chải đầu xong, bỗng nhớ ra Hà Bạng vẫn đang ở trong mật thất. hắn rũ rũ lại ống tay áo, bước chân vào mậtthất. Hà Bạng vẫn đang nằm trên giường, ngay cả tư thế cũng không hềthay đổi. Dung Trần Tử đứng trước giường hồi lâu, trong lòng cũng cóchút chần chừ. Lúc này mà thả nàng ấy ra chắc chắn sẽ lại khóc lóc ỉ ôi. Buổi tối tìm lúc nào thích hợp bảo Thanh Huyền tới thả nàng ấy vậy, như thế cũng khỏi phải dỗ dành.

Nghĩ vậy, Dung Trần Tử sải bước, lúc sắp đi liếc nhìn người đang nằmtrong màn trướng một cái, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, một tay vénmàn trướng lên. Bên trong hai mắt nàng ta tuy nhắm chặt, nhưng hốc mắtlại đang chảy ra một hàng huyết lệ trên đôi má trắng nõn, trông rất đáng sợ.

Thuật huyết đồng!

Dung Trần Tử cuống quýt lấy một mảnh vải lụa lau sạch bùa chú trênmặt Hà Bạng, trong lòng thầm kêu khổ. Hỏng rồi, hỏng rồi, lần này khôngbiết nàng ta sẽ còn khóc lóc đến mức nào nữa đây?

hắn đứng ở bên giường đợi nàng gào khóc, nhưng Hà Bạng lại vô cùng an tĩnh, nàng còn biết dùng tay che mắt phải lại, không kêu ca lấy mộtlời. Dung Trần Tử đợi rất lâu, cuối cùng cẩn thận cúi người xuống, hắnhạ thấp giọng, cố gắng hết sức biến giọng nói uy nghiêm cố hữu của mìnhtrở nên nhẹ nhàng ấm áp hơn: “không sao, không sao! bỏ tay ra đi, để taxem thử nào.”

Hà Bạng ngoan ngoãn hạ tay ra, Dung Trần Tử cúi người xuống mở to mímắt ra quan sát một lượt, cũng không sợ lời nguyền của thuật huyết đồng, rất lâu sau mới đứng thẳng người dậy.hắn vốn dĩ là người cứng rắn, bình thường đã quen tuân thủ theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, giờ coi như cúiđầu làm thiếp, chỉ sợ Hà Bạng lại khóc lóc ầm ĩ: “Ta sẽ bảo Thanh Huyềnmang thức ăn vào, người ngoan ngoãn chờ, ta đi điều chế giải dược, sẽkhỏi nhanh thôi, nhé?”

Hà Bạng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại không nhìn hắn. Dung Trần Tử vẫn cảm thấy không yên tâm, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, bèn duỗi tay ranhẹ vuốt tóc nàng giống như vẫn thường cưng nựng đám chó con, mèo controng Quan. Mái tóc dài đen mượt như tơ, cho đến lúc ra khỏi cửa, ngóntay hắn vẫn lưu lại cảm giác mềm mại tựa suối nguồn ấy.

không lâu sau, Thanh Huyền tuân theo lệnh của sư phụ mang thức ănvào, Hà Bạng cũng chẳng thèm nói năng gì, yên lặng cúi đầu ăn uống hùnghục, Thanh Huyền cũng có chút lo lắng: “Buổi chiều sư phụ sai tôi đi hái thuốc, bệ hạ có muốn đi cùng không?”

Lúc này Hà Bạng mới gật đầu: “Sư phụ của ngươi quá xấu xa! Ta sẽ không bao giờ để ý tới hắn nữa!”

Thanh Huyền khóc dở mếu dở nói: “Sư phụ nghi ngờ kẻ gây ra thuậthuyết đồng chính là cô nàng Phu Á kia, nên muốn giữ cô ấy ở lại trongQuan, người cũng đã lệnh cho Thanh Tố đi điều tra kỹ càng rồi. Nhốt bệhạ trong mật thất, là vì sư phụ sợ nàng ta làm bệ hạ bị thương mà thôi,bệ hạ đừng giận người nữa.”

Hà Bạng mắng thẳng không chút lưu tình: “Hừ, tên Dung Trần Tử khốn kiếp!”

Thanh Huyền hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu: “Đừng nói năng lung tung! Coi chừng sư phụ nghe thấy đấy!!”

Cơm nước xong xuôi, Hà Bạng đi theo Thanh Huyền đi hái thuốc. Mắtphải của nàng được băng kín lại bằng một chiếc khăn lụa vi cá, như vậylại càng tôn lên sống mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn tinh tế của nàng. Nàng đi sau Thanh Huyền, suốt cả đoạn đường cũng không hề gây rắc rối.

Buổi tối, Thanh Huyền dùng cơm tại thiện phòng, nàng cũng đi theo,ngồi cùng bàn với hắn. Dung Trần Tử và Phu Á ngồi ở một bàn khác, Phu Ácũng quan sát Hà Bạng một lượt, nàng lấy khăn lụa vi cá cuốn quanh mắt,nên không ai nhìn ra điều gì khác lạ. Đám đệ tử lại hiểu là có điềukhông ổn. Đó, đó, đó, quả nhiên hậu viện nhà sư phụ cháy rồi!!

Hà Bạng chẳng quan tâm đến nhiều thứ như thế, nàng vẫn vùi đầu ăn cơm như trước, dưới hàng trăm ánh mắt tò mò đang đổ dồn vào mình, lượngthức ăn lại vô cùng khiêm tốn, vả lại đồ ăn trên bàn Thanh Huyền rõ ràng không đủ tinh tế đẹp đẽ, nàng chỉ ăn lượng thức ăn giành cho hai ngườithôi.

Thanh Huyền quả thật không muốn làm bia đỡ đạn chút nào, đám sư đệthường liếc mắt sang phía này thì cũng coi như thôi, nhưng ánh mắt củasư phụ đủ sức thiêu rụi hắn! Ăn được lưng lửng dạ, hắn liền tập tức đứng dậy: “Ta về phòng trước đây!”

Hà Bạng cũng đứng ngay dậy, tung tăng đi theo hắn, lúc đi qua một cái bàn ăn, nàng còn tiện tay lấy luôn mấy cái bánh bao trên bàn của ngườita.

Chân trước Thanh Huyền vừa đến phòng, thì chân sau Hà Bạng đã đi vàotheo hắn. Đồ đạc trong phòng sắp xếp có đôi chút bừa bộn, hắn vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, sở thích cũng vì thế mà rất phong phú đa dạng.trên mấy chiếc bàn có vài lá bùa chú chưa vẽ xong, khúc khổ mới viết,phía trên cái giá treo bằng gỗ ở bên cạnh có để một cây sáo trúc mà Dung Trần Tử đã tặng cho hắn, phía dưới đặt một cây đàn nhị, cùng một câyđàn tì bà. Bên phải là một tủ sách, bên trên xếp rất nhiều kinh thư đãđược chép lại. Màn trúc cuốn được một nửa, tuy rằng không được gọn gàngbằng phòng của Dung Trần Tử, nhưng nó cũng có phong cách riêng.

Lần đầu tiên có khách nữ bước vào phòng, Thanh Huyền cảm thấy cực kỳmất tự nhiên, nhưng hắn cũng không thể đuổi Hà Bạng ra được, chỉ đànhnhắc khéo: “Leo núi cả ngày hôm nay bệ hạ không mệt sao? về phòng ngủmột giấc đi.”

Hà Bạng thoải mái nằm luôn lên giường của hắn, vẫn còn tức giận hầm hừ: “Sau này bổn tọa sẽ ngủ ở đây!”

Thanh Huyền nghe vậy, hai tai liền đỏ ửng lên: “Bệ hạ, tiểu đạo làngười xuất gia, cô nam quả nữ, sao có thể ở chung một phòng được?”

Hà Bạng cũng chằng thèm cho mấy lời đó vào tai, nhìn thấy trên tủsách của hắn có một chiếc chuông gió đẽo bằng xương, cảm thấy rất hay,liền lấy xuống nghịch. Thanh Huyền ngồi cũng không được đứng cũng khôngxong, rất lâu sau cuối cùng Dung Trần Tử cũng tới.

Thanh Huyền thở dài nhẹ nhõm, lập tức ném củ khoai nóng bỏng tay nàyném lại cho sư phụ, đứng nghiêm trang ở một bên cửa. Dung Trần Tử đứngtrước giường, Hà Bạng thì ngồi trên giường nghịch chiếc chuông gió,không ngẩng đầu lên cũng chẳng mở miệng đáp. Dung Trần Tử nhẹ nhàng ôntồn nói: “Qua hai ngày nữa là sẽ có giải dược rồi.”

Hà Bạng đã che kín mắt lại, chiếc khăn lụa vi cá giữ cho máu khôngchảy ra nữa, lụa vi cá một nửa trong suốt, nên người khác nhìn vào chỉthấy mờ mờ ảo ảo. Nàng không khóc không ồn ào, nhưng cũng không trả lời. Dung Trần Tử thật sự không thể để nàng ở trong phòng của Thanh Huyềnđược. hắn đã mặt dày tuyên bố với người bên ngoài rằng nàng là đỉnh khísong tu của hắn, giờ lại ở trong phòng của Thanh Huyền thì sẽ thành cáigì nữa đây? Tin này truyền ra ngoài không biết còn bị miệng lưỡi thiênhạ bẻ cong đến mức nào.

Vì thế hắn nhẹ nhàng dựa gần vào Hà Bạng, khuôn mặt nghiêm khắc cứngrắn pha thêm chút tươi cười: “Quay về phòng thôi, mắt giờ bị đau nên đinghỉ sớm một chút.”

Thanh Huyền cũng là người thông minh, nghĩ thầm, mình còn ở trongphòng, thì sư phụ khó mà xuống nước mở miệng được. hắn khom người, nói:“Đệ tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, tạm thời phải ra ngoài một lát.”

Dung Trần Tử dĩ nhiên là gật đầu, nhưng Hà Bạng lại nhảy dựng lên: “Ta cũng muốn đi!!”.

Thanh Huyền không có cách nào giải vây giúp sư phụ, lại cũng khôngthể đắc tội với Hà Bạng, trong lòng thầm kêu khổ: “Tôi…Tôi…Tiểu đạo đinhà xí.”

Hà Bạng lại bắt đầu nói ngang: “Nhà xí ta cũng muốn đi!!”.

Thanh Huyền nhìn Dung Trần Tử, cầu cứu hắn, Dung Trần Tử phát cáu,ngón trỏ của hắn lướt qua dây chiếc đàn tì bà, dưới ngón tay đột nhiênchảy ra một hàng máu đỏ như châu ngọc. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắpphòng, Hà Bạng lúc trước vẫn còn nắm lấy góc áo Thanh Huyền, lát sau đãquay đầu nhìn về phía hắn, nuốt nước miếng ừng ực.

Dung Trần Tử hơi cúi đầu đứng ở trước giường, huyết châu trên ngóntay trỏ vẫn chưa chưa kịp chảy xuống, thì hơi thở của Hà Bạng càng lúccàng nặng nề, tay vẫn đang kéo áo Thanh Huyền, chân lại không nghe theosự sai khiến, liền chạy ngay đến chỗ ngón tay của Dung Trần Tử rồi ngậmluôn ngón tay vào miệng, liếm mút không ngừng. Đôi môi của nàng mềm mạiấm áp, đầu lưỡi liếm khiến cho đầu ngón tay của hắn cảm thấy hơi ngưangứa. Mặt Dung Trần Tử hơi nóng lên, hồi lâu mới vuốt nhẹ tóc nàng, nhẹgiọng hỏi: “Quay về phòng được không?”.

Hương vị máu thịt đó thơm, thật sự rất thơm! Hà Bạng tham lam liếmmút ngón tay của hắn, càng mút lại càng thấy đói, nuốt nước miếng cũngđến nửa cân rồi, hận không thể nuốt trọn cả ngón tay, cả bàn tay, cảngười hắn, làm sao có thể mở miệng trả lời được? Chỉ đành liên tục gậtđầu.

Nhưng đồng ý rồi nàng lại không đi: “Mắt đau lắm, với lại leo núi cả chiều nay, chân người ta cũng đau nữa.”

Giọng nói của nàng dịu dàng mềm mại, khiến trái tim Dung Trần Tử từđầu đến cuối đều rất áy náy, liền khe khẽ thở dài: “Vậy người biến thành trai đi, bần đạo sẽ ôm người về phòng.

“Hu hu, mắt ta đau lắm.” Hà Bạng dụi dụi mắt. Dung Trần Tử gỡ chiếckhăn lụa vi cá trên mắt nàng ra, nghiêng người chăm chú xem xét conngươi, lại thở dài, cuối cùng, cúi xuống bế nàng lên, đi ra khỏi phòngThanh Huyền.

Hà Bạng cực kỳ vui vẻ, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, chôn mặt ở hõm cổtham lam hít tới hít lui, đám đệ tử trong Quan từ rất xa đã nhìn thấy sư phụ ôm mỹ nhân đi tới, nào dám bước tiếp, vội vàng lẩn còn nhanh hơntrạch.

Lúc đi qua khách điện vừa hay đụng mặt Phu Á, khuôn mặt Dung Trần Tửliền ửng đỏ, chỉ khẽ gật đầu với nàng ta, rồi đi thẳng. Hà Bạng liếcnhìn nàng ta một cái, cánh môi nhợt nhạt. Cách một lớp lụa vi cá, Phu Ákhông nhìn rõ được mắt của nàng.

Trở về phòng ngủ, Dung Trần Tử nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường ngủcủa mình, tìm ấm trà rót cho nàng một chén nước trắng, con suối ở trongnúi chảy ra một con sông nhỏ, hiện giờ nàng có bệnh không thể vào đó tắm rửa, nhưng cũng không thể để thiếu nước được.

Hà Bạng uống hết một nửa chén nước, ngẩng đầu lên bướng bỉnh nhìnDung Trần Tử, ánh mắt như chó con đang đói nhìn chằm chằm vào một khúcxương đầy thịt. hắn bật cười, xoa xoa đầu nàng như xoa đầu một con cúncon: “Được rồi, ngủ nào.”

Dung Trần Tử không cởi áo mà cứ thế nằm xuống, Hà Bạng ngửi ngửi xung quanh người hắn, hắn kệ nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng ngửi ngửi, rồinhẹ nhàng bắt đầu từ ngón tay cái của hắn, từ từ liếm chơi. Đầu lưỡi quá đỗi mềm mại, còn linh hoạt hơn cả lưỡi của một con mèo, từng chút, từng chút một liếm lòng bàn tay, mu bàn tay, kẽ ngón tay của hắn. Dung TrầnTử duỗi tay vỗ nhẹ lên mái tóc dài như rong biển của nàng: “Ngủ.”

Nàng thình lình leo phốc lên người hắn, cả người đều nằm bò trên ngực hắn, thè lưỡi ra, liếm lên cổ. hắn thoáng giật mình, lập tức kéo nàngxuống, giọng nói nghiêm trang thêm một chút: “đi ngủ!”.

Hà Bạng chẳng hề sợ hãi chút nào, nàng có một đòn sát thủ: “Mắt của người ta còn đau mà!”

Dung Trần Tử thở dài: “Chuyện này là do bần đạo suy nghĩ không chuđáo, cứ tưởng rằng ở trong phòng của ta rồi, thì nàng ta sẽ không dámtới .” hắn chạm nhẹ lên đôi mắt vẫn đang cách một lớp lụa vi cá củanàng, rồi nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa, ta hứa.”

Hà Bạng dụi dụi vào bên người Dung Trần Tử, dính sát vào bả vai cường tráng của hắn: “Tri Quan báo thù cho ta!”.

Dung Trần Tử vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, rất lâu sau mới nói một tiếng: “Ừ.”

Ngày hôm sau, mọi việc trong Quan lại trở lại bình thường. Đám đệ tửthức dậy vào giờ Mão [1], rửa mặt chải đầu xong thì bắt đầu luyện côngcũng không giống nhau, có người luyện thoái công [2], có người luyệntrát mã [3], có người luyện kiếm, cũng có người luyện quyền pháp.

[1] giờ Mão là khoảng từ 5h đến 7h.

[2] Thoái công là những bài tập nhằm phát triển sự mềm dẻo, linh hoạt và sức mạnh của chân.

[3] Trát mã là bài tập chủ yếu là để điều tiết tinh, khí, thần, rènluyện việc điều hòa khí huyết, tu dưỡng tinh thần, khống chế ý thức và ý tưởng.

Mãi đến cuối giờ Thìn mới dùng bữa sáng, sau đó tất cả bắt đầu đi đọc kinh, có người đọc xướng kinh, đọc lời chúc của Cao công [4], niệm công khóa kinh, tham gia luyện tập kinh văn mới.

[4] Cao công là tên riêng của các pháp sư trong Đạo giáo, dùng để gọi những người cử hành nghi thức trong Đạo giáo, ngồi ở vị trí trung tâmcao nhất, chấp sự đàn tế.

Đến giờ Tị, Thanh Hư Quan mở sơn môn, tiếp đón và hướng dẫn kháchhành hương từ khắp nơi đổ về. Mỗi ngày, ngoại trừ các đạo nhân hỏachuyên lo chuyện cơm nước ra, thì quét dọn, gánh nước, chẻ củi, giẴ giũ, tưới rau và những công việc lặt vặt khác đều do những đệ tử có vị tríthấp luân phiên phụ trách, đại sư huynh Thanh Huyền sẽ toàn quyền sắpxếp. Thanh Tố là người nhanh nhẹn, phụ trách việc mua bán thức ăn,thường xuyên đi theo Dung Trần Tử ra ngoài, thời gian ở trong Quan cũngkhông nhiều.

Lúc Dung Trần Tử thức giấc, Hà Bạng cũng tỉnh dậy theo. Dung Trần Tửkhông tiện rửa mặt chải đầu trước mặt nàng, đành phải đi vào mật thất.hắn tiện tay vắt luôn quần áo để thay lên giường, vô tình phát hiện raphía sau chiếc móc vàng treo màn trướng có một cái thẻ tre, nhặt lên xem thử, thì thấy trên thẻ có ghi: “một đi không trở lại”.

Thân thẻ đã bị gẫy một nửa, Dung Trần Tử đoán chắc là do Hà Bạng nghịch ngợm, lắc lắc đầu rồi bỏ luôn thẻ tre vào tay áo.

Hà Bạng ngược lại không hề gây rối làm phiền, yên lặng ngồi lên chiếc giường La Hán chờ hắn chỉnh trang quần áo xong xuôi. Dung Trần Tử mũ áo chỉnh tề bước ra, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường, sắc mặt cũngvui vẻ hòa nhã hỏi nàng: “Đói chưa? Ta bảo người mang đồ ăn lên, giờ vẫn còn sớm, người ngủ tiếp đi.”

Hà Bạng lắc đầu: “Mắt còn đau, không muốn ăn.”

Dung Trần Tử lắc đầu: “Lại muốn gì nữa đây?”.

Hà Bạng cười đến mức khóe miệng cong lên như sắp thành quả đậu : “Ta muốn đi xem các ngươi luyện công!”

Sân luyện công nằm ở sau núi, Dung Trần Tử mũ áo gọn gàng, dung mạotrang nghiêm, cử chỉ đĩnh đạc, Hà Bạng thì chạy tung tăng phía sau. Đámđệ tử quỳ xuống hành lễ với hắn, Dung Trần Tử khẽ gật đầu, tỏ ý bảoThanh Huyền sắp xếp bài luyện tập ngày hôm nay cho đám đệ tử.

Thanh Huyền hiểu rõ khả năng của từng người, nhanh chóng sắp xếpnhững bài luyện công cho riêng họ. Sân luyện công chỉ còn lại chín đệ tử chân truyền của Thanh Hư Quan. Dung Trần Tử sẽ đích thân chỉ dạy kiếmthuật cho bọn họ, chín tên đệ tử này đi theo hắn lâu nhất, tuy rằng công phu vẫn chưa đạt tới mức thượng thừa, nhưng nền tảng gốc rễ thì đã chắc chắn được đến mười phần.

Trước đây, sư phụ của Dung Trần Tử là Tử Tâm đạo trưởng không thíchthu nhận để tử, dứt khoát chỉ nhận tổng cộng có ba người rồi đóng cửa,Dung Trần Tử lại rất có số làm thầy, sẽ làm cho Thanh Hư Quan ngày mộtphát dương quang đại.

Cạnh sân luyện công có rất nhiều chiếc cọc nối với nhau bằng xích sắt cao cỡ đầu người, đó chính là nơi lúc bình thường đám đệ tử luyện tậpcông phu hạ [5]. Lúc này, Hà Bạng đang ngồi lên sợi xích sắt giữa haichiếc cọc. Nàng ngồi cũng không thật nghiêm chỉnh, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa đá lên đá xuống, tiếng chuông dưới chân vang lên trong trẻo lanhlảnh như giọng chim hót.

[5] Công phu hạ bàn là chỉ các bộ phận của cơ thể từ thắt lưng trởxuống, đặc biệt là chân, điểm chủ đạo của loại vỏ này là tăng tính ổnđịnh và khả năng tấn công.

Lúc đó, trời chưa sáng hẳn, mọi vật vẫn còn lờ mờ, Dung Trần Tử luyện kiếm cùng Thanh Huyền , thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy giữasắc trời đêm nhàn nhạt, lớp lớp tà váy của nàng khẽ uốn lượn, mái tócdài mềm mại, uyển chuyển tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ [6].

[6] Cửu Thiên Huyền Nữ là một vị nữ thần trong truyền thuyết thầnthoại cổ của Trung Quốc, sau được Đạo giáo tin tưởng trở thành một vịtiên nổi danh trong hàng nữ tiên.

Dường như cảm nhận được ánh nhin của Dung Trần Tử, nàng liền quay đầu lại, Dung Trần Tử trấn tĩnh rời ánh mắt đi, thanh kiếm gỗ trong taynhanh chóng biến chiêu, mạnh mẽ hướng về phía cổ tay Thanh Huyền, thuậnthế đâm một đường, Thanh Huyền chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, thanhtrường kiếm trong tay liền tuột ra rơi xuống đất.

Toàn bộ chiêu thức trơn tru như nước chảy mây trôi, dường như khôngcó một chút sơ hở nào. Chỉ có bản thân hắn biết, lẽ ra lực đạo không nên mạnh như vậy. Nếu là lúc bình thường, Thanh Huyền chỉ cảm thấy cổ taybị tê, chứ không cảm thấy đau như thế.

Lát sau, Phu Á cũng chạy tới sân luyện công, nàng ta ngoài Vu thuậtra, còn có sở trường là dùng trượng. Hôm nay, nàng ta mặc một chiếc áongắn màu đỏ, trông rất tươi tắn, hoạt bát. Từ sau khi Hà Bạng trúngthuật huyết đồng, Dung Trần Tử đối xử với nàng ta không nóng cũng khônglạnh, nhưng chưa có bằng chứng xác thực, nên chưa thể lật mặt. hắn làngười cẩn trọng, nhân chuyện này liền phái Thanh Tố xuống núi điều tratình hình, còn cô nàng Phu Á này đương nhiên vẫn giữ bên cạnh để dễ bềgiám sát, tránh để xảy ra thêm tai họa.

Khi Dung Trần Tử đang so chiêu cùng đệ tử, thì Phu Á đi đến chỗ củaHà Bạng, Hà Bạng đang ngồi trên sợi dây xích sắt, nên cao hơn nàng tarất nhiều, vì thế Phu Á phải ngửa cổ lên nhìn nàng: “Rốt cuộc thì ngươilà ai?”.

Hà Bạng đung đưa đôi chân nhỏ phía trên đỉnh đầu nàng ta, nghe mà lại như không nghe. Phu Á có phần nóng nảy, nàng ta cũng coi như là cao thủ đệ nhất của Vu Môn, cũng ít nhiều có chút hiểu biết về mấy loại tà màyêu quái này, nhưng tình huống trước mắt thì bình sinh đúng là lần đầugặp phải: “Ngươi đến đây cũng vì thịt thần tiên, đúng không?” Nàng ta hạ thấp giọng, trong lời nói có ý thương lượng: “đã là người cùng chungmục đích, chi bằng cùng nhau hợp tác?”

Hà Bạng cũng không biết là đang coi khinh hay lười mở miệng mà vẫnkhông hề lên tiếng trả lời, ngược lại Dung Trần Tử lại đang vội vàngbước về phía này.

“Phúc sinh vô lượng.” hắn trước tiên cúi chào Phu Á, cũng coi như làlễ số chu toàn, sau đó khi nói chuyện với Hà Bạng thanh âm theo thóiquen cũng hạ xuống hai tông: “Thiện đường làm bánh gạo chiên đấy, quayvề phòng ăn đi.”

“Bánh gạo chiên! Trời đất quỷ thần ơi, ta muốn ăn bánh gạo chiên!” Hà Bạng đang ngồi trên sợi dây xích mừng rỡ reo lên, đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ, nhảy từ trên xích xuống, mềm mại như một con bướm nhẹnhàng đậu xuống mặt đất, vẫn dáng vẻ tung tăng như lúc trước, chạy thẳng vào trong Quan.

Dung Trần Từ khe khẽ lắc đầu, lúc này mới quay người sang trò chuyệnvới Phu Á. Phu Á vốn có ý dò hỏi về lai lịch của Hà Bạng, nhưng DungTrần Tử lại khéo léo chuyển chủ đề, không đề cập tới nữa.

Đến buổi trưa, Hà Bạng đã tẩn cho một tiểu đạo sĩ tên là Thanh Vậnmột trận nhừ tử. Đám đệ tử không làm gì được nàng, đành phải chạy đimách Dung Trần Tử. Lúc ấy, Dung Trần Tử đang xem bói cho một vị kháchhành hương, nghe tin vội vàng lao tới thiện đường, đứng chắn trước mặtHà Bạng, cũng vẫn là gương mặt nghiêm túc ấy hỏi: “Lại xảy ra chuyện gìnữa đây?!”.

Hà Bạng vẫn đang bừng bừng tức giận, nắm lấy góc tay áo của hắn nói:“Tri Quan! Khốn kiếp, tên tiểu đạo sĩ này thật không hiểu chuyện!! hắnta phát chanh dây, cho người khác hai quả, còn chỉ cho ta có một quả!”.

Thanh Vận ôm cặp mắt gấu trúc, vẻ mặt đau khổ nói: “Là bởi vì trongthiên can địa chi có nói số lẻ là dương, số chẵn là âm, nên mới phát cho nữ thiện tín số lẻ, đó chính là đạo lý âm dương tương hỗ điều hòa.”

Hà Bạng nào có quan tâm đến lắm thứ như thế, lập tức đập bàn nói: “Dù sao đi nữa thì phát thiếu cho ta cũng không thể chấp nhận được!!”.

Thanh Vận vẫn còn muốn tranh cãi, thì Dung Trần Tử vẫn trầm mặc cảrất lâu, cuối cùng mới hỏi: “Người đánh hắn…là vì chuyện này hả?”

Hà Bạng nói một cách thấu tình đạt lý: “Đương nhiên rồi, cha mẹ ơi,ta là người không nói đạo lý mà đã tùy tiện ra tay đánh người sao?! Dung Trần Tử, ngươi phân xử đi, hắn ta có đáng đánh không?”

” Người!” Gân xanh giữa trán Dung Trần Tử như muốn nổ tung, đập mạnhxuống bàn một cái. Hà Bạng vội vàng đưa tay ra sờ sờ lên mắt mình.

Dung Trần Tử hít một hơi thật sâu, đứng trước bàn nửa ngày trời, HàBạng vẫn đang muốn náo loạn nữa, thì hắn liền xoay người lấy hai quảchanh dây từ bàn của Thanh Huyền đưa cho nàng, lúc ấy Hà Bạng mới vừalòng, ngoan ngoãn ngồi xuống gặm. Thanh Vận còn muốn nói tiếp, thì DungTrần Tử đã giơ tay ngăn hắn lại, trầm ngâm tiếp hồi lâu nữa rồi thở dài, nói; “Bỏ đi”. hắn lắc lắc đầu, rồi lại nói tiếp: “Bỏ đi”.Lời giống nhưkhuyên Thanh Vận, nhưng lại càng giống như thuyết phục bản thân mìnhhơn.

Đám đệ tử ăn cơm, mặt không hề có chút biểu cảm, Thanh Huyền coi nhưchưa từng có việc gì xảy ra, vươn tay gắp một miếng khoai lang bỏ vàobát, khẽ nói bằng giọng điệu liệu sự như thần: “Ta đã nói rồi sư phụ cóđến cũng không ăn thua gì đâu, giờ thì thấy chưa?”.

Về sau, mọi người trong Thanh Hư Quan đều ngầm hiểu, sư phụ là ngườinghiêm khắc, nhưng một khi đứng trước mặt cái đỉnh khí kia, thì cho dùcó nghiêm khắc như sư phụ, cũng sẽ chẳng còn chút tiết tháo nào hết…

Buổi chiều, giải dược của Dung Trần Tử đã được điều chế xong xuôi,trước tiên là đắp lên mắt cho Hà Bạng. Năm ngón tay của Dung Trần Tửthon dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, thân hình hắn cao lớn,bình thường chu đáo cẩn thận, cử chỉ thì đương nhiên là ngay thẳng chính trực. Chỉ là những công việc cần sự tỉ mỉ khéo léo này thì vẫn chưa đủthông thạo.

Cuối cùng đến ngay cả Hà Bạng cũng bắt đầu có chút lo lắng, trách:“Tri Quan, ngươi đừng vì âm mưu muốn giảm bớt gánh nặng cho bản thân màchọc mù mắt ta đấy nhé!”

Dung Trần Tử ho khan hai tiếng, cũng có chút lúng túng, tiện tay đưabình Dương chỉ bạch ngọc cho tên đại đồ đệ đứng bên cạnh. Thanh Huyềncũng chỉ còn cách tiếp nhận công việc lao dịch khổ sở này. Hà Bạng lănđi lộn lại trên chiếc giường La Hán của Dung Trần Tử, không ngừng hỏi:“Tri Quan, bao giờ thì ngươi giúp ta báo thù?”

Dung Trần Tử ngồi xếp bằng ở một bên giường, thuận tay lật xem một bộ “Hoàng đình nội cảnh kinh” rồi nói: “Dù sao cũng phải đợi Thanh Tố điều tra xong xuôi mọi việc đã, có bằng chứng rõ ràng rồi sẽ tiến hành xử lý sau. Nếu như mọi chuyện thật sự do nàng ta làm, bần đạo tuyệt đối không nương tay là được chứ gì?”

Hà Bạng không vui: “Hừ! Việc ngươi đã hứa rồi giờ lại không muốn làm! Chẳng lẽ đã say mê mỹ sắc của cô ả Phu Á kia…”

Nàng còn chưa nói xong, Dung Trần Tử đã đứng dậy muốn đi, kẻ quân tửgặp phải đàn bà con gái, dù cho là có lý cũng không thể nói rõ được.Khổng Tử dạy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi dạy, mà cả hai loạingười trên Hà Bạng đều có phần!

Đến tối, Dung Trần Tử giảng giải “Văn Xương đế quân âm đức văn” chođám đệ tử. Hà Bạng thì ngâm mình trong ang nước ở thiện đường suốt cảmột buổi chiều, rồi mới quay trở về phòng của hắn, thời tiết nóng bức,làm nàng không tài nào ngủ được, nên nằm bò trên giường của hắn, vừauống trà của hắn, vừa lật giở kinh thư của hắn, cuối cùng vì tự ti, nàng xé sạch tất cả những quyển sách mà mình xem không hiểu. Nhưng cả ngàynàng vô công rồi nghề, nên số sách nàng có thể xem hiểu…thật sự vô cùngít ỏi.

Đến đêm, không khí mát mẻ hơn, Hà Bạng không dễ dàng gì mới chìm được vào giấc ngủ, thì Dung Trần Tử giảng kinh xong trở về, nhưng chào đónhắn lại là đống giấy vụn tan nát khắp phòng. Dù cho là người có hàmdưỡng tốt cũng cảm thấy lửa giận đang cháy phừng phừng. hắn xốc chăn,vung phất trần rồi nện thẳng xuống.

Hà Bạng không hề biết rằng mình đã xé nát những bản kinh chép tay của Tổ sư gia nhà người ta, thình lình bị một phất trần của Dung Trần Tửnện lên lưng, cảm giác như vỏ trai của mình sắp nứt ra đến nơi.

Tính yêu quái của Hải hoàng bệ hà bốc liền trỗi dậy, nàng phẫn nộ,hét lớn: “Tên lỗi mũi trâu xấu xa, lão tử nguyền rủa cả họ nhà ngươi.Ngươi lại dám đánh lên vỏ trai của lão tử! Hôm nay lão tử phải đại khaisát giới! Ta phải giết mình, rồi giết ngươi, cuối cùng giết sạch đám đồtử đồ tôn của ngươi!”

“….” Bàn tay đang kết thủ ấn [1] của Dung Trần Tử dừng lại giữachừng, lửa giận trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh. một lúc sau hắn khẽ lắc lắc đầu, thở dài thườn thượt, cúi xuống bắt đầu nhặt đống giấylên, nhặt xong một lượt, hắn lại lắc lắc đầu, rồi lại thở dài thườnthượt.

[1] Kết thủ ấn hay còn có những tên gọi khác như ấn thế, ngày naythường dùng để chỉ các tư thế kết lại giữa các ngón tay của hai tay khitu luyện.

Dung Trần Tử tìm kim chỉ, hồ dán, dưới ánh nến xếp lại cẩn thận chođúng thứ tự, rồi tỉ mỉ dán lại từng trang, từng trang. Hà Bạng cũngkhông nói gì, ngồi trên giường nhìn một cách lạnh lùng: “Bảo ngươi dẫnta ra ngoài chơi ngươi không dẫn, bảo ngươi báo thù cho ta ngươi khônglàm, trở về lại còn dám đánh lên vỏ trai của lão tử, hừ!”

Dung Trần Tử mất liền mấy canh giờ dán lại hai quyển kinh thư, khókhăn lắm mới sửa sang lại xong xuôi, thì trời cũng đã tang tảng sáng.Đợi đến khi tắt đèn nằm xuống, vừa mới lơ mơ ngủ được một lát, thì HàBạng liền lặng lẽ chạm vào người hắn, rồi mở to hai phiến vỏ trai ra,sau đó bất ngờ cắn phập một tiếng cực mạnh lên cánh tay của hắn. DungTrần Tử giật mình ngồi bật dậy, cánh tay phải đau đến tê tâm liệt phổi,cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng phải bừng bừng lửa giận không cáchgì nhịn được.

Hắn ôm lấy cánh tay đau đến gập cả lưng xuống, tức giận khiến cảngười run lên, không còn giữ nổi chút uy nghi đạo gia nào nữa: “Lại còndám cắn người! Người người người…”

Hà Bạng cắn rất mạnh, dường như cắn đến gãy xương của hắn rồi. Cuốicùng Dung Trần Tử hạ quyết tâm – không nuôi, không nuôi Hà Bạng này nữa!

Hắn xuyên vạt áo vào giữa hai phiến vỏ trai, cáu tiết xông thẳng rangoài. Cũng không biết đã thi triển pháp môn gì, mà Hà Bạng quay tráivặn phải, cũng không biến trở về hình người được. Nàng cũng đang cơntức, đương nhiên, lời thốt ra cũng không hề lọt tai: “Tên lỗ mũi trâuthối tha kia, mau thả lão tử ra! Ngươi nói lời lại không giữ lời, TriQuan cái quái gì chứ, hừ, nhìn thấy cô ả Phu Á kia thì mụ mị đến quênđường về! Ta thấy ngoài miệng thì thốt ra đầy những lời đạo đức nhânnghĩa, nhưng trong bụng lại là trai thì trộm cướp gái phong sương thìcó!!”

Dung Trần Tử mm chặt môi, cực lực đè nén cơn kích động muốn giơ chânđạp cho nàng tan nát. Vốn dĩ muốn đem vứt nàng về lại đáy biển, nhưnggiờ phút này thì không quan tâm nhiều thứ như thế nữa, bèn đặt bừa nàngdưới chân núi Lăng Hà, quay người toan bỏ đi.

Nhưng không ngờ lại gặp được Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chânnhân của Cửu đỉnh cung đang từ đối diện đi tới. Hai người áo mũ chỉnhtề, có ý muốn đến Thanh Hư Quan gặp Phu Á, nhìn thấy vẻ mặt Dung Trần Tử vô cùng giận dữ, thì vô cùng ngạc nhiên – đạo gia coi trọng uy nghi,Dung Trần Tử lại là cao đạo, bình thường dù vui hay buồn đều không biểuhiện ra bên ngoài, có thể khiến cho hắn tức giận đến mức này, quả thậtkhông dễ.

Hai người bước đến gần, những lời của Hà Bạng cũng lõm bõm nghe thấy, tóm được mấy từ như “Phu Á”, “trai trộm cướp gái phong sương”, khuônmặt lập tức liền mang theo ý cười trộm. Hành Chỉ chân nhân cũng là người lương thiện, lập tức hóa giải bùa trói thân trên người Hà Bạng. Vớikhuôn mặt hiền lành, ông hỏi: “Vô lượng phật, chuyện gì đây thế này?”

Dung Trần Tử còn chưa kịp mở miệng, Hà Bạng đã hóa thành hình người,nhớn nhác hổn hển mách: “hắn ta ngày ngày ở bên cô ả Phu Á kia, hôm naycanh ba mới trở về phòng, về phòng rồi lại còn đánh ta nữa!”

Dung Trần Tử lại vẫn chưa kịp mở miệng, thì Dục Dương chân nhân lạinói: “Đạo hữu, đây không phải là cái đỉnh khí của ngài à, sao lại để náo loạn thế này?”

Mặt mũi Dung Trần Tử liền nóng lên, hắn không muốn vạch áo cho ngườixem lưng, càng không muốn tiết lộ thân phận của Hà Bạng. Nàng tuy đángghét, nhưng dường như không có chút bản lĩnh nào, nếu như thân phận bịlộ ra ngoài, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Trước mắt hắn cũng chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành Hà Bạng lần nữa: “Ta đâu có ngày ngày ở bên Phu Á, ta cóquay về phòng hay không, người không phải đều biết rõ hay sao? Hơn nữađêm nay trở về muộn là vì phải giảng kinh, không liên quan gì đến Phu Áhết!”

Giọng nói của hắn tuy rằng được hạ xuống rất thấp, nhưng thính lựccủa Hành Chỉ và Dục Dương lẽ nào lại có thể không nghe thấy. Hai ngườiquay sang nhìn nhau, khuôn mặt cứng nhắc cố gắng nhịn cười. Hà Bạng thìlại không định cho qua như vậy: “Khốn kiếp, ngươi còn định vứt ta đi nữa kìa!!”

Dung Trần Tử hơi bực: “Còn không phải là vì người kẹp cánh tay của bần đạo ư!”.

Hà Bạng rất bực, nói: “Ngươi không đánh ta thì ta sẽ kẹp tay ngươichắc? Ông đạo sĩ thối kia!” Nàng chỉ tay vào Hành Chỉ và Dục Dương đangcười trộm đằng sau, “Còn hai người các ông nữa, đám đạo sĩ thối tha cácông không có nổi một người tốt đẹp! Hừ! trên giường một kiểu xuốnggiường một kiểu, nói đi nói lại cũng là lừa người hết!!”

Hai người bị Hà Bạng giận cá chém thớt, chỉ biết gãi gãi mũi khôngdám hé rằng. Dung Trần Tử đỏ bừng cả mặt, hắn tức đến cực điểm, nhưngvẫn phải nín nhịn. hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng thấp giọng dỗ:“Đừng quậy nữa, làm loạn như vậy trước mặt người khác khó coi lắm”.

Hà Bạng trừng mắt, lông mày dựng đứng, nói: “Bây giờ mới biết khó coi sao? Lúc ngươi đánh ta sao không cảm thấy đàn ông đánh phụ nữ là khócoi đi? Hôm nay lão tử…”

Nàng càng lúc càng lớn tiếng trách móc, Dung Trần Tử cắn răng nói: “Buổi tối về cho người một miếng thịt, đi về mau.”

Hà Bạng nhất thời quên luôn cả việc đang tức giận, nước miếng thi nhau tuôn ra như suối: “thật không?”.

Dung Trần Tử ngoảnh mặt đi, không đáp. Còn nàng thì mặt mày rạng rỡ: “Vậy thì được!”

Nàng cũng không cần phải thúc giục, nhảy chân sáo đi lên núi. HànhChỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân cười đến thắt cả ruột. Dung Trần Tử khẽ thở dài, bi ai phát hiện ra rằng sau mình không tu đạo nữa thì cóthể đổi sang nghề bán thịt.

Quay về trong Quan, Hành Chỉ và Dục Dương muốn đến tìm Phu Á, DụcDương chân nhân tóm lại vẫn cứ lo lắng về thuật huyết đồng. Dung Trần Tử là chủ nhà, không thể không đi theo. Cánh tay phải của hắn vẫn còn rấtđau, suốt đoạn đường cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, thực ra hắn đãâm thầm dặn dò Thanh Huyền đi kiếm một miếng thịt bò.

Đến trưa, quay về phòng ngủ, Hà Bạng liền nằm bò lên ngực hắn, mườingón tay thon nhỏ như những cây hành: “Miếng thịt này mỡ này, miếng thịt này phải nhai kĩ này, á à, miếng thịt này cũng rất ngon…”

Dung Trần Tử thấy nếu không cho nàng một miếng thịt thì mình khôngthể nào yên tĩnh được, ban đêm hắn hầu như không ngủ, nhưng thật sự bịvần vò tra tấn thế này thì cũng chịu hết nổi, đành dặn nàng: “Người rangoài trước đi, rồi gọi Thanh Huyền vào đây.”

Nghĩ tới miếng thịt sắp được ăn, Hà Bạng liền rất nghe lời. không bao lâu sau Thanh Huyền bê một khay bạc bước vào, thấy nàng thực sự đi rarồi, hắn mới lấy miếng thịt bò đầm đìa máu từ chiếc đĩa đưa cho DungTrần Tử.

Dung Trần Tử rất bình tĩnh rạch một đường trên cánh tay phải, lấy máu bôi lên. Sau đó hắn giả vờ giả vịt băng bó cánh tay lại, xua xua tay:“đi đi.”

Hà Bạng được ăn thịt như ý muốn, nhưng vẫn thấy rất nghi ngờ, thịtthần tiên lúc ở trong miệng không được thơm ngon như lúc ngửi, hơn thếăn xong tu vi cũng chẳng thấy có chút biến hóa nào đáng kể. Cũng vì thếmà nàng đã đi tìm Dung Trần Tử rất nhiều lần, hắn bị nàng quấn lấy đếnphát phiền, đành phân tích với nàng: “Hay là bảy miếng mới đủ một liệutrình?”.

Dường như đang là hồi quang phản chiếu của mùa hè, tiết trời trungtuần tháng chín đột nhiên trở lên nóng bức. Dung Trần Tử cả một đêmkhông chợp mắt, lúc ấy dùng một miếng thịt giả mạo làm “thịt thần tiên”để đuổi Hà Bạng đi, giờ đang ngủ rất say.

Ngày hè nắng chói chang, ve sầu kêu không ngừng, ngay cả mấy chậu hoa lan trong Thanh Hư Quan cũng đều héo rũ, trong Quan không một bóngngười.

Phu Á vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, rực rỡ xinh tươi nói với Thanh Vậnđang thu dọn bát đũa ở thiện đường: “không thấy chuông triệu hồn của tađâu cả, ngươi có thể tìm giúp ta không?”

Thanh Vận năm nay mới mười năm tuổi, cha mẹ đã qua đời từ khi cònnhỏ, hắn đi theo Dung Trần Tử đến nay cũng được mười năm, chịu sự ảnhhưởng sâu sắc của sư phụ, nên hắn rất nhiệt tình trượng nghĩa. Nghe Phu Á nói vậy, hắn lập tức gật đầu, nói: “ Xin hỏi Vu sư có nhớ chỗ đánh rơikhông, tiểu đạo đi tìm sẽ tiện hơn”.

Phu Á nở nụ cười kiều diễm: “Có thể là ở gần sân luyện công sau núi.”

Thanh Vận cũng chẳng ngại bên ngoài trời nắng nóng, đồng ý rồi đithẳng đến sân luyện công. Phu Á đi theo sau lưng hắn, pháp trượng trongtay lấp loáng tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.

Từ thiện đường trong Thanh Hư Quan ra đến phía sau núi mất nửa canhgiờ đi bộ, nhưng Thanh Vận là người tu đạo, chân rất khỏe, lại thôngthuộc đường đi lối lại, nên chỉ hơn một khắc là đã đến nơi.

Tháng chín, hoa cỏ trong rừng rậm rạp tươi tốt, Thanh Vận gạt nhẹ mấy bụi cỏ ở gần ra, đạo bào màu xanh nhạt giữa chốn cây cối um tùm rất khó để khiến người ta chú ý tới. Phu Á nắm chặt pháp trượng trong tay, cố ý vượt lên trước: “Ta nhớ hình như đi bên này…”

Thanh Vận đi theo nàng ta. Phía trước không biết ai đã thiết kế mộthàng cọc liễu, trồi lên khỏi mặt đất tầm ba tấc [1] , trên mặt đất cóđặt một hình vẽ rất kì lạ. Thanh Vận cũng không nghĩ gì nhiều, tìm kiếmxung quanh các gốc cây, đoán rằng có thể trong lúc dừng chân nghỉ ngơiPhu Á đã đánh rơi ở chỗ nào đó.

[1] một tấc bằng khoảng 3,33 cm.

Phu Á đứng ở phía sau lưng hắn, khẽ mấp máy môi, không nghe thấy chút âm thanh nào, chỉ thấy pháp trượng trong tay nàng ta tản ra từng làntừng làn, từng làn sương mù màu đen, nhưng sương mù chỉ mới tiếp xúc với Thanh Vận, lập tức tan ra như mây khói. Bùa hộ than từ cây gỗ âm mộctrước ngực của Thanh Vận liền tỏa ra một làn khói nhẹ. hắn hơi cảnhgiác: “không hay rồi! Sau núi có thứ gì đó không sạch sẽ!”.

Phu Á mặt không biến sắc, chỉ chỉ vào tấm bùa gỗ trước ngực hắn hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”.

Thanh Vận cũng quên luôn việc tìm pháp chuông cho nàng ta: “Đây làbùa hộ thân do chính sư phụ ban cho, tiểu đạo bản lĩ kém cỏi, nếu gặpphải yêu quái pháp lực lợi hại, sợ là sẽ gặp nguy hiểm. Hay chúng taquay trở về trong Quan trước, nói cho đại sư huynh biết rồi sẽ tínhtiếp!”.

Phu Á gật gật đầu: “Cũng được, nhưng ngươi đi trước đi, ta hơi sợ.Thanh Hư Quan các ngươi không phải là Đạo quan ư, tại sao gần đây lạixuất hiện yêu quái vậy.”

Thanh Vận quả nhiên đi lên phía trước, hắn là người đơn giản, nghevậy chỉ đáp: “Thân thể của gia sư rất đặc biệt, năm nào cũng có yêu quái chán sống tìm cớ đến gây sự.”

Phu Á khẽ cười, pháp trượng trong tay lặng lẽ bật ra một lưỡi dao bén nhọn sáng loáng dài ba tấc. Nàng ta đột nhiên đâm thẳng nó về phía lưng của Thanh Vận, mắt thấy rõ ràng mũi dao sắc nhọn lạnh lẽo sắp chạm được vào da thịt hắn, thì Thanh Vận ở đằng trước đột nhiên hét lên “Oái” một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, cú ngã chổng vó này khiến cho nhát đâmrơi vào khoảng không.

Phu Á giật mình kinh hãi, vội thu lưỡi dao sắc bén trên đầu pháptrượng lại, Thanh Vận xoa xoa bả vai đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắtmọc ra toàn là sao vàng, cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra có một contrai rất to, dài khoảng bốn thước, vỏ trai đen sáng bóng rơi từ trên cây xuống. hắn hoảng sợ đến tái mặt, nên không phát hiện ra sắc mặt Phu Ácòn khó coi hơn nhiều: “Đây, đây, đây, sao lại có con trai trên cây thếnày!”

Phu Á hậm hực, nhưng Thanh Vận lại không phát hiện ra: “Con trai nàylớn quá, lẽ nào lại là yêu quái xuất hiện chăng? tiểu đạo phải trở vềtrong Quan báo cho sư phụ biết mới được!”

Hắn vội vàng chạy thẳng về phía trước, nhưng sao Phu Á có thể cam tâm để con mồi chạy thoát như vậy được, nàng ta không nói lời nào liền đuổi theo sau. Phu Á chạy được vài bước, thì Hà Bạng liền lắc mình biếnthân, khôi phục lại hình người, cũng không kịp nhìn thấy động tác thếnàođã thấy nàng đứng ngay bên cạnh Thanh Vận. Phu Á không cam chịu nhưvậy, pháp trượng trong tay muốn cắt đứt chỗ hiểm trên cổ Thanh Vận. HàBạng níu lấy tay áo hắn, không biết đã thực hiện phép thuật gì, mà Phu Á chỉ kịp thấy lưỡi dao của mình bị vỡ vụn ra thành từng đoạn từng đoạn,rồi hóa thành bụi rơi xuống dưới đất.

Sắc mặt nàng ta khẽ tái đi. Hà Bạng mặt dày, nói: “ Tiểu đạo sĩ, cho ta hai quả chanh dây nữa đi!”.

Thanh Vận tuy không thích nàng cho lắm, nhưng cũng không dám đắc tội, chỉ đành vâng lệnh, đưa nàng quay về thiện đường lấy chanh dây. Việccung cấp thức ăn cho nàng thiện đường đều ghi lại vào các khoản chi dùng của Tri Quan, Dung Trần Tử đã không nói gì, thì mọi người cứ thế màtuân theo ý nàng, thích ăn gì thì đưa cái đấy, muốn bao nhiêu thì chobấy nhiêu.

Hai người vừa rời đi, Phu Á tức giận bắt một con mèo rừng, đốt mộtđống lửa dưới tán cây hòe, rồi treo con mèo rừng lên, miệng lầm bẩm vàicâu. Con mèo rừng đau đớn quằn quại giãy dụa, miệng há ra nhưng khôngthể kêu thành tiếng, chỉ có đôi mắt mở to nhìn trừng trừng. Ước chừngkhoảng hai khắc, con mèo rừng không còn giãy dụa nữa, Phu Á cũng niệmchú xong, mắt mở to, hai ngón tay cong lên thành hai chiếc vuốt, thànhthục móc hai con ngươi đang lồi ra khỏi hốc mắt của nó.

Sau đó lại lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ ra một loại bột tro xươngmàu xám, dùng thứ bột đó vẽ một hình mặt người trên nền đất dưới nhữngcọc liễu, rồi đặt hai con ngươi đó vào vị trí hai con mắt hình mặtngười. Sau đó lại lấy ra thêm một chiếc bình nhỏ khác, bên trong chứamột chất lỏng đỏ tươi như máu, không ngừng nảy lên thình thịch. Giốngnhư trông thấy thứ mình vô cùng yêu quý, ánh mắt Phu Á cũng trở nên ấmáp dịu dàng hơn hẳn, nàng ta nhìn chăm chú rất lâu rồi mới đổ thứ đangsóng sánh đó lên trên đôi mắt mèo.

Trong nháy mắt, dường như đôi con ngươi đã khôi phục lại được thầnthái, mang theo sự đau khổ cùng nỗi oán hận trước khi chết nhìn thẳnglên bầu trời.

Vốn dĩ, đôi mắt của con người phải chịu một cái chết thê thảm mới làtốt nhất… Phu Á phủi phủi tay, hậm hực nghĩ. Nàng ta biết Dung Trần Tửnghi ngờ mình, nhưng cũng chẳng sao cả, những gì cần sắp xếp đều đã sắpxếp ổn thỏa cả rồi, cũng chỉ nội trong đêm nay mà thôi.

Trong Thanh Hư Quan, Hà Bạng đang cầm ba quả chanh dây nhảy chân sáoquay về phòng Dung Trần Tử. Dung Trần Tử vẫn đang ngủ, tư thế ngủ củahắn cũng vô cùng cứng nhắc, nằm thẳng, hai tay đan lại đặt lên trênbụng, nếu như Hà Bạng không nghịch phá, thì hắn giữ tư thế ngủ này cảđêm cũng không thay đổi dù chỉ một lần. Chỉ là khả năng náo loạn củanàng thực sự quá ghê gớm, Dung Trần Tử không thể chịu nổi liền nghiêngngười, quay lưng lại với nàng.

Hà Bạng ngồi ở trên giường, gặm ba quả chanh dây. Dung Trần Tử khôngthích nàng ăn uống trên giường, nhưng cũng chẳng làm gì được. hắn đã nói rất nhiều lần nhưng đều không có tác dụng nên về sau không thèm nóinữa. Nàng đang gặm rất say sưa, thì Thanh Vận ở bên ngoài chạy tới báo,nói rằng sau núi xuất hiện một con trai rất to.

Dung Trần Tử xua hắn đi xong, liền bắt đầu rửa mặt chải đầu, thản nhiên hỏi Hà Bạng một câu: “Lại chạy ra sau núi làm gì vậy?”

Hà Bạng ăn xong, đang tìm xung quanh thứ gì đó để lau tay. Dung TrầnTử thật quá sợ nàng rồi, liền tiện tay vắt khô chiếc khăn mặt trong tayrồi đưa qua cho nàng. “Nóng quá, ta muốn ngâm nước.” Hà Bạng lau tay vào chiếc khăn của hắn, sau khi lau xong liền trả lại nguyên vẹn về chỗ cũ.

Lúc ấy, Dung Trần Tử mới bắt đầu rửa mặt: “Mắt của người vẫn chưakhỏi hẳn, đừng có ra con suối sau núi tắm rửa. Vu thuật Nam Cương rất tà dị, sẽ làm nước ăn của người dân nhiễm bệnh mất.”

Hà Bạng lăn lộn trên giường: “Nhưng mà nóng, nóng, nóng quá cơ!!”

Dung Trần Tử khẽ thở dài, dặn dò tên đệ tử đứng hầu ngoài cửa khiêngđến một chiếc thùng gỗ to cao bằng đầu người, bên trong chứa đầy nướcsạch: “Người ngâm mình trong đây trước đi vậy,” rồi tiện tay vẽ ra mộtđạo bùa hàn băng, nước suối vốn bị cái nắng như thiêu như đốt làm chonóng rẫy ngay lập tức trở nên mát mẻ vô cùng, “ Đợi thuật Huyết đồngđược giải, ta sẽ liên hệ với đạo hữu thanh trừ Hải tộc, đến lúc ấy người cũng không cần phải sống lưu vong ở bên ngoài nữa. Nhưng thân là ngườiđứng đầu Hải tộc, khi xử lý chính sự người phải cẩn thận hơn, nếu khôngsự hỗn loạn trong Hải tộc nhất định sẽ chẳng bao giờ kết thúc được đâu.”

Hà Bạng thờ ơ không quan tâm, hỏi: “Dung Trần Tử, ngươi thật sự muốn chờ Thanh Tố trở về rồi mới đối phó với ả Phu Á kia sao?”.

Dung Trần Tử chỉnh trang lại quần áo, trả lời không chút do dự: “Điều đó là đương nhiên, nếu không có chứng cứ rõ ràng, thì sao có thể tùy ýđả thương người ta được? Hơn nữa, tu hành vốn chẳng phải việc dễ dànggì, bần đạo sao lại có thể vì nhất thời nghi ngờ mà phá hủy căn cơ củanàng ta chứ?”

Hà Bạng ngâm mình trong chiếc thùng gỗ, vạt váy thấm ướt dính cả vàocơ thể, mái tóc đen dài phiêu du như hải tảo trong nước, làn da trơnbóng như ngọc. Dung Trần Tử chỉ hơi liếc mắt nhìn qua đã không dám nhìnthêm nữa. hắn là một quân chân chính, những ý niệm tà dâm này, dù chỉ là nghĩ thôi cũng không được phép. Hà Bạng vừa nghịch nước vừa nói: “Ngươi cũng không sợ cô ả chuẩn bị đối phó với mình à?”

Dung Trần Tử dung mạo đường hoàng, chuẩn bị bước chân ra cửa, nghethấy lời này chỉ điềm nhiên đáp lại: “Nàng ta muốn làm thế nào là chuyện của nàng ta. Nếu như thật sự bị thương trong tay nàng ta, thì cũng dobần đạo học không tinh thông, bản lĩnh đã không bằng được với người ta,thì chẳng còn gì để nói. Nhưng nếu chưa tìm ra bằng chứng rõ ràng mà đãra tay với đối phương trước, thì chắc chắn không thể được.”

Bất cứ khi nào ra ngoài hắn đều đóng cửa phòng lại, Hà Bạng liền lậtngười biến trở về hình dạng một con trai lớn, ngụp lên lặn xuống trongthùng nước.

“Ngươi nuôi bổn tọa, chẳng lẽ cũng là đang đợi có bằng chứng rõ rằngsao?” Cái đầu hiếm khi được khởi động liền suy nghĩ một hổi, rồi bỗngnhiên vui vẻ phấn khởi hẳn lên, “À, tối nay sẽ có màn đặc sắc để xemđây, phải nhớ mang theo đồ ăn vặt mới được! Phu Á, ngươi ngàn vàn lầnđừng để bổn tọa phải thất vọng đấy….”

Không khí trong Thanh Hư Quan bắt đầu trở nên quái dị, rõ rang là ánh mặt trời nóng bỏng rực rỡ trên cao, nhưng nhiệt độ lại thấp đến đángsợ. Toàn bộ ngọn núi không có nổi dù chỉ là một cơn gió thoảng qua, ngay cả một chiếc lá cũng không hề lay động, dường như thời gian đã hoàntoàn đông cứng. Tà khí cơ hồ từ dưới đất phun lên, đến cả mặt trời chóichang cũng không thể áp chế được.

Thậm chí những tiểu đạo sĩ có đạo hạnh thấp kém nhất cũng bắt đầu cảm nhận được sự biến hóa quỷ dị này. Nhưng mọi người trong Quan đều rấtbình tĩnh, Thanh Huyền tuân theo lời dặn dò của Dung Trần Tử, tập trungtất cả mọi người trong Quan vào trong Tam Thanh điện [1]. Núi Lăng Hà có đại trận hộ sơn, lại thêm những nơi thiết đặt cấm chế nằm ẩn mình ởnhững chỗ kín đáo trong Thanh Hư quan thì nhiều không kể xiết.

[1] Tam Thanh điện là đại điện thờ cúng chủ yếu của Đạo giáo. Bêntrong thờ ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo bao gồm: Ngọc ThanhNguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.

Để bảo vệ đám môn hạ đệ tử của mình, Dung Trần Tử cũng hao tổn rấtnhiều tâm tư. Lúc này gặp chuyện, những trận pháp, cấm chế hữu ích đềuđã hiện ra rất rõ ràng. hắn chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ mở toàn bộtrận pháp bảo vệ cung quan ra, phong ấn núi Lăng Hà lại, có ý đề phòngngười qua đường tự ý xâm nhập mà vô tình bị thương. Hà Bạng đi theo hắn, trong không khí phảng phất mùi gì đó rất tanh, nương theo ánh mặt trờiđang khuất dần về phía tây, mùi tanh ấy càng lúc càng nồng.

Nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy được luồng khí âm tà đangtừ dưới đất bốc lên ngùn ngụt theo ánh chiều tà chạng vạng, chướng khítrong núi dâng cao, thấp thoáng giữa đám lá cây trong rừng có thể thấyhình dáng và chuyển động của những con rận cát, rắn độc cùng vô số những loại trùng độc khác. Chim muông dã thú trong núi chớp mắt đã biến mấtkhông một vết tích, cả khu rừng được bao phủ bởi một bầu không khí imlặng chết chóc.

Đám đạo sĩ tập trung lại ở Tam Thanh điện, Dung Trần Tử đã mở xongtoàn bộ đại trận hộ sơn, cũng xua luôn Hà Bạng vào trong điện. Đối diệnvới các môn hạ đệ tử, thần sắc của hắn vẫn ung dung, nhất nhất giao lạirất nhiều khẩu quyết trận pháp như Tam Kỳ Bát môn, Lục Nghi Bát Thần [2] cho Thanh Huyền. Sau đó hắn dặn dò mọi người: “Khi nào vi sư còn chưachưa trở lại, thì mọi việc đều phải nghe theo sự sắp xếp của sư huynhThanh Huyền. Nơi nay cực kỳ an toàn, trước khi trời sáng thì không đượctự ý rời khỏi đây.”

Đám đệ tử nào dám có ý kiến khác, ngay lập tức đều nhất loạt vâng dạ. Dung Trần Tử khẽ gật đầu, tay xách theo chiếc tủi bảo bối định đi, thìThanh Huyền liền chạy theo: “Sư phụ, đồ nhi muốn đi cùng với người, lỡnhư…”.

[2] Trong mười Thiên can thì ba nhóm Thiên can: Ất, Bính, Đinh gọi là Tam kì. Bát môn tức là tám cửa, từ tám phương vị của Bát quái mà ra,gồm: Hưu môn, Sinh môn, Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn, Tử môn, Kinh môn,Khai môn. Lục nghi là sáu nhóm Thiên can: Mậu, Kỉ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Bát thân gồm: Trực phù, đằng xà, thái âm, lục hợp, bạch hổ, huyền vũ,cửu địa, cửu thiên.

Dung Trần Tử không đợi hắn nói xong đã ngăn lại: “Ngươi ở lại chăm sóc cho các sư đệ.”

Chân trái hắn vừa bước ra khỏi cửa điện, thì Hà Bạng đã theo ngaysát. Dung Trần Tử quay đầu lại nhìn thấy mái tóc dài của nàng nhẹ nhàngtung bay, ống tay áo lay động như đang múa, trái tim chợt mềm đi, giọngnói bất giác cũng hạ thấp xuống: “Người cũng ở lại đây đi.”

Không ngờ Hà Bạng rất nghe lời, gật gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Tri Quan, cẩn thận nhé.”

Dung Trần Tử khẽ gật đầu, quay người sải bước. Thanh Huyền sợ Hà Bạng gây chuyện, đành trấn an nàng: “Sư phụ đạo pháp tinh thông, đối phó với mấy loại yêu quái tà ma này là chuyện không cần phải nói. Chúng ta ởđây đợi người quay về.”

“Ta tin những lời này” Hà Bạng xoay người tung tang quay trở lại TamThanh điện “Tính cách sư phụ ngươi như thế, nếu thực sự không có chútbản lĩnh nào thì sao có thể sống lâu như vậy được…”

Chúng đệ tử hoàn toàn nín lặng.

Trời tối sầm lại, phía rừng núi thoạt đầu phát ra những tiếng ồn àokhe khẽ, dần dần là tiếng cây cỏ bị chặt gãy, tiếng sói tru trong đêmtrăng, tiếng nói chuyện của người lớn trẻ nhỏ, tiếng ca hát vang lên từkhắp bốn phương tám hướng, lại có cả tiếng cười điên dại của đàn ông,tiếng khóc ai oán của phụ nữ, hòa cùng với tiếng gào hú của các loại dãthú.

Mặt đất bắt đầu chấn động tựa thứ gì đó muốn phá vỡ mặt đất để nhoi lên, rồi sau đó lại muốn chui xuống.

Có tiếng chân lúc nặng nề như đang đánh trống, lúc nhẹ nhàng như lũmèo lũ chuột, đám tiểu đạo sĩ trong Tam Thanh điện chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng ít nhiều cũng hơi run. Nhưng vốn là những người tu đạoluyện công nên chẳng ai để lộ ra ngoài, mọi người ai niệm kinh thì cứniệm, ai vẽ bùa chú thì cứ vẽ, không hề có chút hoang mang rối loạn.

Thanh Huyền xếp Hà Bạng ngồi giữa đám đệ tử, cũng là có ý bảo vệnàng. Hà Bạng ở chiếc bồ đoàn chính giữa, trái xem phải ngắm, háo hứcnhìn ngó khung cảnh mới mẻ. Cửa Tam Thanh điện vẫn chưa đóng kín, từ đây nhìn ra ngoài, có thể thấy một luồng âm khí màu xanh sẫm ở sâu bêntrong ngọn núi Lăng Hà đang bốc lên tận trời. một danh sơn, nơi tụ hợplinh khí của trời đất, nuôi dưỡng ra biết bao những nhân tài ưu tú, vậymà giờ đây âm u đáng sợ như chốn âm tào địa phủ.

Hà Bạng rất tò mò thích thú với Vu thuật Nam Cương, nhìn đến mải miết say sưa. Bất chợt trong điện chấn động mạnh, Hà Bạng ngẩng đầu nhìnthấy ở phía sau điện có một cái xác đã thối rữa phân nửa dang chui từdưới đất lên. Cái xác này không biết đã chết từ ngày tháng năm nào, hoàn toàn không nhìn ra được màu sắc bộ quần áo nữa, hốc mắt đen kịt như một cái động, nó chui từ dưới đất lên nhẹ nhàng không một tiếng động, haicánh tay chỉ còn trơ xương, hơn nữa trên má vẫn còn bám lại chút thịtrữa nát.Gió tanh quấy nhiễu khứu giác, càng khiến người khác không ngửira mùi của nó.

Đám tiểu đạo sĩ phần lớn đều đang nhắm mắt niệm kinh, không chú ý đến việc này, Hà Bạng cũng xấu tính, nàng rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không hề lên tiếng, để mặc cho cái xác thối rữa đó đi lại lung tung trongđiện, đợi đến khi cái xác đó đi qua trước mặt mình, nàng mới lặng lẽduỗi chân ra ngáng. Thứ đồ chơi gớm ghiếc đó ngã sõng xoài về phíatrước, rồi ngay lập tức nhào thẳng vào lòng Thanh Huyền.

Thanh Huyền bất ngờ ôm trọn thứ gì đó vào lòng, liền mở mắt ra nhìn,lập tức sợ đến hồn bay phách tán! Trong điện náo loạn, Hà Bạng che miệng cười trộm, liền bị Thanh Huyền hung hăng trừng mắt lên lườm cho mộtcái.

Cái xác di chuyển chậm chạp, nhưng lại cực kỳ khó giết. Bùa chú hoàntoàn vô hiệu, có vẻ nó không giống một linh hồn đang quấy phá. một đámđạo sĩ dùng đủ các loại pháp khí đánh đập nó rất lâu, rồi ngẩn ra khônghiểu vì đánh sao nó cũng không chết. Thậm chí đã mất một chân, mà nó vẫn cố tập tễnh đả thương người khác.

Thanh Huyền cũng có chút hiểu biết, đành chặt cụt hai cái chân nó đi: “Ả yêu nữ này khơi dậy thế núi Lăng Hà, rồi mượn thế của sơn mạch kíchđộng xác chết, nếu như không phá được trận pháp này, tà khí sẽ cuồn cuộn phun ra không ngừng, đến lúc đó e là không thể trấn áp được.”

Cái xác kia cụt chân, nhưng hai tay vẫn khua loạn xạ, Thanh Huyền sợnó làm người xung quanh bị thương, liền chặt phăng cả hai tay nó.

Chịu ảnh hưởng từ Dung Trần Tử, Thanh Huyền cũng là người thích sạchsẽ, trên quần áo dính đầy những mảnh thịt vụn, còn tâm trí đâu mà ngồithiền, chỉ muốn đi thay quần áo ngay, nhưng Dung Trần Tử đã có lệnhkhông được rời khỏi đại điện, hắn nhớ tới lệnh của sư phụ, nên không dám làm bừa.

Hà Bạng đương nhiên là đi guốc trong bụng hắn. Qủa thật mùi trênngười hắn không dễ ngửi chút nào, bèn đề nghị: “Hay là ta đi thay quầnáo cùng với ngươi nhé?”

Hà Bạng huých huých vào người Thanh Huyền, hắn nghiến răng nói: “Sưphụ lệnh cho tôi ở đây đợi không được tự ý ra ngoài, thay quần áo làchuyện nhỏ, nghe theo lệnh của sư phụ mới là chuyện lớn.”

Hà Bạng cười nói ddáng, nàng nhìn thẳng vào mắt Thanh Huyền, ngữ điệu dịu dàng: “Thanh Huyền, ta đi thay quần áo cùng với ngươi nhé?”

Thanh Huyền thoáng ngây người, rồi bỗng cảm thấy mình nhất định phảiđi thay quần áo, thần sắc của hắn trông vẫn như bình thường, dù các sưđệ vẫn đang ở trong đại điện nhưng cũng không ai phát hiện ra điều gìkhác lạ: “Ừ, thay quần áo, phải đi thay quần áo chứ.”

hắn đứng dậy, dặn dò đám tiểu đạo sĩ ở lại trong điện, còn mình thìlại dẫn Hà Bạng ra ngoài. Thanh Vận hơi lo lắng hỏi: “Đại sư huynh, sưphụ đã có lệnh, thế này thì…không ổn đâu”.

Thanh Huyền bỗng cảm thấy như thế chẳng có gì là không ổn cả, thản nhiên trả lời: “không sao đâu, ta sẽ quay lai ngay.”

Hắn sải bước ra khỏi Tam Thanh điện, Hà Bạng khẽ nâng tay lên, nhảychân sáo đi theo sau. Những cái xác đang đi lại lung tung, nhưng có vẻnhư bọn chúng không tìm thấy Tam Thanh điện, đành đi lại vật vờ trongQuan, vô tình chạm vào cấm chế, ngay lập tức bị thiêu cháy thành tro.

Thanh Huyền về phòng thay quần áo, đương nhiên Hà Bạng muốn đi xemtrận đấu pháp của Dung Trận Tử và Phu Á. Thuật nhiếp hồn vốn là sởtrưởng của nàng,mà tu vi của Thanh Huyền thì vẫn còn mỏng, hắn lại không mảy may có chút đề phòng nào. Mà dù miệng hắn có niệm Tam Thanh chú,tay bấm Kim quang quyết đi nữa, thì muốn không chế hắn, với nàng, cũnglà chỉ là trò trẻ con. Chỉ là, Dung Trần Tử rất nhạy cảm, nên không thểđể lại vết tích trên người Thanh Huyền được, thành ra Hà Bạng đành mặchắn đi thay quần áo trước. Thuận theo ý của hắn rồi, thì việc khống chếcũng sẽ tự nhiên hơn, lại rất khó bị hắn phát hiện ra.

Hà Bạng đang đứng ở cửa đợi Thanh Huyền thay quần áo, thì bỗng nhiêncó hai cái xác loạng choạng đi tới, nàng liền tiện tay bấm niệm một yếuquyết cổ xưa, khiến cho hai cái xác đó giống như va phải nồi canh nóng,vội lảng ra xa.

Thanh Huyền thay quần áo xong, Hà Bạng liền lao lên trước nói: “Thanh Huyền, trận pháp này xem ra rất lợi hại, chúng ta đi vào trong núi giúp sư phụ ngươi một tay đi!”

Thanh Huyền cảm thấy có lí, con quỷ này phô trương thanh thế quá lớn, e rằng sư phụ sẽ gặp nguy hiểm. hắn liền cầm theo túi bảo bối của mình, đeo kiếm sau lung, nói: “Được, chúng ta đi!”

Mảnh trăng lưỡi liềm ẩn hiện trên bầu trời đêm, trong sơn đạo liêntục gặp phải những cái xác thối rữa, người có, động vật có. Còn có bộxương miệng mỏ vịt, cổ dài, tứ chi ngắn, trên lưng đeo một thanh kiếmsắc nhọn, rữa nát đến độ chỉ còn trơ lại bộ xương, cũng không biết đãđược bao nhiêu năm tuổi.

Thanh Huyền tiến về phía trước, chém đứt hết tất cả tứ chi của nhữngcái xác đó, nếu đụng phải những thứ quá lợi hại, Hà Bạng chỉ cần nhẹnhàng thi triển pháp thuật thì sẽ tránh được. Nàng luôn đắn đo dùng cách thích hợp nhất, Linh thức của Thanh Huyền vẫn chưa bị khống chế hoàntoàn, vẫn có thể suy nghĩ độc lập, hỏi: “Người là nội tu?”

Người trong Đạo tông chia việc tu luyện ra làm hai loại là Nội vàNgoại, Nội tu là để chỉ tu luyện pháp thuật, Ngoại tu là chỉ thân thểkhỏe mạnh, rèn luyện võ đạo. Cũng có người tu cả hai loại, giống nhưDung Trần Tử chẳng hạn, nhưng tu cả hai loại cũng có yếu điểm – ấy là,gặp người chuyên về võ, thì nhất định là đánh không lại. Gặp kẻ chuyênvề pháp thuật, thì chắc chắn là kém vài phần. Ưu điểm là có thể so phápthuật với kẻ võ đạo, và đọ nắm đấm với kẻ Nội tu…. Cho nên đa số ngườitrong Đạo tông đều tìm kiếm sự bảo hộ từ bên ngoài, cũng có nghĩa làngười Nội tu sẽ tìm một người Ngoại tu để phối hợp, cùng giúp đỡ bảo vệlẫn nhau. Lúc cần ra tay Ngoại tu sẽ đánh giáp lá cà, còn Nội tu sẽtránh ra xa, cách này thật sự là kín kẽ không chê vào đâu được.

Hà Bạng thẳng thắn gật đầu: “Ta không thích luyện võ.”

Thanh Huyền liền đứng xa nàng thêm một chút, Nội tu thân thể yếu ớt,một khi bị tà ma yêu quái lại gần, sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng bất luậnlà Ngoại tu hay tu luyện cả hai, nếu có theo một Nội tu bên mình, thìviệc trừ tà diệt yêu chắc chắn là việc làm chơi mà ăn thật. Hà Bạng thấy vậy chỉ cười nói: “Cũng không cần khoa trương vậy chứ, mau đi xem thửxem sư phụ ngươi đang ở đâu đi!”

Càng đi sâu vào chân núi, tà khí càng mạnh, những cái xác lại càngbạo gan hơn. Hà Bạng suy cho cùng cũng là yêu, nên không sợ lắm, nàngchỉ ghét cái xác này vừa bẩn lại vừa hôi thôi. Mới đi qua một thân câytùng, thì đột nhiên bên cạnh mọc ra đầu một con lợn rừng, cũng khôngbiết đã chết được bao lâu, mà trên thân của nó giòi bọ đùn cả ra! ThanhHuyền thu kiếm bảo vệ cả hai, một đường kiếm sáng loáng lóe lên, giòi bọ văng tán loạn khắp nơi, Hà Bạng thấy có chút buồn nôn, vội vàng né raxa.

Đang trong lúc náo loạn ầm ĩ, thì phía trước vang lên một tiếng thétchói tai, một người đàn ông với bộ dạng như một Vu sư, đầu đội một chiếc mũ chop nhọn, thắt lưng dắt chiếc chuông tang hồn, tay cầm một chiếcchày cương thi, hai mắt toát ra tử khí trắng ởn cùng khuôn mặt vô cảmxuất hiện.

Thanh Huyền không quan tâm đến con lợn rừng nữa, lập tức vung kiếmxông lên. Tên Vu sư này di chuyển cực nhanh, tuy chết rồi nhưng hắn vẫncòn linh thức, nên có thể lập ra chiến thuật, triệu hồi xác chết. Hàngchục xác chết nhất loạt lao tới, còn có cả vài cái xác của bọn mèo rừng, với sói hoang.

Thanh Huyền cũng là người tu theo cả hai loại Nội và Ngoại, căn cơtuy trầm ổn, nhưng đạo hạnh lại chưa đến nơi đến chốn, cứ hễ bị mấy cáixác vây lấy là tay chân luống cuống cả lên. Hà Bạng đặt một viên trânchâu đỏ rực lên tay, trông không giống nội đan, mà giống pháp khí hơn.Nàng khẽ lẩm bẩm niệm chú, đám thi thể đó trong nháy mắt đã bị đóngbăng.

Thanh Huyền lúc này mới nhớ ra là nàng sống dưới nước, xem ra loạithuật pháp này cũng là thuộc mệnh thủy trong ngũ hành. Rất nhanh tên Vusư đó đã ý thức được sự uy hiếp mạnh mẽ của Hà Bạng đối với mình, hắnbèn buông tha cho Thanh Huyền đểlao tới đối phó với Hà Bạng. Đường kiếmcủa Thanh Huyền vờn quanh như muốn quấn lấy hắn, nhưng hắn rõ rằng không hề bị mắc bẫy, liên tiếp phá được mấy chiêu kiếm của Thanh Huyền.

Hà Bạng vừa mới nhấc tay lên, tên Vu sư đó đã ngã nhào xuống đất, đầu trên cổ cũng chẳng thấy đâu. Thanh Huyền lập tức chém đứt luôn tứ chicủa hắn.

Đám thi thể thối rữa từ khắp bốn phương tám hướng xông ra, sơn mạchngàn năm, cũng không biết đã chôn vùi bao nhiêu linh hồn quỷ dữ, để giờtất cả đều bừng tỉnh. Hà Bạng chốc chốc lại tiếp thêm pháp lực vào cơthể Thanh Huyền, vận hành hai mươi tư chu thiên [3], giúp hắn giảm bớtmệt mỏi.

[3] Chu thiên là một trong những pháp môn của Đạo giáo.

Đây là lần đầu tiên Thanh Huyền bắt tay hợp sức với một Nội tu, cũngnhận thấy được sự huyền diệu của thuật pháp, cảm thấy sở học của bảnthân thật sơ sài nông cạn. Hà Bạng lại nhìn ngó xung quanh, thừa dịpThanh Huyền đối phó với địch, nàng dùng một loại bí thuật nói chuyện với người nào đó trong rừng: “Thuần Vu Lâm?”

Trong bóng cây, có một trang nam tử như ẩn như hiện, áo đỏ tóc đen,cử chỉ tao nhã: “Thuộc hạ thật sự vô cùng lo lắng cho người, bệ hạ củathần ạ.”

Hà Bạng vừa giúp Thanh Huyền giải quyết đám xác chết đang càng ngày càng đông, vừa nói: “Lập tức rời khỏi đây.”

Vị nam tử áo đỏ ấy khẽ cười, hơi hành lễ, rồi biến vào bóng đêm trong rừng.

Dường như phát hiện ra sự xâm nhập của người lạ, đám xác thối rữa ùnùn kéo tới. Hà Bạng cũng biết cứ thế này mãi thì không ổn bởi tu vi củaThanh Huyền chưa đủ, không thể chống đỡ được lâu, nếu có Dung Trần Tử ởđây, có lẽ sẽ chém giết được mấy ngày mấy đêm cũng không chừng.

Nàng ngưng tụ niệm lực [1], thi triển thuật Ngưng băng trong một phạm vi lớn, rồi đóng băng toàn bộ một mảng rộng những cái xác xung quanhđây, lần đầu tiên Thanh Huyền trong thấy một loại tiên thuật khác ngoàiđạo pháp, bất giác cũng được mở rộng tầm mắt. Đáng tiếc Hà Bạng lạikhông có sự kiên nhẫn tỉ mỉ giống như Dung Trần Tử:”Mẹ kiếp, còn nhìn gì chứ? Chạy nhanh, chúng ta còn phải đi tìm sư phụ ngươi nữa”.

[1] Niệm lực là một loại pháp thuật tập trung cùng lúc cả ba thứ: Cơ thể, ngôn ngữ, ý thức, ám chỉ sức mạnh của tư tưởng.

Hai người chạy sâu vào trong núi, nhưng sơn mạch núi Lăng Hà trải dài hàng trăm dặm, trời lại tối không nhìn rõ đường, yêu quái tà ma hoànhhành, muốn tìm người đâu có dễ. đi được một lúc, họ tìm được một đạo sĩ, nhưng lại không phải là Dung Trần Tử. Người này mặc đạo bào xanh bạc,bên hông buộc một bình rượu hồ lô, lại gần mới phát hiện ra ông ta cũngchỉ là cái xác. Con ngươi bên mắt trái đã lọt hẳn ra khỏi hốc mắt, có vẻ như đã chết từ rất lâu rồi.

Thanh Huyền niệm vô lượng phật, định vượt lên chặt đứt tứ chi của ông ta, không ngờ tên này đột nhiên vung tay lên, thanh kiếm liền bay vọttới! Nếu không phải Hà Bạng nhanh tay nhanh mắt, dùng một viên trân châu bắn văng thanh kiếm ra, thì e một nửa đầu của Thanh Huyền đã sớm phảidọn nhà!

Thanh Huyền toát mồ hôi lạnh, mà tên đạo sĩ đó lại còn bắt đầu bấmngón tay rữa nát để niệm khẩu quyết nữa chứ! Trước tình cảnh ấy khôngchỉ Thanh Huyền, mà ngay cả Hà Bạng cũng không biết nên cười hay mếu: “Tên đạo sĩ này cũng hay thật!”

Ngón trỏ của nàng vạch ra những đường mơ hồ, miệng lẩm bẩm vài tiếng. Thanh Huyền vốn đang giao chiến với cái xác ấy, thì chỉ một lát sauthấy cái xác ngây người đi đến trước mặt Hà Bạng, nàng ngăn Thanh Huyềnđang định chém đứt cả cánh tay tên đạo sĩ lại, rồi nói: “ Bây giờ, ôngta là người của mình rồi, đi thôi”.

Thanh Huyền trợn tròn mắt, quả nhiên thấy ông đạo sĩ đó lặng lẽ đitrước Hà Bạng, gặp xác chết muốn sáp lại gần, ông ta còn vẽ ra bùa Trấnthi! Nhân sinh quan của Thanh Huyền hoàn toàn sụp đổ: “ Thế này, thếnày, thế này…”

Hà Bạng đi theo sau ông đạo sĩ, cảm thấy an toàn hơn, mới nói: “ Chỉlà thuật Mê hồn thôi. Ông ta có linh thức thì có thể thu nạp thành conrối, chỉ là thuật này quá hao tổn tâm trí, bình thường thì không cần”.

Có một đạo sĩ đi trước mở đường, Thanh Huyền cũng cảm thấy bớt áp lực hẳn, Hà Bạng không có hứng thú với việc giết quái, chỉ chăm chăm nhìnngó xung quanh tìm Dung Trần Tử. Nhưng hiện giờ sơn thế quá mạnh, khôngthể dùng linh thức để thăm dò được. Sơn mạch song hồ vốn có linh thức,thật ra đó chính là đặc tính riêng của chúng, giống như hỉ nộ ái ố củacon người vậy. Bình thường sẽ không thể hiện ra, nhưng một khi đã kíchphát rồi, thì thanh thế thật khiến người ta phải run sợ. Vọng động đếnnguyên thần khi sơn thế đang bừng bừng phẫn nộ rất có thể sẽ lại chọcgiận nó thêm nữa, vậy thì vô cùng tổn hại đến bản thân.

Bộ ba, người-yêu-xác đang đi, đột nhiên ở đằng trước có một chiếc lákhô bay lên, rồi một con sóng bạc cực lớn cuồn cuộn lao tới. Hà Bạng vội kéo Thanh Huyền lui lại vài trượng, nhặt một cành cây khô vẽ một vòngtròn để Thanh Huyền và cả cái xác bù nhìn cùng đứng vào giữa. Khi consóng bạc lao tới gần, Thanh Huyền mới phát hiện ra đó không phải là mộtcon sóng, mà là vô số bạch xà cuốn vào nhau, mỗi con to khoảng chừng hai ngón tay, thè lưới ra kêu phì phì.

Thanh Huyền bắt đầu lo lắng: “ Cấm chế trong Quan không biết có thể ngăn chặn được trùng độc không?”

Con sóng bạch xà điên cuồng lao tới, bọn chúng đều chỉ có một mắt ởngay chính giữa, vô cùng kinh sợ. Khuôn mặt Hà Bạng lập tức biến sắc: “Ả Phu Á ngu xuẩn tuy cũng được coi là một Vu sư đệ nhất, nhưng dựa vào Vu lực của cô ta, không thể phát huy uy lực ghê gớm như vậy được!” Nàngbóp nát viên trân châu đỏ như máu đang nắm trong tay, nhẹ nhàng thổi một hơi, luồng ánh sáng đỏ khẽ tản ra xung quanh, chỉ một lát sau giống như một dạng thực thể, nương theo gió lần tìm dấu vết.

Hà Bạng nhanh chóng kéo Thanh Huyền lên, tay phải bấm niệm thần chú,xung quanh xuất hiện một làn sóng nước dập dờn. Thanh Huyền chỉ thấy mặt mày sa sầm, cả người ê ẩm. hắn đánh giá xung quanh một lượt, rồi há hốc mồm đầy kinh ngạc: “Thuật độn thủy!”

Hà Bạng đuổi theo luồng sáng màu đỏ, không bao sau đã tới đỉnh Thê Hà trên dãy núi Lăng Hà.

Cuối cùng, xung quanh cũng hiện ra dấu vết của một trận giao đấu,nhưng nhìn dấu tích thì tuyệt nhiên không giống trận chiến đơn độc giữaDung Trần Tử và Phu Á. Sắc mặt Hà Bạng nặng nề, lúc đi ngang qua một khe núi, thấy toàn bộ nước trong suối đều đã biến thành màu đen. Lại nhìnđằng trước, thấy Thanh Huyền vẫn đang đuổi luồng sáng đỏ, đột nhiên nàng nghiêng người chìm vào đống đá nằm la liệt bên cạnh khe núi.

không gian bên trong ngọn núi tạm được coi là bằng phằng, những tảngđá cao cỡ nửa người nằm ngang dọc ngổn ngang khắp nơi, cơ hồ như muốnxây dựng một cung quan nào đó, nhưng vẫn chưa có vẻ gì là đã khởi công.Hà Bạng lần tìm theo mùi máu tươi, rất nhanh đã tìm đến được phía saumột tảng đá hoa cương.

Có người, là một cô gái, đang dựa lưng vào tảng đá thở dốc, váy áotrên người nàng ta toàn là máu, ngực trái bị một cành cây khô đâm xuyênqua, trên mặt là một lớp mạng nhện đỏ tươi dày đặc đan xen vào nhau,thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Cảm thấy có người lạ, nàng ta liều mạng nắm chặt chuông triệu hồntrong tay, khi nhìn rõ người tới là ai thì lại thở dài đầy tuyệt vọng:“Là người…?” rồi ho ra một ngụm máu đen. Là Phu Á.

Hà Bạng phủi phủi góc áo, không hề có ý định giết chết Phu Á, nhưnglại càng không có suy nghĩ cứu mạng nàng ta: “Phải, là ta …” Nàngnghiêng người, góc váy khẽ rủ xuống, giọng nói lanh lảnh yêu kiều: “Đáng thương thay”.

Bên trong thân thể Phu Á bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ quái,giống như tằm ăn rỗi, tiếng lạo xạo vang lên không dứt. Hai mắt nàng tatrợn trừng, tay phải không ngừng vẽ huyết chú lên ngực, Hà Bạng cũngkhông vội, dựa vào một tảng đá, nói một cách chậm rãi nhàn tản: “Ai cũng biết thịt thần tiên là của quý, nhưng thật sự nên ăn như thế nào, thìlại không có mấy người rành.”

Lồng ngực Phu Á phập phồng dữ dội, nhưng biểu hiện lại giống như sắpnghẹt thở. Hà Bạng điềm nhiên ngồi xuống một tảng đá, nhàn nhã đung đưađôi chân nhỏ nhắn như được khắc bằng ngọc bích: “Tất cả những Chính thần đều nhận được sự bảo vệ của Đạo trời, cho dù là lâm vào tình thế épbuộc phải ra tay giết chết bọn họ đi nữa, thì cũng không một ai gánh nổi cái tội danh giết hại thần tiên này đâu”. Nàng nở nụ cười tươi tắn nhưhoa nở, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng nếu như phẩm chất và tính cách củachính bản thân Chính thần có tì vết, trở thành một vị thần sa đọa, đếnlúc ấy nếu vẫn muốn ăn thứ thịt này, thì cũng có thể coi là hành độngthay trời hành đạo.”

Tơ đỏ trên khuôn mặt Phu Á càng lúc càng hiện rõ, da thịt nàng tadường như sắp nứt ra. Hà Bạng chậm rãi đứng dậy rồi từ từ tiến lại gần,đứng cách nàng ta năm bước chân thì dừng lại, tay phải chậm rãi thitriển pháp thuật, một dòng nước màu lam dần dần thấm vào người Phu Á.Nàng ta thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng rất nhanh đã cảm thấy có gì đókhông đúng, dòng nước này ngấm vào người, lập tức gây ra sự đối nghịchvới bản mệnh trùng độc và mệnh hỏa của bản thân!

Lúc này, trên đỉnh Thê Hà, Dung Trần Tử đang dùng Bão nguyên thủ thứnhất [2] , tập trung tinh lực đối phó với kẻ địch. hắn vô cùng quenthuộc với trận pháp này, mấy ngày nay cẩn thận tỉ mỉ quan sát, cơ bảncũng hiểu rõ được thực lực của Phu Á. hắn vừa mới thâm nhập được vào núi thì đã tìm thấy trận nhãn của nàng ta, nhưng sau khi trận pháp bị phávỡ, thì lại càng kích phát thế núi Lăng Hà. Lúc ấy, hắn biết Vu sư NamCương đó muốn dốc toàn lực ra để đánh trận này.

[2] Bão nguyên thủ nhất là một phương thức tu luyện của Đạo gia, chủyếu là tu dưỡng tinh thần nội tâm, loại bỏ tạp niệm, bảo vệ tinh, thần,khí của con người, sống hài hòa với thiên nhiên và có tác dụng kéo dàituổi thọ.

Lửa ma trên đỉnh Thê Hà đan xen cùng các loại bùa chú, đúng vào lúc cát bay đá chạy, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng: “Sư phụ?”

Dung Trần Tử trong lòng kinh ngạc, nhất thời lộ ra sơ hở, đối phươngmột mặt lập tức ngăn trở hắn, một mặt đi bắt tên đệ tử Thanh Huyền vẫnđang luẩn quẩn ở lưng chừng đỉnh Thê Hà. Dung Trần Tử bất đắc dĩ, đànhphải sửa thủ thành công, xông ra khỏi lớp lớp vòng vây đi cứu đại đệ tửcủa mình.

Tám lão Vu sư vây đánh hắn, người nào người nấy đều là cao thủ, lẽnào có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, vô số trùng độc như thủy triềudâng bay về phía Dung Trần Tử, dũng mạnh liều chết như muốn phá tan cấmchế của hắn, hắn nóng lòng muốn đi cứu Thanh Huyền, hơi thở vẫn luônđược điều hòa bình ổn nhất thời có chút hỗn loạn.

Trong rừng trúc tím bên cạnh một cây tùng cổ, sắc mặt Phu Á trắngbệch như ma, nhưng thần trí thì vẫn còn: “Ngươi dẫn đồ đệ hắn tới đây,chỉ là để quấy nhiễu tâm trí hắn thôi sao? Rốt cuộc ngươi muốn giúp hắnhay là giúp bọn ta?”

Hà Bạng đứng dựa người vào cây trúc, tà váy trắng như ẩn như hiệnthấp thoáng trong đêm khuya: “Giúp ai ư? Bổn toạ trước giờ không giúp ai hết.” Nhìn Dung Trần Tử ở trong trận pháp đang dần dần không thể ứngphó một cách ung dung được nữa, vẻ mặt nàng lười biếng thản nhiên, “Nếunhư đám Vu sư đó giết chết hắn, thì phải cảm trời tạ đất, bổn tọa vừahay có thể mang cái xác đó đi. Còn nếu đám Vu sư ấy mà bị hắn giết…thìbổn tọa đành chịu thiệt ở lại trong Thanh Hư Quan thêm vài ngày nữavậy.”

Đột nhiên trong lòng Phu Á nảy sinh một tia hi vọng: “Nếu như tên đạo sĩ đó chết rồi, ngươi có thể đừng giết ta không?”.

Hà Bạng thậm chí không buồn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “muộn rồi, ngươi bị Thiên Cương phục ma chú của Dung Trần Tử làm bị thươngđến tận tim phổi, hiện giờ thực sự đã chết rồi. Ta không hiểu đạo thuật, nhiều nhất cũng chỉ giữ được bản mạng trùng độc của ngươi, để ý thứccủa ngươi được sống thêm một lúc nữa mà thôi. Chỉ là thân thể ngươi tuyđã chết, nhưng vẫn có thể giúp ta làm một việc. Mấy cái tên thuộc sư môn của ngươi xem ra thanh thế cũng dọa người lắm, nhưng ta lại cảm thấychúng quá sốc nổi. Nếu như Dung Trần Tử giành được phần thắng, ta sẽ bảo hắn siêu độ cho ngươi, ừ phải, ngươi đầu thai lại lần nữa vào một giađình thiện lương, nhất định sẽ tốt đẹp hơn bây giờ nhiều.”

Phu Á sờ tay lên ngực mình, nơi ấy quả nhiên đã không còn thấy nhịptim đập nữa. Tơ đỏ trên khuôn mặt nàng đã phai mờ không còn thấy chútdấu vết nào, làn da như được tưới nước mát, trắng nõn mềm mại vô cùng,ai có thể nghĩ một thân thể như vậy, lại là thân thể của một người đãchết chứ.

Hà Bạng cũng sờ bụng mình – Nàng đói rồi!

Hai người đang nói chuyện, thì tình hình Dung Trần Tử ở bên kia cóchút không ổn. Vô số trùng độc lao về phía Thanh Huyền, hắn liều mạngchịu một trượng của một tên Vu sư, xông ra khỏi vòng vây, dùng huyềnthuật đạo môn đẩy lui đám trùng độc Vu Cương, nhưng một trượng đánh lênngười dường như có mang theo kịch độc, hắn hóa ra rất nhiều bùa chú trấn áp lên vết thương.

Hà Bạng không có đồ ăn vặt, bụng càng ngày càng đói: “Khốn kiếp! Đừng có đánh hỏng thịt của lão tử đấy!”

Trong lúc tình thế cấp bách, mấy lão Vu sư đang vây lấy hai sư đồDung Trần Tử liền ngồi xuống, lắc lắc chuông triệu hồn, chày tang hồnlàm bằng xương người cũng phát ra tiếng vù vù. Dung Trần Tử sắc mặt khẽnghiêm lại, lôi từ trong túi bảo bối ra một lá bùa màu tím.

Trong huyền thuật đạo môn, bùa chú cũng chia làm năm loại, phân làmnăm màu vàng kim, bạc, tím, lam, vàng, từ vàng đến đến vàng kim uy lựccũng sẽ tăng dần lên theo từng màu, nhưng ứng với nó là phép thuật cũngsẽ tiêu hao rất nhiều.

Hà Bạng tuy không rành đạo pháp, nhưng những thứ mang tính hiểu biếtthông thường đó thì rõ. Sở dĩ trước đây nàng luôn cảm thấy Dung Trần Tửxử lý mọi việc đơn giản dễ dàng, cũng là vì toàn thấy hắn sử dụng bùavàng.

Lời bùa chú cổ quái vang lên, Thanh Huyền ghé sát vào người Dung Trần Tử không biết đã nói những gì, mà lông mày Dung Trần Tử nhíu cả lại,giống như muốn giáo huấn hắn vài lời, rồi đột nhiên xuống tay không chút nể mặt lu tình.

Cát đá phía trước che mất tầm nhìn, hai bên đấu nhau đến người chếtkẻ sống, Hà Bạng đứng lên một cây trúc cong, bụng sôi ùng ục, nàng hơimất kiên nhẫn: “Mau đánh đấm cho xong đi,xem người ta mệt sắp chết rồiđây.” Nàng lại lẩm bẩm, “Cũng đói sắp chết luôn rồi, nhanh quay về Quan, bảo đám tiểu đạo sĩ làm đồ ăn đêm thôi.”

Phu Á cũng đứng nguyên chỗ cũ, nhiệt độ cơ thể của nàng ta vẫn cònấm, nhưng mạch đập, hô hấp, nhịp tim đã hoàn toàn ngừng lại, chỉ còn lại thần thức là vẫn chưa có dấu hiệu rối loạn. Nàng ta tiếp xúc với tử thi đã nhiều năm, trong lòng có phảng phất nỗi niềm sợ hãi, cũng có chúthưng phấn với cái chết.

Hà Bạng từ trong người lấy một con ốc biển, thổi nhẹ một hơi, núirừng đột nhiên nổi gió, âm thanh xen chút kì dị, giống như tiếng chuôngtrên cổ lạc đà. Những người có pháp lực có thể cảm nhận được tốc độ âmthanh truyền đi, đám Vu sư tưởng rằng Dung Trần Tử đạo gia thần thông,Dung Trần Tử lại cho đó là Vu thuật Nam Cương.

Chừng ba khắc sau, cả hai bên quần áo ướt đẫm mồ hôi, Phu Á nhìn vềphía trước, thấy các sư thúc của mình đều thất thần, dường như quên luôn cả việc niệm chú. Dung Trần Tử thì cắn vào lưỡi mình, mượn cơn đau đểtập trung tinh thần. Bỗng một tiếng hét dõng dạc vang lên, lá bùa màuvàng kim tung ra, khiến sáu lão Vu sư bị thương nặng.

Hà Bạng khẽ lắc đầu, cất con ốc biển đi: “Quả nhiên, chênh lệch thựclực quá lớn, không thể trông mong gì được.” Nàng quay đầu lại nhìn Phu Á nở một nụ cười tươi sáng rực rỡ, nhẹ nhàng nói: “Tới lượt ngươi rồi, đi thôi.”

Phu Á chỉ cảm thấy đôi mắt ấy xanh thẳm như nước biển, thần trí savào trong con ngươi, dường như sợ hãi cơn sóng lớn, nàng ta mờ mịt đi về phía trước, thể lực của Dung Trần Tử tiêu hao quá nhiều, vừa rồi thứthuật pháp kì lạ khó hiểu đó bay tới khiến cơ thể hắn không thể chống đỡ nổi, Thanh Huyền sớm đã nằm vật trên mặt đất.

Thấy Phu Á đến gần, Dung Trần Tử khẽ mím môi, tiện tay thi triểnthuật Thiên tàm phệ cổ, muốn hủy đi bản mạng trùng độc của Phu Á. Phu Ácó phần mê man, thậm chí không hề né tránh đổ rạp xuống dưới chân.

Dung Trần Tử biết Vu sư nào cũng nuôi một bản mạng trùng độc, sau khi thân thể đã chết , bản mạng trùng độc này sẽ không chết ngay lập tức,mà sẽ tuân theo ý thức linh hồn còn sót lại của chủ nhân, hoàn thànhchấp niệm của chủ nhân, nên lúc này cũng không để ý tới nữa.

Hắn lại rút ra thêm một lá bùa màu lam, đúng lúc đang bấm tay niệmchú, thì đột nhiên cô nàng Phu Á đã tắt thở dưới chân bỗng hô hấp mạnhmẽ trở lại, thân hình tựa ma quỷ, một chưởng đánh thẳng xuống huyệt phếdu, khiến phổi của hắn bị tổn thương. Dung Trần Tử không kịp tránh,loạng choạng bước đi, phun ra một ngụm máu tươi.

Tuy Phu Á đã chết, nhưng cơ thể bỗng nhiên lại tản ra một thứ ánhsáng rực rỡ quỷ dị, nàng ta cởi bỏ từng thứ trên người mình xuống, chốnrừng núi tối tăm, bùa lửa đang bập bùng phát sáng. trên mặt nàng ta mang theo nét mơ màng ngây thơ không chút tà ác, thân thể trong làn ánh sáng mờ ảo sáng bóng như bạch ngọc.

Dung Trần Tử vừa mới chịu chưởng, hơi thở rối loạn, giờ nhìn thấycảnh này vội vàng niệm Tập thần chú, thu lại thần trí, trấn tĩnh tậptrung. Trong khi đó hai lão Vu sư còn sống lại bị phân tâm, Dung Trần Tử nắm lấy cơ hội ra tay, không chừa lại đường lui. hắn sử dụng ngay mộtlá bùa màu bạc, rồi lại phun tiếp ra một ngụm máu nữa. Uy lực của lá bùa màu bạc rất lớn, pháp lực của hai Vu sư kia đã cạn kiệt, sớm đã khôngthể chống đỡ được thêm nữa, lập tức phơi thây trong núi.

Phu Á vẫn từ từ lại gần, trên người đã không còn một mảnh vải chethân, Dung Trần Tử xưa nay vốn chán ghét yêu ma tà thuật, khẽ nhíu mày,thuận tay lấy mảnh vải cuốn ở cổ tay lên che mắt, mở thiên nhãn, bảokiếm trong tay bổ từ trên xuống, một đường sắc bén, Phu Á trong nháy mắt đầu lìa khỏi xác.

Hà Bạng không đề phòng hắn phá được thuật mị hoặc, vội vàng thủ tiêu thuật con rối.

Cường địch đã bị đẩy lui, nhưng Dung Trần Tử vẫn chưa thể nghỉ ngơi,hắn còn phải an định thổ địa trên đỉnh Thê Hà, trấn áp thế núi Lăng Hà,xử lý đám thi thể, trùng độc. hắn ôm lấy ngực húng hắng ho, chưởng Phu Á ra quá hiểm, đã làm thương tổn đến tim phổi của hắn. hắn đá đá vàongười Thanh Huyền, hổn hển hỏi: “Nàng ấy lạc ngươi ở chỗ nào?”

Thanh Huyền đã mất hết khí lực, Dung Trần Tử đành phải nắm chặt lấy cánh tay của hắn, ra lệnh: “Dẫn đường!”.

Hà Bạng suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra hắn đang hỏi về mình.

Nàng nhảy từ trên cây trúc tím xuống, Dung Trần Tử vừa đi vừa trấngiữ lũ trùng độc, đám xác người trên đường, Sợ hắn phát hiện, Hà Bạngkhông dám thi triển pháp thuật bừa bãi. Ông đạo sĩ bù nhìn vẫn đang lang thang trong khu rừng, nàng khẽ thúc nhẹ, ông ta liền đi đến chỗ DungTrần Tử. Thanh Huyền chỉ chỉ, còn chưa kịp thốt ra lời, Dung Trần Tử đã ở trước mặt ông ta.

Ông đạo sĩ này vốn là một vị Đạo tông nào đó, đã tìm một hang sâutrong núi Lăng Hà để quy tiên, bị thế núi kích động, bản năng vẫn còn.Dung Trần Tử chưa kịp bước đến, thì đã bị ông ta thưởng ngay cho một câu Ngũ lôi chú.

Dung Trần Tử bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ đành khổ sở hứng trọn.hắn không nỡ hủy đi di thể của người đi trước, nói cho cùng biến cố củanúi Lăng Hà lần này cũng là do hắn, nên chỉ hóa một lá bùa trấn thi,trấn giữ thi thể vị đạo nhân này lại.

Ngũ lôi chú là thuật thần chú rất phổ biến, nếu như là trước đây thìsẽ không ảnh hưởng gì dù chỉ là một sợi tóc của hắn, nhưng hiện giờ thitriển trên người thì quả đúng là họa vô đơn chí. hắn còn phải lo lắngcho cô nàng Hà Bạng kia nữa.

Đại chiến kết thúc, bỏ lại đống bàn, ghế ngã đổ ngổn ngang. Hà Bạngcũng chẳng thèm quan tâm, về đến Thanh Hư Quan, liền vào ngay thiệnđường lấy thức ăn, sau đó mới ung dung quay về phòng ngủ của Dung TrầnTử.

Mấy ngày trước, Dung Trần Tử có dùng thuật Trấn trạch, đốt hương trừtà đuổi nạn, nên căn phòng cũng không có gì khác thường. Nàng bê đốngthức ăn trèo lên giường, rồi như nhớ ra điều gì đó, lấy từ bên hông ramột viên thuốc màu trắng, mở nắp lư hương ra, tiện tay bỏ luôn vàotrong.

Lúc Dung Trần Tử về đến Quan thì trời cũng đã sáng hẳn, hắn tìm HàBạng đến tận nửa đêm, thậm chí trước khi sơn thế vẫn còn chưa trấn ápxong đã không tiếc sức lực sử dụng linh thức để tìm kiếm, qua thăm dòmới biết nàng đã quay về Quan rồi. Khắp Thanh Hư quan đâu đâu cũng cótrùng độc và những các xác đã mất hết tà khí chống đỡ, không thể nhúcnhích gì nữa.

Thanh Huyền dẫn theo chúng đệ tử đi dọn dẹp, Dung Trần Tử thể lực cạn kiệt, nhưng hắn không thể chịu được cả người mình bốc mùi như vậy, nêngắng gượng đi tắm. Đúng lúc đó, Thanh Tố cũng vội vã trở về, nhìn thấytình cảnh trước mắt cũng vô cùng kinh hãi, vừa hay có thể giúp ThanhHuyền thu dọn tàn cục.

Bên ngoài bận rộn luôn chân luôn tay, bên trong phòng ngủ của Triquan lại vô cùng yên tĩnh. Sợ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của sư phụ,Thanh Huyền điều tất cả đám tiểu đạo sĩ đi quét dọn cu quan.

Dung Trần Tử vừa chạm vào gối là nhắm mắt ngủ ngay. Hà Bạng nằm bòcạnh hắn, chốc chốc liếm liếm tay, sờ sờ mặt. Dung Trần Tử mệt mỏi không chịu nổi, mắt cũng không muốn mở: “Đừng nghịch”.

Trên người hắn chịu một trượng, ẩn bên trong cú đánh này có chứa bùachú khẩu quyết, xem ra cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức rồi sau đó mới cóthể xử lí mọi việc được. Hà Bạng tì cằm lên ngực Dung Trần Tử, ngón trỏvẽ lòng vòng lên cổ hắn. Nơi mạch máu đang đập kia, mùi vị máu tươi vẫncứ quẩn quanh giữa môi răng nàng.

Dung Trần Tử thật sự quá mệt, không còn sức đâu để trách mắng hànhđộng thất lễ này của nàng nữa. Tư thế ngủ của hắn rất ngay ngắn, khônghề bị ảnh hưởng bởi nàng chút nào.

Hà Bạng nhíu mày suy nghĩ rất lung, mượn cớ xuống giường uống nước,rồi bỏ thêm một viên thuốc nhỏ có hình dáng như một viên trân châu màutrắng vào bên trong lư hương, mùi của hương trừ tà đuổi nạn không hềthay đổi, vấn vương không tan trong cả căn phòng.

Uống nước xong, nàng lại quay về nằm bò lên ngực Dung Trần Tử. hắnngủ không được yên, những hình ảnh trong mơ hiện lên lộn xộn, có hìnhảnh của những năm tháng thơ ấu lúc theo sư phụ học nghệ, có quãng thờigian huy hoàng rực rỡ khi trừ yêu diệt quái, cuối cùng, thậm chí có cảhình ảnh lõa thể của Phu Á.

Hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, cảm thấy trong lòng mình có chút daođộng, tà khí xâm nhập, liền dùng Tập thần quyết để ngưng thần tĩnh tâm,thanh lọc hơi thở đang hỗn loạn. Hà Bạng dường như bị Dung Trần Tử dọacho giật mình, trợn tròn mắt lên nhìn hắn. hắn nhẹ nhàng dịch chuyểnnàng đang từ trên ngực mình xuống dưới giường: “Đừng nghịch linh tinhnữa, bần đạo nghỉ một lát, buổi chiều sẽ đắp mắt cho người, sau đó sẽdẫn người đi ngâm nước”.

Hà Bạng gật gật đầu, yên lặng nằm cạnh hắn. Ngoài mặt thì không biểulộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng thì mắng mỏ hắn tơi bời – Lão đạosĩ này rốt cuộc có phải là người không vậy!

Thứ nàng cho thêm vào lư hương chính là mạn đà la trắng [1], loại hoa này chuyên dùng để khơi gợi tà niệm của con người, những ác niệm ẩn sâu trong tâm hồn sẽ được phóng đại đến vô hạn, chỉ trong chốc lát sẽ làmchủ toàn bộ ý thức. Người bình thường chỉ cần sử dụng một chút bột phấnthôi, thì sẽ khiến tính tình của họ có sự thay đổi rất lớn rồi. Liềulượng dùng trong phòng Dung Trần Tử đã tăng lên gấp mấy lần, mà dườngnhư hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nếu là lúc bình thường thì có lẽcòn kết luận rằng định lực của hắn quá hoàn hảo, nhưng hiện giờ vớithương thế lúc này của hắn thì thật sự rất khó để lí giải.

[1] Mạn đà la trắng còn có tên khác là hoa bỉ ngạn, là một loại dượcthảo có công dụng làm thuốc, nhưng bản thân lại có chất độc nên khi dùng phải rất thận trọng.

Đương nhiên, Hà Bạng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này,nàng nghiến răng, lật người xuống giường, bỏ thêm một viên mạn đà latrắng nữa. Liều lượng như vậy, dù thuật pháp chuyên Nội tu như nàng cũng sẽ không thể chịu nổi. Nàng nhìn Dung Trần Tử nước miếng tuôn ra dàodạt, Dung Trần Tử thơm, thật quá sức thơm.

Nàng vừa thu lại những suy nghĩ trong đầu mình vừa hít ngửi ngườihắn, hận không thể há miệng cắn cho máu tươi tuôn trào. Càng nghĩ lạicàng cảm thấy tham lam, cơ thể dính chặt lên người Dung Trần Tử.

Dung Trần Tử mở choàng mắt, không thể khôi phục lại vẻ tỉnh táo lúctrước. hắn ngây người nhìn Hà Bạng bên cạnh mình, mái tóc nàng đen dàibóng mượt, vì thuật pháp thuộc mệnh thủy, nên da thịt nàng mềm mại trắng sáng đến ị thường, cánh môi màu hồng nhạt tươi tắn, cái mũi cao thẳng,đôi mắt như đại dương trong veo xanh thẳm. hắn chợt nhớ tới đôi chântinh tế trắng nõn của nàng, ý niệm tà ác manh nha, sau đó như một loạidây leo mạnh mẽ sinh sôi nảy nở, hơi thở của hắn gấp gáp dần, nhưng vẫncố niệm Thanh tâm chú như muốn kháng cự.

Nàng khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ cúi xuống liếm lên cổ hắn. Bởi cónàng, nên ở trên giường quần áo của Dung Trần Tử vẫn rất nghiêm chỉnh,dù ngày hè nắng nóng oi bức thì cúc cổ áo vẫn được cài rất kín. Hà Bạngliếm đến vành tai hắn, rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Dung Trần Tử, để ta cắnngươi một miếng đi, ta chỉ cắn vào tai…”.

Âm thanh ấy tựa giọt mật ong ngọt ngào hòa vào dòng suối trong xanhmát lạnh trên núi, Dung Trần Tử không có cách nào để tụ khí, lại khôngthể cưỡng lại sự mê hoặc ấy, hắn đột nhiên nắm chặt lấy vai Hà Bạng,mạnh mẽ ôm chặt nàng.

Cơ thể hắn cường tráng, lồng ngực dày vạm vỡ, một tay Hà Bạng chốnglên cơ bắp rắn chắc của hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng xanh – Oa oa oa oa, cường tráng thế, có thể ăn được rất lâu, rất lâu, rất lâu đấy!

Còn trong mắt Dung Trần Tử lại là sự đấu tranh giằng xé, nhưng vếtthương quá nặng khiến hắn không chống đỡ nổi hương mạn đà la trắng đanglượn lờ vấn vít xung quanh. hắn xoay người đè lên Hà Bạng. Đầu óc hắnkhông còn tỉnh táo, ngay cả hốc mắt cũng đã đỏ rực, hơi thở càng lúccàng dồn dập. Hà Bạng định vươn tay chạm vào hắn, thì cổ họng của DungTrần Tử mơ hồ như thốt ra một tiếng: “đi đi!”.

Hà Bạng thán phục, quả không hổ danh Chính thần chuyển thế! Nàngđương nhiên không đi, nhưng cũng không dám làm bừa, sợ Dung Trần Tử nhận ra sự khác thường. Hai người trong tư thế nam trên nữ dưới dính sát vào nhau, cổ Dung Trần Tử trướng lên đỏ rực, hơi thở dồn dập hoàn toàn mấtkiểm soát.

Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá hắn, bàn tay thô ráp, nóng bỏng của hắnsờ lên đôi chân nhỏ nhắn của nàng như một kẻ điên. Hà Bạng ngước khuônmặt phấn hồng lên nhìn hắn, trong mắt hắn hỏa dục bừng bừng, nhưng mãivẫn không thấy hành động tiếp. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngónchân, mắt cá chân tinh xảo của nàng, Hà Bạng cũng bắt đầu trở nên nóngnảy – Khốn kiếp, tên lỗ mũi trâu thối tha, ngươi biến thái à, nguyệnvọng lớn nhất lại là sờ chân của lão tử thôi ư!

Đúng lúc ấy, Thanh Huyền bưng khay thuốc trị độc dưỡng thương đẩy cửa bước vào. Thường khi Dung Trần Tử hành sự đều có hắn và Thanh Tố hầuviệc, tưởng Dung Trần Tử đang ngủ say, nên hắn mới không gõ cửa. Nào ngờ nhìn thấy một cảnh khiến mạch máu sôi trào như vậy!

Trên chiếc giường La Hán to rộng, mái tóc dài của Hà Bạng phủ kíngối, vị sư phụ xưa nay đứng đắn, nghiêm khắc của hắn đang đè chặt lênngười Hà Bạng, thở dốc như trâu, một tay còn đang ra sức xoa nắn đôichân ngọc ngà của nàng ta. Tay Thanh Huyền run lên, thiếu chút nữa làđánh rơi chiếc khay xuống đất. Cuối cùng nhẹ tay nhẹ chân đặt chiếc khay lên bàn, lập tức quay người đi ra, còn tốt bụng khép cửa phòng lại!

Cảnh tượng trước mắt bị cánh cửa gỗ che khuất, tim hắn đập thìnhthịch, thật không ngờ lúc ở trên giường sư phụ cũng… Khụ khụ, cũng nhiệt tình phóng khoáng đến thế… Quả không hổ danh Hải hoàng, thật có bảnlĩnh! Tốt rồi, đúng là đỉnh khí có khác, sau này phải cẩn thận chú ýhơn, ngàn vạn lần không được đắc tội với nàng ta. Thanh Huyền vừa đi vừa cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực…

Chân Hà Bạng bị xoa nắn đến phát đau, nàng vốn là Nội tu, thứ yếu ớtnhất chính là cơ thể, loại tu vi giống như của Dung Trần Tử, nếu nhưmuốn tiếp cận để giết nàng, thì không khác gì việc bóp nát một quả trứng gà. Lực tay như vậy khiến nàng đau đến mức nước mắt rơi lã chã: “DungTrần Tử, tên biến thái chết tiệt kia, khốn kiếp, ngươi muốn ngủ thì cứngủ, mẹ nó đừng có mà giày vò chân lão tử như thế nữa, hu hu, đau quá…”.

Thần trí của Dung Trần Tử vẫn chưa mất hẳn, hắn cắn mạnh vào lưỡimình một cái, sau đó, liền phun ra một bụm máu, kéo Hà Bạng xuống dướigiường, mơ hồ nói: “đi đi!”.

Khoảnh khắc đó, Hà Bạng lại thấy do dự – Rốt cuộc là nên đi hay không đây? đi ư, chân lão tử cũng đã để cho hắn nắn rồi, có thành công đượctẹo nào đâu, lỗ quá! Thế thì không đi, nhưng thật sự cứ để hắn đi ngủnhư vậy à? Lão tử tới đây là để ăn thịt, thịt còn chưa đưa được vàomiệng thì đã bị hắn ăn trước rồi cũng nên! Tính toán sao cũng thấy bịlỗ!

Xuất quân không giành được thắng lợi đã phải đi ngủ trước! Hà Bạng thấy vô cùng rối rắm.

Mạn đà la trắng cùng hương trừ tà đuổi nạn vấn vít không tan, nguyênkhí của Dung Trần Tử bị tổn thương nặng nề, vốn dĩ không thể cưỡng lạiđược. hắn xưa nay thanh tâm quả dục, nếu luận về tà niệm nội tâm, thìđương nhiên cũng không nhiều nhặn gì.

Hà Bạng nghĩ ngợi rất lâu, vẫn cảm thấy không nên bỏ qua cơ hội trờicho này, không nỡ hi sinh thân mình, nhưng cũng lại càng không muốn vuột mất miếng thịt! Nàng trèo lên giường, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Dung Trần Tử, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ: “Đạo sĩ thối, ngươi muốn bấtlịch sự với lão tử ư?”.

Thần trí Dung Trần Tử chưa mất hẳn, Hà Bạng lại rất cẩn trọng, chỉdùng một chút xíu thuật Nhiếp hồn thôi, nhưng Dung Trần Tử hiện giờgiống như nỏ mạnh hết đà, sức đâu để cưỡng lại sự mê hoặc này của nàng.hắn giống như một con dã thú bổ nhào về phía trước, năm ngón tay vén lớp vũ y trắng như tuyết của nàng lên. Bàn tay hắn vừa chạm đến làn da mềmmại ấp áp, thì lí trí tựa như con đê bị thủy triều xô vỡ, cuốn trôi đếnngàn dặm.

Hà Bạng tuy rằng tuổi đời không ít, luận về ăn uống, nàng nhất địnhlà một chuyên gia, những năm qua, nàng đã lần lượt ăn hết những thứ củangon vật lạ trong đại dương, từ Đông Hải, Nam Hải, Hoàng Hải, Bột Hảiđến Gia Lặc Tỉ Hải [2], chưa có thứ gì mà nàng chưa từng được ăn! Thậmchí Đông Hải Long Vương có bất kì hoạt động gì, cũng tuyệt đối không mời nàng – Vì mời rồi sẽ không đỡ nổi.

[2] Gia Lặc Tỉ là tên phiên âm tiếng anh của biển Caribbean.

Sau này, khi lên đất liền, đám đạo sĩ toàn ăn chay, điều kiện lại rất kém. Những thứ nàng từng ăn tuy rằng không nhiều, nhưng toàn bộ nhữngmón Thanh Hư quan có thể đưa lên đều được ăn sạch sẽ.

Bởi vì nàng dùng quá nhiều, quá nhiều thời gian vào việc ăn, nên cóthể nói đó là thế mạnh sở trường cũng được, nhưng đối với những chuyệnkhác, nàng hoàn toàn không có chút hiểu biết nào hết, ví dụ như chuyệncá nước thân mật này chẳng hạn. “Dung Trần Tử! Ngươi làm gì vậy?”.

Hà Bạng nghiêng đầu qua, dáng vẻ thích thú mà học hỏi. Dung Trần Tửđến bản thân còn khó kiểm soát thì lấy đâu ra thời gian giải thích chonàng những chuyện này. hắn tóm lấy mắt cá chân như ngọc của nàng, ápnàng trở lại dưới thân mình. Hà Bạng rất nhanh đã phát hiện tình huốngkhông ổn – “hung khí” của địch nhân quá lớn! Nàng vội vàng niệm chú định thân – Thứ đồ chơi hung tợn khủng khiếp đáng ghét như vậy làm sao cóthể nhét vừa chỗ đó chứ, mẹ kiếp, vậy mà lũ người trần mắt thịt cũng cóthể nghĩ ra được!

Nhưng Dung Trần Tử không quan tâm, với khoảng cách gần gũi thân mậtthế này, thì nàng ta muốn niệm bất cứ bùa chú gì cũng cần phải có thờigian. Hai mắt hắn đỏ như đầu sư tử, nhanh chóng giữ lại cánh tay đang cố thi triển pháp thuật của Hà Bạng. Hà Bạng dù sao cũng là Hải hoàng,cũng từng trải qua không ít sóng to gió lớn, biết lúc này chẳng thể lấyđá chọi đá, liền đổi thành bộ dạng tươi cười, nhẹ giọng thương lượng với hắn: “Chúng ta đổi chỗ khác được không? không thì dùng miệng đi! Tathấy miệng mình còn lớn hơn chỗ kia đó…”.

Đương nhiên, Dung Trần Tử không chịu thỏa hiệp. Những phút giây sauđó Hà Bạng luôn ở trong trạng thái vô cùng thảm thiết, nước mắt tuôntrào như mưa, vừa khóc nàng vừa luôn miệng chửi mắng Dung Trần Tử. DungTrần Tử cũng hết cách, hắn không thể nào khống chế được cái cảm giác tâm sa địa ngục thân tọa thiên đường này.

Vết xước trên lưng Dung Trần Tử toàn do Hà Bạng cào, nỗi đau đớnkhiến hắn có thể tự chủ được một chút, hắn cắn cổ tay, ấn miệng vếtthương lên môi Hà Bạng. Hà Bạng đương nhiên không chút khách khí, lậptức há to miệng ra mút. Có đồ ngon để ăn, cô nàng tham ăn này bắt đầubình tĩnh lại, thân thể thì vẫn đau đớn như trước, nhưng mùi vị của thịt thì cũng không thể chê vào đâu được!

Hà Bạng vừa muốn khóc, lại vừa không nỡ mở miệng ra. Cuối cùng quyết định, được, ăn xong rồi khóc sau.

Mồ hôi của hắn rơi xuống khuôn mặt nàng, mỗi động tác đều dùng toànbộ sức lực. Hà Bạng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hoán đổi vịtrí. Nàng mút máu từ vết thương trên cổ tay Dung Trần Tử trong làn nướcmắt tuôn rơi, vừa dấm dứt khóc vừa nghĩ: “Bất luận cái thứ đó dài thếnào đi nữa, sau này khi ăn thịt, lão tử nhất định sẽ không bao giờ ănnó!”.

Dung Trần Tử ngủ suốt bốn canh giờ, khi tỉnh dậy cảm thấy từng thớ cơ bắp trên người đều vô cùng đau nhức. Ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo,đương nhiên, biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chỉnh trang lại mũ áo, việc đầu tiên dĩ nhiên là nhìn khắp nơi để tìm Hà Bạng.

Nàng không ở trong phòng, hắn ra khỏi cửa liền gặp ngay Thanh Tố,Thanh Tố vừa mới cất tiếng gọi sư phụ đã bị hắn chặn ngang: “Có nhìnthấy Hà Bạng không?”.

Thanh Tố gật đầu: “Buổi chiều nàng ấy vừa ra ngoài, đang ngâm mìnhtrong ang nước, đại sư huynh đã dặn dò, nên mọi người không ai dám đuổinàng ấy đi”. Dung Trần Tử bước nhanh tới thiện đường, quả nhiên nhìnthấy nàng đã biến thành một con trai to, đang ngâm mình trong ang nướclàm bằng đá. trên mặt nước trong vắt nổi bập bềnh những dị vật màu trắng sữa, Dung Trần Tử đương nhiên biết đó là thứ gì, khi ý thức vượt khỏitầm kiểm soát, hắn không thể tự chủ được, nguyên tinh [3] hóa thành trọc tinh [4] thêm vào đó nguyên dương [5] suốt bao nhiêu năm tu đạo chưa hề bị phá vỡ, hôm qua lại là lần đầu tiên mang “bảo kiếm” ra dùng thử, khó tránh khỏi việc tích trữ hơi nhiều.

[3] Nguyên tinh là để chỉ tinh khí có sẵn bẩm sinh.

[4] Trọc tinh còn được gọi là dâm tinh, để chỉ tinh trùng và tinh dịch hợp thành, chỉ tồn tại trong bộ phận sinh dục.

[5] Nguyên dương là gốc rễ của dương khí trong cơ thể con người.

Cổ hắn đỏ bừng, nhẹ nhàng cúi xuống ôm Hà Bạng lên, đám đệ tử cũngphát hiện ra hôm nay Tri quan có điểm gì đó bất thường, nhưng bất thường ở đâu, thì lại không nói rõ được…

Dung Trần Tử ôm Hà Bạng về phòng ngủ, Thanh Huyền rất tự giác, lậptức mang thức ăn qua đó, lần này, không dám tự ý đẩy cửa bước vào nữa,mà từ rất xa đã ho khan, ho mãi đến tận trước cửa phòng rồi mới dám gõcửa.

Dung Trần Tử ho nhẹ một tiếng, bảo hắn bước vào. hắn đẩy cửa vào thìnhìn thấy Hà Bạng đã khôi phục lại hình dáng con người, gác một chânngọc lên đùi sư phụ, còn sư phụ ngồi ở mép giường, đang nhẹ nhàng bôithuốc lên mắt cá chân trơn mịn ấy.

Thanh Huyền cũng không dám nhìn dù chỉ là một cái liếc mắt, lập tức đặt thức ăn lên bàn, rồi nói: “Sư phụ, mời dùng cơm”.

Dung Trần Tử khẽ gật đầu, Thanh Huyền chạy mà như trốn, đương nhiên, không quên tiện tay đóng cửa phòng lại.

Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, Dung Trần Tử đốt một lá bùa trừ tà,hòa thêm đường cát vào trong chén nước, bưng tới cho Hà Bạng, nhưng nàng không uống, cơn đau khiến nàng không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì. Từlúc vào phòng Dung Trần Tử không hề nói một câu nào, phương pháp giảmđau thì đương nhiên là hắn có, nhưng bị đau ở đó thì…

Sắc mặt hắn đỏ hồng lên một cách kì lạ, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: “Ăn cơm trước đã”. Trong giọng nói ấm áp có chút gượng gạo.

Hà Bạng quay đầu đi chỗ khác, vẫn không chịu uống nước bùa chú, thânthể nàng quá mỏng manh, một vết xước nhỏ, một chút xíu đau đớn cũng phải rất rất lâu sau mới lành, huống hồ, đêm qua Dung Trần Tử lại cuồngphong bão táp như vậy. Dung Trần Tử đương nhiên biết mình đuối lí,nghiến răng cắn vào cổ tay, nhỏ máu vào trong chén nước bùa chú. Lúc ấy, Hà Bạng mới quay đầu lại nhìn hắn. hắn bưng chén nước đến bên miệngnàng, nhẹ nhàng nói: “Nào”.

Hà Bạng vẫn còn đau, lượng cơm cũng ăn ít đi nhiều. Lúc nàng phàm ănthì Dung Trần Tử kì thị, lúc nàng ăn ít thì hắn lại sợ nàng sinh bệnh,thời tiết bên ngoài nắng nóng, không có lợi cho nàng.

Cuối cùng hắn vẫn cắn răng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Rất đausao?”. Khuôn hắn nóng tưởng chừng có thể đem đi nhóm lửa được: “Ta xemthử chỗ đó nhé…?”.

Hà Bạng không hề cự tuyệt, hắn vén vũ y của nàng lên, bên dưới là đôi chân trần dài thon thả. Dung Trần Tử nhìn lướt qua một cái thật nhanh,quả thật là hơi sưng đỏ, kìm lòng không đặng liền đưa cho nàng một lọthuốc mỡ hoạt huyết tan bầm. Hà Bạng không nhận, hắn lại khẽ thở dài,nghiêng nghiêng mặt, bôi thuốc thay cho nàng, xúc cảm mềm mại khiến trái tim hắn thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hôm sau, tinh thần Hà Bạng đã khá hơn rất nhiều, vô cùng thích thútrước đống mứt táo và bánh Trung thu mà Thanh Hư quan làm, Dung Trần Tửbèn lệnh cho thiện đường làm nhiều hơn cho nàng, rồi sau đó tuyên bố bếquan.

Nguyên khí của hắn chưa hồi phục, lại thêm việc trên người có kì độc, đương nhiên cần một khoảng thời gian để an dưỡng. Quan trọng hơn là,hiện giờ hắn không biết phải đối mặt với Hà Bạng thế nào? hắn tập trungtất cả đám đệ tử tại Tổ sư điện, vẫn là những lời giáo huấn như mọi khi, rồi sau đó lệnh cho Thanh Huyền chủ trì mọi việc trong Quan, Thanh Tố ở bên phụ giúp, lại truyền xuống dưới hai quyển sách về bùa chú, để chúng đệ tử tham khảo.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, hắn bỗng lại dặn dò Thanh Huyền: “Về phần Hà Bạng… trong thời gian ta bế quan, ngươi nhất định phải chăm sóc nàng ấy chu đáo”. hắn chăm chú nhìn Thanh Huyền, phong thái trang nghiêm:“Nhìn thấy nàng ấy như nhìn thấy ta, không được đụng đến”.

Thanh Huyền gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thầm nghĩ, con nào dám đụng đến nàng ta, hễ sư phụ người bế quan là con mang đặt nàng ta lênbàn thờ luôn! trên đỉnh cao nhất của dãy núi Lăng Hà có một hang động,sư phụ của Dung Trần Tử là Tử Tâm đạo trưởng đã tự tay đề cái tên hangVô Lượng lên đó, bình thường Dung Trần Tử cũng hay ở bên trong bế quan.Nơi này rất yên tĩnh, trong động có bàn đá, giường đá, hắn ngồi đối diện với bức tường, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại trăntrở bất an. nói cho cùng, Hà Bạng cũng là Hải hoàng, bản thân giữ nàngấy lại vốn dĩ cũng là vì thiện ý, không ngờ nhất thời sơ ý, lỡ trúngphải tà thuật Nam Cương, nên đã làm ra chuyện hoang đường này.

Hắn là người chính trực đứng đắn, từ lúc bắt đầu cho đến tận khi kếtthúc không có nửa phần chối bỏ trách nhiệm, nhưng xử lí thế nào cho thỏa đáng lại là một vấn đề rất nan giải.

Hà Bạng thì lại không thể bình tĩnh nổi: “Bế quan! hắn ta có ý gìđây? Khốn kiếp thật!”. Nàng bừng bừng lửa giận, Thanh Huyền cuống quýtdỗ dành: “Gia sư bế quan là vì trọng thương, cần phải tĩnh dưỡng…”.

Hà Bạng trừng mắt lên, bỏ ngoài tai: “Ý ngươi là có ta ở đây thì hắn không yên tĩnh được hả?”.

Thanh Huyền lắc đầu như trống bỏi: “không liên quan gì đến người hết, bệ hạ, người xem người mặt hoa da phấn, yểu điệu thướt tha, sư phụ đâuthể cưỡng lại sức quyến rũ của người được, sao lại cảm thấy có người ởđây thì không yên tĩnh chứ? Chỉ là thân thể đang mang thương tích, khíhuyết suy nhược, có lẽ sư phụ sợ bệnh tình của mình ảnh hưởng tới bệ hạ, nên mới bế quan tu dưỡng một thời gian”. Thanh Huyền nhớ ra, lúc bìnhthường sư phụ thường dạy người xuất gia không được nói dối, liền cảmthấy vô cùng cay đắng – Sư phụ ơi, người gây họa với ai không gây lại đi gây họa với nàng ta làm gì…?

“Hừ, theo ta thấy là hắn muốn chạy làng thì có!”. Hà Bạng tuy thamăn, nhưng cũng không phải người khờ khạo: “Cũng chả sao, dù hắn có chạylàng thì rốt cuộc đạo sĩ cũng không thể chạy thoát khỏi đạo quan, bổntọa không tin hắn vĩnh viễn không xuất quan!”.

Sau khi Dung Trần Tử bế quan, Thanh Huyền tạm giữ chức chủ trì. Trong lòng hắn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, nên liệt những việc ăn, mặc, ởcủa Hà Bạng vào hàng đại sự đứng đầu trong Quan. Đầu bếp chính trongthiện đường ngày ngày đều đổi mới đa dạng các món ngọt, Hà Bạng ăn căngda bụng thì sẽ trùng da mắt, nên phần lớn thời gian đều ngủ ở trongphòng của Dung Trần Tử, không sao chạy ra ngoài được.

Dần dần, đám tiểu đạo sĩ đều tìm được cách ứng phó với nàng – cô nàng này coi chuyện ăn uống như tính mạng, lại thích nhất là đồ ngọt, chỉcần ăn no bụng là đồng nghĩa với việc sẽ đi ngủ, chẳng còn sức đâu màlàm náo loạn. Mỗi khi gặp chuyện, cứ nâng nàng lên, tán tụng đến tận mây xanh, thì nàng sẽ không so đo tính toán gì với mọi người nữa.

Điều quan trọng nhất chính là, không được làm trái ý nàng, tất cả mọi việc chỉ cần là nàng nói, thì nhất định phải thừa nhận nàng nói rấtđúng, nói rất chuẩn. Đây đúng thật là đệ nhất diệu kế từ xưa đến nay!

Như vậy, nàng có muốn sinh sự cũng không được.